Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

chương 663: báo danh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong khoảng thời gian này, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu cũng chú ý tới tình huống ở Nam Lục.

Sau khi Tả Diễm đột phá tới Thánh cảnh, Thương Minh vẫn thắng thế trong trận chiến với gia tộc Xích Huyết, cho dù có gia tộc của Ngân phu nhân nhúng tay cũng vô dụng.

Chân Long tộc đã nợ Du Tiểu Mặc một ân tình cực lớn, mà Du Tiểu Mặc lại thân thiết với Thương Minh, cho nên lúc Ngân Long tộc tới cửa xin giúp đỡ, Chân Long tộc từ chối rất thẳng thừng.

Ngân phu nhân là vợ cả của Du Chấn Thiên, Ngân Long tộc muốn nhúng tay cũng không có gì đáng trách, nhưng Chân Long tộc đâu có lý do gì để ra tay, trừ khi họ chịu vì Ngân Long tộc mà trở mặt với Thương Minh. Hiển nhiên là không đời nào, Thương Minh làm ăn lớn, phạm vi liên quan cũng cực lớn, thậm chí mạng lưới tình báo của họ trải rộng khắp đại lục Thông Thiên, đắc tội họ không có gì tốt.

Chân Long tộc không muốn ra tay, gia tộc Xích Huyết và Ngân Long tộc đành phải dựa vào chính mình.

Du Chấn Thiên vẫn luôn muốn tăng thêm cho gia tộc Xích Huyết một cường giả Thánh cảnh nữa, bởi vì nếu như không có Ngân Long tộc hỗ trợ, gia tộc Xích Huyết vẫn thấp hơn Thương Minh một cái đầu, trừ phi chém chết Tả Diễm.

Việc này càng bất khả phi, nếu như Du Chấn Thiên ra tay, Phó Thương Khung cũng sẽ ra tay, cuối cùng, cuộc chiến như một sợi dây thừng, càng xoắn càng chặt, lúc nào cũng có thể đứt đoạn, hai bên đã tổn thất không ít nhân lực và tiền bạc.

Cuối cùng nhờ có Đan Sư Công Hội và Ngự Thú Công hội ra mặt hòa giải, hai bên đều đồng ý tạm thời đình chiến, đợi đại hội đan sư qua rồi nói sau.

Đến lúc này, cuối cùng đại lục Thông Thiên cũng chào đón khoảng thời gian yên bình hiếm thấy.

Mọi người bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức.

Du Tiểu Mặc sống ở sơn mạch Quỷ Trủng cũng thoải mái lắm, sau khi Hắc Tri Chu yên tĩnh, Lăng Tiêu cũng không cần phải chạy qua Quỷ Khốc Nhai để thương thảo với Thiên Đao nữa, họ đều biết Lân Thiếu Dật đã bị cấm túc, chẳng biết bao giờ mới được thả.

Mấy tháng sau đó, Du Tiểu Mặc ngẫu nhiên luyện đan, ngẫu nhiên vào không gian tu luyện, chuyện về Ngũ Phúc Linh Nhãn cực phẩm hắn cũng không gạt mọi người.

Tuy thứ này tốt thật, nhưng hai người độc chiếm thì quá ích kỷ, một là vì Linh Nhãn cực phẩm này đã lắng đọng rất lâu, mãi tới khi bọn hắt xuất hiện mới được khám phá ra, đừng nghĩ một mét vuông là ít, chỉ mỗi Linh Nhãn hạ phẩm thôi mà đã dùng được cả mấy ngàn mấy vạn năm, vậy thì Linh Nhãn cực phẩm có dùng nhiều cũng phải được mấy ngàn năm ấy chứ.

Hơn nữa Linh Nhãn cực phẩm cũng chẳng phải là bí mật gì.

Đương nhiên nguyên nhân là do Lân Thiếu Dật, nếu biết Linh Nhãn cực phẩm đã nằm trong tay họ, sao gã có thể để họ sống thoải mái được, hơn nữa gã đã biết tin tức là do Thiên Cẩu truyền ra.

Ăn miếng trả miếng, ăn miếng trả miếng!

Lân Thiếu Dật cho người truyền tin tức về Linh Nhãn cực phẩm ra, hơn nữa còn ám chỉ họ lấy được ở Đông Châu.

Khỏi cần nói rõ ràng, dùng trí thông minh của Mặc Sĩ Tây Nguyên, nhất định sẽ liên tưởng tới những sự kiện kỳ quái liên tiếp xảy ra ở bộ lạc, sau khi hai gã áo đen kia trốn đi đã không còn thấy tăm hơi, bọn họ tìm mãi cũng chẳng thấy dấu vết.

Nói sao thì, chuyện này đã gieo một hạt giống khó chịu trong lòng Mặc Sĩ Tây Nguyên, còn có thể bùng nổ hay không thì phải xem thời gian đã.

Đối với việc này, Du Tiểu Mặc không để ý.

Hai vị sư huynh hắn quan tâm nhất đã ở đây, Mặc Sĩ Tây Nguyên có khó chịu với họ thì sao chứ, chẳng lẽ lão còn chạy tới sơn mạch Quỷ Trủng để đòi họ một lời giải thích.

Chưa kể, sau chiến tranh Đông Châu, bộ lạc Thủy Tây đã bị tổn thất nặng nề, không thể hồi phục nguyên khí trong một thời gian ngắn, vì thế ít nhất là trong vòng trăm năm nữa, bọn họ hoàn toàn không cần lo lắng bộ lạc Thủy Tây sẽ liên thủ với người khác.

Nếu Linh Nhãn cực phẩm đã bị bại lộ, Du Tiểu Mặc cũng rời Ngũ Phúc Linh Nhãn ra.

Đến bây giờ không gian của hắn vẫn là một bí mật, mặc dù đã có vài người biết, nhưng đều là người đáng tin cậy, hơn nữa mấy thứ như bí mật ấy mà, càng ít người biết càng tốt, kể cả là người mình tín nhiệm đến mấy cũng có ngày hớ miệng.

Sau khi Ngũ Phúc Linh Nhãn được công khai, nhóm hưởng phúc đầu tiên chính là khế ước thú của Du Tiểu Mặc.

Có một chủ nhân dễ tính, đám Xà Cầu bày tỏ: hoàn toàn không cần khách khí với chủ nhân, đúng lúc không có nhiệm vụ, cả một đám đều chạy về.

Căng thẳng nhất là Đại Bàng, Hoàng Thử thú và Lam Cầu, nhất là Lam Cầu, đại khái là muốn dẫn các huynh đệ của mình tới tu luyện cùng, cho nên biển hiện quy củ ghê lắm.

Du Tiểu Mặc đã sớm đoán được tâm tư của Lam Cầu, cho Thất Tội thú tu luyện bên cạnh Linh Nhãn thì cũng được thôi, nhưng họ phải gia nhập Thiên Cẩu, điều này không có nghĩa là bị hạn chế tự do cá nhân, bởi vì ngoại trừ lúc có nhiệm vụ, bình thường các thành viên của Thiên Cẩu đều thích gì làm nấy.

Ngày hôm sau, Lam Cầu mang theo tin tức tới.

Vì huynh đệ Tham Lang của họ, Tham Lang của ngày hôm này chỉ còn là một viên nội đan, nếu được Linh Nhãn cực phẩm nuôi dưỡng, chỉ có lợi chứ không có hại, hơn nữa Du Tiểu Mặc có ân với họ, vì vậy tất cả đều nhất trí đồng ý gia nhập Thiên Cẩu.

Cứ như vậy, trước kia Thiên Cẩu chỉ có mười ba thành viên, tính cả Lân Cổ, bây giờ đã biến thành ba mươi mấy người, hơn nữa tu vi thấp nhất cũng là cấp mười một một sao.

Thời gian thấm thoắt trôi qua.

Trong sự chờ mong của mọi người, đại hội đan sư đã được tổ chức.

Mấy tháng vừa qua, thực lực của mọi người đều tăng không ít, có công cụ gian lận như Linh Nhãn cực phẩm, muốn không tăng cũng khó lắm, có điều vì bị sử dụng quá đà, dịch ngũ sắc giảm bớt rất nhanh.

Cũng thời điểm này, Hắc Tri Chu đã nhiều lần phái người lẻn vào sơn mạch Quỷ Trủng để nghe ngóng về Linh Nhãn cực phẩm, nhưng ai nấy đều kín miệng, mà bây giờ sơn mạch Quỷ Trủng đã gần như biến thành địa bàn của họ, khắp nơi đều có tai mắt của Hoàng Thử thú, chỉ cần có kẻ lạ mặt vào là biết ngay, cho nên người Hắc Tri Chu phái tới đều lui về trong vô vọng, hoặc vĩnh viễn ở lại sơn mạch Quỷ Trủng này.

Chẳng qua nếu như Lân Thiếu Dật không bị Kỳ Lân chủ cấm túc, có lẽ kẻ mọi người phải đối mặt chính là bản thân Lân Thiếu Dật rồi.

Để kế hoạch phát triển thuận lợi, Lân Thiếu Dật đã muốn bất chấp tất cả để lấy được Linh Nhãn cực phẩm, chỉ tiếc là mọi chuyện lại trùng hợp như vậy đấy, ngay tới Lăng Tiêu cũng không ngờ được, bởi vì y cũng đang đợi Lân Thiếu Dật tới đây.

Địa điểm tổ chức đại hội đan sư là Trung Thiên, nhưng không phải ở Tiêu Dao Viện, mà là ở Thông Thiên Điện.

Đây không phải là tin mới, từ sau khi Lăng Tiêu kéo người tới người phá hủy Thông Thiên Điện, Thông Thiên Đế đã dẫn thuộc hạ biến mất không thấy bóng dáng, Thông Thiên Điện cũng bị bỏ hoang.

Tiêu Dao Viện đã san Thông Thiên Điện đổ nát thành đất bằng, sau đó xây lại một tòa nhà đơn giản nhưng rộng lớn, bởi vì không biết có bao nhiêu đan sư tới tham dự, cho nên họ biến đa số diện tích trống thành một quảng trường khổng lồ.

Thời điểm Du Tiểu Mặc chạy tới, suýt nữa thì đã bị đám đông chằng chịt trên quảng trường làm cho mù mắt.

Mặc dù hỗn loạn ở đại lục Thông Thiên mới diễn ra vài năm, nhưng phạm vi liên lụy rất rộng, Du Tiểu Mặc cứ tưởng trong thời gian ngắn như vậy chắc sẽ không mấy ai tới tham dự đại hội đan sư chứ.

Chỉ là hắn quên một điểm.

Đại hội đan sư do Thông Thiên Đế tổ chức chỉ hạn chế cho đan sư thải cấp tham gia, nhưng sau khi Tiêu Dao Viện chịu trách nhiệm, họ mở cửa rộng hơn, nói cách khác là đan sư cấp mười cũng có thể tham dự.

Chưa kể Du Tiểu Mặc đã đánh giá thấp sự hấp dẫn của phẩm thủy đối với các đan sư. Hắn không biết, thực ra phẩm thủy còn tốt hơn giải thưởng bình thường của Thông Thiên Điện, đa số không thích những thứ hư vô mờ mịt kia, bọn muốn hàng thật kìa.

“Đúng là quá đồ sộ!”

Du Tiểu Mặc cảm thán, còn hoành tráng hơn lúc Tiêu Dao Viện tuyển sinh.

Lăng Tiêu vỗ vỗ đầu hắn, “Không nên xem thường sức hấp dẫn của phẩm thủy, hơn nữa đây là lần đầu tiên Tiêu Dao Viện tổ chức đại hội đan sư, không hạn chế nghiêm khắc đối với đan sư báo danh tham gia tranh tài, cho nên nơi này có rất nhiều đan sư lão luyện, họ tới vì phẩm thủy, tiếp theo em sẽ có một trận chiến ác liệt đây.”

“Nói như vậy, đối thủ của em không chỉ có Tổ Mã.” Du Tiểu Mặc cảm nhận được rất nhiều khí thế cường hãn trên quảng trường, xem ra đều là những người lão luyện, trước kia hắn còn tưởng lục phẩm ngũ phẩm không nhiều, bây giờ mới biết, tất cả đều kín đáo, ẩn náu rất sâu.

“Đi báo danh trước đã.”

“Được!”

Hôm nay không phải là ngày đại hội bắt đầu, trước khi bắt đầu phải báo danh, địa điểm chính là quảng trường, nếu ở trung tâm thành thì chắc phải tắc đường thảm thiết lắm.

Sau khi báo danh xong, ba ngày sau mới là thời gian đại hội diễn ra.

Du Tiểu Mặc không thông báo cho đám Kiều Vô Tinh, nhưng hắn biết chắc chắn họ sẽ tham gia, tuy có thể không sánh được những đan sư lão luyện, nhưng vẫn là câu nói ấy, rèn luyện quan trọng hơn.

Vì rất đông, bọn hắn đợi mất nửa canh giờ.

Báo danh xong, hai người đi theo dòng người rời khỏi quảng trường tới trung tâm thành.

Đại hội đan sư được tổ chức cũng kéo kinh tế của thành Trung Tâm lên, hôm nay tất cả các tửu lâu, quán rượu hay khách sạn ở thành Trung Tâm đều kín người, mấy tửu lâu lớn thì càng đông đúc hơn.

Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu tới khá trễ, rất nhiều tửu lâu đã hết phòng, bọn hắn đi dạo một canh giờ, mãi tới khi mặt trời sắp xuống núi mới tìm được một tửu lâu có cấp bậc cực cao trên con đường phồn hoa nhất, chính là tửu lâu Vô Song.

Tìm hiểu mới biết, hóa ra tửu lâu Vô Song có yêu cầu với khách nghỉ lại, không phải là đan sư tam phẩm trở lên thì không được vào.

Gom đủ oán hận luôn!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio