Chương
Phương Lệ kêu hai tiếng, thấy Phương Vận ngồi trên ghế sô pha hoàn toàn không để ý tới mình, anh ta hơi nhíu mày, chầm chậm đi qua, vừa tới gần liền thấy được cô nàng đang nhìn chằm chằm vào một tấm ảnh, nhìn đến mê mẫn.
“Ha ha……”
“Con nhóc này, lúc trước còn la ó sẽ suốt đời không lấy chồng, nhanh như vậy đã động lòng với anh chàng nào rồi sao?”
Phương Lệ âm thầm cười nhạo cô một trận, mà khi hắn tiến sát vào để nhìn thì ánh mắt nhanh chóng trừng thẳng, sắc mặt cũng lập tức âm trầm xuống.
Tuy ảnh chỉ có nửa bên mặt chỉ, nhưng hắn vừa liếc nhìn một cái đã nhận ra.
Người trong lòng em gái mình, thế mà là Lương Siêu?!
“Vận Nhi!”
Một tiếng quát chói tai lập tức làm Phương Vận tỉnh táo lại, bỗng nhiên quay đầu lại, đã thấy được Phương Lệ mang ánh mắt âm trầm, dáng vẻ tức giận, cô ta vỗ ngực trách cứ: “Anh, anh làm gì vậy, dọa người ta nhảy dựng.”
“Anh làm gì? Lời này là anh hỏi em mới đúng! Vì sao em lại có ảnh của Lương Siêu? Còn nhìn mê mẩn như vậy, rốt cục em và họ Lương kia có quan hệ thế nào!”
“Em với anh ấy… Trước mắt chỉ tính là bạn bè thôi, nói không chừng anh ấy còn không coi em là bạn nữa…”
Cô lập tức đơn giản kể lại chuyện được Lương Siêu cứu ra rồi kết bạn với hắn.
Nhìn thấy đứa em gái của mình mang dáng vẻ ai oán, Phương Lệ càng tức giận hơn, liên tục đập mạnh lên bàn hai cái rồi quát mắng: “Em, em lại đi coi trọng kẻ thù của anh trai mình! Em thật sự muốn làm tức chết anh, có phải không!”
“A?”
Phương Vận sững sờ, suy nghĩ một chút mới lấy lại tinh thần, vội vàng giải thích: “Anh, ai nhầm rồi, Lương Siêu trước đó anh muốn giết và Lương Siêu này không phải một người. Anh ấy không phải Y Thánh, chỉ là một giảng viên của đại học Đế Kinh mà thôi.”
Giảng viên?
Lương Siêu này quá vô sỉ, còn dùng thân phận giả lừa con gái người ta, con mẹ nó còn lừa gạt ngay em gái của hắn ta!
Hắn ta chợt hít sâu một hơi, chỉ vào màn hình điện thoại của Phương Vận mà nghiêm mặt nói: “Vận Nhi, hiện tại anh nói rõ cho em biết, người này chính là Lương Siêu trước đó anh muốn giết! Hôm nay anh còn nhìn thấy hắn trong văn phòng của Diệp Khuynh Thành, anh đảm bảo không sai!”
“Cái gì?” Phương Vận khẽ giật mình, lập tức cảm thấy khó xử.
“Hừ! Vận Nhi, anh cảnh cáo em, nhân lúc này em còn chưa yêu sâu đậm, tranh thủ thu hồi tâm tư với hắn đi, tránh sau này em thương tâm, tên này đã không còn cách cái chết bao xa!”
“Không được!” Phương Vận lập tức phản bác, cau mày và nói: “Anh, kỳ thật em đã sớm muốn nói chuyện với anh về chuyện này. Anh không thể vì Lương Siêu là tình địch của mình mà muốn giết chết anh ấy, vậy không khỏi quá bá đạo!”
“Huống chi người nên bỏ cuộc là anh mới đúng, trước đó chị Khuynh Thành đã nói rất rõ ràng, anh cần gì còn níu lấy không buông? Nếu hai người có chút khả năng nào thì hiện tại sớm đã ở bên nhau. Nếu đã không thể nào, vậy tội gì anh… A!”
Chát!