Editor: Tịnh
Beta: Vũ Ngư Nhi
ịnh Nguyệt cổ trấn ft Linh Lăng Lâu
Lại nói đến vấn đề người lạ, Thiên Lang vậy mà còn chuẩn bị một phần bữa sáng cho Duẫn Mộc, điều này thật khiến ai nấy đều bất ngờ. Dù sao quan hệ giữa y và Duẫn Mộc vốn lạnh nhạt, với cả y cũng không phải là người tốt bụng như vậy.
Nói cứng mà nói, Ôn Dục Nhiễm hoài nghi là vì giữa bọn họ có chuyện gì đó không thể nói ra được, cho nên tâm trạng Thiên Lang mới tốt như thế.
Mà sự thật chỉ là Thiên Lang muốn cố gắng sao cho mình giống người bình thường, mặc dù y cực kỳ ghét tiếp xúc với người khác. Mặc dù y cực kỳ cực kỳ ghét tiếp xúc với người khác trừ Ôn Dục Nhiễm và người có thể vào nhà mình ra. Thế nhưng đó có là nguyện vọng của bản thân đi nữa thì cũng không quan trọng, vui buồn của chủ nhân mới là ý nghĩa sự tồn tại của y. Chủ nhân của y gần như có sức hấp dẫn chết người với y vào bất cứ lúc nào.
“Cái chết của cô ấy không có gì đáng giá để truy cứu, cô ấy chỉ bị mê hoặc mà bị lừa gạt thôi. Bởi vì nguyền rủa nhất định phải dùng mạng người để trả giá mới thực hiện được. Cho nên dù cho không phải là cô ấy thì cũng sẽ có người khác thay thế.” Thiên Lang như có như không khuấy cà phê trong ly, nhìn qua cũng không có dự định uống nó, “Mục đích của bọn họ rất đơn giản, một người muốn được Duẫn Mộc để ý, một người muốn đối phó với ta và ngài. Mà đối với chúng ta mà nói, việc cần làm là không được chết trước khi nguyền rủa mất hiệu lực.”
“Cứ để đó mặc kệ nó sẽ tự mất hiệu lực sao?” Ôn Dục Nhiễm kinh ngạc truy hỏi.
“Dù sao hồn phách cũng đã tiêu tan gần như không còn, những thủ pháp mạnh hơn hắn ta lại không làm được. Tuy rằng tạm thời không thể xác định được mục tiêu là ai, nhưng chắc hẳn là nhằm vào ta, cho nên sắp tới phải cẩn thận hơn để phòng ngừa.” Thiên Lang mang theo nụ cười tươi giải thích, “Nếu như tối hôm qua Duẫn Mộc mở cửa, như vậy cậu ta cũng sẽ chết, hồn phách cũng sẽ bị cho rằng là “Nguyên liệu” nguyền rủa, tình trạng sẽ trở nên khó giải quyết hơn.”
“Thôi đi, tôi không thèm tin anh nữa. Chuyện lớn chuyện nhỏ gì anh cũng nói như nước chảy mây trôi.” Ôn Dục Nhiễm liếc Thiên Lang, ngược lại nhìn về phía Thích Phi Trần ngồi trên ghế sa lon, che giấu lương tâm mở miệng, “Người… người đẹp, cho ít quan điểm khách quan được không?”
Có vẻ tương đối hài lòng với xưng hô của anh, Thích Phi Trần gác chéo chân, tâm tình không tệ mà sửa lại mái tóc: “Ta không hiểu rõ chú thuật lắm, thế nhưng đã dùng người sống để tế sống, tất nhiên không thể khinh thường. Hơn nữa nếu tiếp tục sử dụng ngọc bội, hắn sẽ không còn sống được lâu đâu.”
Ôn Dục Nhiễm cảm thấy hiệu suất điềm xấu này xảy ra có vẻ cao.
“Ta sẽ không dễ chết vậy đâu.” Thiên Lang ngược lại cũng không tán thành lời giải thích của Thích Phi Trần, nhưng nụ cười vẫn bất biến, “Đã tiến triến với ngài đến mức này rồi, cho dù chỉ còn một hơi thở ta cũng sẽ không nhắm mắt.”
“… Thật lòng tôi muốn nói đã lâu rồi.” Ôn Dục Nhiễm bưng chén nước lên uống một hớp, xoắn xuýt mà liếc mắt nhìn Thiên Lang, lại như không đành lòng nhìn thẳng nghiêng đầu đi, “Nhìn anh cười tôi cứ thấy nhộn nhạo. Có phải anh lấy thước để đo không, sao tôi cứ có cảm giác mỗi lần anh cười cũng chỉ có một kiểu?”
Duẫn Mộc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thiên Lang, im lặng không lên tiếng gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Nếu Ôn Dục Nhiễm không đề cập tới, hắn đúng là không chú ý đến vấn đề này thật.
“Vô cùng xin lỗi, sau khi rời khỏi Thiên gia ta đã cố gắng luyện tập các loại biểu cảm, thế nhưng cười đối với ta mà nói vẫn rất là khó.” Thiên Lang vươn ngón tay, ấn lại khóe miệng của mình hơi hơi cong lên, nhưng bởi vì những bộ phận khác của khuôn mặt không thay đổi, cho nên thoạt nhìn rất cứng đơ, “Sau này ta sẽ tập luyện thêm.”
“Đây là chuyện cần phải tập ư?” Không thể tưởng tượng nổi nhìn Thiên Lang, Ôn Dục Nhiễm nghi ngờ lỗ tai của mình xảy ra vấn đề, “Anh không phải là mặt than trong truyền thuyết đó chứ?”
Thả tay kéo khoé miệng xuống, Thiên Lang vô cùng tiếc nuối thở dài: “Có lẽ, tại trước khi ra bên ngoài ta cũng không biết biểu cảm lại quan trọng như vậy, trước đây ở trong gia tộc cũng không được huấn luyện qua. Cũng giống như vào lần đầu gặp nhau cũng bởi vì ta không am hiểu nói chuyện mà khiến ngài có chút hiểu lầm. Ta tưởng đến giờ đã học đủ rồi, xem ra vẫn chưa đủ.”
“Ngoại trừ bệnh nhân có chứng tự kỷ, tình huống như vậy rất hiếm thấy, ngôn ngữ biểu đạt và biểu cảm đều là bản năng cơ bản nhất.” Duẫn Mộc cũng cảm thấy kinh ngạc, dù sao trong ấn tượng của hắn Thiên Lang không hề giống người có chướng ngại giao tiếp như thế.
“Chờ chút, cho nên nói kể cả bây giờ và trước kia, lúc anh nói chuyện với chúng tôi đều giống đang diễn xuất?” Để ý trọng điểm khác với Duẫn Mộc, Ôn Dục Nhiễm thì lại càng thêm không dám tin. Anh không có cách nào tưởng tượng được người thoạt trông khí chất có chút ưu nhã như vậy, thế nhưng trong lòng lại là không cảm xúc, bị chướng ngại giao tiếp cấp mười ba.
Anh vẫn cho là Thiên Lang biểu hiện chướng ngại giao tiếp với bên ngoài đơn thuần là bởi vì không muốn quan tâm đến người khác, không ngờ rằng đó mới là thật sự giải phóng bản thân?
“Ta thấy hắn rất thích thú, ngươi cần gì để ý?” Thích Phi Trần nhàn nhạt nói, “Ngươi cảm thấy nó nghiêm trọng, hắn lại không hẳn cho rằng như thế, chi bằng mặc kệ nó, coi như không nhìn thấy cho rồi.”
Đối với cách nói này, dường như Thiên Lang cũng không phản bác. Ôn Dục Nhiễm nhìn hai người này, có đôi khi không nhịn được sẽ nghĩ: Chẳng lẽ tư tưởng của mình quá hạn hẹp???
“Duẫn tiên sinh đã xin nghỉ ở công ty rồi phải không. Chờ một lúc cùng đi ra ngoài, thuận tiện trở về nhà ngài lấy đồ dùng cần thiết.” Không tiếp tục đề tài lúc trước, Thiên Lang cười cười, ngược lại chuyển đến vấn đề khác, “Đương nhiên, xuất phát từ an toàn mà cân nhắc, Duẫn tiên sinh nên đi cùng chúng ta.”
Duẫn Mộc: “…” Tôi có thể từ chối ư?
“Ha ha…” Giơ tay che khoé miệng phát ra tiếng cười khẽ, Thích Phi Trần liếc mắt nhìn bàn ăn bên này, “Ta lại cảm thấy hắn đi cùng với các người mới càng thêm nguy hiểm.”
Không khí chợt im lặng, ngay khi Thiên Lang quay đầu sang phía Thích Phi Trần, Ôn Dục Nhiễm nhìn thấy nụ cười vẫn luôn treo trên mặt y dường như biến mất, trong giọng nói cũng lộ ra lạnh lẽo đã lâu không gặp: “Gần đây hình như ngươi nói hơi nhiều.”
Ôn Dục Nhiễm gắp một chút thức ăn, vỗ vỗ vai Thiên Lang, lúc đối phương vừa quay đầu lại lập tức nhét vào trong miệng y: “Tôi thấy đừng để ái phi đi theo chúng ta, cậu ta ở chung với Thích Phi Trần chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu? Hơn nữa anh không cảm thấy để một người độc thân nhìn người khác hẹn hò là rất cầm thú sao?”
Có lẽ là lượng thông tin trong câu nói của anh quá lớn, trong thời gian ngắn Thiên Lang chỉ có thể ngạc nhiên mắt mở to, nét mặt vô cùng cứng ngắc, ngay cả thức ăn trong miệng cũng nuốt xuống. Sửng sốt một lúc lâu y mới có thể lấy lại được tinh thần: “Hẹn hò… ý ngài là với ta sao?”
“Bằng không tôi làm gì có thời gian đi tìm em gái để hẹn hò?”
Để đũa xuống, Ôn Dục Nhiễm phiền muộn mà nhìn thoáng qua trời xanh mây trắng ở bên ngoài, cảm thấy mình cũng hơi bị xấu hổ —— Hở một tí là đi cửa sau xin nghỉ có vẻ không tốt lắm, tuy rằng lần này cách lần trước khoảng hai tháng, nhưng anh vẫn có cảm giác như mới chỉ qua có vài ngày.
“Chớ ngồi ỳ ở đó, mau đi chuẩn bị đi. Anh muốn mặc đồ ngủ ra ngoài hả?”
Nhìn theo động tác cứng đơ trở về phòng của Thiên Lang, Ôn Dục Nhiễm và Duẫn Mộc đưa mắt nhìn nhau, cả hai ăn ý nở nụ cười, đồng thời bưng chén dĩa đi vào phòng bếp.
Mở vòi nước rửa cái chén trong tay, Duẫn Mộc nghiêng đầu nhìn Ôn Dục Nhiễm: “Cho nên bọn mày chính thức xác định quan hệ?”
“Xác định thì xác định rồi, cơ mà vẫn không tính là chính thức?” Nói đến chuyện này Ôn Dục Nhiễm cũng hơi đau đầu. Nếu nói không xác định thì những chuyện không nên làm cũng làm cả rồi, nếu nói là xác định… quả thật cũng chưa từng chính thức nói qua chuyện này, “Thật ra anh ta cũng không tệ lắm, tao sẽ bảo anh ta không được bắt nặt ái phi nhà ta, cho nên có lẽ quan hệ của hai người có thể dịu bớt?”
“Tuy rằng đúng là không ưa nhau, nhưng cũng không đến nỗi không đội trời chung.” Vừa rửa bát đũa, Duẫn Mộc vừa suy tư đáp lại, “Hơn nữa với tư cách là phu nhân của mày, tao cũng không tìm ra được ai thích hợp lại đáng tin hơn anh ta.”
Đây ý là cũng xuôi theo kiểu để ý và tiếp cận có ‘bệnh’ của Thiên Lang với anh á.
Ôn Dục Nhiễm liếc xéo hắn, tiện tay vứt đũa lên kệ: “Thôi đi, nhìn bộ dạng như hư thận của mày là tao biết ngay tối qua anh ta đi doạ mày rồi.”
Có lẽ là không nghĩ tới anh lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, Duẫn Mộc rõ ràng khẽ dừng một chút, sau đó vẻ mặt phức tạp mở miệng giải thích: “Không có thật mà. Ngủ không ngon là có nguyên nhân khác, mày tốt nhất đừng nên hỏi.”
Ở trong ngăn kéo phát hiện một xấp thư tình viết cho Ôn Dục Nhiễm, nội dung lại giống như quấy rối tình dục, hắn có chút khó nói.
“… Nhắc đến mới nhớ, tao rửa chén chắc anh ta sẽ không dùng đâu ha?” Từ một xấp thư tình kia, Duẫn Mộc tiện thể nghĩ tới khi vào phòng sạch sẽ đến trình độ gần như không nhiễm một hạt bụi, liên tưởng đến Thiên Lang thích sạch sẽ. Vì vậy hắn vứt chén bát trong tay qua Ôn Dục Nhiễm, “Cho nên mày rửa lại đi.”
Ôn Dục Nhiễm: “…”
Từng có lúc, Ôn Dục Nhiễm cho rằng đàn ông khi đi ra ngoài cũng không cần chú ý ăn mặc, ít nhất không đến nỗi mỗi chi tiết đều tỉ mỉ.
Mãi đến khi anh tận mắt thấy Thiên Lang ăn mặc như là chuẩn bị lên bục sân khấu đứng trước mặt anh.
Cúi đầu nhìn thoáng áo khoác dài màu đen và quần dài màu lam đậm của mình, Ôn Dục Nhiễm giãy giụa trong nội tâm chưa tới một giây, vỗ vai Thiên Lang: “Đi thôi, tôi cảm thấy chúng ta mặc trang phục truyền thống của nước ta thôi cũng có cảm giác tình nhân rồi, như vậy rất tuyệt!” Tốt hơn ai ai cũng biết bá đạo tổng tài yêu nữ chính cỏ dại.
Gần đây thời tiết chuyển sang mát mẻ, bước ra khỏi nhà là có thể cảm nhận được gió lạnh đập vào mặt. Ôn Dục Nhiễm thổi hơi ấm vào trong lòng bàn tay, đưa mắt nhìn bầu trời hơi xám ở phía xa xa.
“Nhanh ghê sắp tới mùa đông rồi, không chừng mấy ngày nữa tuyết sẽ rơi luôn ấy.”
Lại nói, quen biết Thiên Lang cùng lắm là chuyện vào mùa thu năm nay. Khi đó mình hình như còn thuận miệng xả ra cái gì mà “Hai trai đẹp cặp với nhau là lãng phí tài nguyên rất lớn”, nhưng mà cũng là đồ bỏ.
“Muốn đi đắp người tuyết không?” Thiên Lang nhìn về phía mảnh đất trống bên cạnh, cười cười, “Cứ dựa theo hình dáng của ngài thế nào?”
“Tôi cũng không đắp người tuyết theo trường phái tả thực, hơn nữa sẽ làm mấy bạn nhỏ chết khiếp mất.” Người tuyết hình dạng của mình, quả thực không lo không dọa được ai.
Lấy cớ là hẹn hò nên đi không xa lắm, Ôn Dục Nhiễm dứt khoát đề nghị không lái xe đến, coi như là vận động một chút thuận tiện tô đậm thêm không khí hẹn hò.
“Hiệp ước ba điều hay gì đó tôi không cần, những gì cần nói tôi cũng đã nói qua rồi, anh tự mình kiềm chế là được.” Suy nghĩ một chút, anh lại bổ sung, “Tôi dự định sống rất lâu, cho nên nếu anh chuẩn bị chết sớm thì nói cho tôi biết, chúng ta chia tay ngay và luôn.”
Tiểu kịch trường:
Ôn Dục Nhiễm nghiêm mặt: Lớn tiếng nói cho tôi biết trình tự cuộc hẹn là gì?
Thiên Lang: Đi thôi, đi thuê phòng o(////▽////)q
Ôn Dục Nhiễm: Câu trả lời này của anh rất có tính xây dựng.
Thiên Lang: Cho nên hiện…
Ôn Dục Nhiễm: Hay là chúng ta đi trượt băng đi