Diễm Tinh sau khi ở Trừng Viên nửa ngày, đã đem hồn dì Trần câu đi không xót một mảnh.
Tần Phong nhìn dì Trần từ ái chăm sóc Diễm Tinh, còn hỏi Diễm Tinh xem cô bé có thích ăn gì hay không, thích chơi gì hay không.
Tần Phong nhìn thấy cảnh này cũng không còn gì để nói, chỉ biết lắc đầu rồi đi lên tầng tiếp tục xử lý công việc.
Hắn còn lo lắng A Tinh ở đây hai tuần không có ai chơi cùng, sẽ chán, xem ra hiện tại không cần lo lắng chuyện này nữa.
Dì Trần thật sự là thích Diễm Tinh.
Nhìn xem, cô bé này vẻ ngoài khả ái, giọng nói ngọt ngào.
Lúc cô bé cười rộ lên cảm giác giống như cả mùa xuân ập tới.
Tính cách lại thập phần tốt, khiến bà sinh ra hảo cảm.
Bà đã gặp nhiều đứa trẻ được sinh ra trong hào môn, từ bé được cưng chiều.
Nhưng những đứa trẻ đó vì được cưng chiều từ nhỏ, tính cách trở nên ngang ngược ương bướng.
Không giống Diễm Tinh, lễ phép ngoan ngoãn như vậy.
Không kiêu căng phách lối, bà có thể không thích được sao.
"Thiếu gia! Ngô Dục hắn muốn lên nắm quyền cầm trịch Ngô Gia, hiện tại đang cho người làm giả di trúc." Jason đứng bên cạnh Tần Phong vừa nhìn biểu hiện của thiếu gia nhà mình vừa báo cáo.
"Có điều bên Triệu đổng cũng đã có chuẩn bị, thuộc hạ thấy phòng vệ ở phòng bệnh của Ngô lão gia tăng thêm một tầng."
Tần Phong nghe vậy khẽ đặt cây bút trong tay xuống, ngả người dựa vào lưng ghế cong khóe môi.
Tiểu nha đầu này xem ra suy tính rất chu toàn.
Một bên nhắc cha mẹ phòng vệ ngoài sáng, bên khác lại muốn hắn giúp sức trong tối.
Như vậy đến mười Ngô Dục cũng khó lòng ra tay.
Quả nhiên sống được trong một gia tộc lớn, thông minh lanh lợi là điều không thể thiếu.
Có điều, với độ tuổi này thật khiến hắn thưởng thức.
Diễm Tinh buổi chiều ở lại Trừng Viên được dì Trần dẫn đi dạo xung quanh.
Vì buổi sáng lúc cô đi vào đang ngủ nên không nhìn được phong cảnh bên ngoài.
Chưa nhìn thì thôi, nhìn rồi thì khiến cô thật sự bất ngờ.
Ngôi biệt thự này rất rộng, cả biệt thự được bao phủ bởi một hồ nước lớn.
Trong hồ nước đó có rất nhiều con cá đang bơi lội, còn có hòn non bộ nhìn rất phong phú.
Đi ra bên ngoài là một vườn hoa với đủ loại màu sắc cùng chủng loại.
Diễm Tinh nhìn khu vườn này đến không rời mắt.
Lại không nhịn được liên tưởng đến nhà chính Tần Gia.
Ngày đó Tần Phong thay cha quản lý Tần Gia nên hắn phải chuyển về nhà chính ở.
Nơi đó dù rộng lớn nhưng lại không đẹp đẽ thoải mái như vậy.
Quả thật ở Trừng Viên vẫn tốt hơn, bảo sao Tần Phong luôn ở lại Trừng Viên mà không về nhà chính.
Buổi tối đó sau khi ăn tối xong, Diễm Tinh liền lên phòng đi ngủ.
Dì Trần vì không yên tâm nên lên xem cô ngủ có quen không.
Không ngờ mới lên đã thấy cô bé xinh đẹp như tinh linh nằm ngủ ngon lành.
Bà mỉm cười, tắt điện rồi khẽ đóng cửa.
Diễm Tinh bên này sau khi tiếng đóng cửa vang lên mắt hạnh cũng từ từ mở ra.
Trong đôi mắt vốn rất xinh đẹp lại ánh lên vẻ u tối.
Diễm Tinh ngồi dậy, nhìn đến chiếc vòng phát sáng trên bàn cạnh đầu giường cười khẽ.
Ánh mắt vốn đang âm u tịnh mịch bỗng nhiên sáng bừng lên, ngày mai đi học, hẳn sẽ là một ngày vui vẻ.
Diễm Tinh nhìn chằm chằm chiếc vòng đó một phút mới rời tầm mắt, lại nằm xuống.
Nếu Tần Phong đã đáp ứng cô giúp đỡ việc của ông ngoại, hẳn sẽ không có gì đáng ngại.
Nhưng trong lòng cô vẫn nhịn không được lo lắng.
Nhìn thời gian hiện tại, có lẽ cha mẹ vẫn chưa đến chỗ của ông ngoại.
Ngô Dục! Người này cô nhớ kĩ.
Sáng hôm sau, dì Trần lên tầng gọi Diễm Tinh dậy đi học đã thấy Diễm Tinh từ nhà vệ sinh đi ra.
Trên người là bộ đồng phục cho học sinh.
"A Tinh dậy rồi?" Dì Trần ngạc nhiên nói.
"Dạ!" Diễm Tinh thấy người vào là dì Trần thì nhu thuận gật đầu.
"Dì Trần buổi sáng vui vẻ a~" Diễm Tinh cười sau đó đi đến nhào vào lòng dì Trần dụi dụi nói.
"A Tinh cũng vậy." Dì Trần nghe thấy lời này của Diễm Tinh trong lòng ngọt ngào, cười đáp.
"Dì Trần, A Tinh không buộc được tóc, dì Trần giúp A Tinh có được không?"
"Tất nhiên được, đến đây, để dì Trần giúp A Tinh chải tóc." Dì Trần thấy Diễm Tinh nhờ mình chải tóc thì gật đầu cười nói.
Đưa Diễm Tinh đến chiếc ghế dài ở trong phòng rồi bắt đầy lấy lược ra chuyên tâm chải tóc cho Diễm Tinh.
Sau khi sửa soạn xong xuôi bà giúp Diễm Tinh cầm cặp xuống nhà.
Diễm Tinh từ trên cầu thang đã nhìn thấy Tần Phong ngồi nghiêm chỉnh ở trên ghế.
Trên người đang mặc một bộ vest đen.
Trông hắn thật sự rất đẹp, dù mới tuổi nhưng phong thái hành sự của hắn không khác gì người trưởng thành.
Cô nhớ chỉ khoảng năm sau thôi, Tần Gia đều đã nằm trong tay Tần Phong dù trên danh nghĩa vẫn là Tần Chính quản lý.
Nhưng những công việc trong Tần Thị đều do một tay Tần Phong lo liệu.
Thiếu niên này là người sẽ nắm quyền Tần Gia trong tương lai, được mọi người ca tụng, xưng một tiếng Tần thiếu.
"Dậy rồi." Có lẽ do nghe thấy tiếng bước chân, Tần Phong nhấc đầu lên.
Đập vào mắt hắn là thân ảnh nhỏ bé của Diễm Tinh, hắn vẫy tay với Diễm Tinh nói: "Đến đây!"
Diễm Tinh đang thất thần, thấy hắn gọi mình thì nhanh chóng đến trước mặt hắn.
Tần Phong nhìn lướt qua người Diễm Tinh một lượt, tầm mắt dừng một nhịp ở vòng tay trên cổ tay của Diễm Tinh, ánh mắt khẽ lóe.
Nha đầu này luôn khiến hắn có cảm giác khó hiểu.
Tâm tư phức tạp, đôi mắt trong suốt đôi lúc lộ ra âm u khó hiểu.
Nhưng không sao, hắn cũng không quá để ý đến việc này.
Cô bé muốn nháo, hắn sẽ ở sau lưng giúp nháo cho lớn.
Có hắn chống lưng cho A Tinh, hắn xem còn ai dám làm gì cô nhóc này.
"Vào ăn sáng đi!" Tần Phong nhìn Diễm Tinh nói, sau đó dắt tay Diễm Tinh vào phòng ăn.
Diễm Tinh gật đầu nói vâng sau đó đi theo hắn vào phòng ăn.
Ăn sáng xong xuôi, Diễm Tinh được Tần Phong đưa đến trường.
Nói sao sáng nay Diễm Tinh thấy kì quái, sao giờ này hắn vẫn ở nhà.
Hóa ra là muốn đưa cô đi học nên mới chậm giờ đến Tần Thị.
"Trưa nay đi học về sẽ để em nói chuyện với cha mẹ." Tần Phong cùng Diễm Tinh ngồi ở ghế bên dưới, hắn ôm Diễm Tinh trong lòng, đầu ngả ra đằng sau hai mắt nhắm lại.
Nghe vậy, hai con ngươi Diễm Tinh sáng bừng.
Cô muốn gặp ông ngoại, chỉ nhìn thấy ông cô mới yên lòng một chút.
"Vòng tay thạch anh này dễ vỡ, phải cẩn thận, vỡ vòng sẽ bị thương." Tần Phong hé mắt, tầm mắt dừng lại ở vòng tay của Diễm Tinh sau đó lại tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Câu nói nhẹ nhàng bâng quơ của Tần Phong khiến trong lòng Diễm Tinh giật thót.
Người này, không phải hắn nhìn ra cái gì đó chứ?
"A Tinh sẽ cẩn thận." Dù trong lòng giật mình nhưng ngoài mặt Diễm Tinh vẫn bày ra bộ dáng ngoan ngoãn gật đầu nói với hắn.
Tần Phong cũng không nói gì nữa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Có điều Diễm Tinh không để ý thấy đôi mắt vốn lặng yên kia khẽ cong lên.
Sau khi đưa Diễm Tinh đến trường, nhìn bóng dáng nhỏ bé kia vào trường Tần Phong vẫn không nói Jason cho xe chạy.
Khiến Jason ở một bên hơi nghi hoặc.
Thiếu gia hôm nay hành động hơi kì lạ.
Ngay lúc Jason muốn lên tiếng hỏi ý Tần Phong thì tiếng nói lạnh nhạt đằng sau vang lên: "Nghe nói trường này mới đổi hiệu trưởng?"
"Thuộc hạ cũng có nghe chuyện này, là người của Triệu Hạo Hiên cài vào." Jason thấy Tần Phong nói vậy, trong lòng cũng mơ hồ đoán ra ý của hắn, đáp lời.
"Đến Tần Thị!" Tần Phong lên tiếng.
Jason ngồi bên trên một lần nữa yên lặng, nhấn ga lái xe chạy đi.
Đi được một đoạn đường Tần Phong mới lên tiếng lần nữa: "Chú ý động tĩnh ở trường học, hôm nay tôi muốn về sớm đón A Tinh."
"Vâng, thiếu gia." Jason nhận lệnh sau đó lại nói: "Thiếu gia, sáng nay lão gia gọi, nói cuối tuần muốn ngài về nhà chính Tần Gia.
Hôm đó tổ chức tiệc sinh nhật cho Tần Lâm."
Vẻ mặt Tần Phong vẫn bình thản giống như vấn đề này không khơi gợi được một chút hứng thú nào từ hắn.
"Xem ra, vị mẹ kế này của tôi nhịn không được, bắt đầu hành động rồi." Giọng nói lạnh băng vang lên.
"Tối nay gọi Minh Triết trở về." Tần Phong lạnh nhạt phân phó.
"Vâng!"
Bên này sau khi Diễm Tinh vào lớp học đã thấy Triệu Lâm Lam ngồi ngăn ngắn ở đó.
Sau hôm Triệu Lâm Lam đến nhà bồi tội với cô thì lấy lý do mệt nên nghỉ học, rồi lại đến cuối tuần.
Cho nên hiện tại cô mới gặp lại chị ta sau sự việc kia.
Diễm Tinh nở nụ cười ngọt ngào, bước vào chỗ của mình chảo hỏi: "Chị họ! Chị họ khỏi bệnh rồi ạ." Tay nhỏ cố tình nâng lên để lộ chiếc vòng thạch anh tím.
Triệu Lâm Lam nhìn chiếc vòng mình yêu thương hiện tại đang đeo trên tay Diễm Tinh trong lòng lại không nhịn được muốn cướp về.
Nhưng nghĩ đến những lời mà mẹ đã dặn lại cố gắng áp chế không vui xuống coi như không nhìn thấy.
Diễm Tinh nhìn thấy Triệu Lâm Lam như vậy trong lòng vui vẻ.
Cô không phải người nhân từ gì, sống lại đời này cô sẽ không để ai đạp lên đầu mình nữa.
Cũng sẽ không nhường nhịn ai, nhất là người mà cô không thích.
Nếu cô đã không thích vậy người lớn hay trẻ con cô đều sẽ không tha.
Diễm Tinh cười nhẹ ngồi xuống.
Triệu Lâm Lam rất muốn không để ý đến chiếc vòng kia, nhưng lại làm không được.
Vì Diễm Tinh chốc chốc lại lôi chiếc vòng ra xoa xoa, sau đó còn lắc lư trước mặt Triệu Lâm Lam.
Triệu Lâm Lam bị chọc tức đến nỗi muốn khóc.
"A Tinh, vòng tay của cậu thật đẹp!" Hai người bạn của Diễm Tinh ngồi bên trên vui vẻ nói chuyện.
"Tớ cũng thấy vậy, vòng này không chỉ có vậy đâu, trong bóng tối còn có thể phát sáng nữa đó, nhìn đẹp vô cùng." Diễm Tinh cong môi, hưng phấn kể cho hai người bạn của mình nghe.
Nhưng khóe mắt vẫn không quên liếc qua Triệu Lâm Lam đang ngồi bên cạnh.
"Như vậy sao? Tớ mượn một chút được không?" Mạn Nhu cũng là một cô bé yêu thích cái đẹp, nhìn thấy chiếc vòng thạch anh tím này ngay từ đầu đã yêu thích.
"Tất nhiên rồi, cho cậu mượn đó." Diễm Tinh hào phóng tháo chiếc vòng tay ra đưa cho Mạn Nhu.
Sắc mặt Triệu Lâm Lam nãy giờ đã đỏ muốn rỉ máu.
Ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc vòng tay kia, muốn ra tay cướp về lại không được, nghẹn khuất trong lòng.
Mà Diễm Tinh còn cố tình đưa vòng tay cho hết người này đến người kia mượn.
Nhìn chiếc vòng mình yêu thích hiện giờ ai cũng có thể sờ sờ nắn nắn rốt cuộc Triệu Lâm Lam không nhịn được nữa với tay túm lấy chiếc vòng trên tay Diễm Tinh, quay đầu quát: "Không cho phép sờ vào vòng này!"