TRUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
------ ~~ ------
Quyển : Đầm Lầy Mê Vụ
Chương : Vô Vi Tông.
Dịch giả: Box đào tạo Bạch Ngọc sách
Biên tập: vn
Gã thanh niên thần bí gọi Hỏa nô quay lại. Gã híp mắt lại, nhìn chằm chằm một lần nữa đánh giá Mạc Vấn. Gã hỏi: "Tiểu tử, ngươi là đệ tử phái nào?"
Mạc Vấn nhíu nhíu mày, những người này sao đều thích hỏi sư thừa vậy? Hắn bèn thản nhiên bảo: "Không môn không phái, gia truyền mà thôi."
Hắn sử dụng là Tích Thiên Kiếm Quyết, cũng đúng thật là bí quyết gia truyền. Thế nhưng hắn tu luyện Tích Thiên Kiếm Quyết một hơi đến Dưỡng Kiếm cửu giai đỉnh phong đã không theo lẽ thường là tính.
"Gia truyền hả?"
Không riêng gã thanh niên thần bí, mà ngay cả sau lưng những đệ tử Tâm Kiếm môn và Kiếm Quang Môn đều lộ ra vẻ kinh dị, bởi vì uy lực Kiếm Quyết Mạc Vấn sử dụng rất mạnh mặc dù ở trong tông môn bọn chúng có cất giấu Trúc Cơ Kiếm Quyết cũng rất ít loại có uy lực này.
"Có ý tứ, không nghĩ tới thế tục trong gia tộc cũng có Kiếm Quyết uy lực như thế. Rất không tồi, bây giờ bản Thiếu tông cảm thấy rất hứng thú đối với ngươi, nếu như ngươi phụng ta làm chủ nhân, bản Thiếu tông có thể miễn tội chết cho ngươi và thủ hạ của ngươi." Gã thanh niên thần bí đột nhiên mở miệng yêu sách.
Con mắt Mạc Vấn híp mắt, suy nghĩ phương pháp thoát thân, tuy nhiên hiện giờ tu vi hắn tăng nhiều, nhưng Ngũ Hành không được đầy đủ nên cũng chưa chính thức đạt tu vi Kiếm Mạch. Đối mặt Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch hậu kỳ có lẽ còn có thể đánh một chiến. Nhưng đối mặt với hơn mười Linh Kiếm Sư. Hai gã thủ hạ sau lưng gã thanh niên thần bí nếu như không nhìn lầm thì chúng đều là Kiếm Mạch Đại viên mãn, mà bản thân y cũng có tu vi Kiếm Mạch hậu kỳ, còn lại những người kia có hai gã Kiếm Mạch hậu kỳ, ba gã Kiếm Mạch trung kỳ, năm tên Kiếm Mạch sơ kỳ.
Đội hình như vậy hắn căn bản chỉ có chạy trốn, nếu như chỉ có một mình hắn còn dễ, nhưng bọn người Liễu Diệc Nông sau lưng hẳn phải chết không còn nghi ngờ.
Mạc Vấn trầm mặc, gã thanh niên thần bí cho rằng hắn đang suy nghĩ nên không nóng nảy, mà là tự cho làm thế là đúng sách lắm, tựa hồ căn bản không cân nhắc chuyện Mạc Vấn không đồng ý.
"Ngươi chắc chắn chưa biết thân phận bản Thiếu tông, bản Thiếu tông chính là đệ tử Chân truyền ‘Vô Vi Tông’ Chu Khánh Thư, một trong tám tông phái của Tử Vân tinh các. Chưởng giáo Vô Vi Tông đương đại là gia gia ruột thịt bản Thiếu tông. Bản Thiếu tông chính là chưởng giáo tương lai Vô Vi Tông, ngươi có thể phụng ta làm chủ nhân là phúc khí của ngươi."
Chu Khánh Thư tựa như quý tộc bố thí tên ăn mày, y liếc mắt đưa cái nhìn miệt thị Mạc Vấn, phảng phất sau một khắc Mạc Vấn sẽ quỳ rạp xuống đất hôn môi ngón chân của mình.
Mạc Vấn rất muốn giơ kiếm cho cái gã vênh váo, tưởng rằng toàn bộ thiên hạ đều quay quanh y một kiếm, nhưng lý trí nói cho hắn biết không thể làm thế được. Không nói là hắn có thể đánh được Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch Đại viên mãn hay không mà ở đây còn có hơn mười người cường giả Kiếm Mạch kỳ thực lực mạnh yếu không đồng nhất nhìn chằm chằm. Hiện tại hắn chỉ có thể nhẫn, một mực nhẫn. Thế nhưng đối phương làm gì để hắn im lặng nhịn nhục và hắn cũng không thể nhịn được nữa!
Quay lại nhìn bọn người Liễu Diệc Nông sau lưng, trên mặt linh kiếm sư cao giai ba nhà Mạc, Mộ, Liễu tỏ ra cực kỳ giận dữ làm một tia băn khoăn cuối cùng của hắn tan mất. Tôn nghiêm khí tiết của Linh Kiếm Sư làm bọn hắn hiển nhiên không chọn con đường Chu Khánh Thư bày ra.
Hít sâu một hơi, kiếm thức trong thức hải mi tâm kết tinh vận sức chờ phát động, đây là át chủ bài duy nhất hiện giờ có lẽ sẽ cho hắn một kinh hỉ.
"Ha ha, những kiếm môn chính phái các ngươi đều có cái tính cách này sao? Ngoại trừ trò lấy nhiều dọa ít, lấy mạnh hiếp yếu thì không còn gì đáng giá khác sao?"
Một tiếng cười yêu kiều cách sườn núi không xa vang lên, chỉ thấy chỗ đó chẳng biết từ lúc nào xuất hiện năm đạo thân ảnh, một thiếu nữ ma mị, nở nụ cười giễu cợt.
Ánh mắt Mạc Vấn đờ ra, cô gái kia hắn có biết, đúng là Nguyệt Ảnh!
Ánh mắt Chu Khánh Thư cũng là lóe lên, trong mắt sáng lên dục vọng trần trụi, y nhìn chằm chằm vào Nguyệt Ảnh: "Không ngờ ở cái nơi tiểu quốc xa xôi xuất hiện nhiều tuyệt sắc nhân gian như thế, vị sư muội này sư thừa gì phái gì? Làm song tu đạo lữ bản Thiếu tông được không?"
Nguyệt Ảnh khẽ giật mình, sau đó khuôn mặt trở nên trắng bệch, gắt gỏng với Chu Khánh Thư: "Trên đời còn giống ngu xuẩn chẳng biết xấu hổ như này! Cha mẹ ngươi sinh ngươi ra như thế nào thế?"
Một câu nói kia mắng thẳng vào mặt, Mạc Vấn thiếu chút nữa cười ra tiếng. Lần đầu tiên Nguyệt Ảnh trở nên xinh đẹp trong mắt hắn. Đệ tử Tâm Kiếm môn và Kiếm Quang Môn muốn cười lại không dám cười, nguyên một đám đỏ bừng mặt nghẹn ngào. Đương nhiên không bao gồm Tịch Vân và Hoa Thiên Phong. Tịch Vân vẫn trong trẻo, lạnh lùng vô song, còn Hoa Thiên Phong thì buột miệng cười ha ha. Xem ra hình thiếu tông chủ Vô Vi Tông trong lòng mỗi người đã xấu xa cực điểm.
Chu Khánh Thư bị mắng chửi thẳng mặt nên khuôn mặt biến thành màu đỏ tím. Y hét lên giận dữ: "Bắt con tiện nhân kia cho ta! Ta muốn vả nát miệng của nó!"
Tên Hỏa nô thứ hai bước ra, phóng linh áp Kiếm Mạch Đại viên mãn.
Một nữ linh kiếm sư trung niên từ sau lưng Nguyệt Ảnh tiến lên, linh áp trên người không kém bất kỳ tên Hỏa nô nào, thậm chí còn mạnh hơn một chút. Quỷ dị chính là linh áp bên trong ẩn chứa một luồng hận ý ngập trời!
"Tuyệt Hận Kiếm Ly Thu Thủy!"
Một nữ đệ từ Kiếm Mạch hậu kỳ thuộc Tâm Kiếm môn biến sắc, tiến lên thưa với Chu Khánh Thư: "Thượng tông bớt giận, Mê Vụ Đầm Lầy vừa mới khai mở niêm phong, không cần phải tranh chấp nhiều để tránh những tông phái khác ngồi ngư ông thủ lợi."
"Bớt giận! Ngươi bảo ta làm sao bớt giận được?" Chu Khánh Thư lửa giận không nén được, y tát vào mặt nữ đệ tử kia một cái.
Nữ đệ tử kia không trốn tránh, ả giơ mặt nhận cái tát, nói với thanh âm cứng ngắc: "Thượng tông minh giám, kẻ hèn này cũng là vì suy nghĩ cho Thượng tông. Nếu tiêu hao quá nhiều thực lực sẽ bất lợi khi tranh đoạt Đại Diễn Thần Kiếm Quyết."
Nghe thấy năm chữ "Đại Diễn Thần Kiếm Quyết", Chu Khánh Thư rốt cục cũng khôi phục một ít lý trí. Y bỏ nhiệm vụ tông môn can thiệp vào chuyện Mê Vụ Đầm Lầy chính là vì Đại Diễn Thần Kiếm Quyết. Ánh mắt y tranh đấu một hồi rồi cuối cùng hừ lạnh một tiếng: "Cứ tha cho con tiện nhân kia đã, chờ ra ngoài sẽ tính sổ một lượt!"
"Thượng tông anh minh." Nữ đệ tử vỗ mông ngựa một cái thích hợp.
Trong lòng Chu Khánh Thư hơi chút thoải mái, nhưng trong ánh mắt vẫn nguyên vẻ lo lắng. Y nhìn chằm chằm vào đám Nguyệt Ảnh rồi hỏi: "Chúng nó là ai?"
"Bọn họ là đệ tử Dục Kiếm môn nước Triệu, đứa mạo phạm Thượng tông chính là đệ tử thân truyền của chưởng giáo đương nhiệm Dục Kiếm môn tên là Nguyệt Ảnh, trời sinh thân thể Ngũ Hành Hỏa Linh."
"Dục Kiếm môn..." Ánh mắt Chu Khánh Thư tối lại, y cười lạnh một tiếng: "Nguyên lai là Hạ tông Ly Tình Tông, khó trách kiêu ngạo như vậy. ta xem ra bọn chúng không còn muốn ở lại nước Triệu nữa rồi!"
Nữ đệ tử kia lộ vẻ vui mừng sâu trong tròng mắt khó có thể phát giác được. Đã có những lời này của Chu Khánh Thư, Tâm Kiếm môn xưng bá toàn bộ nước Triệu cộng với tài liệu tu luyện coi như là chuyện ván đã đóng thuyền!
"Này! Cái tên ngố đeo mặt nạ tiểu bạch còn đứng ở đó làm gì? Đợi nhân gia thỉnh các ngươi ăn cơm sao?" Thanh âm Nguyệt Ảnh lanh lảnh.
Trong lòng Mạc Vấn ngại ngùng. Hắn biết nha đầu kia vẫn còn bực bội vì chuyện lần trước. Hắn lắc đầu rồi dẫn linh kiếm sư cao giai ba nhà đến chỗ đám Nguyệt Ảnh.
Chu Khánh Thư xạm mặt lại nhìn nhưng chẳng lên tiếng ngăn trở. Ánh mắt y âm trầm như nước không biết đang nghĩ cái gì...
"Sư muội, ngươi quen chúng?"
Sau khi đi được vài dặm, xa hẳn đám Chu Khánh Thư, nữ Linh Kiếm Sư Ly Thu Thủy có tu vi Kiếm Mạch Đại viên mãn mới quay sang hỏi Nguyệt Ảnh.
Nguyệt Ảnh quay đầu liếc Mạc Vấn một cái, vênh mặt trả lời: "Không biết, một đứa ngu ngốc luôn tự cho mình là đúng. Không cần lý đến bọn hắn, chúng ta lên đường quan trọng hơn."
Ly Thu Thủy có chút dở khóc dở cười. Đầu tiên thì bảo là không biết, sau lại nói đối phương là ngu ngốc, tự cho là đúng, thế là có quen hay không quen? Thế nhưng đương nhiên thị hiểu, Tiểu sư muội của mình có thể có giao tình gì đó với đối phương, bằng không sẽ không can thiệp vào. Thị quay người hỏi đám Mạc Vấn: "Các ngươi là đệ tử thế gia nước Triệu?"
Mạc Vấn gật nhẹ: "Đa tạ chư vị viện thủ."
"Không cần, Dục Kiếm môn chúng ta vốn đối địch với chúng." Ly Thu Thủy lơ đễnh, đột nhiên thị nghĩ đến cái gì: "Đúng rồi, các ngươi ở đó có gặp được đồ vật kỳ dị gì không?"
"Là Lôi Vân sao?" Mạc Vấn mặt không đổi sắc, hắn đeo cái mặt nạ màu bạc nên ai nhìn ra được sắc diện.
"Đúng! Các ngươi đều thấy? Ở chỗ nào?" Ly Thu Thủy thoáng nóng lòng.
Mạc Vấn chỉ một hướng khác sau lưng: "Tại một chỗ đâu đó đại khái cách đây mười dặm, lúc ấy tình cảnh quá mức khủng bố, chúng ta không dám tới gần nên không biết là vật gì."
"Đa tạ đã báo."
Những vị đệ tử Dục Kiếm môn khác cũng có chút hưng phấn, Ly Thu Thủy không trì hoãn, lập tức dẫn người đi về phương hướng Mạc Vấn chỉ. Nguyệt Ảnh lướt qua Mạc Vấn hừ một tiếng nặng nề.
Mạc Vấn đưa tay vuốt mũi, làm bộ không nghe được. Hắn chờ đám Dục Kiếm môn đi xa, mới hô: "Chúng ta cũng đi thôi."
Mạc Vấn dẫn mười một Linh Kiếm Sư cao giai đi về phía trước. Hắn vòng nhiều phương hướng đến tận lúc phía chân trời sáng tỏ mới thở dài một hơi.
Tối hôm qua bởi vì Sát Linh quấy nhiễu nên không kịp nghỉ ngơi cho tốt. Mạc Vấn để mọi người thoáng nghỉ ngơi trong chốc lát rồi lập tức đi tiếp.
Tới tận lúc chạng vạng tối, bọn hắn xuất hiện tại phế tích. Đây là một đại điện rộng lớn đổ nát, mọi thứ đã bị bào mòn cực kỳ nghiêm trọng, cơ hồ chỉ còn lại nền đất trốn trơn, hơn nữa một nửa đã chìm dưới bùn, sự tiêu điều, đổ nát nói không ra lời.
"Không có vật gì giá trị."
Bọn người Liễu Diệc Nông tỏa ra tìm kiếm một chốc rồi báo lại Mạc Vấn.
Mạc Vấn gật nhẹ, đây không phải là tuyệt địa nên hẳn không biết bao nhiêu người đã qua lại, dù có gì đi nữa thì cũng bị người đến trước lấy rồi. Hắn nhìn xa xăm về một hướng, chỗ đó như có thanh âm hô hoán cho hắn, cảm giác thân thiết như gia hương vậy.
Liễu Diệc Nông do dự một chút hỏi: "Thiếu trang chủ, ngài cảm thấy không khỏe chỗ nào à?"
"Không khỏe cái gì?" Mạc Vấn chẳng cảm thấy không khỏe, ngược lại lại có cảm giác thoải mái không nói lên lời. Hắn đang thở rất khoan khoái dễ chịu như thể đang hít thở không khí quê hương vậy.
"Sát khí chỗ này nặng quá, bọn Liễu Thất hình như không chịu nổi rồi." Liễu Diệc Nông gượng cười bảo.
Mạc Vấn giật mình, bản thân hắn có kiếm sát nên không sợ sát khí xâm nhập, nhưng đám Liễu Diệc Nông chỉ là linh kiếm sư cao giai bình thường, mỗi lúc lại phải dùng Linh giác ngăn cản sát khí xâm nhập.
Trầm ngâm một lúc hắn bảo: "Như vậy đi, chúng ta chia tay ở đây, các ngươi chọn chỗ sát khí yếu mà tìm tòi, hai mươi ngày nữa lại tụ hợp ở đây."
Nói xong Mạc Vấn đột nhiên biến sắc. Cách đó không xa một đạo kiếm khí màu đỏ không hề có dấu hiệu báo trước bay lên, phá trong phạm vi trăm trượng. Ba vị linh kiếm sư thất giai đang tìm tòi tại đó bị kiếm khí bao phủ không chút chống cự, thân thể hóa thành bột mịn.
"Liễu Thất! Liễu Diệc Minh! Mộ Hạo Trung!"
Những người khác lớn tiếng gọi, nhưng không cách nào thay đổi sự thật.
Mạc Vấn sắc mặt trầm xuống, chăm chú nhìn chằm chằm trăm trượng bên ngoài chậm rãi đến gần Hỏa nô, trong lồng ngực sát ý tuôn ra!