TRUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
------ ~~ ------
Quyển : Đầm Lầy Mê Vụ
Chương : Sự băn khoăn của linh kiếm sư đại viên mãn
Dịch giả: Box đào tạo Bạch Ngọc sách
Biên tập: vn
"Chà chà, thật không tưởng tượng được đại đệ tử thủ tịch đời thứ ba của Trọng Kiếm Môn lại đi bắt nạt vài tán tu cấp thấp, nhìn thật oai phong đó nha.”
Một giọng nói âm dương quái khí vang lên khiến mọi người biến sắc, có kẻ còn nghĩ rằng người vừa nói kia có phải chán sống rồi không lại dám khiêu khích cường giả Kiếm Mạch đại viên mãn. Tu vi như vậy đã là tồn tại cao nhất ở trong Mê Vụ Đầm Lầy vào thời điểm này, vì Linh Kiếm Sư đạt cấp Kiếm Cương trở lên không thể vào đây.
Thức hải của Mạc Vấn đang sôi trào liền bình tỉnh trở lại, bao gồm cả kiếm thức và nguyên linh. Không thể không nói rằng, giọng nói kia đã cứu Van Trọng Nhất một mạng.
Mọi người đều ngoái đầu về nơi phát ra thanh âm kia thì chỉ thấy một gã Linh Kiếm Sư dáng người khô gầy đang ung dung đi tới. Khuôn mặt gã nhìn trông rất trẻ, hai má xanh xao như bị bệnh, toàn thân không có mấy sức sống. Nhưng sau cái vẻ gầy yếu bệnh tật đó lại là khí tức của Kiếm Mạch đại viên mãn không hề thua kém Vạn Trọng Nhất.
“Mộc Dịch Hiên, Là ngươi!”
Vạn Trọng Nhất nhìn vào người đang đi tới, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào đối phương.
Môc Dịch Hiên cười nhạt, nhưng đôi má gầy gò của gã lại khiến cho nụ cười đó đặc biệt thâm sâu: “Vạn Trọng Nhất, ta nhìn lầm ngươi rồi, đường đường là Kiếm Mạch đại viên mãn lại ở đây ức hiếp mấy tên tán tu Kiếm Mạch trung kỳ. Vạn Trọng Nhất, bằng vào trình độ tâm cảnh này của ngươi, không có tư cách là đối thủ của ta.”
Vạn Trọng Nhất giận dữ nói: “Mộc Dịch Hiên, ngươi muốn đánh nhau có phải không?”
“Đánh nhau hả?” Mộc Dịch Hiên lạnh lùng đáp: “Bây giờ có thắng ngươi ta cũng không vui.”
“Ngươi!” Vạn Trọng Nhất giận đến cực điểm, định bụng phát tác ra bên ngoài, nhưng Mộc Dịch Hiên lại làm như không thấy, tiếp tục nói: “Người thuộc Vô Vi Tông kia cần gọi mấy Linh Kiếm Sư đại viên mãn chúng ta đến thương lượng công việc. Nếu muốn ngươi có thể chọn đánh một trận rồi đi, nhưng làm chậm trễ chuyện của người kia, hậu quả ngươi tự gánh chịu.”
Vẻ mặt Vạn Tượng Nhất biến đổi liên tục, ánh mắt lóe lên oán hận, cuối cùng vung tay áo thu kiếm: “Sau này ta sẽ tìm ngươi tính sổ.” Sau đó lão quay lại nhìn sâu vào Mạc Vấn:” Tiểu tử, chủ phong Vân Hà sơn là tử địa không an toàn, chuẩn bị không tốt sẽ chết ở trong đó. Ngươi nên nắm cho chặt kiếm nang của mình, đừng có ném đi.”
Nói xong Vạn Trọng Nhất bước tới một bước. Mặt đất chấn động một hồi quỷ dị, thân hình lão bỗng nhiên xuất hiện cách đó mấy trượng. Cứ như vậy, lão đi một bước lại di chuyển vài trượng, nhanh chóng biến mất trong sương mù.
Mạc Vấn nhìn chăm chú vào thân ảnh Vạn Trọng Nhất nơi xa, trong mắt lóe lên kì dị. Bộ pháp của đối phương có thể mượn lực lượng của địa mạch, giống với Thanh Vân bộ của hắn. Tuy nhiên bộ pháp đó còn rất thô thiển, gây ra chấn động địa mạch còn rất yếu ớt vẫn không tinh tế bằng Thanh Vân bộ.
Mộc Dịch Hiên tò mò đánh giá Mạc Vấn: “Tiểu huynh đệ tu vi không tệ, có thể kiên trì đối diện Vạn Trọng Nhất lâu như vậy mà mặt không đổi sắc. Tu vi tiểu huynh đệ đã đạt đến Kiếm Mạch trung kỳ hay vẫn Kiếm Mạch sơ kỳ? Hay là…hậu kỳ?”
Nội tâm Mạc Vấn cảnh giác, tên Mộc Dịch Hiên này giải vây cho hắn không đơn thuần vì hắn là người cầm đầu, kẻ tâm cơ thâm trầm như thế càng nguy hiểm.
“Các hạ nói đùa rồi, tại hạ tu luyện chưa được hai mươi năm, năm ngoái mới ngưng tụ Kiếm Mạch, trúc cơ thành công.”
“Kiếm Mạch sơ kỳ sao?” Mộc Dịch Hiên nheo mắt lại nhìn thẳng vào Mạc Vấn, gã không thấy được một chút bối rối khác thường nào. Nhưng chính sự bình tĩnh quỷ dị này làm gã nghi ngờ. Thử hỏi một gã Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch sơ kỳ bị một gã Linh Kiếm sư Kiếm Mạch đại viên mãn đối mắt chất vấn, có bao nhiêu người giữ được vẻ bình tĩnh?
Nhưng mà Mộc Dịch Hiên cũng không vạch thẳng mặt Mạc Vấn mà chỉ cười cười: “Ngươi không cần căng thẳng, ta cũng không có hứng thú với thạch kiếm kia, ta chỉ muốn hỏi cây Linh Dược nhất giai Cực phẩm kia là ngươi từ đâu mà có được?”
“Đó là ta hái được ở trong một sơn cốc hoang vu.” Mạc Vấn đã biết rõ đối phương chú ý cái gì, trong lòng thầm thở dài, có của không nên để lộ ra ngoài luôn luôn là chân lý cho dù ở trong thế tục hay trong giới linh kiếm sư.
“Ra thế!” Ánh mắt Mộc Dịch Hiên sáng lên:”Trong sơn cốc kia còn có gì nữa không?”
“Có một ít linh căn linh thảo (rễ linh thảođã khô héo, nhưng mà chỉ có cây Linh dược nhất giai Cực phẩm này là còn sống.” Mạc Vấn trả lời mặt không đổi sắc.
“Như vậy à…” trên mặt Mộc Dịch Hiên lộ ra vẻ thất vọng, nhưng sâu trong ánh mắt gã lại hiện ra một tia sáng kỳ dị.
“Đã thế thì thôi vậy!” Mộc Dịch Hiên nhìn Mạc vấn một cái thật sâu: “Nếu ngươi lại gặp linh dược như vậy nhớ bán cho ta đấy, chắc chắn không thấp hơn giá thị trường đâu.”
“Được, nếu có ta nhất định sẽ bán cho các hạ.”
Mộc Dịch Hiên nhẹ gật đầu vẻ thỏa mãn, cuối cùng gã lại dặn dò:” Hai ngày nữa mà ngươi đi vào ngọn chủ phong thăm dò nhất định phải cẩn thận một chút, trong đó nguy hiểm tầng tầng lớp lớp.”
Nếu chỉ là một tên linh kiếm sư Kiếm Mạch sơ kỳ bình thường nghe Mộc Dịch Hiên nói vậy nhất định là cảm động khóc như mưa, nhưng mà Mạc Vấn cũng không thuộc đám này.
Mộc Dịch Hiên sau khi nói xong không ở lại lâu mà lập tức cáo từ. Lúc đi đột nhiên gã quay lưng lại nói với Mạc Vấn một câu đầy thâm ý:”Nếu như ngươi thay đổi chủ ý có thể tìm ta, cá nhân ta trong Khô Kiếm Môn vẫn đủ khả năng làm được đấy.”
Trong lúc nhất thời, Mạc Vấn cũng không biết nói gì cho phải, ý định của hắn sẽ ít xuất đầu lộ diện, chờ thời cơ tìm Chu Khánh Thư báo thù, nhưng mới có một ngày thôi đã bị hai gã linh kiếm sư Kiếm Mạch Đại viên mãn chú ý làm hắn có chút lo lắng!
Không còn gì hay ho để xem nữa, linh kiếm sư chung quanh đấy cũng tản đi, ba người bọn Vệ Lâm Phong đã đi tới.
“Các ngươi không có việc gì chứ?”
Mạc Vấn hỏi thăm ba người họ, thật ra hắn dùng kiếm thức cảm ứng cũng đã biết rõ tình huống của ba người. Tuy Vạn Trọng Nhất làm việc cường hoành bá đạo, nhưng trước mắt nhiều người như vậy cũng không dám tùy ý hạ độc thủ, chỉ đánh bay ba người mà cũng không có đả thương họ. Cũng vì thế mà thời điểm đó hắn có thể nhịn xuống mà không ra tay. Chẳng qua nhìn họ có chút chật vật mà thôi.
“Không việc gì đâu.” Vệ Lâm Phong lắc đầu cười khổ: “Không nghĩ tới bọn ta còn chưa tiến vào ngọn chủ phong mà đã xung đột với một gã linh kiếm sư Kiếm Mạch Đại viên mãn, cũng không biết là phúc hay là họa nữa.”
Mạc Vấn không có lên tiếng, hắn cũng rất muốn nói cho họ biết thật ra không phải một mà là hai gã (linh kiếm sư Kiếm Mạch Đại viên mãn). Đối với ba người họ, Mạc Vấn cảm thấy vạn phần áy náy, cũng coi như là vì hắn nên họ mới chọc phải phiền toái này.
Trải qua lần ầm ĩ này, mấy người bọn họ cũng không có tâm tình mà đi xuống nữa, họ quay trở về trong cốc. Dọc đường đi, phần đông linh Kiếm sư đều nhao nhao né tránh bốn người bọn họ. Hết cách rồi, vì bốn người bọn hắn đã đắc tội với một gã linh kiếm sư Kiếm Mạch Đại viên mãn cũng như treo trên mình quả bom hẹn giờ vậy.
Sau khi trở về cốc, cảm xúc ba người Vệ Lâm Phong trầm xuống. Họ cũng không có hứng thú đàm luận gì, trong bầu không khí nặng nề, mỗi người tự mình tìm chỗ ngồi xuống mà điều tức.
Trong lòng Mạc Vấn thở dài, âm thầm quyết định lúc rời đi sẽ làm gì đó bồi thường cho ba người họ.
Bởi vì các linh kiếm sư khác đều e sợ tránh né bọn hắn không kịp nên bốn người họ có thời gian thanh tĩnh, dần dần bọn họ cũng đã vui vẻ trở lại. Thời gian nhanh chóng trôi qua, rất nhanh thời điểm ước định tiến vào khu vực tuyệt địa của ngọn chủ phong đã đến.
Sau khi bọn hắn đến lại có một, hai chục linh kiếm sư lục tục đi tới. Trong sơn cốc lúc này đã tụ tập chừng một trăm ba mươi người. Kiếm Mạch sơ với trung kỳ chiếm hơn một nửa, linh kiếm sư Kiếm Mạch hậu kỳ chỉ có vài người thôi. Còn linh kiếm sư tu vi Kiếm Mạch Viên mãn lại càng ít, chỉ có Vạn Trọng Nhất và Mộc Dịch Hiên là Mạc Vấn đều đã gặp qua ở bên ngoài. Trừ hai người họ ra hắn cũng không có gặp Linh kiếm sư Viên mãn nào khác.
Tại một ngọn núi cách vài dặm bên ngoài sơn cốc, có hơn mười bóng người đang đứng, trong đó rõ ràng Vạn Trọng Nhất cùng Mộc Dịch Hiên đều ở đây. Mặt khác có mấy tên linh kiếm sư có khí tức linh áp cùng một cấp độ, mà những người khác ít nhất cũng có cấp độ Kiếm Mạch Hậu kỳ.
“Mọi người đến đông đủ chưa?”
Chu Khánh Thư chắp hai tay sau lưng đứng ở trên nhìn xuống, nhàn nhạt hỏi. Phía sau y, Hỏa Nô từng đuổi giết Mạc Vấn đang kính cẩn đứng ở đó, vốn chúng đông đảo bá đạo nay chỉ còn lại có một người.
Viên Thu Nguyệt - Đại đệ tử đời thứ ba Tân Kiếm Môn nhẹ cúi đầu nói: “Bẩm Thượng tông, trên cơ bản đều đến đông đủ. Nhưng không biết tại sao Lam Kiếm Môn và Xích Kiếm Môn của nước Yên cùng Sinh Kiếm Môn và Vân Kiếm Môn của nướcTấn đều chưa thấy có người đến, còn có Băng Nguyệt Cung nước Yên và Mặc Kiếm Môn nước Vệ cũng không thấy bóng dáng.”
Chu Khánh Thư cả giận hừ một tiếng, trong mắt y thoáng một tia âm trầm: “Lại không coi Vô Vi Tông ta vào đâu, rất tốt! Chờ sau khi ra ngoài, bản thiếu gia sẽ tới bái phỏng từng cái sơn môn của bọn chúng!”
Những linh kiếm sư đại biểu cho các đại kiếm môn chung quanh đều âm thầm cười lạnh trong lòng. Chu Khánh Thư này cũng tự coi mình thành nhân vật lớn rồi, ngươi nghĩ mình là chưởng giáo Vô Vi Tông sao? Nếu như không phải vì bảo vật bên trên ngọn chủ phong, ai thèm để ý đến ngươi?
Những kiếm môn đứng đầu các quốc gia sao lại không có chỗ dựa? Kỳ thực họ là quân cờ mà các Đại kiếm tông bố trí ở bên dưới nhằm khống chế tài nguyên tu luyện của các quốc gia. Một Kiếm môn không có chỗ dựa ở bên trên là rất khó phát triển, bình thường sẽ bị đổi vị trí với kiếm môn hàng nhị lưu. Tất cả các đại kiếm môn đều gian khổ sinh tồn trong khe hẹp, tài nguyên được phân phối cực kỳ hữu hạn. Đương nhiên cũng có ngoại lệ, ví dụ như Băng Nguyệt Cung, Mặc Kiếm Môn Vệ quốc. Bọn họ dựa vào chiến lực mạnh mẽ chiếm vị trí đầu, tuy không có chỗ dựa ở bên trên nhưng không có kiếm môn nào có thể bỏ qua sự hiện hữu của bọn họ.
Chu Khánh Thư tất nhiên không biết suy nghĩ chân thực của đệ tử các phái phía sau đang nhìn như kính cẩn nuốt từng lời của mình. Y rất say mê loại cuộc sống mà mọi người đều phải lấy lòng mình. Cờ lớn của Vô Vi Tông dựng lên là những tiểu phái xa xôi này lập tức sợ đến tè ra quần phải hết lòng nịnh bợ. Y để cho mình say sưa trong loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống chúng sinh này.
“Không chờ bọn chúng nữa, giờ chúng ta lên núi thôi!”
Chu Khánh Thư hăng hái ra mệnh lệnh, Viên Thu Nguyệt thấp giọng đáp: “Vâng.”
Lần thứ hai Mạc Vấn nhìn thấy Chu Khánh Thư là trước khi tiến vào tuyệt địa, hắn híp mắt lại đánh giá mười bóng người đang ở trên sườn núi cao cách đó không xa, tất cả đều là đại diện cho các kiếm môn. Ngoại trừ Hỏa nô bên cạnh Chu Khánh Thư, Kiếm Mạch Đại viên mãn có đến sáu vị!
Mạc Vấn hít vào một hơi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm. Bảy tên Kiếm Mạch Đại viên mãn, tám tên linh kiếm sư Kiếm Mạch Hậu kỳ mà bị đánh chết dưới mí mắt Chu Khánh Thư thì chỉ là chuyện mơ mộng viển vông. Hắn không biết về sau Ngũ Hành Kiếm Khí của mình tu thành công thì có thực lực này không, nhưng hiện giờ chắc chắn hắn không làm được.
Công kích của Kiếm thức cũng không phải vạn năng. Hắn cũng không điên mà đi công kích Nguyên linh của hơn mười linh kiếm sư Kiếm Mạch hậu kỳ, nếu quả thật làm như vậy, chỉ sợ Nguyên linh của hắn đã sụp đổ trước rồi.
Từ trong đám đông Viên Thu Nguyệt bước lên phía trước, âm thanh của thị truyền ra xa, vang lên rõ ràng vọng khắp sơn cốc: “Hành trình lên ngọn chủ phong lần này, tất cả thu hoạch toàn bộ đều sung công, sau đó sẽ căn cứ vào công lao mà thống nhất phân phối. Một khi phát hiện có người dám dấu riêng lập tức tịch thu đồ ngay tại chỗ rồi đuổi đi! Hi vọng mọi người cùng trông chừng lẫn nhau, nếu biết được có người biển lận mà tố giác sẽ được chia một nửa số vật phẩm tịch thu.”