Editor: Tịnh
Beta: Vũ Ngư Nhi
Lần này lại trả lời thành thật, trái lại khiến Ôn Dục Nhiễm vô cùng khó tin, hoặc là nói kể từ khi biết Thiên Lang chết rồi thì có lợi cho mình, anh vẫn luôn nghi ngờ người này đã chuẩn bị chết bất cứ lúc nào.
“Sao lần này anh thành thật thế?”
Nghe anh nói như vậy, trái lại Thiên Lang lại lộ ra vẻ khó hiểu: “Lấy ý nguyện của ngài làm đầu không phải luôn là bổn phận của ta hay sao?”
“…” Sâu trong lòng anh cảm thấy có gì đó sai sai, thế nhưng tạm thời không biết nói gì, chỉ có thể từ bỏ vấn đề này, “Anh nói cách cắt đứt khế ước đi.”
“Thiên gia có một chỗ tế đàn đặt Vạn Tượng hoàn bội. Tế đàn ở tầng dưới cùng của nhà cổ, mà nhà cổ bây giờ đã được dùng để giam giữ những người trước kia bị biến thành quái vật do phản phệ, cho nên độ nguy hiểm sẽ rất cao. Cá nhân ta không hy vọng ngài chọn cách này.”
“Cho nên muốn đi đường vòng?” Vừa nghe thấy lời này chân Ôn Dục Nhiễm lập tức nhũn ra. Ngọn núi đó ở xa thành phố này lắm, hơn nữa không giống với Thích Phi Trần dẫn đi vào lăng mộ, chỉ là cây đầu người ở trên núi thôi đã đủ hãi rồi, “Anh nói thật với tôi đi, lần này thành công thì sẽ không còn chuyện gì nữa chứ? Anh nói thật đi, tôi có thể chịu được.”
“Sau này sẽ không còn vấn đề gì. Những người Thiên gia khác đã chết hết rồi, cũng không cần lo lắng bị lấy đi.” Đúng lúc mà đỡ Ôn Dục Nhiễm không để cho anh ngồi xuống đất, Thiên Lang nửa ôm nửa kéo người đi về phía phòng ngủ, “Nhưng bởi vì phải tiến hành nghi thức đơn giản, cho nên ngài nhất định phải tự mình đến tế đàn, độ nguy hiểm rất cao, ta không tiến cử.”
“Nói thật gần đây nghiệp vụ có độ nguy hiểm cao mà chưa trải qua. Mà nói thì nói đi anh kéo tôi lên giường làm gì? Bây giờ mới một giờ chiều anh không thấy còn quá sớm để ngủ à?”
“Làm một hơi tới mười giờ tối không phải là vừa hay sao?” Nói đến chuyện không thích hợp cho trẻ nhỏ này, nụ cười trên mặt Thiên Lang không dao động chút nào.
Đứng ở góc độ phái nam, lúc bạn trai mình cầu hoan, coi như vì chút tôn nghiêm đáng thương của phái nam cũng không thể nói không. Thế nhưng câu nói này thành lập với điều kiện tiên quyết là bạn trai ít nhất phải là người bình thường.
Nhanh chóng nhẩm tính thời gian từ giờ tới tối trong lòng, tâm tư Ôn Dục Nhiễm nguội lạnh: “Sẽ chết người đó bảo bối. Dù nói thế nào chết ở trên giường thì mất mặt lắm!”
“Đến sáu giờ có thể ăn cơm xong rồi lại tiếp tục. Đã rất nhiều ngày không làm, cả tâm lý và sinh lý ta đều rất nhớ ngài.”
Thích Phi Trần từ sát vách bay tới, đối diện với ánh mắt đong đầy dục vọng của Ôn Dục Nhiễm, gật gật đầu vô cùng săn sóc mà nở nụ cười, lúc quay người rời đi cũng đóng lại cửa phòng ngủ.
“Ta đi vòng vòng, hai vị cứ tự nhiên.”
Trong phòng là một hồi người cùng thú tranh tài. (Dã man rợ)
Sau đó Ôn Dục Nhiễm bị đau thắt lưng hai ngày, tay run run lên mạng tìm không ít đồ ăn bổ thận, cảm giác cái gọi là tôn nghiêm phái mạnh của mình đã vỡ nát đến nỗi không sót lại chút cặn.
Anh quyết định, sau khi giải quyết xong chuyện này phải tới phòng gym mới được.
“Như vậy đi, tôi thấy bây giờ đã là tháng mười một, phỏng chừng chúng ta vào ngọn núi xui xẻo kia cũng không mất nhiều thời gian. Cho dù tính cả thời gian trở lại nghỉ ngơi, kiểu gì cũng phải xong trước tháng mười hai.” Ôn Dục Nhiễm sờ cằm lật xem lịch, lên kế hoạch sau này, “Trở về dọn ít hành lý, chúng ta cũng đi ra ngoài du lịch đi, chơi tới trước năm mới. Tôi đoán lúc đó ba mẹ vẫn còn đang hưởng tuần trăng mật lần hai, cho nên ăn tết % là hai chũng ta và một con quỷ rồi, qua tết thì tôi đi tìm việc mới, sau đó nên làm gì nhỉ?”
“Không được nói nguy hiểm hay không nguy hiểm, nếu hơn mười năm trước tôi không gặp anh thì đâu có chuyện gì. Cũng không thể để một thằng đàn ông như tôi ngồi cắn hạt dưa chờ nhặt xác anh được.” Nói không chừng sau này còn gặp ác mộng.
Trước đó Thiên Lang đã giải trừ ràng buộc của Vạn Tượng hoàn bội với Thích Phi Trần rồi, dù sao đến lúc đó cũng phải đặt nó vào tế đàn, cũng không thể vứt hắn ở đó được. Theo lý mà nói Thích Phi Trần đã coi như là tự do, hoàn toàn có thể trực tiếp rời đi, thế nhưng hắn lại nói thấy khá hứng thú với ngọn núi kia, dự định cùng đi theo. Hơn nữa còn có một đống đồ nữ ở đây, trong thời gian ngắn hắn cũng không có dự định gì.
Khoảng cách cùng lắm là một tuần đã phải thu dọn đồ đạc đi xa nhà, từ tận đáy lòng Ôn Dục Nhiễm hy vọng đây là lần cuối xảy ra chuyện kiểu này.
Bà nội đã qua đời rất nhiều năm, từ sau khi Ôn Dục Nhiễm đi nhầm vào phạm vi Thiên gia cũng không còn đi qua thôn đó nữa, cho nên muốn anh biết đường là điều không thể, chỉ có thể dựa vào Thiên Lang.
Đầu tiên là đi máy bay đến thành phố M, sau đó ngồi trên xe buýt xóc nảy hai giờ, cuối cùng không gọi được xe nữa phải đi hai mươi phút mới đến thôn nhỏ thưa thớt vài căn nhà như trong trí nhớ.
Khi ở trên xe buýt ngủ không ít, hiện tại đến nơi nên cũng không tính là mệt lắm, chỉ có điều đoạn đường này Ôn Dục Nhiễm thổn thức không thôi: “Năm đó anh xuống núi chắc cũng là lần đầu tiên, vậy mà cũng có thể tìm được tới thành phố?” Năng lực sinh tồn thật mạnh mẽ, viết thành tự truyện không chừng có thể truyền được cảm hứng ấy chứ.
“Bình thường, chỉ có điều bên ngoài cùng Thiên gia hoàn cảnh hoàn toàn khác nhau, ban đầu cũng không thích ứng lắm.”
Mười mấy năm trôi qua, nơi này ngược lại cũng xây lên nhà lầu. Tuy rằng không cao, mà thoạt nhìn so với năm đó tiến bộ không ít, không biết tòa nhà ở trên núi kia có còn giống như trước.
“Âm khí nặng như vậy, ngược lại cũng có chút đồ sộ.”
Thích Phi Trần bình luận ngọn núi kia như vậy, thế nhưng Ôn Dục Nhiễm không phân biệt được thế nào mới xem là âm khí nặng, cho nên không lĩnh hội được “Đồ sộ” mà hắn nói.
Hiện tại mới vừa qua buổi trưa, lúc trước khi ra khỏi sân bay có mua chút bánh mì để phục vụ cho bữa trưa, tuy vừa nãy đã giải quyết trên xe buýt rồi, nhưng giờ đi nếm chút cơm nước dân dã cũng không phải không thể, Ôn Dục Nhiễm liền đề nghị: “Hiện tại đi luôn hay sao? Liệu có thể đi ra trước khi trời tối không?”
“Mục tiêu cùng địa điểm đều rất rõ ràng, thời gian chừng đó là đủ rồi.” Nếu như không thành công thì y cũng không nói thế.
Phạm vi của núi Ô Lâu rất lớn, mà muốn đến Thiên gia trước tiên phải đi qua một sườn núi nhỏ, đi tiếp về phía trước mới là phạm vi Thiên gia. Đa số người ở đây đều cho rằng phía sau sườn núi nhỏ này là chỗ ở của sơn thần, cho nên chưa bao giờ dám vi phạm.
Ôn Dục Nhiễm lúc đó đánh bậy đánh bạ đi vào mảnh rừng đầu người kia xem như là biên giới. Nếu có người không cẩn thận đi vào sẽ lập tức bị những cái cây đầu người này giết chết, do đó không có ai thật sự tiến vào lãnh địa của Thiên gia. Lúc trước anh xem như là may mắn, gặp được người chỉ thẳng đường đến chỗ Thiên Lang. Mặc dù đối phương vốn muốn anh đi tìm chết, nhưng mà bất kể nói thế nào ít nhất cuối cùng vẫn được Thiên Lang đưa xuống núi, người bình thường kết cục chỉ có một chữ chết.
Khi còn bé Thiên Lang sở dĩ ở đó, một là tránh khỏi y tùy ý tiếp xúc với người khác; Hai là địa phương hẻo lánh dễ dàng dạy dỗ y; Ba chính là khống chế những cây đầu người này. Rất may mắn, cho dù đã qua nhiều năm nhưng Thiên Lang vẫn có năng lực chấn nhiếp những yêu cây này, bọn họ cùng nhau đi tới cũng không phát sinh chuyện gì bất ngờ. Ban ngày núi rừng thoạt nhìn cũng không có âm u như buổi tối ngày hôm ấy. Bên người cùng một người một quỷ cùng đi tại chỗ này, thật là có chút cảm giác đi ra ngoài du lịch.
Dọc đường, Thiên Lang vừa đi vừa giải đáp cho Ôn Dục Nhiễm một ít vấn đề liên quan đến Thiên gia.
Ví dụ như trên đời cũng không phải là chỉ có người Thiên gia am hiểu giao thiệp với ma quỷ, chỉ có điều hiện nay người còn nghiên cứu những thứ này càng ngày càng ít, cho dù có cố gắng đi tìm cũng không dễ dàng tìm được. Giống như lịch sử Thiên gia vô cùng lâu đời, mãi đến tận thế hệ này vẫn còn tuân theo rất nhiều truyền thống trước đây, bao gồm năm đó y mặc đồ màu trắng, cùng kiến trúc phòng ốc kiểu cổ.
Phạm vi cây đầu người không nhỏ, nhưng cũng còn không đến mức quá rộng, bọn họ đi tới chỗ Thiên gia cũng không mất nhiều thời gian.
Đứng tại chỗ nhìn kiến trúc cổ kính trước mắt, trong khoảng thời gian ngắn Ôn Dục Nhiễm cũng không biết nói gì cho phải. Bởi vì ngoài kiến trúc tao nhã ra, còn có thể thỉnh thoảng nhìn thấy mấy bộ hài cốt. Đi đến gần còn có thể nhìn thấy vết máu đã khô từ lâu. Hiển nhiên ở nơi này đã phát sinh một hồi giết chóc, kết hợp với chuyện mình biết, Ôn Dục Nhiễm cũng đoán được đây đều là tác phẩm của Thiên Lang.
Chuyện lúc trước không có cách nào quay ngược lại, Ôn Dục Nhiễm chỉ là không biết dựa vào sức lực của một người giết gần trăm người trong tộc, sau khi làm ra chuyện ấy Thiên Lang sẽ có cảm giác gì? Nói không chừng sẽ không có cảm tưởng gì, dù sao kết cấu đầu óc của người này… Trước sau đều là bí mật.
“Đuổi tận giết tuyệt… chuyện lớn à nha.” Thích Phi Trần đánh giá như vậy.
Luôn đi theo phía sau Thiên Lang, Ôn Dục Nhiễm cố gắng để cho mình không nhìn các bộ hài cốt dọc theo đường. Cuối cùng đi đến đến một gian, từ ngoài trông có chăng là bên ngoài căn phòng chừng mét vuông.
“Nhà cổ ở sâu trong lòng đất, chỗ này là cửa vào, tế đàn đặt Vạn Tượng hoàn bội ở dưới cùng.” Đứng trước gian nhà cổ xưa rách nát, Thiên Lang giới thiệu đơn giản với bọn họ, “Quỷ Hồn không thể vào, cho nên Thích Phi Trần chỉ có thể chờ ở ngoài.”
Tiếc nuối thở dài, Thích Phi Trần nhìn cửa, sâu xa nói: “Thiệt thòi ta rất tò mò mấy thứ được gọi là “Quái vật“.”
Đây chính là người chết rồi nên không sợ gì nữa hết.