Trùng Sinh Hào Môn Đại Tiểu Thư

chương 105: chương 105

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diễm Tinh ngồi trong lòng Tần Phong, thấy thái độ của cô thư ký kia từ si mê trở nên hiểu rõ, sau đó một chút biểu cảm dư thừa trên gương mặt cũng từ từ biến mất thì cảm thán.

Quả nhiên vẫn là người dưới trướng của hắn, đều là những người có đầu óc.

Diễm Tinh chớp mắt, dựa đầu vào ngực Tần Phong cầm điện thoại lên chơi tiếp.

Cô đang nhắn tin với An An và Nhu Nhi.

Hai cậu ấy rủ cô ngày mai đi chọn đồ.

Nhu Nhi sau lần kia được ra ngoài chơi, tay chân liền ngứa ngáy.

Trở về bệnh viện chưa được mấy hôm đã đòi đi chơi tiếp.

Mà cô chú Giản nhất định không cho, thành ra trì hoãn tới tận bây giờ.

Ba cô gái đang nói tới chuyện ngày mai muốn đi mua sắm.

"Vậy ngày mai 8 giờ hẹn có mặt tại trung tâm mua sắm L.Z nha." Tin nhắn của Mạn Nhu gửi tới.

"Ok."

"Ok."

Diệu An và Diễm Tinh đồng loạt trả lời lại.

"Đúng rồi, A Tinh, hôm nay cậu đến Tần thị gặp Tần thiếu đó à." Lát sau, tin nhắn của Mạn Nhu lại truyền tới.

"Đúng vậy, sao cậu biết được?" Diễm Ting ngạc nhiên, cô có nói với họ là hôm nay cô đến Tần thị đâu nhỉ.

"Chiều nay, khắp nơi đã loan tin, bên cạnh đại thiếu gia Tần gia xuất hiện một cô gái.

Mà nội bộ của Tần gia sau đó 2 tiếng cũng truyền ra tin tức, dù không nói cụ thể nhưng cũng ngầm xác nhận mối quan hệ của đại thiếu gia Tần gia với cô gái đó.

Mà cô gái đó không phải cậu thì còn là ai nữa." Diệu An ở một bên nhắn tin.

Diễm Tinh ngây ngốc nhìn chằm chằm điện thoại.

Trong lúc cô còn đang thất thần, Mạn Nhu lại tiếp tục gửi đến một cái tin: "Theo tớ nhìn, tin tức này tám phần là do Tần thiếu nhà cậu giúp đỡ làm lớn lên.

Nếu không, sao chỉ trong vòng có mấy tiếng, hầu như ai ai cũng biết đến chuyện này chứ."

Diễm Tinh chớp mắt.

Cái con người này, đúng là sợ thế giới không đủ loạn.

Còn muốn làm cái gì đây.

Diễm Tinh nhìn đến cô thư ký đang báo cáo bên kia, thấy cô ấy không chú ý về phía này, nhịn không được nhéo Tần Phong một cái.

Tần Phong đang yên đang lành nhận được cái lườm cùng với cái nhéo kia thì hơi bất ngờ.

Nhìn bộ dáng ấm ức của cô gái trong lòng có bao nhiêu mê người, hắn thật sự chỉ muốn bắt nạt cô.

Mà Diễm Tinh ở bên cạnh hắn, thấy trong ánh mắt Tần Phong có chút biến hóa, cô trừng mắt.

Ngày trước người này là người vẻ mặt lúc nào cũng chỉ có lạnh nhạt.

Đến bây giờ cô mới biết hắn cũng có bộ mặt biến thái như vậy, nghĩ đến dấu đỏ còn chưa tan ở cổ của mình, Diễm Tinh tức giận lớn hơn, lại nhéo hắn một cái nữa.

Lúc này cô mới quay đi, không thèm nhìn hắn nữa.

Tần Phong cười nhẹ xoa đầu cô, tiếp tục nghe thư ký báo cáo công việc.

Không biết hắn lại chọc gì đến cô, để cô tức giận rồi.

Cô thư ký bên kia dù báo cáo nhưng không phải cái gì cũng không biết.

Cô không khỏi cảm thấy mất mát nhưng vẫn cố gắng hoàn thành công việc.

Cô muốn nhanh chóng rời khỏi văn phòng này, tìm một chỗ thanh tịnh tự chữa lành vết thương lòng.

Cũng may mắn cô mới chỉ đơn phương, còn là từ trước tới nay tổng giám đốc chưa có cho cô một chút hi vọng nào.

Cho nên cô nghĩ mối tình đơn phương này cô cũng rất nhanh có thể buông bỏ thôi.

Báo cáo xong xuôi, cô thư ký nhìn xuống dưới đất nói: "Tổng giám đốc còn muốn thay đổi gì không ạ?"

"Không còn, cô chuyển nó xuống phòng kế hoạch đi, để bọn họ thực hiện." Tần Phong nhàn nhạt nói.

"Vâng ạ.

Còn chuyện về cô nhân viên....kia.

À, cô ấy đã vi phạm nguyên tắc của công ty, tôi sẽ nói lại với phòng nhân sự xem xét ạ." Cô thư ký đang nói dở, bỗng nhiên nhận được cái liếc từ Tần Phong bắn sang, ngay lập tức hiểu ý sửa lời.

Nghe nói cô nhân viên đó buổi sáng đụng trúng phải cô gái kia, còn khiến cô ấy bị thương cho nên tổng giám đốc liền nổi trận lôi đình.

Khi cô từ bên ngoài đi vào nhận lệnh, cảm thấy cả người tổng giám đốc như một hầm chứa băng, lạnh lẽo đến cực điểm.

Tần Phong thấy cô ấy sửa lời, hài lòng gật đầu: "Được rồi, cô ra ngoài đi."

Cô thư ký cúi chào hai người rồi nhẹ nhàng bước ra bên ngoài.

Vừa ra, đã có mấy người xúm xít vây xung quanh cô gái đó: "Chị Mai, thế nào, có nhìn thấy cô gái bí ẩn đó không? Cô ấy có dáng vẻ như thế nào?"

"Các cô còn không mau nói nhỏ lại, dám ở đây bàn bạc về người con gái của ngài ấy, khéo khi ngay chiều nay ngài ấy liền cho chúng ta cuốn gói khỏi Tần Thị.

Mau đi làm việc đi." Cô thứ ký làm mặt quỷ nói.

Đùa sao, cô dù thất tình nhưng vẫn muốn giữ mạng.

Để tổng giám đốc biết cô đem cô gái kia ra bàn tán, khả năng cô sẽ bị hắn ném lên sao hỏa mất.

Tổng giám đốc làm người như thế nào, mấy năm nay cô cũng đã được chiêm nghiệm rồi.

Cô còn sống chưa đủ, muốn tìm hạnh phúc của đời mình.

Diễm Tinh đợi cô thư ký đi ra khỏi phòng mới đặt điện thoại xuống mặt bàn làm việc của Tần Phong, tay quàng lên cổ hắn, nhu hòa nói: "Phong ca ca, em không sao.

Anh đừng làm khó cô nhân viên đó." Cô không ngốc, nghe cuộc đối thoại kia, cũng đoán được Tần Phong biết chuyện hồi sáng của cô rồi.

Thấy Tần Phong nhìn mình, không nói lời nào.

Diễm Tinh lại tiếp tục lên tiếng: "Chỉ vì chuyện này mà gây khó dễ cho người ta, họ sẽ nói anh là một ông chủ độc đoán, công tư lẫn lộn.

Như vậy, về sau còn ai dám theo anh chứ."

"Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm thế nào để những người đó đi theo anh." Tần Phong nhếch môi, tay vân vê đôi môi non mềm của cô, tà mị nói.

"Anh mà làm như vậy, về sau em sao còn dám đến Tần thị nữa chứ.

Chuyện hôm nay là chuyện xảy ra ngoài ý muốn.

Cả em và cô ấy đều không thể lường trước, anh còn muốn làm khó người ta, như vậy em cũng cảm thấy không vui." Diễm Tinh há miệng, cắn lấy đầu ngón tay Tần Phong đang miết môi mình, không hài lòng đáp.

Tần Phong thấy cô kiên quyết, cũng không muốn khiến cô mất hứng, cúi đầu hôn nhẹ xuống đôi môi căng mọng kia thỏa hiệp: "Được rồi, lần này nghe theo em."

Diễm Tinh thấy hắn đã chịu đồng ý, liền vui vẻ cười, đôi mắt cô cong thành hình trăng lưỡi liềm, ôm mắt hắn hôn "chụt" một cái: "Phong ca ca thật tốt nha."

Hôm sau, Diễm Tinh và Diệu An rất nhanh đã có mặt trước trung tâm thương mại lớn nhất nơi đây.

Cũng là địa điểm quen thuộc của 3 cô gái mỗi lần hẹn nhau.

Diễm Tinh và Diệu An đồng dạng mặc trang phục thoải mái.

Diệu An thì mặc một chiếc váy hồng phấn xinh đẹp.

Còn Diễm Tinh, cô mặc chiếc váy màu tím nhạt, khoác bên ngoài một chiếc áo khoác màu trắng.

Hai cô gái cứ như vậy trở thành tâm điểm của những ánh nhìn xung quanh.

Diệu An nhìn đồng hồ trên tay, hơi nhíu mày nói: "Sau Nhu Nhi lâu vậy rồi còn chưa tới.

Có phải là gặp rắc rối gì không?"

"Không đâu." Diễm Tinh lắc đầu.

Đón nhận ánh mắt khó hiểu của Diệu An, cô cười cười, có chút bất đắc dĩ nói: "Lúc tớ từ nhà đi, có gọi cho cậu ấy.

Nghe thấy khi đó cậu ấy vẫn đang chọn quần áo."

Khóe miệng Diệu An giật giật, cũng không biết nói gì nữa.

Nhưng rất may rằng Mạn Nhu không để hai người bạn của mình đợi quá lâu.

Cô ấy được vệ sĩ đưa xuống xe, trên người mặc chiếc váy màu vàng trắng kết hợp.

Cũng khoác bên ngoài một chiếc áo khoác màu vàng cùng tông.

Khi nhìn thấy Diễm Tinh cùng Diệu An, cô vẫy vẫy tay: "A Tinh, An An..."

"Nhu Nhi, có phải cậu định để bọn tớ chết cóng ở đây rồi mới thèm đến đúng không?" Diệu An mang theo giọng ấm ức, vừa tiến đến bên cạnh Mạn Nhu vừa nói.

"Cậu chọn quần áo mà cũng lâu như vậy sao?" Diễm Tinh nói.

"Còn không phải tại tớ đã lâu không đi chơi sao.

Được đi chơi lại, đương nhiên phải chọn đồ thật đẹp rồi."

"Được rồi, nể tình cậu lần này có lý, tha cho cậu một mạng." Diễm Tinh nhận lấy tay nắm xe lăn của Mạn Nhu từ tay vệ sĩ sau đó nói.

Vậy là ba cô gái đi vào bên trong trung tâm thương mại.

Ở đằng sau còn thêm mấy vệ sĩ nữ đi theo.

Đây là vị cha mẹ Giản không yên tâm, cho nên cho người đi theo Mạn Nhu.

Nhưng mấy cô vệ sĩ giữ một khoảng cách nhất định với ba người Diễm Tinh, giúp các cô ấy có không gian riêng tư.

Khi nào thấy có chuyện mới đi tới.

Có điều mới đi hết tầng một, lên tầng hai của trung tâm thương mại, các cô đã đụng trúng phải người mà mình chán ghét.

Thẩm Tử Mặc cùng Chu Thiên Ân hôm nay cũng tới đây.

Cô ta vẫn giữ bộ dáng cao ngạo và gu ăn mặc thiếu vải.

Ba người Diễm Tinh nhìn cô ta mặc một chiếc váy mày đen, cổ áo khoét sâu, chỉ khoác một chiếc áo mỏng bên ngoài không khỏi cảm thấy sởn gai ốc.

Cô ta mặc như vậy mà chưa bị lạnh chết cũng là một loại bản lĩnh.

Mạn Nhu ngồi trên xe lăn khẽ chỉnh lại áo khoác trên người mình một chút.

Mà hành động này của cô lọt vào mắt Thẩm Tử Mặc lại khiến anh ta nghĩ rằng cô bị lạnh.

Thẩm Tử Mặc vội vàng tiến lên trước mặt Mạn Nhu, quan tâm hỏi: "Em lạnh sao?"

Có điều khi Mạn Nhu nghe câu này, một chút cảm động cũng không thấy bóng dáng, chỉ nhìn Thẩm Tử Mặc như tên thần kinh.

Mà Diệu An và Diễm Tinh cũng đồng dạng quái dị nhìn hắn.

Hai cô theo bản năng đến chắn trước mặt Mạn Nhu.

Diễm Tinh cười nhẹ nói: "Thẩm thiếu, hình như anh quan tâm nhầm đối tượng rồi.

Vợ chưa cưới của anh mới là người cần phải hỏi câu đấy, Nhu Nhi của chúng tôi ăn mặc rất kín đáo, sẽ không lạnh được.

An An, cậu cùng Nhu Nhi đi trước đi."

Diệu An thấy Diễm Tinh nói thế cũng không nhiều lời bèn đẩy Mạn Nhu đi luôn.

Tên đó chỉ một mình A Tinh ra tay là đủ.

Thẩm Tử Mặc thấy Diệu An cứ như vậy đẩy Mạn Nhu đi mất, trong lòng có chút mất mát, nhưng anh ta chưa ngốc đến nỗi dây vào Triệu Diễm Tinh lúc này, cầm tay Chu Thiên Ân đằng sau muốn kéo cô ta đi.

Nhưng Chu Thiên Ân không nghĩ nhiều được như vậy, bị Diễm Tinh không chút nể mặt châm biếm, cô ta trừng mắt: "Triệu tiểu thư, mồm miệng sắc bén thật.

Cảm ơn đã quan tâm, nhưng tôi thấy tôi mặc thế này rất tốt.

Lại nói đẹp mới khoe ra, không giống ai đó cái gì cũng không có thì lấy gì mà khoe đây."

Diễm Tinh nghe lời ẩn ý của cô ta, hơi gật gù giống như đồng tình sau đó nói: "Đúng vậy, khoe ra mới tốt.

Cũng nên để mọi người biết rằng hiện tại công nghệ thẩm mỹ đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa rồi."

Sau đó cô quay sang Thẩm Tử Mặc cười cười: "Vậy mới nói, Thẩm thị còn đang rối tinh rối mù mà Thẩm thiếu vẫn còn dành thời gian bên cạnh Chu tiểu thư đây.

Thật sự là có lý do nha! À, Chu tiểu thư, tôi nghe nói người vừa xảy thai mà đụng gió máy, về sau sẽ khó lòng có lại được em bé lắm, cô cẩn thận đó."Nói xong cô cũng không thèm để ý biểu cảm của hai người họ, đi về hướng lúc nãy Mạn Nhu và Diệu An vừa đi.

Đến một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn lại bên này.

Thẩm Tử Mặc nghe cô nói như vậy thì mặt đen lại.

Mặc kệ Chu Thiên Ân đứng nơi đó mà bước đi.

Chu Thiên Ân thấy Thẩm Tử Mặc tức giận, cũng sợ rằng anh ta bỏ mặc mình liền chậm chạp đuổi theo đằng sau.

Hôm nay cô ta vì muốn quyến rũ Thẩm Tử Mặc, đã cố tình mặc chiếc váy này, lại còn đi thêm đôi giày cao gót cao cả chục phân, nên chạy có chút chật vật.

Triệu Diễm Tinh đáng ghét, lại lấy chuyện cô ta xảy thai ra nói, cô chờ đấy, tôi nhất định sẽ khiến cô phải trả giá!.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio