Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

chương 676: tín nhiệm và xông vào mê cung

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đối với người có thực lực mà nói, điều họ không thích nhất chính là dựa vào vận may để giành chiến thắng, vận may là một thứ mờ mịt, kể cả người đứng ở đỉnh cao nhất của đại lục cũng không đoán được.

Có điều đối với người thực lực thấp, đã từng nghĩ mình vô vọng với giải quán quân, thậm chí cũng không có cơ hội đứng trong mười hạng đầu mà nói, thứ gọi là trận đấu trong mê cung quả là kinh hỉ, cũng là hy vọng, nếu may mắn có khi họ sẽ đi vào con đường không có ai, đến lúc ấy không cần đối mặt với các cường giả khác rồi.

Du Tiểu Mặc phát hiện có mấy đan sư cao phẩm nhăn mặt, nhìn chằm chằm vào mê cung bên trong Ngọc Linh Lung, hắn âm thầm cười lớn trong lòng.

Trừ phi có khả năng tính toán siêu việt, nếu không thì chỉ dùng mắt thường sao có thể nhìn ra sự ảo diệu của mê cung, mê cung bình thường thì không sao, nhưng Ngọc Linh Lung được Tiêu Dao Viện tạo riêng cho trận đấu này, trình độ phức tạp bên trong mê cung tuyệt đối khó hơn bình thường nhiều lắm.

“Khó trách sư phụ bảo ta phải xốc lại tinh thần trăm phần trăm cho trận đấu này, mê cung trong Ngọc Linh Lung là mê cung khó nhất mà ta từng thấy.” Kiều Vô Tinh cảm thán, dáng cười hơi mờ mịt.

Nghe thấy Kiều Vô Tinh nói vậy, Du Tiểu Mặc cười nói: “Nếu đối với ngươi đã khó, thì đối với người khác càng khó hơn, ngươi nhìn xem, mặt những người khác đều nhăn lại thành một đống rồi.”

Kiều Vô Tinh và Cửu Dạ đồng thời nhìn về phía đối diện.

Đan sư có thể đi đến vòng đấu cuối cùng không ai là không nổi bật, có điều tuổi hơi cao, chỉ có mấy người mang bộ dạng trẻ tuổi.

Ánh mắt Cửu Dạ rơi vào trên người Tô Lãng, hình dạng của gã còn mang theo vài phần non nớt, từ biểu lộ không thành thục kia và gương mặt ấy là đoán được tuổi của gã không cao, nhưng Tô Lãng đã có tu vi nhị phẩm.

Du Tiểu Mặc chú ý tới tầm mắt của Cửu Dạ, nhìn qua chỉ thấy y đang quan sát Tô Lãng.

Kiều Vô Tinh cảm khái: “Người này cũng trẻ ghê, không ngờ đã có tu vi thế này, tiền đồ vô hạn, hắn đi cùng Nhan Huy à?”

“Bọn họ là sư huynh đệ.” Du Tiểu Mặc giải thích.

“Ngươi nhận ra hắn hả?” Kiều Vô Tinh hỏi.

Du Tiểu Mặc bắt đầu cười khúc khích, làm hai người ghé mắt nhìn, vừa xem xét đã biết chắc hắn đang nghĩ đến chuyện gì thú vị lắm đây.

“Lúc ta và Lăng Tiêu đến Đông Châu lần đầu, có cơ hội ngẫu nhiên gặp họ, về sau ta mới biết Nhan Huy có mục đích riêng, bọn hắn là người của Hắc Tri Chu, hơn nữa rất có thể là đồ đệ của thủ lĩnh Hắc Tri Chu.”

Trong mắt hai người đều lóe lên vẻ kinh ngạc.

Nét mặt Du Tiểu Mặc trở nên hơi tà ác, nói tiếp: “Hắn tên là Tô Lãng, hình như hai mươi mấy tuổi, nghe nói hắn là thiên tài số một đại lục Thông Thiên, không ai sánh bằng.”

Cuối cùng hai người cũng minh bạch Du Tiểu Mặc đang hả hê cái gì, hóa ra là vì cái danh hiệu thiên tài số một này, hai mươi mấy tuổi đã là đan sư thải cấp nhị phẩm, phải nói năng lực lĩnh ngộ của gã rất mạnh, gần như không ai bằng, nhưng cái danh thiên tài số một đại lục này còn chưa tới phiên gã đâu.

Thiên tài chân chính đang đứng trước mặt họ đây này.

Tuổi tác tương đương, nhưng thải cấp nhị phẩm sao có thể sánh nổi với lục phẩm, nếu như không có Du Tiểu Mặc, có lẽ Tô Lãng sẽ là thiên tài số một, chỉ là Du Tiểu Mặc đã xuất hiện, cho nên Tô Lãng phải buồn rồi.

Ba người ngầm hiểu lẫn nhau cùng bật cười.

Tô Lãng phía đối diện đã sớm chú ý tới tầm mắt của họ, nghe được tiếng cười, trong lòng không nén nổi cảm giác bực bội, chỉ hận không thể dùng ánh mắt giết chết Du Tiểu Mặc.

“Sư đệ, bình tĩnh chớ nóng!” Nhan Huy phát hiện tâm trạng của Tô Lãng chấn động vô cùng kịch liệt.

Không ngờ, Tô Lãng đột nhiên quay đầu hung hãn lườm hắn.

Nhan Huy sững sờ, nhìn thấy đám Du Tiểu Mặc đứng phía đối diện, trong đầu cũng lờ mờ hiểu suy nghĩ của gã, không khỏi lắc đầu, Tô Lãng à Tô Lãng, quả nhiên ngươi vẫn còn non lắm, phá hủy ngươi thật dễ dàng, nhưng lúc này hắn vẫn biết phân biệt nặng nhẹ, bây giờ không phải là thời điểm để kích thích Tô Lãng.

Viện trưởng đã nói xong tất cả suy tắc, mọi người thấy lão cao giọng hô: “Ta tuyên bố, trận đấu vòng cuối cùng —— BẮT ĐẦU!”

Cùng lúc đó, hơn một trăm người đồng thời bộc phát ra khí thế mạnh mẽ, nhiều dòng sức mạnh linh hồn nối tiếp nhau, muốn tranh giành tiến vào mê cung trước người khác, nhưng rất nhanh thôi họ đã nếm được mùi vị đau khổ, sắc mặt cả một đám đều trắng nhợt.

Trước đó viện trưởng đã nói rồi, Ngọc Linh Lung có tác dụng áp chế linh hồn của đan sư, bởi vậy không thể hấp tấp, hơn nữa không phải cứ giành nhau vào mê cung là có thể tìm cửa ra.

Du Tiểu Mặc không vội, hắn không chút hoang mang nhìn mê cung ảo diệu, những người có kiến thức khác cũng làm như hắn, ngay từ đầu chỉ đang trông xem thế nào thôi, nếu là mê cung bình thường thì chỉ cần dùng sức mạnh linh hồn bao trùm bên trên, có thể biết lối ra ngay, nhưng đáng tiếc đây là Ngọc Linh Lung.

Nhưng vẫn còn một vấn đề khác.

Trận đấu không hạn chế đan sư chia sức mạnh linh hồn thành nhiều phần, làm thế này dễ tìm được cửa nhưng cũng có khuyết điểm, cho nên mọi người đang suy tính liệu có nên làm như vậy không.

Mười lăm phút sau, lần lượt có người ra tay.

Có người chọn cách chia làm nhiều phần, ví dụ ba bốn luồng, có người thông minh hơn, họ không chia mà đi thẳng vào cửa mê cung.

Du Tiểu Mặc cũng lựa chọn một lối vào, tham thì thâm, chưa kể có rất nhiều người đang theo dõi hắn, nếu như hắn dám chia làm nhiều phần, chắc chắn đám kia sẽ là kẻ đầu tiên chạy tới chặn giết hắn. Đợi sức mạnh linh hồn của hắn tiến vào mê cung, quả nhiên cảm thấy sức mạnh linh hồn nặng nề hơn.

Loại đá Ngọc Linh Lung này có chút tương tự với kim loại nặng, nhưng cả hai có một điểm khác biệt, đá trọng lực tác dụng lên linh hồn, Ngọc Linh Lung chỉ có tác dụng lên sức mạnh linh hồn, gia tốc mức độ tiêu hao.

Sức mạnh linh hồn của hắn nhanh chóng xoay tròn, bởi vì Ngọc Linh Lung trong suốt, cho nên hắn có thể thấy rõ dòng sức mạnh linh hồn kia của mình đang chạy khắp mê cung, ngẫu nhiên còn gặp thoáng qua những đan sư khác, nhưng cả hai đều không chạm phải đối phương, bởi vì chính giữa là một lớp Ngọc Linh lung ngăn cách.

Du Tiểu Mặc không suy nghĩ gì, đối phương thì giật mình thon thót.

Phải biết hắn là đan sư lục phẩm, chỉ những người có trình độ như Tổ Mã và Du Quyền mới là đối thủ của hắn, còn những người khác nếu gặp hắn thì chỉ có một đường chết.

Rất nhanh, hắn đã gặp được đối thủ thứ nhất, Du Tiểu Mặc dở khóc dở cười, bởi vì đối thủ của hắn chính là Cửu Dạ, Cửu Dạ cũng giống hắn, không chia sức mạnh linh hồn làm nhiều phần, nếu hắn không rời khỏi chỗ này thì tiếp theo sẽ không có cơ hội nữa rồi.

Nhưng trận đấu không quy định gặp đối thủ thì nhất định phải đánh bại đối phương, tình huống này đều nhằm vào thí sinh không quen biết, gặp được người quen, trừ phi ngươi tín nhiệm hắn, nếu không bình thường cũng không ai bỏ qua cho đối phương.

Sức mạnh linh hồn của Du Tiểu Mặc lướt qua Cửu Dạ vô cùng tự nhiên, người nọ nhìn về phía hắn, hắn cũng đáp lại bằng một nụ cười thật tươi.

Cửu Dạ che giấu ánh mắt, sau đó rẽ sang lối khác.

Đúng lúc này, bên cạnh hắn truyền tới một giọng nói quái gở.

“Lại còn đòi bằng hữu nhường cho nữa, đúng là hèn nhát!”

Du Tiểu Mặc và Cửu Dạ đồng thời nhìn về phía đó, phát hiện người lên tiếng chính là Tô Lãng hậm hực ngay từ đầu trận đấu, như thể cuối cùng cũng chờ đợi được cơ hội không bằng, giọng điệu và ánh mắt cực kỳ ác độc, tuyệt đối là giận chó đánh mèo!

Nhìn gã một cái, hai người đồng thời nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác.

Phản ứng không mặn không nhạt làm Tô Lãng giận điên, còn dám bỏ qua gã!

Cơ mà mặc kệ gã có sủa thế nào, hai người đều không để ý tới gã nữa, giống như cái nhìn lúc nãy chỉ là bố thí vậy, tình hình này làm lửa giận của Tô Lãng càng bùng cháy hơn.

Kết quả không lâu lắm, Tô Lãng gặp phải đối thủ thứ nhất —— Nhan Huy!

Hai người là sư huynh đệ, quan hệ còn thân thiết hơn Du Tiểu Mặc và Cửu Dạ, theo lý thuyết, hai người nên tín nhiệm đối phương, nhưng Du Tiểu Mặc biết quan hệ của họ vốn không tốt, mặc dù chưa tới mức như nước với lửa, nhưng chắc chắn sẽ không có hai từ tín nhiệm.

Hai người cùng im lặng một lát, sau đó lướt qua nhau.

Dù quan hệ có tệ đến mấy, bọn hắn cũng không dám trở mặt thành thù trước ánh nhìn của bao nhiêu người, sư huynh đệ tự giết lần nhau, đúng là trò cười.

Mê cung quả là phức tạp, hơn nữa canh giờ đã trôi qua nhưng mọi người vẫn mờ mịt đi lại trong mê cung, hoàn toàn không tìm được lối ra, trong khoảng thời gian này, đã có không ít đan sư bị đá khỏi mê cung, hơn một trăm người chỉ còn lại một nửa, phe mạnh mẽ càng ngày càng rõ ràng.

Du Tiểu Mặc gặp được mấy đan sư, ngoại trừ một người không biết lượng sức muốn đánh với hắn thì những người khác đều tự động rời đi, nếu họ là đan sư tứ phẩm hay ngũ phẩm thì có thể liều xem sao.

Ánh mắt Du Tiểu Mặc không hề rời khỏi mê cung, hắn nhìn những người xung quanh, đầu óc chuyển động thật nhanh.

Có một đan sư hai sao vượt qua cửa ải nặng nề, may mắn mà đã đi được hai phần ba mê cung, xung quanh người họ gần như không có ai, nhưng ngay khi hắn đi tới gần cuối còn đường lại phát hiện nơi này là ngõ cụt.

Nhiệt tình hừng hực bị một chậu nước lạnh dập tắt, đan sư kia ỉu xìu chán nản lui ra ngoài.

Đây là hậu quả của việc nóng vội, mê cung nặng nề, mỗi bước đều phải cẩn thận, một khi đi nhầm, mặc dù có thể lui lại, nhưng chắc chắn sẽ bị mất phương hướng, đừng nói là quán quân, dù mười hạng đầu cũng chẳng có hy vọng.

Đã có vết xe đổ này, những người khác càng thêm thận trọng.

Du Tiểu Mặc dần dần mở rộng sức mạnh linh hồn của mình, loại trò chơi như mê cung này không phải là chuyện xa lạ với hắn, ngược lại còn rất quen thuộc, ai bảo hắn có hai người anh em là thiên tài chứ.

IQ của Du Bách rất cao, nó thích nhất là mấy thứ có tính khiêu chiến, mê cung chính là một trong số đó, về sau bị cuốn hút, có một thời gian ngắn hắn cũng rất thích chơi mê cung, mặc dù đã lâu lắm rồi không chơi, nhưng dù sao hắn cũng có chút tâm đắc.

Không bao lâu, hắn đã gặp được đối thủ chân chính đầu tiên!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio