Editor: Sasaswa
Tính Trịnh Từ Bân thù rất dai, có thù tất báo. Vụ đụng mặt Nghiêm Thời Trì lần trước, cơn giận của hắn không thể nào tiêu tan được, không nuốt trôi cục tức này.
Cho dù biết rõ thân phận Nghiêm Thời Trì, biết nhà hắn có tiền có thế nhưng Trịnh Từ Bân cũng không kiên dè. Địa vị ba hắn dù sao cũng cao hơn ba Nghiêm Thời Trì, ngoài ra còn có mối quan hệ với bạn bè trong giới, chỗ dựa sau lưng rất vững.
Vì vậy Trịnh Từ Bân âm thầm trong bóng tối làm vài chuyện xấu với Nghiêm Thời Trì, kết quả năm lần bảy lượt đều không thành công. Nghiêm Thời Trì nhiều lần đều dễ dàng nhìn thấy ý đồ của đối phương, chuyển nguy thành an, còn khuyên Trịnh Từ Bân dừng mấy trò đùa tẻ nhạt này lại.
Điều này càng làm Trịnh Từ Bân tức giận hơn, lòng hận thù đối với Nghiêm Thời Trì càng thêm sâu đậm. Khoảng thời gian này, Nghiêm Thời Trì thường xuyên đứng dưới sảnh tập đoàn Trịnh thị chờ Mạnh Hoa Nhiên tan làm, Trịnh Từ Bân đoán Nghiêm Thời Trì có tình cảm với Mạnh Hoa Nhiên cho nên mượn danh nghĩa Mạnh Hoa Nhiên hẹn Nghiêm Thời Trì đến chỗ hẻo lánh.
Nghiêm Thời Trì biết có bẫy nhưng vì lo cho an nguy của Mạnh Hoa Nhiên nên vẫn đến chỗ hẹn. Kết quả trò đùa Trịnh Từ Bân bày ra thất bại, ngược lại tự làm bản thân mình một thân tàn tạ, hắn tức giận đánh nhau với Nghiêm Thời Trì.
Hai người đều phải vào bệnh viện, trán Trịnh Từ Bân chỉ bị trầy da do hắn té lộn mèo xuống, nhưng hắn kêu ma gọi quỷ giống như trời sập tới nơi vậy, hận không thể kêu bác sĩ toàn giới vây quanh hắn.
Nghiêm Thời Trì cũng chỉ bị thương nhẹ, vết thương trên cánh tay là do Trịnh Từ Bân cắn.
Ngiêm Thời Mộc tới thăm, hắn trước giờ tính tình cũng coi như trầm ổn nhưng lúc này lại tức đến xanh mặt: "Tiểu tử kia còn dám cắn anh? Ca, cái tên Trịnh Từ Bân đó "thật sự có bệnh" mà, bệnh chó điên!"
Mạnh Hoa Nhiên không lâu sau đưa lão Trịnh tổng đến bệnh viện, lão Trịnh tổng bởi vì trò khôi hài này mạnh mẽ khiển trách con trai Trịnh Từ Bân, thậm chí còn nhốt hắn không cho ra ngoài trong một tháng.
Xem bệnh tình Trịnh Từ Bân xong, Mạnh Hoa Nhiên kỳ thực cũng lo cho Nghiêm Thời Trì, nhưng thân phận của cậu khá nhạy cảm cũng không tiện. Vụ việc này trôi qua, thế nào cũng có người nhắc lại, chê trách người nhà họ Trịnh giả tạo.
Rốt cuộc Mạnh Hoa Nhiên vẫn lén lút đứng bên ngoài phòng bệnh của Nghiêm Thời Trì, cậu không dám đi vào. Giờ khắc này làm cậu nhớ lại chuyện xảy ra thật lâu trước kia, khi cậu và Nghiêm Thời Trì còn học cấp ba.
Ngày đó, Nghiêm Thời Trì với tư cách là thành viên của đội bóng rổ đi thi đấu giao hữu với trường khác. Trường bọn họ thắng nhưng Nghiêm Thời Trì lại bị thương.
Nghiêm Thời Trì lúc đi học rất nổi tiếng nên khi hắn bị thương có rất nhiều người chạy đến phòng y tế thăm. Mạnh Hoa Nhiên tự nhiên cũng đi, cậu còn đặc biệt mua một chai nước mà Nghiêm Thời Trì hay uống.
Mạnh Hoa Nhiên rướn cổ lên đi qua đi lại trên hành lang, lúng túng không tiến vào. Chờ những người khác rời đi, cậu mới vui mừng lén lút để chai nước xuống chuẩn bị rời đi.
Không ngờ Nghiêm Thời Trì đột nhiên mở cửa từ bên trong, nhướng mày nở nụ cười: "Nếu đến đưa đồ thì sao lại vội đi như vậy? Ở lại với tôi chút đi."
Trong nháy mắt đó, Mạnh Hoa Nhiên bỗng cảm thấy người con trai trước mắt thật đặc biệt, rất đặc biệt...
Nhưng cái gì đặc biệt?
Cậu nhất thời không hình dung được, cũng không biết tâm tình phức tạp lúc đó là gì.
E rằng từ thời khắc đó, trong lòng Mạnh Hoa Nhiên đã gieo một hạt mầm. Cậu nhìn thấy Nghiêm Thời Trì như nhìn thấy ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, như nhìn thấy cầu vồng sau cơn mưa, như được ăn bánh ngọt dâu tây cậu thích nhất...Hết thảy sự vui mừng đều tập hợp lại trong nháy mắt.
Mạnh Hoa Nhiên năm đó cả người hoảng hốt, ma xui quỷ khiến gật đầu, chấp nhận ở lại với Nghiêm Thời Trì.
Bây giờ, Mạnh Hoa Nhiên đứng bên ngoài cũng bị Nghiêm Thời Trì nhìn thấy: "Nhiên Nhiên, phải em không? Vào nhanh đi."
Sau khi vào phòng thì chỉ còn một mình Nghiêm Thời Trì ngồi đó, Mạnh Hoa Nhiên liếc nhìn cánh tay bị thương của hắn, nói: "Anh lúc thường không phải rất khôn khéo sao? Tại sao giờ lại giả bộ ngớ ngẩn như vậy chứ?"
"Anh giả bộ ngớ ngẩn sao?" Nghiêm Thời Trì vừa nói vừa lấy tay Mạnh Hoa Nhiên đặt lên tim mình: "Em đoán thử xem."
Mạnh Hoa Nhiên có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim Nghiêm Thời Trì, vừa nhanh vừa mạnh mẽ giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
"Anh biểu hiện rõ như vậy, em còn không đoán ra sao? Mạnh Hoa Nhiên, là anh theo đuổi em đó!"
Editor: Chào mọi người, trong thời gian qua mình bận chuẩn bị một event trong trường nên thời gian hơi bị kéo dài chút, mong các bạn thông cảm. Hiện tại mình đã edit tới những chương cuối của truyện, những chương trước đang trong giai đoạn edit lần để câu chữ trơn tru hơn nên hơi lâu tí ^_^ Mình sẽ tranh thủ để hoàn truyện trong thời gian sớm nhất nha! Các cậu thích thì like, cmt để ủng hộ mình nha, cảm ơn các bạn, yêuuuu!!