“Mấy ngày nữa ta cùng nàng trở về thăm bà ấy.” Trong mắt hắn lóe lên tia sáng, nói xong liền cầm lấy chén thuốc đã được nàng thổi nguội đang cầm trong tay, uống liền một hơi, tiện tay cầm lấy một miếng mứt hoa quả cho vào miệng, hắn uống loại thuốc đắng này đã lâu, cũng chưa từng nghĩ đến việc ăn mứt hoa quả, dù sao hắn cũng là một đại nam nhân, ăn mứt hoa quả đó là việc của nữ nhân.
Nhưng hình như sau khi ăn xong, hắn lại muốn ăn thêm miếng nữa, mứt hoa quả có thể làm mất đi vị đắng trong miệng.
“Vương gia, cơ thể của ngài ...” Nghe được lời hắn nói, nàng dùng ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn hắn, lập tức nhớ tới hiện giờ thân thể của hắn chỉ mới đi lại có một chút mà đã suy yếu thành như vậy, nếu đến Thẩm phủ chẳng phải là muốn bệnh thêm nặng hay sao?
“Không có việc gì.” Hắn chỉ nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Ta đói bụng.”
Hắn không muốn nàng nói thêm gì nữa.
“Ta đây lập tức đi chuẩn bị.” Nghe được hắn nói đói bụng, nàng lập tức buông tha cho ý nghĩ của chính mình, cầm lấy bát liền vội vàng đi nấu cháo.
Từ sau ngày ấy, Thẩm Tích Họa vẫn ở tại An Lạc các. Mặc Thanh Dạ vẫn không cưỡng cầu nàng nhất định phải đến ở tại Trường Thọ viện.
Sau ngày náo nhiệt ấy Mặc Thanh Dạ liền cho người trồng rất nhiều hoa đào ở An Lạc các cùng Trường thọ viện. Thẩm Tích Họa nhìn mỗi một gốc cây hoa đào, tâm càng thêm ấm áp, nàng chưa từng nói với hắn nàng thích hoa đào, hắn lại vì nàng mà trồng nhiều hoa đào như vậy.
Bởi vì nàng yêu hoa đào, cho nên nàng thích dùng hoa đào làm ra rất nhiều món ăn, trên người thường xuyên mang theo túi hương làm từ hoa đào Đông Mạt may cho nàng. Nàng yêu thích không muốn rời.
Đảo mắt đã qua nửa tháng, trong nửa tháng này Thẩm Tích Họa mỗi ngày đều chăm sóc Thanh Dạ, Mặc Thanh Dạ cũng không làm ra chuyện gì quá phận.
Thường thường là hai người ngồi ở phòng trong, Thẩm Tích Họa yên tĩnh xem sách về thời đại nàng đang sống. Lúc trước ở Thẩm phủ nàng cũng không hiểu biết được bao nhiêu, ở An vương phủ có rất nhiều sách, muốn đọc bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Từ sách nàng biết được nơi nàng đến là một trong ba quốc gia hiện đang tạo thành thế chân vạc, gồm Mặc quốc, Phong quốc, và Bắc quốc, ba quốc gia này là nước lơn, xung quanh là một vài quốc gia nhỏ bé.
Hiện tại nơi nàng đang ở là Mặc quốc. Thương nghiệp, nông nghiệp là hai ngành chính. Nàng xem rất nghiêm túc, tuy rằng sống ở cổ đại, nhưng đối với cổ đại rất có hứng thú.
Sau sự kiện lần đó Diêm Thanh Lam đã bị Mặc Thanh Dạ hưu, tất nhiên là Diêm thừa tướng tức giận đến nỗi muốn đuổi tới thành Diên châu để giáo huấn Mặc Thanh Dạ một phen, nhưng nói thế nào thì Mặc Thanh Dạ cũng là đứa con được hoàng thượng hoàng hậu yêu thương, cho dù hắn chỉ là một tên ma ốm.
Hoàng hậu cũng bởi vì chuyện này, cầu hoàng thượng hạ chỉ cho nữ nhi Diêm thừa tướng làm Thanh công chúa. Cũng hứa hẹn nhất định sẽ tìm cho Diêm Thanh Lam một mối lương duyên tốt.
Cũng vì thế mà cơn giận của Diêm thừa tướng mới bình ổn.
Ai nấy đều biết nữ nhân bị hưu chính là một dâm nữ, có ai lại muốn cưới một dâm nữ về nhà đâu. Tuy rằng theo tình huống của Mặc Thanh Dạ, Diêm Thanh Lam vẫn là thân trong sạch, nhưng dù sao cũng là nữ nhân đã xuất giá, cho nên thân phận sẽ khác trước, muốn gả nơi tốt, trừ phi là đế hậu tứ hôn, nếu không sẽ có rất nhiều người không nguyện cưới.
Trong lúc nhất thời, trong thành Diên châu nổi lên rất nhiều lời đồn.
“Ngươi có nghe nói không, ma ốm Tam vương gia vì Lam sườn phi đối với Vương phi của hắn không lễ phép mà hưu đấy.”
“Thật vậy chăng?”
“Lam sườn phi không phải là nữ nhi của Diêm thừa tướng – người dưới một người trên vạn người đó sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Cho nên mới nói ma ốm Tam vương gia rất sủng ái Thẩm gia tiểu thư.”
“Thẩm gia tiểu thư vừa là đệ nhất mỹ nhân lại là đệ nhất tài nữ thành Diên châu, nam nhân nào mà không thương, cho dù Tam vương gia hàng năm nằm trên giường bệnh thì cũng thế thôi.” Bên trong tửu quán náo nhiệt, ba bốn người hợp thành một nhóm nhỏ giọng nghị luận, còn thường quan sát chung quanh. Sợ người khác nghe được họ nói chuyện.
Thậm chí ngay cả trên đường cái cũng có thể nghe được tin tức về An vương gia cùng An vương phi.
Thẩm phủ
“Ngũ tiểu thư gả đến An vương phủ, không nghĩ tới lại được An vương gia sủng ái, còn vì ngũ tiểu thư mà khong sợ đắc tội với Diêm thừa tướng, hưu Lam sườn phi.” Trong hoa viên Thẩm phủ, có ba tỳ nữ đang nhỏ giọng nghị luận.
“Ta cũng có nghe nói, bên ngoài đều loạn cả lên rồi, chẳng lẽ An vương gia không có bệnh?”
“Vậy chẳng phải tam tiểu thư tức chết sao?”
“Không đúng, nếu An vương gia không có bệnh, ngày lại mặt sao ngũ tiểu thư lại không về, khẳng định An vương gia có bệnh, nhưng bệnh không có khả năng vào …quan …tài đi.” Đôi mắt có chút linh động nhìn đôi mắt mang theo sự lo lắng của nha đầu đối diện.
“Đúng đó, khả năng này cũng có. Vẫn là Nguyệt nhi thông minh.”
“Ta cảm thấy ngũ tiểu thư kỳ thực coi như là hạnh phúc, thay tam tiểu thư lập gia đình gả cho Vương gia còn được sủng ái đến như thế, thật sự là đáng gia, nếu là ...”
“Các ngươi nói cái gì?” Đột nhiên một thanh âm ở phía sau lưng các nàng vang lên, ba tỳ nữ nghe được thanh âm, lập tức sợ hãi hai chân run run quỳ trên mặt đất.
“Đại phu nhân tha mạng, đại phu nhân tha mạng.” Ba tỳ nữ không ngừng dập đầu, trong hốc mắt nước mắt nhất thời nổi lên, các nàng làm hạ nhân đều biết được tính khí cùng thủ đoạn của đại phu nhân, nếu chọc bà mất hứng, nghĩ đến thủ đoạn giày vò của bà, làm các nàng run sợ.
Các nàng trong lòng không khỏi hối hận, sao lại nói chuyện trong hoa viên làm chi, trốn ra hậu viện là được rồi, nếu thế sẽ không đụng phải đại phu nhân.
“Trả lời ta, Thẩm Tích Họa chiếm được sủng ái của An vương gia?” Vẻ mặt đại phu nhân có chút mất hứng, bà chính là không muốn để cho Thẩm Tích Họa cùng Tiết Giai Lệ sống an ổn, cho nên mới bảo Thẩm Tích Họa thay nữ nhi của bà gả cho tên ma ốm Vương gia kia. Một tên ma ốm không có khả năng rời khỏi giường, cũng không biết khi nào sẽ đi đời nhà ma.
Hiện giờ lại nghe được hắn sủng ái Thẩm Tích Họa, trong lòng bà lập tức dâng lên cơn tức muốn sôi trào, sao bà có thể để cho Thẩm Tích Họa được đắc ý.
“Vâng ... Đúng vậy.” Trong ba tỳ nữ thì Nguyệt nhi có lá gan hơi lớn hơn một chút, cho nên nàng trả lời, nhưng câu trả lời của nàng mang theo chút run sợ có thể biết được nàng đang rất sợ hãi.
“Chuyện ra làm sao.” Đại phu nhân trừng mắt nhìn Nguyệt nhi.
“An vương gia vì ... Vì ... An vương phi ... hưu Lam sườn phi. Cho nên bên ngoài đồn đãi ... Nói An vương gia rất sủng ái An vương phi.” Lời nói đứt quãng nhưng cũng làm Nguyệt nhi đổ mồ hôi đầy đầu, trong lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi.
Nghe được lời này, mày đại phu nhân nhíu lại.
“Các ngươi làm sao mà biết?”
“Bên ngoài đang rất xôn xao.” Nguyệt nhi to gan đứng lên nói, dù sao đây đều là chuyện bên ngoài đồn đãi, muốn không ai biết không có khả năng.
“Ở sau lưng nói chuyện chủ tử, người đâu mang ba người này đánh hai mươi đại bản.” Trong lòng đại phu nhân mất hứng, bà nhìn không nổi khi thấy cảnh Thẩm Tích Họa sống tốt, Thẩm Tích Họa không tốt, Tiết Giai Lệ cũng không tốt. Tuy rằng chuyện này chỉ là lời đồn, nhưng nếu không có chuyện phát sinh thì lời đồn từ đâu mà đến.
Vẻ mặt bà tái nhợt ngẩng đầu cao giọng phân phó.
“Vâng, đại phu nhân.” Rất nhanh phía sau có tỳ nữ tiến lên lôi các nàng rời đi.
“Đại phu nhân tha mạng, đại phu nhân, chúng tôi cũng chỉ là nghe lời đồn bên ngoài.”
“Đại phu nhân tha mạng.” Ba người khóc lóc không ngừng cầu xin đại phu nhân tha thứ, nhưng bà cũng là thờ ơ: “Tử Lê, chúng ta đi.”
“Đại nương, chuyện gì thế?” Một âm thanh quen thuộc rơi vào tai đại phu nhân, sắc mặt của bà vốn xanh mét, giờ phút này mày cũng nhíu lại, nhưng thời điểm xoay người sắc mặt liền trở nên hòa ái dễ gần.
“Họa nhi trở về sạo lại không báo cho nương một tiếng, nương cũng có thể đi đón con.” Nói như thế nào thì Thẩm Tích Họa hiện nay cũng là Vương phi, chỉ còn chờ ngày sớm trở thành quả phụ. Nhìn vẻ mặt tươi cười của Thẩm Tích Họa, bà hận không thể xé khuôn mặt đó ra, cùng Thư nhi của bà so sánh, không có chút nửa điểm thắng lợi, làm sao có thể lọt vào mắt Vương gia, khẳng định là do Diêm Thanh Lam đắc tội Vương gia, nếu không sao có thể vì nó mà bị hưu được.
Thẩm Tích Họa nhìn đại phu nhân trương ra vẻ mặt mừng rỡ, nở nụ cười châm chọc một chút: “Sao có thể làm phiền nương tới đón Họa nhi trở về được? A, đây là có chuyện gì? Ba đứa tỳ nữ này sao lại chọc nương tức giận thế?”
Nàng liếc mắt nhìn ba tỳ nữ sớm đã khóc như mưa nằm xụi lơ trên đất, lại nhìn vẻ mặt thay đổi của đại phu nhân thì nàng có thể khẳng định ba tỳ nữ này đã đắc tội bà. Nàng nhẹ nhàng đi đến gần bà, nhìn sắc mặt của bà, trong lòng nàng đã muốn cười.
“Ngũ tiểu thư ... Vương phi, cứu chúng nô tỳ.” Nguyệt nhi nghe được âm thanh của Thẩm Tích Họa, trong đầu nhớ tới hiện tại An vương phi rất được sủng ái, liền bất chấp liều mạng cầu xin. Huống hồ Vương phi trước kia là ngũ tiểu thư yếu đuối, nhưng tâm địa thiện lương. Hiện nay chỉ có một tia hi vọng, hi vọng An vương phi sẽ không sợ đại phu nhân nữa.
“Không hiểu quy củ.”
“Nương, được rồi, đừng tức giận nữa, giận nhiều quá sẽ có nếp nhăn đấy. Vì vài đứa nha đầu mà tức giận mà có nhiều nếp nhăn chẳng phải là không đáng giá hay sao?” Nàng đi đến trước mặt đại phu nhân, giống như nàng thật sự là nữ nhi của bà nắm cánh tay của bà, trên mặt tràn đầy tươi cười: “Nương nếu tin lời Họa nhi nói, để Họa nhi xử lý chuyện này nhé?”
Trong mắt nàng mang theo khinh thường liếc mắt nhìn ba người đang cầu xin trên đất.
Mà đại phu nhân cũng chú ý nàng, nhìn thấy sự khinh thường trong mắt nàng, trong lòng liền cao hứng, có lẽ giao chuyện này cho Thẩm Tích Họa xử lý sẽ có hiệu quả, tỳ nữ nói tốt cho mình còn bị mình đánh đập, vậy chẳng phải là làm cho người ta thấy được Thẩm Tích Họa là người thủ đoạn tàn nhẫn hay sao?
Huống chi, trời sinh bà xinh đẹp, nếu như thật sự vì việc này mà có nếp nhăn, lão gia sẽ không thích, vậy không phải địa vị hôm nay bà có phải mất đi sao? Không được, bà phải tìm cách làm cho bản thân trở nên hấp dẫn, làm cho lão gia càng thêm yêu bà, tốt nhất đem mấy tiểu tiện nhân trong hậu viện này bán kỹ viện hết thì càng tốt.
Hiện nay, nói như thế nào thì Thẩm Tích Họa cũng là Vương phi, bà cũng nên thuận nước giong thuyền. Trong lòng bà càng vui mừng, chỉ sợ Thẩm Tích Họa gả qua đó nhìn thấy phu quân của mình là ma ốm không xuống giường được, cho nên mới trở nên màu mè một chút, đây là kết quả mà bà muốn.
“Ừ, nương giao ba người này cho Họa nhi xử lý, nhất định phải hung hăng tra tấn, nếu không còn không biết muốn đem chủ tử lải nhải thành cái dạng gì nữa.” Nhìn đến vẻ mặt tràn đầy nước mắt của ba đứa tỳ nữ này bà liền hận, ai cho các nàng sau lưng nói xấu Thư nhi của bà, lại khen Thẩm Tích Họa, vì thế làm bà không vui.
“Người đâu, đem ba người này về đại lao An vương phủ cho ta, y theo gia quy vương phủ mà xử trí.” Thanh âm lạnh lẽo của nàng thốt ra, giống như tu la trong địa ngục, làm đại phu nhân cũng bị dọa nhảy dựng, Thẩm Tích Họa trở nên can đảm khi nào vậy?