Chương
Vô đcSuề.
CảtRm thấBey mình càng ngày càng câu chữGF =))
“Ngươi dai thật đmZó.” Trung Thành buồn bực nói.
Đối diện hắcSun, Tanker hai chân trầTJn, da non vừa mới kén, nhìn như da em bé, nhưng từng nếp cơ bắRp vẫn hằqKn rõ, tràn ngập dã tính và lực lượng, nhếch mép cườkzRi tà.
Cuối cùng cũng bắoHt đwwMược.
“Thợ săn thì luôn phảWOwi kiên nhẫn.” Tanker liếm liếm môi nói. Còn Trung Thành thì ớn lạRnh.
HắBen đQDánh không lạTJi tên này, nhưng chạnpwy cũng chẳng chạOqSy đkzRược. Không đRpánh thì chết.
Cái ba lô luôn đOtmầpwy ắkzRp của Trung Thành giờp mỏng tong teo, hắfpBn gầnOnn như đwmTã dùng hết số chấwEt nổ mang theo, Tanker cũng dính trọn mấWzy lầKn, nhưng ngườRi ta vẫn cứO sống sờSY sờx ra đBeấFauy, nhìn hắWzn âu yếm. Cuộc sống quảK thật luôn tràn ngập nhữwEng nỗi bấtRt hạWnpnh không tên.
Hết cách, Trung Thành đwành rút hai khẩpwu súng ra, thủ thế.
ĐấfpBu súng thuật (battle gun) trong quân đzội truyền thụ chắnOnc chắwmTn không lạaMi tên quái vật có tốc đGFộ dùng đQDao đWnpến nỗi sinh ra hiệu ứxng biến mấmFt kia, nhưng có còn hơn không, Trung Thành cũng không phảcSui mấpwy con heo đOểOtm ngườwmTi ta tùy ý giết mổ.
Không khí ngưng trọng.
Tanker đxộng.
Trung Thành lùi. Súng trên tay hoa lên. Hai viên đpOmạWnpn không khí ẩMWRn ẩwEn có tia sét tích tụ.
BắtRn.
Đoàng... đHWHoàng.
...
Tiếng nổ lớn như vậy, dĩBe nhiên truyền tới tai Frozen đqKang mệt mỏi tìm kiếm quanh đWnpây. Cô lộ vẻ mặt vui mừng, cảSY đRFcảmFo này ngườwmTi dùng súng không nhiều, dùng súng mà còn sống đpwến giờRp lạei càng ít. Trung Thành tuy mọi thứOcW đkzRều cùi bắfpBp, nhưng đOqSược cái chạmFy trốn thì nhanh không ai bằxng, cô tin chắnpwc hắRpn còn sống.
Đôi cánh băng sương vũ đpOmộng, Frozen nhanh như chớp lao tới chỗ có tiếng súng.
...
Một vùng núi hoang vắpOng trên thực nghiệm đoHảWzo. DườRng như chưa có trận chiến nào sảHWHy ra ở đpOây, cây cối vẫn tốt tươi, cỏ dạHWHi mọc đSxầOy. Khung cảFnh thiên nhiên sơ tĩRnh mà trầaMm lắpOmng.
Break...
Đột nhiên vùng không gian phía trên sườRFcn núi rung lên liên tục nhữFaung gợn sóng lớn. Sau đSYó vỡ tan ra như nhữfpBng mảoHnh thủy tinh óng ánh. Cuối cùng thì từ trong vùng không gian mấKt ổn đeịKnh đTJó, một bóng dáng nhỏ nhắxn – áo đkzRen, tóc dài chật vật lao ra.
DườOng như đnpwã rấpt mệt, cô gái vừa xuấBet hiện này không còn làm đWzược đwộng tác tiếp đRFcấnOnt tử tế nữTJa. Bàn chân vừa chạem vào sườRFcn núi đHWHã khuỵu xuống, sau đWOwó lăn lông lốc mấKy vòng, đwmTến khi va chạem vào một tảRpng đOá lớn mới dừng lạaMi.
Thở dốc không ngừng.
Hai tòa nhũ phong tròn căng trước ngực phập phồng lên xuống không thôi, chân tay đBeều như vô lực, thanh kiếm giống như một lưỡi đRao laze cong cong dạpwng katana từ từ tiêu tán thành nhữQDng đSxiểQDm linh thểx nhỏ nhoi, biến mấQDt. Sau cùng, chỉaM còn lạuDi cán kiếm thu nhỏ dầnpwn và trở thành chiếc hoa tai của cô.
Cô gái cứyX nằHWHm yên lặng ở đWOwó, tranh thủ hồi sứfpBc, và cũng ngẫm nghĩMWR lan man.
“Thông đnpwạwo đpwột nhiên vỡ tan, cô ta muốn giết mình à !?”
“Sao cũng đaMược, giờz phảpi hồi sứmkfc đSYã, trước khi đnpwi tìm anh ta.”
Đoàng đmkfoàng.
Tiếng súng vang lên không ngừng, cô gái nhíu mày phóng ra thầwwMn thứEc, cảyXm giác về phương xa.
Cách đcoQó km. Trung Thành và Tanker đOqSã triểnpwn khai một hồi bắuLn giết kịOch liệt.
...
TạcSui một đSYịza đHWHiểxm khác.
Lão dơi già bat đTJang cõng chủ nhân của mình, lướt gió bay lòng vòng, xục sạwEo không ngừng, bỗng ngẩuLng đpầpu hỏi:
“Richard đeạuDi nhân, ngài có vẻ rấmkft vui !?”
Richard bịWOw bấmZt ngờtR, hai con mắuLt lõm hẳn vào, cái miệng khô đFauét ở giữFaua hai hàng má tong teo nhe răng cườTJi nham nhở:
“DườnOnng như Tanker đRpã dung nhập với máu vương tộc đWnpược rồi, vẫn còn giữOtm đmFược lý trí, sau này hắWzn rấnOnt có thểWz sẽ thành một thành viên trong familiar của ta. Hơn nữOa thông qua khế ước máu, ta cảnOnm nhận đuLược hắwn đRang rấzt hưng phấTJn, sau một quãng thờmkfi gian bực mình dai dẳng. Có lẽ đwEã bắWOwt đTJược tên xạfpB thủ kia rồi. A, thật tốt, ta cũng ghét tên đzó chết đOtmi đuLược, không có hiểWGyu biết mà dám bố láo, hai anh em nhà đnpwó dám giễu cợt ta hai lầKn. Chết hết đOtmi cho rảQDnh.”
“Ồ, hắMWRn quảpOm thật rấkzRt đWnpặc biệt, ta đuLã nói với ngài rồi mà.”
“Đúng đmFúng, Bat, cũng là mắGFt nhìn ngườpOmi của lão chuẩcSun, sống lâu rồi nó có khác, thành tinh hết.” Richard vỗ tay tán dương. Nhưng sau đmkfó, như nhớ ra đWOwiều gì, hắOqSn lạTJi tiu nghỉcoQu.
“NhắMWRc đpwến sống lâu, lạSxi nghĩWGy đuLến Mộc, bao nhiêu năm rồi cô ấpOmy vẫn đQDơn thuầWGyn như vậy, cảqK ta cũng không nổi ý xấFauu gì đkzRược. Và đwEáng ghét nhấpOmt là, sao cô ấwy cứpO phảmFi thích cái thằyXng tượng băng đOtmó chứuD.”
“Con gái cảRp ma giới đmFều thích ma chủ mà, cái này cũng không có gì lạcSu.” Bat không cho là đuDúng nói.
“Im đpOê, cô ấmFy khác.”
“Vâng...vâng...”
...
Hind El Hinnawy cưỡi trên một con thú kỳ lạaM, có cái mắaMt, cùng cái miệng rộng đBeến hơn m, toàn thân đBeỏ chót, đwEuôi là con rắpn, cảaM ngườwEi lực lưỡng, hung bạnOno vô cùng, thảRpnh thơi đOcWẽo gọt da mặt của một tử đOồ, bộ dáng tỉpw mỉw vô cùng, dườRFcng như đuDang đnOniêu khắuLc một tác phẩuDm nghệ thuật:
“Ưm... nhữpwng chỗ này thịyXt đFã thối ra hết rồi, đOcWểOqS chịfpB gọt bớt cho cưng nhé. Ôi... không đSxược rồi, như vậy mặt lạOqSi không đpược cân đzối cho lắtRm, cái mũi trở lên quá cao... chết rồi... cắtRt quá tay, làm sao bây giờwE !? Làm sao bây giờFau !? Ừm, đcSuược rồi, không sao, vậy thì lột da mặt ra vậy, không cầkzRn mũi với môi gì nữmZa, thế là đpOmều đwmTẹp phảFi không !? Yên nào... yên nào...”
Tử đRFcồ bên dưới bịGF chặt cụt hai chân hai tay, quai hàm dưới bịO đwmTánh nát, muốn cử đwmTộng cơ hàm cũng không nổi, chỉSY có cái đzầzu lắtRc nguây nguẩWOwy, dườSxng như khá phẫn nộ vì bịR bạSYo hành như vậy, nhưng nó cũng chẳng làm đzược gì, chỉfpB làm cho con dao trên tay Hind El Hinnawy thỉFnh thoảkzRng trượt ra, đMWRểWnp lạWzi nhữWGyng vết xước sâu hoắaMm trên mặt nó. Từ đOtmồ này trước đpOmây là một cô gái khá có nhan sắGFc, bây giờcoQ rơi vào tay Hind El Hinnawy, bịHWH cô ta đBeẽo gọt một hồi, trông rùng rợn vô cùng. Cũng may xác sống không còn biết đqKau đTJớn, nếu không thì đpOây đaMúng là cực hình tra tấqKn dã man nhấSxt con ngườqKi có thểcoQ nghĩRp ra.
Xung quanh Hind El Hinnawy, đpOmám quỷ dạuL hành không ngừng xục sạWOwo tìm kiếm, thật mỉtRa mai là trong nhóm của Richard, cô ta lạqKi là ngườoHi có hiệu xuấFt tìm nhanh nhấuLt. Với lượng quỷ dạHWH hành đWnpông như kiến cỏ, cô ta có thểmF trảGFi rộng phạuDm vi tìm kiếm đWzến hơn km, cứpw với vận tốc này, chẳng mấFauy chốc sẽ dạeo qua đwwMược thực nghiệm đmkfảRpo một lượt.
Dù mấmkft đwi khảe năng sử dụng ma khí như lúc Orochi nắmFm quyền đpOiều khiểnOnn, nhưng đkzRám quỷ này lạmFi vô cùng nghe lờOqSi Hind El Hinnawy, thành ra cô ta lúc này, lợi hạSYi hơn Takeshi Minamoto khi trước rấHWHt nhiều.
...
Ma giới.
HắGFc ám thiên không, chẳng hề có chút ánh sáng nào. NgườGFi của ma giới cũng đmkfã quen với việc này. Tuy vậy, từ ngày ma chủ mới lên ngôi, ngài đcoQã dùng ma lực của mình cố đRFcịSYnh nhữSYng viên dạpw minh châu này lên trên hắmZc ám khung thương, ánh sáng chúng tỏa ra dịcSuu nhẹ, nhưng cũng có thểHWH soi rõ cảqKnh vật bên dưới.
Quang cảyXnh cũng giống như trờFi sao ban đcoQêm ở trái đwmTấWGyt. Lục Vân Tiên có lẽ muốn làm chút gì đxó đpwểBe tưởng nhớ quê nhà, giống như nhữFng khi hắcSun cùng hai ngườyXi bạtRn thảRp thuyền trên con sông lớn, nằnpwm dài, ngắRpm nhìn trờei sao mà suy nghĩF vẩOtmn vơ – trong quá khứmF vậy.
ChỉcSu có đpwiều, trờwi sao đpâu phảmFi muốn tạHWHo là tạEo, số dạtR minh châu cũng chỉFau đuDủ đwwMểWnp bao phủ bầqKu trờmZi hắwmTc ám vân thành – nơi hắWOwn nghỉnOn ngơi và làm việc, với diện tích khoảaMng km. Còn lạwEi cảF ma giới quanh năm vẫn tối tăm u ám, chỉx thỉWznh thoảHWHng có nhữnOnng tia sét lóe lên giữSxa trờWnpi đpOêm mới có thểwmT soi rọi cảoHnh vật bên dưới mà thôi.
Ở đKây không chia ngày – đfpBêm, đOqSúng hơn là không hề có ban ngày. Động vật chủ yếu là loài máu lạFaunh, cây cối thuộc tính u hàn, không cầEn quang hợp. Nước da nhữBeng ngườfpBi dân ai cũng có một màu trắFng bệch, và khảoH năng đOề kháng trước ánh sáng yếu kém vô cùng. Nếu thảmF một ma tộc ra giữOa sa mạFauc Sahara, chỉnpw cầOn giây là toàn thân hắKn sẽ nổi mụn mọc nốt, đOau đRFcớn vật vã, sau đnpwó sẽ chết khô ngay trong vòng một giờWnp. Trước kia ngườxi của ma giới mỗi lên đOtmi lên dương gian ( cách bọn họ gọi nhân giới) đWzều phảpwi thủ sẵFaun một cái ô, hoặc bôi một loạHWHi dược thảMWRo tránh nắOcWng đwEắkzRt tiền nào đyXó, mới có thểmZ khám phá nơi tuyệt đTJẹp ấWOwy. Nhưng từ năm trước, sau khi kháng thầRn chiến kết thúc, toàn bộ quầGFn ma đpOmã bịSx phong bế tạOtmi ma giới, nhữzng ngườWOwi lên dương gian cũng không kịtRp trở về, có lẽ tấwmTt cảcoQ đFều lành ít dữnOn nhiều. Và quan trọng nhấTJt là ma chủ của bọn họ, vì muốn ngăn chặn thầWOwn tộc trút sự tứSYc giận mà đpOàn áp quầFn ma một lầQDn nữOa, đnpwã phảpwi tự đaMóng băng mình, ngăn chặn thông đpOmạcoQo cuối cùng dẫn ra ngoài của ma giới. Từ đRpó, nơi này hoàn toàn biệt lập, nội bấet xuấnpwt, ngoạMWRi bấOtmt nhập.
Tuy nhiên, chắcSuc không ma nào nghĩqK tới, cao tầOcWng của ma giới vẫn có thểyX “xuấuLt” khá tự nhiên, lạpi còn “nhập” đFauược một ngườGFi ngoài về.
...
Linh đfpBã tỉOnh lạFaui.
PhảyXn ứBeng đuLầWzu tiên là giật mình, ngơ nhác nhìn quanh. Sau đTJó mới hoảyXng loạaMn tự sờnpw soạEng cơ thểaM một hồi.
Còn may, chân tay vẫn đKầFy đfpBủ, không thiếu cái gì. Cô khẽ thở phào, nhưng rồi sực nhớ ra cái gì, lạuDi tá hỏa.
QuầSxn áo...
Vốn đuDang mặc đzồng phục, nhưng bây giờkzR Linh lạcoQi đHWHược phủ trong một dảaMi lụa kỳ quái, rấpOt mềm, rấHWHt ấMWRm, cảRpm giác không tệ. Nhưng quầKn áo của cô đOtmâu rồi !? Cô gái hoảfpBng hốt nhìn quanh, thẻ học sinh, chứFaung minh nhân dân, thẻ ATM đfpBều đSYểWGy ở đpó. Má ơi...
“Mà khoan đfpBã.”
“Chỗ này là chỗ nào !?”
Được một lúc, Linh mới ngớ ra, nhìn xung quanh thật kỹ.
Tườmkfng nhà làm bằRFcng đmkfá hoa cương thì phảxi, bóng loáng, dườwEng như còn tỏa ra ánh sáng màu xanh lam dịwEu nhẹ, trên trầSxn gắtRn mấRy viên dạFau minh châu thay cho bóng đFiện. Còn cô đWGyang ngồi trên một cái giườSxng lớn, phủ ga trảoHi trắkzRng tinh, bốn cây cột góc giườGFng hình như đSxều đpOược dát vàng, óng ánh. Nói chung căn phòng này khá giống với một vài phòng vip ở mấqKy khu ảwmT rập cô hay đWnpược xem trên ti vi.
“Quên mấKt, giờpO không phảmFi lúc thán phục.”
“Không phảuDi mình vừa đuDược xuyên không chứmZ !?” Linh cườOtmi như mếu, tấmZt cảQD nhữmFng hình ảSYnh cuối cùng cô còn nhớ đRpược là mình đFauang bịWnp đKám quỷ rượt theo, rồi một chàng trai như thiên thầqKn xuấWGyt hiện, cắFaut đOôi một con quỷ, sau đwó dùng một lực lượng kỳ lạp bế bổng mình... rồi cơn buồn ngủ ập đRFcến.
“Nàng đyXã tỉMWRnh !?” Một giọng nam trầWGym ấMWRm vang lên.
Linh ngạwEc nhiên, quay đpwầaMu nhìn ra hướng cửa sổ, dưới nhữoHng hạRpt sáng dịOu nhẹ chiếu vào, hiện rõ bóng dáng một ngườqKi đaMàn ông có chút đWOwơn bạwc ngồi cạwnh cửa sổ đzang nhìn mình mỉtRm cườwwMi.
“A... là anh....” Linh la lớn.
...