Huyện Thanh An và huyện Hướng Dương là hai huyện tiếp giáp tây nam, trung tâm hai huyện cách nhau khoảng km, đường đến đó còn tồi tệ hơn so với đến Bảo Châu. km mà xe Jeep phải lái mất hai tiếng đồng hồ. Khi tới nơi thì trời đã tối thui rồi.
Tôi bật đèn trong xe lên nhìn đồng hồ, đã strongp rồi.
Trước khi đến đây tôi đã gọi điện cho cha, nói rằng tối nay tôi đến huyện Thanh An xử lí chút công việc liên quan đến việc tiêu thụ của xưởng linh kiện, có thể sẽ ở lại huyện Thanh An một đêm.
Cha nghe tôi nói có cậu bảy và một đồng chí của cục công an đi cùng nên cũng yên tâm, không hỏi nhiều, nhưng vẫn dặn dò tôi một câu, cần phải chú ý an toàn. Nói cho cùng thì cha cũng biết tôi là một người làm việc thận trọng, tuy còn chưa đầy tuổi nhưng cũng nên ra ngoài đi lại để tiếp xúc dần với cuộc sống.
Lần này có hai người đi cùng cũng coi như là một chuyện quan trọng.
Trước đây tôi cũng đã từng hai lần đến thành phố Đại Ninh, một lần là đưa Chu tiên sinh đến viện nông khoa tỉnh làm việc, một lần là đi in lịch treo tường có người đẹp. Hai lần đều có liên quan đến Chu tiên sinh vì còn có ý đến thăm người thân. Cha và Chu tiên sinh rất quen biết nhau, lại là trưởng bối mà tôi đã khấu đầu chính thức bái sư, đến trường đảng rồi về nhà bác ấy thì cha mẹ tôi đương nhiên rất yên tâm rồi.
Còn lần này là đi Thanh An, thuần tuý là vì việc của xưởng linh kiện, với thân phận là người đại cổ đông thì cần phải tham dự hoạt động kinh doanh (ít nhiều thì cha cũng cho là như vậy). Cha đồng ý cũng có nghĩa là ông ấy đã cơ bản cho rằng tôi có tư cách của người lớn.
Sau này ngoài những chuyện như hút thuốc, đánh bài bạc, tán ngài tạm thời vẫn chưa cho ông ấy biết thì những “hoạt động người lớn” khác chắc ông ấy cũng sẽ chấp nhận thôi.
“Tiểu Tuấn. Chúng ta tìm một nhà nghỉ nào đó trước đã, ngày mai hãy đến cục công an.”
Cậu bảy nói.
“Không được, tối nay phải đi luôn, nơi nghỉ ngơi chưa vội, nếu thật sự không được thì chúng ta còn về huyện Hướng Dương.
Tôi quả quyết nói.
Đại Hải béo nhìn tôi, có mấy phần cảm kích.
Thấy thái độ kiên quyết của tôi, cậu bảy cũng không phản đối, đừng cho rằng cậu ấy là đại đội trưởng lại là trưởng bối thì phải nghe theo, trong lòng cậu ấy cũng biết chuyến đi này nếu có tôi đồng hành thì mọi chuyện nên do tôi làm chủ.
Đứa cháu ngoại này quả thật không phải là một nhân vật đơn giản, ngay cả cảnh sát của cục công an cũng gọi được tới.
“Anh Tiêu. Bạn học của anh tối nay chắc không lên cục làm việc chứ? Anh có biết anh ấy sống ở đâu không?”
Tiêu Kiếm nghĩ một lát rồi nói: “Hai năm nay có đến một lần, lúc đó sống ở trong kí túc xá tập thể, nhưng năm ngoái cậu ấy đã kết hôn rồi, tôi ra ngoài làm nhiệm vụ, không có tham gia hôn lễ, bây giờ không biết sống ở đâu nữa.”
“Vậy đi hỏi đi. Thẻ làm việc của anh có mang theo không?”
“Có mang theo.”
Tôi gật đầu, nói với tài xế Chu Hậu Quần: “Sư phụ Chu, đến cục công an thôi.”
Chu Hậu Quần gật đầu: “Nhưng tôi không biết đường.”
“Anh Tiêu, đổi chỗ cho tôi, anh ngồi phía trước chỉ đường cho bác ấy.”
Thấy tôi làm việc quả quyết, không chút chậm chễ, làm cho cả xe phải bái phục.
Với vóc dáng của tôi thì di chuyển từ trước ra sau không tốn sức, nhưng Tiêu Kiếm lại cao lớn như vậy, chui qua lại đúng là có chút vất vả.
Chiếc xe lái đến cục công an, Tiêu Kiếm bước xuống xe. Đi đến phòng thường trực, đưa thẻ của mình cho một người bảo vệ ở đó, hỏi: “Xin chào, tôi là người ở đại đội điều tra, là bạn học của Lý Kiến Võ, từ huyện Hướng Dương tới đây, xin hỏi anh ấy đang sống ở đâu?”
Người bảo vệ nhìn thật kĩ thẻ của Tiêu kiếm, thấy anh ta mặc thường phục nhưng từ tư thế và ánh mắt toả ra một khí thế, rất có phong cách cảnh sát, liền nói: “Lý Kiến Võ đang ở trong cục thuế, chỗ đơn vị vợ anh ấy.”
Ha ha. Cục thuế có nhiều tiền hơn cục công an, điều kiện nhà ở ở đó chắc cũng tốt hơn ở cục công an. Ở đời sau người ta đều cho rằng cảnh sát làm uy làm phúc, đãi ngộ cao, thực ra cũng chưa chắc. Một số cảnh sản nhỏ nếu như cố thủ nguyên tắc không tham không vơ vét thì cuộc sống cũng rất gian khổ. Có lúc một chuyến đi công tác dùng tiền túi của mình thì mấy tháng sau cũng không bù lại nổi. Nguyên nhân là ở sau khi phân lưu thuế của quốc thuế, tài chính của những khu huyện nghèo khó cơ bản bị tiền nợ dìm xuống, liên tục thu không đủ chi, tiền lương bị ép xuống bù nọ bù kia, những người này thở không nổi, nên ngay cả kinh phí điều tra xử lí án của cục công an cũng giữ không được.
Đương nhiên lúc này vẫn chưa phải là lúc quẫn bách lắm, nhưng cũng chẳng tốt đẹp được mấy.
Kinh tế huyện Thanh An vẫn luôn tốt hơn huyện Hướng Dương một chút. Trong thành phó và huyện của khu Bảo Châu thì đứng vị trí ở giữa. Nhưng cả khu Bảo Châu đều thuộc khu nghèo khó của tỉnh N. Cán bộ của cục công an huyện Thanh An sau khi kết hôn lại sống trong đơn vị thì chẳng có gì là lạ.
Đường đến cục thuế như thế nào thì Tiêu Kiếm cũng không biết.
May mà Lâm Hải Nhân đã đến huyện Thanh An không ít lần, vẫn nhận ra đường, lập tức đổi chỗ cho Tiêu Kiếm, chỉ đường cho Chu Hậu Quần lái xe.
Chiếc xe đã đến trước cục thuế, bây giờ đã giờ rồi.
Người ở phòng thường trực vốn không để cho chúng tôi vào, nhưng nhìn thẻ của Tiêu Kiếm, lại nhìn chúng tôi lái xe đến, sợ nhỡ có lai lịch không nhỏ, nên do dự một lúc rồi cho chúng tôi vào.
Cục thuế tuy không phải là một đơn vị tốt. Vào năm , kí túc xá của những viên chức bình thường không có ngăn phòng riêng thành gian, giốn như các nơi khác trong cả nước. Có điều Lý Kiến Võ đã có suy nghĩ rất độc đáo, đã ngăn ra làm hai gian, chỉ có điều là không có nhà vệ sinh và bếp riêng.
Nhà vệ sinh và bếp của nhà ngang kiểu cũ đều là dùng chung. Nếu như mỗi tầy đều có nhà vệ sinh thì đó đã được coi là đáng nể rồi. Có rất nhiều kí túc xá tất cả các tầng chỉ có chung một nhà vệ sinh, nửa đêm mà muốn đi vệ sinh thì thật là khổ sở. Mùa hè còn đỡ, chứ mùa đông thì thật là hành người.
Vì vậy một đơn vị “cao quý” như cục thuế tài vẫn dùng những chiếc bình nước tiểu và bồn cầu loại lớn.
Dù sao thì những người chịu nửa đêm chạy mấy trăm mét ra nhà vệ sinh cũng không nhiều lắm.
Lý Kiến Võ vẫn chưa ngủ, đang xem tivi cùng với vợ. Đi đến và gõ cửa mấy tiếng, vừa bước ra mở cửa và nhìn thấy Tiêu Kiến vạm vỡ, lập tức vui mừng vô cùng. Liên tiếp nói: “Tiêu Kiếm, là cậu à, cái tên tiểu tử này. Ha ha ha…Sao lại đến vào lúc này? Mau vào đây..ơ. mời mọi người vao…Kiều Kiều, khách đến nhà, mau đi rót trà…”
Kiều Kiều chắc là tên của vợ anh ấy. Bụng to lồi ra, dáng người mập mạp. Vì là trong nhà, lại là lúc đêm tối nên đầu tóc xoã ra, tướng mạo chẳng xinh gì cả, so với cái tên Kiều Kiều đúng là chẳng liên quan đến nhau.
Có điều vợ chồng người ta ân ái so với cuộc sống của nhiều người ở hậu thế là hạnh phúc lắm rồi.
Vợ của Lý Kiến Võ bất chấp cơ thể nặng nhọc, đứng lên rót trà cho mọi người, lấy kẹo bánh, hạt dưa ra mời mọi người. Rồi không nói lời nào, ngồi yên bên cạnh Lý Kiến Võ. Dáng vẻ đúng là một cô vợ nhỏ, cũng không uổng với cái tên thân thương “Kiều Kiều” này.
Người ta thường nói phụ nữ không phải vì đẹp mà đáng yêu, mà là vì đáng yêu nên mới đẹp, xem ra rất có lí.
Tiêu Kiếm giới thiệu sơ qua về mấy người đi cùng cho Lý Kiến Võ. Giới thiệu cậu bảy là phó xưởng trưởng của xưởng sản xuất linh kiện.
Còn đến khi giới thiệu tôi thì lại có chút khó xử vì trên xe tôi chưa dặn là có cần tiết lộ thân phận của tôi không. “Cháu tên là Liễu Tuấn, cháu cùng đến đây chơi với cậu bảy.”
Tôi chỉ vào Nguyễn Thành thắng, chủ động giới thiệu mình.
Trên cơ bản. Lý Kiến Võ không nghe tôi nói gì cả, một đứa nhóc nếu không có đưa ra cái chiêu bài thiếu gia Liễu thì quả thật cũng không đáng được người ta xem trọng. Anh ta âm thầm nhíu máy lại.
Nhìn cái vẻ đó có thể thấy Lý Kiến Võ cơ trí hơn Tiêu Kiếm. Chỉ cần nghe cái tên “xưởng linh kiện” đã đoán ra được ý đồ khi chúng tôi đến đây, quả không hổ là người điều tra án.
“Ông bạn học này, cậu đúng là không có chuyện thì không lên điện Tam Bảo nhỉ.”
Lý Kiễn Võ cười cười nói.
Ngữ khí có chút thay đổi, không giống như sự nhiệt tình lúc nãy.
Tiêu Kiếm vốn là người không giỏi nói năng, thấy Lý Kiến Võ đoán ra được ý của mình thì không giấu diếm nois: “Sao vậy, cái án này đã giao cho đội điều tra rồi à?”
Cái đám lưu manh đánh nhau thì theo lẽ thường phải giao cho đội trị an mới đúng.
Lý Kiến Võ lắc đầu: “Việc này không đến lượt đội điều tra quản, có điều động tĩnh rất lớn.”
Tiêu Kiếm biết rõ rồi nhưng vẫn hỏi: “Một cái án trị an bình thương sao lại có thể gây ra động tĩnh lớn được?”
Lý Kiến Võ nhìn Tiêu Kiếm. Lông mày dựng lên hỏi: “Tiêu Kiếm, cậu không biết thật hay là giả vờ không biết vậy?”
Tiêu Kiếm có chút không vui, nói: “Chúng tớ vừa mới nhận được tin tức liền vội vàng chạy đến đây, cái gì mà biết với chả không biết?”
“Đúng vậy, đội trưởng Lý, cậu xem, chúng tôi đến đây vội vàng quá, ngay cả quà vào cửa cũng không kịp mang…”
Cậu bảy sợ họ nói thêm vài ba câu nữa sẽ lớn chuyện, lập tức xen lời vào.
“Xưởng trưởng Nguyễn khách sao rồi. Tôi và Tiêu Kiếm là bạn học trong trường công an, một người ngủ trên một người ngủ dưới trong phòng của kí túc xá, không quan trọng những thứ ấy đâu. Mọi người đêm hôm đến đây, người đầu tiên nghĩ đến là tôi, cũng thấy cậu Tiêu Kiếm này có đủ thành ý rồi.”
Lý Kiến Võ cười nói.
Tôi liếc nhìn Lý Kiến Võ mấy lần, trong lòng có chút không rõ ràng, con người này có thật sự là người nghĩa khí không, hay là khôn lỏi?
“Vậy cậu nói xem, rốt cuộc án này sao lại làm thành chuyện lớn?”
Tiêu Kiếm buồn bực hỏi.
Lý Kiến Võ thở dài một hơi rồi nói: “Nhân viên tiêu thụ đó của các cậu tên là Nhan Hải Quân phải không? Cậu có biết người anh ta đánh là ai không?”
Nhan Hải Quân là tên thật của Hắc Tử.
“Ai vậy?”
Tiêu Kiếm biết rồi còn cố hỏi.
“Là Mạnh Dược Tiến, con trai của phó bí thư huyện uỷ của huyện Thanh An Mạnh Vũ Hàn.”
Huyện Hướng Dương chỉ có hai phó bí thư, trong đó cha đã kiêm nhiệm, nhiệm vụ chủ yếu là làm việc ở uỷ ban cách mạng huyện. Chúc phó bí thư thực sự chỉ có Đường Hải Thiên. Sắp xếp như vậy cũng là một cách an ủi Đường Hải Thiên, để làm nổi bật tính quan trọng của chức chuyên phó bí thư của ông ta, nhưng huyện Hướng Dương chỉ là một ngoại lệ. Các thành huyện khác phó bí thư thường có ba đên bốn người, không biết Mạnh Vũ Hán này là phó bí thư quản bộ phận nào. Có điều bất kể ông ta ở bộ phận nào thì vẫn là người có chức vụ cao trong một huyện.
Con trai của phó bí thư huyện uỷ lại vị một kẻ lưu manh bên ngoài đánh cho thành cái đầu lợn, cũng khó trách Lý Kiến Võ nói “động tĩnh rất lớn.”
Lúc này nói cho Lý Kiến Võ chân tướng sự việc cũng chẳng có tác dụng gì, việc này không thuộc quyền quản lí của anh ta, có điều Tiêu Kiến vẫn nói thêm.
“Nghe nói chuyện này là có nguyên do của nó, cái đám lưu manh đó đã trêu ghẹo một cô gái ở bên xe, Nhan Hải Quân nhìn thấy tức mắt nên mới làm việc trượng nghĩa.
Lý Kiến Võ vừa nghe liền ngẩn ra, nói: “Hình như không phải như vậy? Nghe nói là Nhan Hải Quân đã động tay động chân với một nữ đồng chí, Mạnh Dược Tiến bước lên ngăn cản thì bị anh ta đánh.”
Ha ha ha, hoá ra sự việc đã bị biến thành như thế này. Xem ra cục công an huyện Thanh An đã không chịu chấp pháp cho đúng rồi.
“Sao lại có thể như vậy, rõ ràng là họ giở trò trêu gái…”
Lâm Hải Nhân không nhịn nổi mà kêu lên.
Hắn là một trong những đương sự, nghe Lý Kiến Võ nói đổi trắng thay đen như thế đương nhiên sẽ không phục.
Lý Kiến Võ liếc nhìn hắn, ánh mắt gay gắt lên, nói: “Sao anh lại biết? Không lẽ lúc đó anh cũng ở hiện trường à?”
“Tôi…”
Lâm Hải Nhân lập tức có chút sợ hãi, nhìn Lý Kiến Võ, lại nhìn bổn thiếu gia, không nói gì.
Đây là huyện Thanh An, chiêu bài Tuấn thiếu gia e rằng không dùng được, không nên lôi mình thêm vào sự việc, chẳng nhẽ lại vào tù ùng với Hắc Tử để làm nan huynh nan đệ sao. Như thế việc đã khó lại càng tồi tệ hơn.
Sự hắc ám trong tù nếu không có kinh nghiệm trải qua thật khó mà tưởng tượng được.
“Tôi nghe nói lúc đó ở cùng với Nhan Hải Quân còn có một người, là anh sao?”
Lý Kiến Võ có ý không tha.
Tôi bất giác nhăn mày lên.
Xem ra người này có chút không dựa vào được, chúng tôi tìm đến cửa nhờ giúp đỡ, không giúp thì thôi, lẽ nào còn muốn bắt cả Đại Hải béo vào ngục, để biểu công với Mạnh Dược Tiến ư?
Nếu như tên này có lòng muốn trèo lên cao thì nói không chừng sẽ thật sự làm cái chuyện xấu hổ đó. Chỉ cần có thể bám gót được bí thư Mạnh thì người bạn Tiêu Kiếm này có là gì?
Lâm Hải Nhân liên tục xua tay, lắp bắp nói: “Không phải, không phải, tôi không có ở đó…”
Lý Kiến Võ hừ một tiếng: “Nếu anh đã không có ở hiện trường thì đừng ăn nói hàm hồ thế chứ.”
Tôi bất giác thấy nóng trong người, lãnh đạm nói: “Nói như vậy, mấu chốt của vấn đề là nằm ở Mạnh Dược Tiến?”
Lý Kiến Võ liếc nhìn tôi, hừ một tiếng, có lẽ khinh thường không thèm luận “đại sự” với một đứa nhóc như tôi.
Tiêu Kiếm giật nẩy mình. Đây là người bạn học mà anh ta đã kiến nghị, không giúp được thì thôi, nhưng nếu đắc tội với Tuấn thiếu gia thì người ta không làm gì được Lý Kiến Võ, nhưng tức khí lên sẽ đổ hết tội lên đầu mình.
“Kiến Võ, có thể để cho chúng tớ đi gặp Nhan Hải Quân, đưa cho anh ta ít vật dụng gì đó được không?”
Tiêu Kiếm nói.
Đây cũng là chuyện chúng tôi đã bàn bạc trên xe, vào xem tình hình của Hắc Tử trước, nếu Lý Kiến Võ không giúp được thì ít nhất cũng chào hỏi một chút, để Hắc Tử ở trong tù không phải chịu nhiều thiệt thòi.
Lý Kiến Võ do dự nói: “Việc này, chỉ sợ có chút hơi khó…”
“Được mà. Kiến Võ, cậu đã làm cho đội điều tra bao nhiêu năm như vậy, ngay cả chút nể mặt cũng không có sao? Chúng tớ chỉ đi gặp một chút thôi, đưa một ít đồ dùng, cũng không vi phạm quy định gì mà.”
Tiêu Kiếm có chút nóng giận.
Lý Kiến Võ thấy như vậy cũng không còn cách nào, không biết là có nịnh nọt được Mạnh Dược Tiến không, nhưng đắc tội với bạn học cũ trước rồi để truyền ra ngoài thì thật chẳng ra sao, con người này thật biết giữ sĩ diện.
”Vậy được rồi, để mình nghĩ cách xem, có điều mọi người chỉ được mang vật dụng vào thôi nhé, những lời thừa thì đừng tuỳ tiện nói.”
Nghe thấy lời này tôi thầm cười lạnh. Tên Lý Kiến Võ này có lá gan chẳng to hơn lá gan chuột là mấy, không có can đảm, sau này nếu muốn lên chức cao thì có vẻ khó đấy.