Hai cha con Lương Quốc Thành và Lương Kinh Vĩ đích thân đến thăm vào hai ngày sau.
Lương Kinh Vĩ làm việc rất cẩn thận, biết rằng ngày thường có thể chủ nhiệm Liễu không có thời gian, nên chọn một ngày chủ nhật, trước khi đến thăm còn tới bộ sửa chữa Lợi Dân tìm tôi.
Đây là điều tôi đã liệu từ trước. “Thụ nhân đích thủy chi ân đương dĩ dũng tuyền tương báo”, lễ nghi này, từ ngày xưa đã có. Điều làm tôi vui nhất là Lương Xảo cũng đi cùng. Hai ngày không gặp, người cứ khó chịu.
Cô gái nhỏ này, có thật là có vị trí lớn vậy trong lòng tôi không? Tâm thái của người tuổi và cơ thể của đứa trẻ tuổi, có lúc thật là mâu thuẫn.
Chân gãy của Lương Quốc Thành về cơ bản đã khỏi rồi, nhưng vẫn mặc áo vá. Xem ra trong nhà đúng là rất nghèo khó, đến tới thăm chủ nhiệm ủy ban cách mạng cũng không có tấm áo lành lặn để mặc.
Nhưng quà mà họ mang đến lại rất nhiều, rượu thuốc đủ cả, mà đẳng cấp lại không thấp. Ngoài ra còn hai con gà, một giỏ trứng gà và một giỏ nấm tươi. Từ năm ngoái thực nghiệm nuôi nấm thành công, toàn huyện dốc hết sức để mở rộng, trên chợ của huyện Hướng Dương, nấm đã không còn là một đồ ăn hiếm thấy nữa. Nhưng tôi thấy nấm nuôi kể cả về hương vị, cảm giác khi ăn và cả giá trị dinh dưỡng đều thua xa nấm tự nhiên. Canh gà tần với nấm trong tự nhiên, hương vị tuyệt vời, bất kể là ai, nếm một lần cũng khó quên được.
Tôi cũng không khách khí với họ, chỉ nói cho họ biết, những thứ này bất luận thế nào cha cũng không nhận. Đến lúc đó nếu có nhận một giỏ nấm, thế đã coi là nể mặt lắm rồi.
Cha vừa lên làm chủ nhiệm ủy ban cách mạng, tất cả tâm huyết dành cho công việc, bình thường bận cuống hết cả lên. Làm gì còn có khái niệm ngày chủ nhật? Không ngờ lần này tôi dẫn ba cha con Lương Gia đến, phát hiện ra cha có nhà. Cũng coi là may lắm rồi.
“Cha, con giới thiệu với cha một chút, đây là chiến hữu của cha, đồng chĩ Lương Kinh Vĩ ở đội quân XX, vừa từ chiến tuyến trở về, đặc cách đến đây thăm cha đấy.”
Tôi giới thiệu Lương Kinh Vĩ trước.
Không phải tôi hám lợi, mà thân phận của Lương Quốc Thành, đúng là không dễ để mở lời. Cái án phạt trị an “bắt giữ bảy ngày” vẫn còn đè nặng lên vai, chưa hạ xuống được kìa.
Cha đang xem báo, nghe tôi giới thiệu vậy, lập tức đứng lên chào. Chiến hữu cũng chưa quan trọng lắm, nhưng chiến sĩ từ chiến tuyến trở về thì không thể chậm trễ được. Đưa bàn đến việc Lương Kinh Vĩ đã lập chiến công hiển hách, dù cho chưa có công trạng gì, nhưng chỉ cần đến nơi khói lửa ấy, đã coi như là giúp sức cho tổ quốc rồi,
Lương Kinh Vĩ đứng thẳng, chỉnh đốn lại quân phục, bắt tay cha, sau đó trịnh trọng giới thiệu cha và em gái mình.
“Chủ nhiệm Liễu, chào ông. Đây là cha tôi, Lương Quốc Thành, xã viên của đại đội Phong Thụ. Đây là em gái tôi Lương Xảo”
Tôi càng ngày càng quý Lương Kinh Vĩ rồi. Một người không lấy làm nhục vì cha mình, đó là một người con có hiếu. Chỉ cần là người có hiếu, tôi đều kính trọng hết.
Ngày chủ nhật, nếu không có án gì quan trọng, mẹ đều ở nhà cả. Không đợi cha tiếp lời, mẹ nhìn thấy Lương Xảo, rất bất ngờ.
“Chà, cháu gái thật xinh xắn. Đến đây đến đây, ngồi nào….Tất cả ngồi hết xuống đi.”
Những đồ vật mà Lương gia mang đến, mẹ xem như không nhìn thấy. Dù sao thì đến lúc đó cũng sẽ trả về, bây giờ nhìn nhiều làm gì? Đây gọi là thấy quà mà lòng không tham!
“Ối chà, cháu gái thật xinh xắn. Lão Liễu, ông xem xem, so với Phỉ Phỉ nhà chủ nhiệm Nghiêm, ai xinh hơn?”
Mẹ kéo tay Lương Xảo, tấm tắc.
Tôi vốn biết Lương Xảo là của báu trời sinh, có thể làm mê hồn đàn ông trong chớp mắt. Nhưng không ngờ lần đầu tiên bước vào nhà tôi, người bị mê hoặc lại là mẹ, còn mang một “mối hiểm họa” khác ra mà so sánh nữa chứ. Ừm ừm, mẹ định làm gì thế? Hình như mẹ chỉ có một đứa con trai tuổi thôi mà.
Thái độ của mẹ làm mọi người cười vui vẻ, không khí giãn ra, Lương Quốc Thành vốn rất kính cẩn giờ đây đã thoải mái được một chút.
Lương Xảo bị mẹ tôi khen đến phát xấu hổ, cúi gằm mặt xuống, hai con mắt đen láy liếc nhìn sang tôi.
“Bà này, đừng có dọa con nhà người ta.”
Cha cười hà hà, thái độ rất tốt. Một năm trước ông còn phải đối mặt với nguy cơ “song khai”, giờ đây đã đường đường một vị chủ nhiệm ủy ban cách mạng, chẳng lẽ lại không vui được sao?
“Nào nào, mời ngồi, uống nước đi…”
Nói là “uống nước” nhưng cha lại chìa mấy điếu “của trước lớn” ra.
Lương Quốc Thành vội vàng lau hai tay lên ống quần, rồi mới nhận điếu thuốc.
“Cảm ơn chủ nhiệm Liễu, tôi không hút thuốc.”
Lương Kinh Vĩ vội xua tay.
“Tiểu Lương à, cậu vừa từ tiền tuyến về đây à? Nói cho tôi biết, đánh nhau thế nào rồi? Hà hà, không phạm phải bí mật quân đội chứ?”
“Chủ nhiệm Liễu là tiền bối của quân nhân chúng tôi, lại còn là lãnh đạo, báo cáo cho ông là điều nên làm, không phạm phải điều lệ bí mật quân đội…”
Lương Kinh Vĩ bắt đầu nói đến tình hình đánh chiến của mình.
Nghe nói anh ta đã đảm nhận vị trí trung đội trưởng đội đột kích chủ công, trong mắt cha liền lóe lên những tia khâm phục. Nghe nói cha trước kia cũng là nhân vật nổi bật trong quân đội, chưa từng đánh trận, cả đời hối tiếc.
Ôi, ham muốn đánh đấm của đàn ông!
Về cuộc chiến tranh miền nam vào năm , đời sau cũng có rất nhiều bài viết miêu tả tường tận, tôi đã đọc không ít. Đem đến so sánh với những lời tường thuật của Lương Kinh Vĩ, tôi thấy cũng đúng lắm. Chỉ là miêu tả trên sách vở, không thể mang lại cảm giác thật bằng ngồi nghe thế này. Lương Kinh Vĩ nói không nhiều, không dùng biện pháp tu từ gì hết, chỉ là cuộc chiến đấu ấy quá ác liệt, chỉ cần nói đơn giản mạch lạc, cũng thấy được tính chất nguy hiểm và hấp dẫn của nó. Cả chị hai, chị ba và gia sư miễn phí Giang Hữu Tín cũng đều đến phòng khách nghe.
Miêu tả của Lương Kinh Vĩ dù có chút bình đạm, nhưng những tình tiết lại rất rõ ràng. Vì dụ nói đến phó chỉ huy của anh ta, chiến đấu đến ngày thứ ba, núp sau một hòn đá thăm dò địch, suýt bị một phát đạn. May mà đạn chỉ sượt qua da, suýt thì bắn trúng.
Nghe đến đây, Lương Xảo ngồi cạnh tôi bất giác nắm chặt lấy tay tôi.
“Khoảng mấy phút sau, phó chỉ huy lại thò đầu ra thăm dò tình hình…”
“Chết!”
Tôi và cha đồng thanh nói.
Những người khác đều không biết chết ở chỗ nào, Lương Kinh Vĩ gật đầu, nói: “Đúng thế, phó chỉ huy quá sơ hở, mấy tay súng của địch vẫn đang chờ ở đó. Kết quả lần này không tránh được…”
Nói đến đây, Lương Kinh Vĩ có chút đau lòng. Nghe lời nói của anh ấy, phó chỉ huy này trước đó là trung đội trưởng của anh ta, đối với anh ta rất tốt.
Một trận quyết đấu được thuật lại, mấy tiếng đồng hồ đã trôi qua. Khi nghe sau khi trận chiến kết thúc, Lương Kinh Vĩ bắn chết mười bảy quân địch, phá hủy mấy điểm hỏa lực của địch, hơn nữa lại được danh hiệu anh hùng chiến đấu, cha liền vỗ tay khen ngợi.
“Thật giỏi, đồng chí Lương Kinh Vĩ, đánh hay lắm! Ra nơi chiến trường, lập công cho tổ quốc, đã làm tổ quốc nổi danh, cậu không hổ là anh hùng thực sự! Tôi đại diện cho nhân dân huyện Hướng Dương chúc mừng cậu”
Lương Kinh Vĩ rất ngại ngùng xoa tay nói: “Chủ nhiệm Liễu, ông quá lời rồi, tôi chỉ là người hậu bối, không dám nhận lời khen ấy.”
Cha rất hăng hái, lại nói với Lương Quốc Thành: “Lão Lương, ông đã dạy dỗ được một đứa con trai ngoan thế này, ông cũng đáng tự hào đấy chứ.”
Vành mắt Lương Quốc Thành đã đỏ, đứng dậy khom lưng trước cha, giọng run run: “Chủ nhiệm Liễu, Kinh Vĩ nhà tôi có ngày hôm nay, có được công trạng thế này, đều là nhờ ông giúp! Ông là đại ân nhân của gia đình họ Lương chúng tôi!”
Cha xua tay nói: “Đừng nói vậy, lúc đầu anh cũng là làm việc ấy có lí do, có thể tha thứ được mà. Mấy đồng chí ở cục công an cứ thưởng phạt phân minh thôi, chẳng có liên quan gì đến tôi mà”
Lương Quốc Thành không biết nói gì hơn, thò tay lau nước mắt, nghẹn ngào không thành câu.
Như các vị đã biết, tôi không thể chịu được cảnh này, liền nhảy ra thay đổi tình thế.
“Ôi chà, sắp giờ rồi, mẹ ơi, mẹ mau đi nấu cơm đi, con đói chết mất.”
“Đi ra chỗ khác, trẻ con trẻ cái, nói năng chẳng để ý gì hết, cái gì mà chết chết sống sống hả?” Mẹ cười mắng: “Được được, mọi người ngồi chơi, tôi đi nấu cơm cái đã, trưa nayd đều ăn cơm ở đây đi.”
“Dì ơi, thế này thì phiền quá, chúng cháu còn phải bắt xe đi về nữa.”
Lương Kinh Vĩ vội vàng đứng dậy nói.
“Đã đến đây rồi đều là khách, ăn bữa cơm có gì đâu? Ngồi xuống ngồi xuống, mọi người nói chuyện tiếp đi.”
Bình thường cha không nhận quà, nếu không phải là bà con thân thích, thì sẽ không mời ở lại ăn cơm. Lần này đích thân ông mở miệng, chắc chắn là do Lương Quốc Cường là anh hùng chiến đấu.
Lương Xảo ngoan ngoãn đứng dậy, theo mẹ đi vào bếp, nhỏ nhẹ nói: “Dì à, để cháu nấu cơm cho. Dì nghỉ chút đi.”
Mẹ cười: “Cháu là khách, làm sao để khách nấu cơm được.”
Lương Xảo có chút lo lắng: “Dì à, dì để cháu làm. Ở tiệm của Tiểu Tuấn, cơm nước đều do cháu lo cả. Chỉ là, chỉ là nấu không được ngon lắm…”
“Xảo Nhi, đừng biểu dương bản thân như vậy chứ.” Tôi cười: “Mẹ, mẹ cứ để Xảo Nhi nấu, tài nấu ăn của cô ấy là hạng nhất đấy.”
“Trẻ con biết gì? Bảo khách nấu cơm, đồn ra ngoài người ta lại bảo nhà ta bắt nạt khách. Xảo Nhi, cháu cứ ngồi chơi đi, nghe anh cháu kể chuyện ấy.”
Lương Kinh Vĩ lặng người, rồi ngay lập tức có chút buồn bực.
Tôi thầm cười trong bụng, trải nghiệm của bản thân sao lại thành kể chuyện rồi? Nhưng nếu dựa vào đạo lý “mọi sự việc đã xảy ra đều là câu chuyện”, thì mẹ nói cũng chẳng sai.
Lương Xảo ngại ngùng ngồi xuống, không đến hai phút sau, chạy như tên bắn vào trong bếp, giúp cho mẹ nấu ăn. Lúc này mẹ không bảo cô ấy đi ra ngoài nữa. Tự tay mình làm, khách giúp đỡ, cũng không phải là thất lễ.
Buổi trưa dù không được nếm canh gà hầm nấm của mẹ, nhưng một món thịt xào nấm cũng làm cho người ta ngây ngất. Cha vui lắm, còn kéo hai cha con Lương Quốc Thành và Giang Hữu Tín uống mấy chén rượu.
Ăn cơm xong, hai cha con Lương Quốc Thành ngồi chơi một lúc rồi đứng dậy chào ra về.
Như tôi đã nói từ trước, cha quyết không nhận quà. Chỉ có giỏ nấm, đã vào bụng mọi người nên không lấy ra được.
“Tiểu Lương à, về sau hoan nghênh cậu đến nhà chúng tôi chơi, nhưng, không được mang bất cứ đồ gì đến đâu đấy. Đây là nguyên tắc.”
Cư di khí dưỡng di thể (ở bầu thì tròn ở ống thì dài), cha làm cán bộ một năm rồi, giờ cũng ra dáng cán bộ lắm. So với hình tượng người cán bộ kỹ thuật hiền lành kiếp trước, khác biệt cũng lớn lắm.
Hai cha con nhà họ Lương không giỏi ăn nói, lại là lần đầu tiên đến chơi, thấy cha kiên quyết vậy cũng không dám nói nhiều.
Lương Xảo chăm chăm nhìn tôi, không muốn rời đi, đột nhiên mang hết dũng cảm ra nói: “Dì à, dì cho Tiểu Tuấn đến nhà cháu chơi vài ngày được không? Cháu muốn đưa cậu ấy đi hái nấm đào măng…”
Không nói “dẫn” cậu ấy đi mà nói “đưa cậu ấy đi”, một chữ “đưa”, đã khẳng định vị trí của tôi trong lòng Lương Xảo.
Mẹ không ngờ một cô gái thẹn thùng như Lương Xảo lại đưa ra đề nghị này, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Tôi nhảy chân sáo: “Hay quá, con muốn đi!”
Nghĩ mà xem, hái nấm đào măng, đúng là việc làm cho người ta thèm muốn. Kiếp trước lúc ba mươi mấy tuổi, tôi chỉ cần về nhà thăm nhà là nhớ đến việc đi câu cá đào măng. Thu hoạch được gì thì chưa nói, nhưng cảnh tượng con người chìm vào giữa thiên nhiên ấy đã làm say lòng ta rồi. Giờ lại còn có cả người đẹp đi cùng nữa. Hì hì!
Mẹ có chút do dự. Mẹ lo rằng tôi về quê sẽ phải chịu khổ. Nhưng mẹ đã quên rằng một năm trước, cả nhà chúng tôi vẫn còn đang sống ở dưới quê.
“Tiểu Tuấn, con còn phải đi học nữa mà.”
Mẹ tìm một cái cớ chẳng hay ho chút nào. Nếu không phải là Lương Xảo đưa ra yêu cầu này, có lẽ bà cũng quên mất việc tôi phải đi học hàng ngày rồi. Nghĩ mà xem, có đứa học sinh tiểu học nào mà hàng tháng mang về đồng nuôi gia đình?
Tôi bĩu môi, không tán thành với lý do của mẹ, đến phản bác lại cũng chẳng hứng thú.
“Cha, thời gian này cha đang bận làm gì vậy?”
Đột nhiên tôi đặt một câu hỏi chẳng liên quan gì.
“Cha? Cha đang suy nghĩ về việc phát triển công nông nghiệp của toàn huyện. Huyện Hướng Dương quá lạc hậu, cứ thế này thì không ốn…”
“Đúng vậy, không hổ là lãnh đạo tốt của nhân dân”
Tôi cười ha ha, trêu chọc một câu.
“Thế này đi, trao đổi với cha điều kiện này nhé. Mấy ngày con đi chơi ở thôn Phong Thụ, tiện thể làm điều tra nông thôn cho cha. Lúc về, con đảm bảo sẽ cho kế hoạch phát triển công nông nghiệp của cha những ý kiến tham khảo quý báu. Cha thấy thế nào?”
“Suy nghĩ về con đường phát triển công nông nghiệp? Ừm, điều này cũng hay lắm, rất có ý nghĩa.”
“Thế là cha đồng ý rồi?”
Thấy dáng điệu nịnh nọt của tôi, cha cũng biết thằng con này không phải chỉ nói chơi. Đã nói vậy, lúc về nhất định sẽ mang về được một số thứ.
“Được, cha đồng ý.”
Lương Xảo ngay lập tức nở mụ cười rạng rỡ, còn tôi thì vỗ tay hoan hô.
“Nhớ này, đừng có nghịch nước sông.”
Mẹ thấy không làm cách nào ngăn được nữa, đành chỉ lặp lại yêu cầu này.
“Con biết rồi, mẹ yên tâm đi!”