Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Mạnh Hoa Nhiên xảy ra chuyện, Trịnh Từ Bân trốn đằng đông nấp đằng tây, dự định chạy trốn ra nước ngoài, nhưng vẫn bị Nghiêm Thời Trì đuổi kịp.
Hai người lái xe đuổi nhau trên đường cao tốc, ngươi truy ta đuổi, kết quả dưới sự truy bắt kịch liệt của Nghiêm Thời Trì, bi kịch cứ như vậy lăp lại, xe Trịnh Từ Bân lật úp xuống.
Nhưng lần này Trịnh Từ Bân không gặp may nữa, một bên chân bị kẹt lại, hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết. Nghiêm Thời Trì đến gần hắn, không có ý định tiến lên giúp đỡ, chỉ lạnh lùng nhìn thảm trạng của Trịnh Từ Bân.
Trịnh Từ Bân vội vàng kéo ống quần Nghiêm Thời Trì, ngẩng đầu kêu to: “Tôi… Tôi sai rồi! Cứu tôi! Cầu anh… Van cầu anh, cứu tôi! Tôi.. Tôi thật sự sai rồi…”
Bên tai là tiếng Trịnh Từ Bân không ngừng gào khóc, Nghiêm Thời Trì chỉ xì một tiếng khinh bỉ, mãi đến lúc cổ họng Trịnh Từ Bân phát khàn, đau đến sắp mất đi ý thức thì Nghiêm Thời Trì mới đem hắn từ trong xe kéo ra, hạ tay xuống chính là một cú đấm.
Nghiêm Thời Trì không chờ hắn phản ứng, liên tục đánh vài quyền. Gương mặt rất nhanh bị đánh đến sưng mặt sưng mũi, Trịnh Từ Bân muốn chửi ầm lên nhưng hắn chỉ có một cái miệng, bây giờ cái miệng này đang bận phun một ngụm máu, hàm răng bị Nghiêm Thời Trì đánh bật ra.
Nghĩ đến những việc trước đây Trịnh Từ Bân làm, Nghiêm Thời Trì hận không thể ngay bây giờ đánh chết hắn, nhưng càng muốn hơn là khiến hắn phải chịu thêm báo ứng với trừng phạt, nếm thử tư vị sống không bằng chết.
Trịnh Từ Bân bị Nghiêm Thời Trì đưa đến cục cảnh sát vì tội ăn cắp bí mật kinh doanh và cố ý làm tổn thương người khác. Vết thương ở chân hắn đã được chữa trị qua, tuy không gãy nhưng cũng què rồi.
Bên trong nhà cũ Trịnh gia, thấy Mạnh Hoa Nhiên xoa huyệt thái dương, biểu tình nghiêm nghị, quả nhiên là nhớ lại chuyện của Trịnh Từ Bân.
Nghiêm Thời Trì nói cho cậu biết, Trịnh Từ Bân bây giờ là người què, bị giam trong trại giam, bởi vì gây sự đánh nhau trong trại nên thời kì thụ án của hắn không giảm mà còn tăng thêm, kêu Mạnh Hoa Nhiên không cần lo lắng.
Mạnh Hoa Nhiên nghe xong thì gật đầu, cũng tỏ ý về sau không muốn gặp lại Trịnh Từ Bân.
Hơn hai năm trước, lúc xảy ra tai nạn, bóng lưng người kia bỏ chạy làm Mạnh Hoa Nhiên đến nay vẫn khó quên, thất vọng cực độ với Trịnh Từ Bân. Nếu như có thể, đời này bọn họ không nên gặp nhau.
Cuối hành lang lầu hai có một phòng sách nhỏ, trước đây là Trịnh lão tiên sinh đặc biệt chuẩn bị cho Mạnh Hoa Nhiên, Mạnh Hoa Nhiên trong thời gian còn đi học vẫn thường xuyên nhốt mình trong căn phòng này.
Chìa khóa căn phòng chỉ có duy nhất Mạnh Hoa Nhiên giữ. Mở cửa đi vào, vì quá lâu không có người đến dọn dẹp nên bên trong phủ một lớp tro bụi dày đặc.
Các ngăn tủ sách và bàn học cũng được khóa lại kĩ càng. Mạnh Hoa Nhiên khom lưng mở một ngăn kéo trên bàn học, lấy ra một hộp quà được đóng gói tinh xảo.
Đây là món quà dành tặng cho Nghiêm Thời Trì vào hai năm trước, nhưng đáng tiếc là đến bây giờ vẫn chưa đưa được cho hắn.
Thấy ánh mắt Mạnh Hoa Nhiên ảm đạm, Nghiêm Thời Trì cười cười nói: “Nhiên Nhiên, người xưa nói gặp chuyện vui thì tinh thần liền thoải mái, anh gần đây cảm giác mình càng sống càng trẻ, giống trẻ hơn hai tuổi vậy.”
Mạnh Hoa Nhiên đầu tiên là sững sờ, rất nhanh đáy mắt liền hiện ra ánh sáng, đem hộp quà đưa cho Nghiêm Thời Trì.
Nghiêm Thời Trì mở ra nhìn, phát hiện là một cái đồng hồ bỏ túi.
Mạnh Hoa Nhiên sau đó giúp hắn đeo ở trước ngực, nói: “Khi còn nhỏ, mẹ nói với em, cuộc đời này nhìn thì thấy dài nhưng thật ra lại rất ngắn ngủi, thời gian của mỗi người đều rất quý giá.”
“Nghiêm Thời Trì, lúc trước em nợ anh quá nhiều thời gian, sau này em sẽ dành cả phần đời còn lại của mình để ở bên anh. Sinh nhật vui vẻ!”
Sau khi lấy món quà ra thì Nghiêm Thời Trì thấy Mạnh Hoa Nhiên tiếp tục lấy ra một xấp phong thư thật dày.
Trong ngăn kéo dưới cùng của bàn học chất đầy những bức thư cậu viết cho Nghiêm Thời Trì nhưng chưa từng gửi đi.
Mười lăm tuổi, Mạnh Hoa Nhiên bắt đầu cầm bút viết lá thư đầu tiên, còn lá thư cuối cùng thì được viết vào buổi tối trước sinh nhật Nghiêm Thời Trì, sau khi cậu được gả cho hắn.
Tâm Nghiêm Thời Trì tràn đầy cảm động, từng câu từng chữ trong bức thư như đâm thẳng vào tim hắn.
Khi hắn muốn đọc lá thư gần đây nhất thì Mạnh Hoa Nhiên lại ngăn lại, mặt cậu hơi ửng đỏ: “Anh bây giờ không được xem, chờ một ngày khác rồi xem.”