Sự việc thật ra không hề phức tạp. Từ Hải Thọ không thể trả lời quá mười câu hỏi trước mặt cha mình, lập tức lộ ra những dối trá của mình. Bản thảo hắn đã nộp tuy có thể thuộc lòng như cháo chảy, nhưng một vài điển cố trong đó thì không thể nói ra được.
Tôi âm thầm thở dài một tiếng thất vọng.
Trình độ ăn gian nói dối của hắn vẫn còn quá non nớt. Ăn cắp tác phẩm của người khác, thì cũng phải thay đổi chỉnh sửa một chút, không thì ít nhất cũng phải thay đổi cái tiêu đề, làm gì có cái nào mà hoàn chỉnh như thế? sao chép toàn bộ tác phẩm của người ta, tham lam tới nỗi ăn quả không biết nhằn hạt. Cứ thế học thuộc một cách máy móc, không cần quan tâm tới việc đi tìm hiểu nó. Làm giả như thế, nếu không lộ ra cái dối trá thì không hề đúng với lẽ trời .
Từ Hải Thọ sợ tới nỗi mồ hôi toát ra đầm đìa, cúi đầu mà nhận cái sai với Vũ cán sự và đem bản thảo đó đưa lại cho Giang Hữu Tín.
Cha mẹ của Từ Hải Thọ đều là những cán bộ bình thường, cũng chẳng phải là những người có thể hét ra lửa, Vũ cán sự vì sao lại mạo hiểm chính mình để giúp đỡ hắn chứ?
Cha khua tay, bảo Từ Hải Thọ ra đợi bên ngoài phòng làm việc, bảo Lí Thừa Ngạn gọi Vũ cán sự vào.
Khi nhìn thấy Từ Hải Thọ chản nản bước ra, Vũ cán sự biết hắn cái gì đã ném đi rồi.
“Vũ Quân, tại sao anh lại giúp đỡ Từ Hải Thọ ăn cắp tác phẩm của đồng chí Giang Hữu Tín ?”
Người hỏi là Lí Thừa Ngạn .
Cha tới nhậm chức không lâu, nên không quen với những cán bộ tuyên truyền ở đây như Lí Thừa Ngạn.
Vũ Quân cúi đầu trả lời : “Tôi…Liễu chủ nhiệm, trưởng phòng Lí, tôi…tôi sai rồi ..”
“Vũ Quân, tôi bây giờ chưa hỏi anh là đúng hay sai, cái tôi hỏi là tài sao anh lại giúp đỡ Từ Hải Thọ làm sai? Các anh có quan hệ gì ?”
“……….”
Vũ Quân im lặng, mồ hôi túa ra như nước.
“Anh có thái độ gì thế? Chống lại tổ chức sao? ”
Thần sắc của Lí Thừa Ngạn vô cùng nghiêm khắc.
Vũ Quân vẫn tiếp tục im lặng.
“Vũ Quân, năm nay anh bao nhiêu tuổi, tham gia công tác mấy năm rồi?”
Cha hỏi nhẹ nhàng.
“ Tôi.. tôi năm nay tuổi, tham gia công tác năm rồi .”
Lí Thừa Ngạn quyền lực không cao, Vũ Quân có thể không cần quan tâm tới ông ta. Nhưng trước câu hỏi của vị phó chủ nhiệm thứ nhất của ủy ban huyện thì hắn không dám không trả lời.
“ Thế à, còn rất trẻ mà , đã vào đảng mấy năm rồi? người nhà ở đâu?”
Những cán bộ bình thường thì không nhất thiết phải là đảng viên, Vũ Quân là cán sự bên tuyên truyền, phụ trách tuyên truyền những phương châm chính sách của đảng, cho nên chắc chắn phải là một đảng viên. Cha hỏi tuổi công tác và còn hỏi thêm tuổi đảng, làm cho lòng của Vũ Quân có phần xúc động. Liễu chủ nhiệm mới lên nhậm chức mà đem mình ra mà làm tiêu chuẩn lập quyền uy thì có chút không hay.
“Liễu chủ nhiệm , Lí trưởng phòng, tôi… là Từ chủ nhiệm nhờ tôi viết cho một bản thảo…”
Vũ Quân đã suy nghĩ rất nhiều, biết khó có thể tránh được chống đối việc đại sự cho nên cuối cùng cũng đã nói ra sự thật.
“Từ chủ nhiệm nào?”
“Chủ nhiệm Từ Quốc Xương ủy ban cách mạng khu vực Thạch Mã.”
Sắc mặt của cha trở nên nghiêm túc hơn, Lí Thừa Ngạn cũng có những thay đổi phức tạp trên nét mặt.
Chủ nhiệm Từ Quốc Xương của khu vực Thạch Mã ở huyện Hướng Dương cũng coi là nhân vật có máu mặt, xương sống của nhà vua gửi lại cho hậu duệ, vào làm ở ủy ban cách mạng thay cho một vị phó chủ nhiệm có vị thế trong ủy ban. Nếu như không xảy ra sự cố ngoài ý muốn này, Từ Quốc Xương chắc phải tới tám chin phần đã là phó chủ nhiệm ủy ban phụ trách công tác quản lí công nghiệp rồi. Thật không ngờ lần này việc ăn cắp bản thảo đã trở thành một cản trở lớn trên con đường công danh của ông ta.
“Vũ Quân, anh phải lấy tư cách của đảng viên ra mà đảm bảo tất cả những lời anh vừa nói là sự thật, không được ăn nói hàm hồ, ước đoán chủ quan. Điều này có liên quan tới tiền đồ và tư cách chính trị của anh, anh hiểu không?”
“Vâng, tôi hiểu.”
Vũ Quân lại lau mồ hôi, mặt trắng bệch ra.
Sự việc thật sự không hề phức tạp.Từ Hải Thọ vẫn là cháu của Từ Quốc Xương, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì tạm thời thất nghiệp, ông ta đã vì cháu mà sắp xếp cho Hải Thọ vào làm giáo viên trong trường ở khu vực Thạch Mã này. Đang tìm cơ hội để cho cháu trở thành nhân viên chính thức, may thay đúng vào dịp huyện có tổ chức cuộc thi viết, Từ Quốc Xương đã nhận định đậy là một cơ hội tốt, do đó đã tìm tới Vũ Quân, bảo ông ta sửa chữa bản thảo cho cháu trai mình, để Hải Thọ có thể tham gia cuộc thi này.
Từ Hải Thọ tuy đã học xong cấp ba. Nhưng không phải là học thật, một bài văn trăm , trăm chữ mà viết cũng chẳng ra gì, câu trước đánh câu sau, đều là những câu từ chép từ trên sách báo, thấy Vũ Quân đau đầu như đánh trận mà cũng không có cách nào sửa lại cho hay. Cho nên quyết định mình sẽ viết một bài, bản thân cảm thấy không tồi, đang lúc tìm Dư Quốc Xương báo cáo kết quả, thì bài viết “Ngọn Nguồn Của Thực Tiễn Dùng Với Thực Tiễn” của Giang Hữu Tín gửi tới. Vũ Quân vừa xem xong lập tức đã nảy ra ý định ăn cắp nó. Không sợ hàng thấy hàng, mà sợ hàng hơn hàng, bài viết của mình cũng không phải loại xoàng gì, so sánh thì cũng chỉ kém nhau có chút ít thôi.
Khi Từ Quốc Xương bàn giao việc này, nguyện vọng rất rõ ràng, nhất định phải lọt được vào mười tác phẩm hay nhất, thì mới có thể mười phần lấy chín phần cho cháu trai thành cán bộ. Còn về khả năng quá bình thường của Từ Hải Thọ cũng không đáng lo. Chỉ cần dựa vào mối quan hệ và năng lực của Từ Quốc Xương, thì đương nhiên sẽ có thể sắp xếp cho hắn một vị trí tốt rồi.
Vũ Quân đọc bài viết của Giang Hữu Tín rất nhiều lần, rồi lại xem bài của những tác giả khác, tự nhận thấy rằng bài của mình cũng không có khả năng được chọn.Việc này nếu như lộ ra thì thật có lỗi với Từ chủ nhiệm?
Còn về Giang Hữu Tín, Vũ Quân lại không hề cảm thấy lo lắng gì. Một khi kết quả được công bố , “Ngọn Nguồn Của Thực Tiễn Dùng Với Thực Tiễn” đã được lựa chọn rồi , Từ Quốc Xương sẽ có cách mà giải quyết Giang Hữu Tín.
Từ Quốc Xương dù sao cũng là một cán bộ của khu vực Thạch Mã, còn Giang Hữu Tín chẳng qua chỉ là một thầy giáo trẻ tuổi mới tham gia công tác có hai năm, đương nhiên Từ Quốc Xương có vị trí quan trọng hơn nhiều. Hơn nữa bản thân Giang Hữu Tín đã là nhân viên của nhà nước rồi, bỏ lỡ cơ hội lần này thì cũng chỉ là không được chuyển công tác sang phòng tuyên truyền mà thôi, tổn thất không lớn. Từ Quốc Xương sẽ tự có cách giải quyết của mình, để anh ta đảm nhiệm chính thức một chức vụ nào đó ở Lục Trung, cũng không chỉ nói một vài câu là được.
Nghe lời của Vũ Quân xong , Lí Thừa Ngạn cũng bắt đầu toát mồ hôi.
“Liễu chủ nhiệm, anh xem..”
Cha lắc đầu, Lí Thừa Ngạn lập tức không nói nữa. Nhưng không hề biết Liễu chủ nhiệm lắc đầu là có ý gì.
“Anh quyết định ăn cắp bài của đồng chí Giang Hữu Tín, đồng chí Từ Quốc Xương có biết không?”.
Cha im lặng , đợi câu trả lời của Vũ Quân.
Vũ Quân lặng suy nghĩ,cũng không biết vạch trần Từ Quốc Xương như thế nyaf là họa hay phúc nữa, nhưng đã đến nước này thì có quay đầu lại cũng không được nữa rồi.
“ Vâng, tôi đã báo cáo với từ chủ nhiệm rồi “
“Ừm”
Cha lại im lặng .
“Đồng chí Vũ Quân, đồng chí tạm ra ngoài đi, tổ chức sẽ làm rõ việc này cho đồng chí.”
Việc này nói nhỏ cũng không hề nhỏ, nói lớn cũng không lớn ,ít ra cũng chưa thật sự đủ chứng cứ, không cần thiết phải có biện pháp cưỡng chế gì với những đương sự.
Vũ Quân không dám nói nhiều, lau mồ hôi , từ từ đi ra.
“Cái người Từ Quốc Xương này,làm việc loạn quá rồi”
Nghiêm Ngọc Thành khi vừa nghe xong liền nổi giận.
Tôi ngồi tại một góc phòng sách, bí mật bĩu môi.
Hai vị đều là những đại chủ nhiệm, không phải là do Châu tiên sinh viết văn cho hay sao? Tại sao khi việc như thế diễn ra với người khác thì lại không được chứ? Đương nhiên những suy nghĩ này của tôi không thể lộ ra cho hai người họ thấy được rồi.
Đây chính là cái vướng mắc lớn trong đầu của hai vị chủ nhiệm này, những chuyện hỗn loạn lấy ra làm trò cười, một mớ hỗn độn như thế không giải quyết không được.
Đương nhiên, tam luận “Thực Sự Cầu Thị” với cái việc trước mắt thì vẫn có sự khác biệt, một là Châu tiên sinh chủ động giải quyết, một là tự mình làm, bản chất của hai việc này là không giống nhau.
“Việc này thực sự rất nghiêm trọng”.
Cha lặp lại.
“Thân là cán bộ lãnh đạo, lại bảo cấp dưới ăn cắp thành quả lao động của người khác, hành vi như thế này quyết không thể bỏ qua được. Sự việc này mà truyền ra ngoài, mọi người sẽ xem cuộc thi này như thế nào đây? Nếu nghiêm trọng , chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới những buổi thảo luận lớn sau này.”
Tôi là một người khá nghiêm túc, làm việc thiện cho người khác mà quên mình, vẫn muốn nói vài câu đỡ cho Từ Quốc Xương, nhưng sự việc đã ra thế này, nghe những lời Nghiêm Ngọc Thành nói, tôi lại thấy không nên nói ra thì tốt hơn.
Rốt cuộc là trợ thủ , biết nhìn xa trông rộng.
Cha hỏi: “Đồng chí định giải quyết việc này thế nào”
Nghiêm Ngọc Thành cau mày,không trả lời. Khi đề cập tới Từ Quốc Xương một cán bộ kì cựu của ủy ban cách mạng, không thể không thận trọng.
“Cộc cộc..”
Cửa phòng sách bỗng có tiếng gõ cửa, Giải Anh tiến vào nói: “ngài Nghiêm , Từ chủ nhiệm của khu Thạch Mã đến”
Nghiêm Ngọc Thành và cha vô cùng ngạc nhiên, không ngờ ông ta lại chủ động đến đây, mà lại còn đến nhanh như vậy.
Thấy Nghiêm Ngọc Thành và cha từ phòng sách bước ra, Từ Quốc Xương liền đứng dậy, nụ cười trên mặt hơi chút ngượng ép, đôi mắt nheo lại,gây cho người ta cảm giác đôi mắt đó đầy cảnh giác và lo lắng.
Hai người lãnh đạo cùng đứng trên một chiến tuyến, trường hợp như thế này thường rất hiếm gặp trong giới viên chức cấp huyện. Trong lịch sử của huyện này dường như từ trước tới nay chưa từng gặp trường hợp như vậy cả. Ngay cả những vị chủ nhiệm tiền nhiệm như Vương Bản Thanh và Trịnh Hưng Vân, cũng có những xung khắc với nhau.
Giống như là trường hợp của Vương Bản Thanh và Trịnh Hưng Vân, làm cho những cán bộ cấp dưới cũng cảm thấy nản lòng trước mâu thuẫn của họ. Nhưng lại có những kẻ cảm thấy thích thú với cuộc “ tranh đấu” này, có thể lợi dụng nó để đem lại lợi ích cho chính bản thân mình mình.
Từ Quốc Xương là một nhân vật do chính Vương Bản Thanh cất nhắc lên chức này, ý thức về”tranh đấu “khá sâu sắc. Nếu như bây giờ Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài hợp lại với nhau, thì việc nắm trong tay quyền tổ chức nhân sự của Nghêm Ngọc Thành sẽ càng lớn, muốn nhân đây mà mưu lợi quả thật cũng khó rồi.
Hai vị chủ nhiệm cùng bắt tay với Từ Quốc Xương đều trong thái độ hết sức nghiêm túc. Cha còn cố gắng mỉm cười một chút, còn Nghiêm Ngọc Thành thì mặt mày nặng nề. Tôi ý thức được không khí đó liền chạy sang phòng của Nghiêm Phi, chỉ mở ra một khe hở nhỏ tiện cho việc nghe họ nói chuyện.
Nghiêm Phi lấy làm ngạc nhiên không hiểu sao tôi lại chạy vào phòng mình .Cô ta đã quen với việc tôi cùng cha tới cơ quan ,rồi thì thầm gì đó trong phòng làm việc,ngay cả .Giải Anh cũng quen với việc đó ,khi đó Nghiêm Ngọc Thành cũng có ý sẽ bồi dưỡng cho tôi, sau này sẽ trở thành người
Khi tôi vào , Nghiêm Phi nhẹ nhàng chào đón, đặt bút xuống ,lấy ra một bộ cờ nhảy bằng thủy tinh,nhẹ nhàng hỏi: “ biết chơi không?”
“Biết”
Cô ta lấy đó làm vui mừng ,lập tức kéo tôi ngồi xuống một bên bàn , mở bộ cờ ra.
Dưới ánh sáng đèn,càng thấy rõ khuôn mặt thanh tú của cô giống như là ngọc trắng sáng long lanh,tôi không cầm lòng được liền đưa tay ra nhẹ nhàng sờ. Nghiêm Phi “a”lên tiếng kinh ngạc ,hai mắt cô ta nhìn tôi,đôi mắt đẹp đó nhìn quanh , đẹp vô cùng.
“Nghiêm chủ nhiệm,Liễu chủ nhiệm ,tôi đặc biệt tới đây để tự kiểm điểm”
Những suy nghĩ trong lòng Nghiêm Ngoc Thành và cha không cần nói cũng biết, tôi thì cảm thấy tức giận với lời nói này của ông ta .Tuy miệng nói là tới đây để kiểm điểm nhưng thực tế thì chẳng có chút thành ý kiểm điểm nào cả ,xét về tuổi tác thì ông ta lớn hơn Nghiêm Ngọc Thành ,xét về sự từng trải thì cũng không dưới Nghiêm Ngọc Thành, nói tới tư cách thì cũng không coi là chuẩn mực gì.
“Đồng chí Từ Quốc Xương,việc này ,thật sự cần phải kiểm điểm nghiêm khắc một chút.”
Nghiêm Ngọc Thành nói với thái độ vô cùng nghiêm túc,không hề có chút gì khiêm nhường cả.
“ Nghiêm Ngọc Thành nói rất đúng ,thật sự phải kiểm điểm nghiêm khắc”
Giọng của Từ Quốc Xương cũng bắt đầu sắc lạnh.
“Đây là Vũ Quân, thực tế là làm càn. Tôi chỉ yêu cầu anh ta sửa lại bài của Từ Hải Thọ ,thật không ngờ anh ta lại dám làm ra cái việc này .Không hề có chút nguyên tắc của đảng gì cả ,thật là không ngờ tới. Với tư cách là lãnh đạo của anh ta ,tôi thật sự thấy có phần sơ xuất trong việc giáo dục tư tưởng ..”
Xảy ra sự việc này ,thì đem cấp dưới làm vật thay thế ,cũng là thủ đoạn khá quen thuộc của những ông quan lớn như Từ Quốc Xương.Lương tâm tốt một chút thì đợi sau khi sự việc qua rồi thì lại nghĩ cách chăm sóc cho những kẻ thế tội đó ,còn không thì có khi không quan tâm tới. Đoán là sau khi trở về thì Vũ Quân không dám đem tất cả những gì đã khai báo nói cho Từ Quốc Xương.Cho nên bây giờ ông ta mới dám cao giọng như vậy ,có thể vẫn chưa biết Vũ Quân đã khai ra những gì rồi.
“Đồng chí Từ Quốc Xương,sự việc không đơn giản như vậy đâu, dựa theo những gì Vũ Quân đã khai báo,anh ta ăn cắp bản thảo của đồng chí Giang Hữu Tín đã được sự cho phép của anh.”
Tôi vô cùng kinh ngạc ,đặt nhầm quân cờ nhảy thủy tinh , tạo sơ hở cho Nghiêm Phi chớp lấy thời cơ mà tiến công quân bên tôi,cái cô Nghiêm Phi này ,quan hệ của tôi với cô ta đến hôm nay càng ngày càng thân thiết hơn, khéo sau này lại trở thành vợ tôi cũng không biết chừng?
Nghiêm Ngọc Thành nói như vậy ,không để lại chỗ lui cho mình,như vậy chẳng khác nào không muốn cùng Từ Quốc Xương thỏa hiệp.
Ừm, như vậy cũng tốt. Trước khi nhậm chức một tháng ,vì yêu cầu sự ổn định,không được làm bất cứ một sự điều chỉnh nhân sự nào cả.Nhưng rõ ràng cần thiết lập quyền uy tại huyện Hướng Dương này,cho nên đòi hỏi sự ổn định ở đây là không đươc,cán bộ điều chỉnh là bắt buộc,chẳng qua thiếu mất một điểm hợp lí mà thôi. Từ Quốc Xương đảm nhận việc này thì lại vừa may gặp dịp.
“Nói năng hồ đồ…”
Từ Quốc Xương xem ra cũng là kiểu người như Thôi Tú Hòa,vừa có chút việc xảy ra thì đã không giữ được cái miệng rồi.
“Vũ Quân gậm máu phun người, việc này tôi không hề biết gì cả. Nghiêm chủ nhiệm ,Liễu chủ nhiệm ,các vị….có thể cho người đi điều tra.”
“Đồng chí yên tâm, tổ chức nhất định sẽ điều tra rõ ràng sự việc này . nhiệm vụ của đảng là tìm kiếm sự thật mà.
“Thế thì tốt rồi, tôi sẽ đợi kết quả điều tra của tổ chức.”
Sự việc đi tới bước này,cũng chẳng cần phải nói thêm gì nữa ,Từ Quốc Xương đứng dậy cáo từ.
Thấy thái độ lạnh nhạt của Nghiêm Ngọc Thành,Từ Quốc Xương cũng có chút lo lắng sau hai ba ngày lại tìm đến một số quan hệ để mau chóng giải quyết vấn đề này.Nhưng Từ Quốc Xương chưa thể giải quyết vấn để này một cách triệt để ,chẳng qua chỉ là tìm một vài lí do từ phía cá nhân ,hay chỉ là những lí do không có tính xác thực ,nhưng Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài đột nhiên lên chức chính là khu vực Bảo Châu ,cũng có rất nhiều người không hiểu tình tiết của sự việc này ,không biết hai vị chủ nhiệm Nghiêm –Liễu này với Long Tthiết Quân có quan hệ gì,chẳng ai muốn trong thời gian chưa rõ ràng này tùy tiện lộ diện mà chào đón Từ Quốc Xương.
Ngày tháng , ủy ban cách mạng huyện quyết định , Từ Quốc Xương được điều đi nhận công tác khác phó bí thư phòng công thương. Cảnh cáo Vũ Quân trong nội bộ đảng ,điều tới làm công tác tuyên truyền taị khu Thạch Mã , sắp xếp các việc của công xã như là trợ lí dân chính.Còn về Từ Hải Thọ,vốn chỉ là thầy giáo dạy thay,bản chất vẫn là người không có việc làm ổn định,cũng không cần có hình phạt gì ,chỉ cần đuổi về nhà là được rồi.
Còn về phần Giang Hữu Tín ,lại như mở ra một tia sáng mới cho anh ta,sau khi xem xong bài viết của anh ta Nghiêm Ngọc Thành khen ngợi hết lời,trực tiếp yêu cầu trưởng phòng tổ chức Vũ Thu Dương nhận anh ta vào làm tại phòng thư kí của ủy ban.
Vì chuyện này,mà cha và Nghiêm Ngọc Thành nói vui là “Chọc gậy bánh xe”.
Nghiêm Ngọc Thành cười lớn ,nói: “Anh là phó chủ nhiệm của ủy ban ,văn phòng làm việc vẫn là dưới sự lãnh đạo của anh , ai anh không có thể dùng tới?’
Còn về vị trí chống mà Từ Quốc Xương để lại ,thì có lẽ sẽ dễ dàng rơi vào tay của phó chủ nhiệm Lí Dũng. Lí Dũng là cánh tay đắc lực của Trịnh Hưng Vân, vốn vẫn đợi sau khi Từ Quốc Xương lên nhậm chức phó chủ nhiệm ủy ban thì sẽ nhận chức đó. Vương Bản Tthanh và Trịnh Hưng Vân đột nhiên điều đi, tất cả nhân sự trong huyện đều bị dừng lại. Rất rõ ràng là Nghiêm Ngọc Thành không thể tiến cử Từ Quốc Xương vào làm tại ủy ban nữa, Lí Dũng phải tiếp tục giữ cái vị trí phó chủ nhiệm kia.Việc không thành ,làm cho Lí Dũng có chút không thấy thoải mái.
Với việc Nghiêm Ngọc Thành tiến cử Lí Dũng đảm nhiệm một chức vụ ở Thạch Mã, cha vô cùng tán thành.
Vương Bản Tthanh và Thôi Tú Hòa chuyển đi,nhưng các chân rết vẫn còn đang cố thủ.Vương Bản Thanh tuy đã đảm nhiệm chức trưởng phòng công thương rồi nhưng vẫn cố gắng điều khiển những việc diễn ra tại huyện Hướng Dương .Trong thời gian ngắn Nghiêm Ngọc Thành và cha lại không có cách nào để bồi dưỡng thêm thực lực của mìn ,đành phải lựa chọn cách duy nhất là lấy sức đấu lại với sức thôi.Lôi kéo những người khác về phía mình để nhanh chóng thiết lập lên cơ sở của hai lãnh đạo Nghiêm – Liễu.
Những phương thức làm quan này, Nghiêm Ngọc Thành lại rất có kinh nghiệm. Giả dụ tính cách kín đáo một tí, thì đã có điều kiện tốt hoàn thành đại sự rồi. Nhưng nếu như vậy ,ông ta lại trở thành một chính khách đơn thuần, trong cơ quan nòng cốt lại thiếu đi một chính khí vì dân, tôi lại không thích những kiểu người như vậy.