Sáng sớm hôm sau, hướng dẫn viên đến khách sạn đón bốn người đi thẳng đến làng dân tộc.
Đổng Khoan đã chuẩn bị một chiếc xe, cô gái hướng dẫn xinh đẹp kiêm luôn nhiệm vụ lái xe, bốn người cũng tránh khỏi phiền phức bắt taxi, lại càng không cần lo lắng về việc không quen thuộc dẫn đến đi nhầm đường.
"Cô là chuyên làm hướng dẫn du lịch?" Lúc Trương Tử Thanh đối mặt với người đẹp hiển nhiên rất hứng thú, vừa lên xe liền bắt đầu tán gẫu.
"Không, hướng dẫn du lịch là việc làm thêm của tôi, thực tế, tôi hai năm rồi không có làm hướng dẫn du lịch, bây giờ đang đi làm ở Phổ Dương. Bởi vì lần này là đại tiểu thư đến đây, quản lý Đổng sợ hướng dẫn viên bên ngoài chăm sóc không chu đáo, lại sợ họ suốt ngày đi theo mấy vị, làm mấy vị thấy phiền. Nên đã để tôi làm. Vì vậy, bốn vị nếu có cần gì, cứ việc nói cho tôi biết, tôi sẽ sắp xếp. Hành trình và thời gian, đương nhiên cũng là căn cứ theo tình hình cụ thể của bốn vị mà tùy ý điều chỉnh. Với lại, tôi tên là Uông Minh Huệ, gọi tôi là Tiểu Huệ là được." Cô gái hướng dẫn vui vẻ nói, vừa lái xe vừa trả lời.
"Ừ, Tiểu Huệ, cô là người bản địa à?" Trương Tử Thanh tiếp tục hỏi thăm.
"Đúng vậy, tôi sinh ra và lớn lên ở đây."
"Chẳng trách, hôm qua chúng tôi ra ngoài đi dạo một vòng, nghe người ở đây nói chuyện đều mang chút khẩu âm địa phương, tuy nhiên khẩu âm địa phương của Tiểu Huệ lại rất dễ nghe." Trương Tử Thanh nói xong lại thêm một câu:"Trên xe nhàm chán, không bằng giới thiệu cho chúng tôi một chút đặc sắc của Vân Nam đi." . Đam Mỹ Hay
Tiểu Huệ đương nhiên không từ chối, lập tức nói về những đặc sắc lẫn kiêng kị của Vân Nam.
Vừa chạy xe vừa nói, thời gian thế nhưng trôi qua thật mau, không bao lâu đã đến làng dân tộc.
Năm người xuống xe, đi vào một con đường dành riêng cho người đi bộ, sau đó mới đến cửa làng dân tộc, về phần vé vào cửa, đương nhiên là hướng dẫn viên phụ trách.
Ở cửa lớn có hơn mười nam thanh nữ tú làm một cây gậy trúc thật dài ngăn ở cửa, hát bài ca chúc rượu, nhảy múa, thấy khách liền đi tới mời rượu.
"Đây là......" Dương Hi quay đầu nhìn Giang Bình, Giang Bình cũng không biết rõ, chỉ biết là một ít dân tộc thiểu số dường như có phong tục này.
Tiểu Huệ mỉm cười giải thích:"Phần lớn dân tộc thiểu số rất hiếu khách, hơn nữa ca múa giỏi, mời rượu là một loại tôn trọng đối với khách, cũng là chúc phúc, xem ra vận khí của mọi người khá tốt, có thể uống được rượu gạo mà họ chân cất."
Vài thanh niên tuấn tú vui vẻ bưng rượu đến, mùi rượu gạo bay khắp nơi, vị giác bốn người bị kích thích, sảng khoái uống, sau đó mới cười nói cảm ơn vào cửa.
Tiểu Huệ đi đầu, giới thiệu cho mọi người:"Vân Nam là tỉnh có người dân tộc thiểu số đông nhất Trung Quốc, ở trong làng dân tộc này tập hợp hai mươi sáu dân tộc hiện có ở Vân Nam, dựa theo phong tục dân tộc mà ở trong làng đều tự xây dựng thôn trại, nói cách khác ở trong này có thể tìm hiểu được hết các đặc điểm chủ yếu của dân tộc thiểu số, bao gồm kiến trúc, trang phục, thói quen, đương nhiên, trong mỗi thôn đều có cô gái dân tộc bản địa nhiệt tình giới thiệu."
"Đúng là một nơi rất thú vị." Giang Bình và Dương Hi đi ở sau cùng, cô nghiêng đầu nói với Dương Hi một câu, sau đó lại nhìn về phía Trương Tử Thanh và Phương Bồi.
Dương Hi có chút không rõ, dùng ánh mắt hỏi Giang Bình. Giang Bình cười, ở bên tai Dương Hi nhẹ giọng nói:"Em không phát hiện, khoảng cách của hai người đó rõ ràng gần hơn rồi sao? Tuy rằng còn chưa tới mức tay trong tay. Quan trọng nhất là, hôm nay Phương Bồi không có đi ở phía sau em nữa."
Hai mắt Dương Hi tỏa sáng nhìn lại, quả nhiên! Sau khi Giang Bình nói tâm tư của Phương Bồi, Dương Hi chú ý quan sát, phát hiện Phương Bồi đi đâu cũng đều thích đi ở vị trí phía sau mình, vị trí kia là thuận tiện nhất để nhìn mỗi tiếng nói cử động của mình, nhưng mình lại không dễ dàng để ý đến. Cái loại cảm giác này, làm cho Dương Hi rất không thoải mái.
Nhưng mà hôm nay không giống vậy, Phương Bồi và Trương Tử Thanh tuy rằng cũng không tính rất thân cận, ít nhất là so với sự thân mật của nàng và Giang Bình kém rất xa, nhưng mà, Phương Bồi hôm nay có vẻ không yên lòng, cũng không giống trước đây như vậy, thích đứng ở phía sau nàng. Phương Bồi hiện tại đang ở phía trước, cùng Trương Tử Thanh song song bên nhau. Mà Trương Tử Thanh cũng không ngừng nói chuyện với Phương Bồi.
"Có phải là......" Dương Hi đè thấp thanh âm hỏi Giang Bình.
Giang Bình chớp mắt, lại cười xấu xa:"Đương nhiên là có tiến triển."
"Nghĩ không thông!" Dương Hi kéo kéo góc áo Giang Bình, lập tức có chút lo lắng:"Chẳng lẽ tối hôm qua Trương Tử Thanh không trở về phòng?"
Giang Bình cười tủm tỉm gật đầu:"Hi nhi thật thông minh."
"Hả?" Dương Hi kinh ngạc thốt lên, lại vội vàng che miệng:"Bình......Bình nói cái gì? Trương Tử Thanh tối hôm qua ngủ ở chỗ Phương Bồi?"
"Ừ! Sao vậy, có vấn đề?" Giang Bình cầm lấy tay Dương Hi, vô cùng háo sắc mà không ngừng vuốt ve lên tay nàng:"Tay Hi nhi, rất mịn a."
"Nói chuyện đàng hoàng! Chẳng lẽ Trương Tử Thanh thật sự làm cho......làm cho......Phương Bồi......" Dương Hi nói không nên lời, tròng mắt lại thiếu chút nữa rớt ra ngoài:"Cô ấy tối hôm qua thật sự mang theo xúc xắc đến phòng Phương Bồi? Hơn nữa không bị đuổi ra? Mà lại ngủ cùng nhau?"
"Không tốt sao?" Giang Bình chính là không giải thích, chỉ muốn đùa với Dương Hi. Vẻ mặt của nàng rất đáng yêu. Nếu không phải đang ở trước mặt mọi người, du khách tấp nập, thì Giang Bình nhất định sẽ cắn lên đôi môi hồng nhuận của nàng một cái.
"Nhưng mà......nhưng mà......Phương Bồi cư nhiên đồng ý!" Dương Hi nhìn bóng dáng Phương Bồi, suy nghĩ mãi không hiểu, hoàn toàn không thể lý giải. Nhất là nghĩ đến mấy chữ trên xúc xắc, Dương Hi không khỏi xoa đầu mình——chẳng lẽ mình ở nhà ngây người hai năm, thế giới bên ngoài đều trở nên cởi mở như vậy?
Hướng dẫn ở phía trước giới thiệu, quay lại phát hiện nhân vật quan trọng Dương đại tiểu thư này cư nhiên đi ở cuối cùng mà lại đang ngẩn người, vội vàng đi tới:"Dương tiểu thư cô xem, đã đến trong trại của dân tộc A Xương rồi."
Dương Hi gật gật đầu:"Ồ......"
Mọi người dọc theo đường đi vào trong trại, lại vào phòng đi xem bài trí, nhìn thấy trang phục dân tộc, và một cô gái xinh đẹp đang trò chuyện, mọi người đi mệt rồi nên ngồi lại trong trại nghỉ ngơi. Thời gian thật sự qua mau, lúc đi vào căn gác của dân tộc Cơ Nặc, đã đến giữa trưa, bình thường sức ăn không lớn như Dương Hi cũng bắt đầu nắm ống tay áo Giang Bình rên rỉ than đói bụng.
Năm người lên gác gỗ, một cô gái dân tộc Cơ Nặc xinh đẹp với nụ cười ngọt ngào đi đến, dùng tiếng Phổ thông nhẹ nhàng nói:"Hoan nghênh đến tham quan, cũng có thể vào ăn một chút gì đó, có cánh gà nướng và bánh gạo nếp."
Thanh âm nói chuyện của cô gái có chút giống như đang ca hát, xứng với khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nụ cười tươi sáng ngời ôn hòa, dáng người cao gầy, trang phục dân tộc mỹ lệ, quả thật xinh đẹp.
Tiểu Huệ dẫn bốn người vào phòng, mấy người này đã đi hết nổi.
Ở giữa phòng để một cái chảo lớn, ở dưới chảo là một lò lửa, một chàng trai trong trang phục dân tộc, đội nón cao bồi rộng vành đang ngồi bên lò lửa yên lặng nướng cánh gà. Ở bên cạnh là một cái bàn bằng tre dài, cùng với hai băng ghế dài bằng gỗ. Có một vài người khách đang ngồi ở hai bên mà ăn.
Một cô gái xinh đẹp ngồi bên lò lửa giúp đỡ, cũng có diện mạo xinh đẹp tươi cười như ánh mặt trời.
"Ngồi xuống, ngồi xuống, mệt quá." Dương Hi là người đầu tiên ngồi xuống, không phải vì quá mệt, mà là quá đói, huống chi có một nơi tốt như vậy để ngồi lấp đầy bụng.
"Mỗi người một xiên cánh gà, một cái bánh gạo nếp, thế nào?" Tiểu Huệ hỏi ý kiến rồi chạy đi gọi món. Cô gái có giọng nói dễ nghe kia cũng tiến vào, giúp đỡ đem bánh gạo nếp cắt ra, đặt trên lá chuối mang đến cho mọi người.
Trương Tử Thanh ngồi bên cạnh Phương Bồi:"Đói bụng rồi phải không? À, món này thêm đường ăn rất ngon, thử xem." Vừa nói vừa rải đường lên trên miếng bánh gạo nếp.
"Ừ, rất ngon." Phương Bồi gật đầu.
"Nơi này cũng rất đẹp nhỉ, có lầu gác, lò lửa, Bồi Bồi thích không?" Lực chú ý của Trương Tử Thanh đều đặt trên người Phương Bồi.
"Ừ, rất tốt, nhưng ngoại trừ khu phong cảnh, muốn tìm một nơi như vậy, cũng không dễ dàng!" Phương Bồi nhìn bốn phía, cảm khái.
"Đúng vậy, không dễ dàng, nhưng có được một biệt thự riêng, trang hoàng thành như vậy vẫn là có thể làm được." Trương Tử Thanh lại nhìn nhìn:"Chỉ là lò lửa này không dễ làm."
"Cô nói thật hả?" Phương Bồi cười rộ lên.
"Bồi Bồi thích cái gì, tôi thế nào cũng muốn nghĩ xem có thể làm được hay không a, đương nhiên là thật rồi." Trương Tử Thanh hưng phấn nói.
Phương Bồi há miệng, lại rốt cuộc không nói gì, chỉ là có chút đăm chiêu tiếp tục ăn món ăn của mình.
Giang Bình nghiêng đầu đến gần lỗ tai Dương Hi:"Có nhìn ra sự khác biệt của hai người này không?"
"Sao lại nhìn không ra? Bộ em cận thị nặng lắm à?" Dương Hi trừng mắt nhìn Giang Bình:"Nhưng mà hai người họ hoàn toàn xứng với nhau."
"Ồ? Vì sao cảm thấy họ xứng đôi?"
"Phương Bồi người này không được tự nhiên, lại không biểu đạt tình yêu nhiều, Trương Tử Thanh thì biết ăn nói, hơn nữa Trương Tử Thanh cũng biết lòng của Phương Bồi, Bình nói, Trương Tử Thanh có phải hợp nhất với Phương Bồi hay không?" Dương Hi vừa nói vừa cắn một miếng bánh gạo nếp.
"Ăn cái này ít thôi, sợ không dễ tiêu, đó đó đó......cánh gà ra rồi kìa." Giang Bình vừa nói, vừa cố gắng nuốt gì đó vào trong miệng.
"Bình ăn xong rồi nói không được sao? Nghẹn chết em cũng mặc kệ Bình!" Dương Hi vừa nói vừa vỗ vỗ lưng Giang Bình, miệng nói thầm:"Cho phép Bình ăn nhiều mà không cho phép em ăn nhiều hả? Ăn nhiều là phải vận động đó nha, nếu không muốn bị no chết!"
"Vận động?" Ánh mắt Giang Bình sáng lên:"Ý kiến hay. Ăn đi ăn đi, ăn gì cũng được! Có muốn thêm một phần nữa không?"
"Bình......Bình suy nghĩ đi đâu vậy? Lưu manh!" Dương Hi nhanh chóng rút tay về.
"Đương nhiên là nghĩ về hướng nên nghĩ á." Giang Bình tà ác cười.
Dương Hi lại dời ánh mắt về phía Phương Bồi và Trương Tử Thanh:"Bình nói, tối hôm qua, hai người họ thật sự......thật sự......chơi cái xúc xắc kia?"
"Đương nhiên nói đùa thôi, sáng sớm hôm nay tôi đã hỏi qua Trương Tử Thanh."
"Hỏi được gì?" Dương Hi chớp ánh mắt, vô cùng tò mò.
"Tôi hỏi cô ấy: có dùng đến xúc xắc không? Cô ấy nói có dùng! Có uống rượu không? Cô ấy nói, có uống! Tôi lại hỏi, tối hôm qua có phải ngủ ở chỗ Phương Bồi không, cô ấy nói đương nhiên!" Giang Bình cắn cánh gà, lạnh nhạt trả lời.
"Không ngờ là thật!" Dương Hi không nghĩ thông, vẫn là quyết định giải quyết cánh gà trước.
"Hi nhi, ở cùng với tôi, em có vui không?" Giang Bình đột nhiên dừng lại động tác, rất thật tình nhìn Dương Hi.
"Đương nhiên vui." Dương Hi ôn hòa cười.
"Cùng người yêu ở bên nhau, thật sự tốt hơn so với bất cứ điều gì, tình yêu làm cho người ta hạnh phúc. Hi nhi, chúng ta vẫn mãi hạnh phúc như vậy được không? Luôn luôn ở bên cạnh tôi!"
- --
Làng dân tộc Vân Nam là công viên ngoài trời thuộc thành phố Côn Minh, Vân Nam, Trung Quốc. Làng văn hóa này mô phỏng và thu nhỏ mô hình kiến trúc của các dân tộc với tỷ lệ : , sau đó làng của người dân tộc nào thì đưa người của dân tộc đó đến ở để tạo thành làng văn hóa dân tộc, nơi đây là hình ảnh thu gọn của các dân tộc tỉnh Vân Nam. Làng dân tộc tỉnh Vân Nam nằm ở vùng ngoại ô phía Tây Nam thành phố Côn Minh, phía bắc Hồ Điền Trì. Tổng diện tích làng là ha. Nơi đây đã được xếp hạng du lịch Quốc gia A - là di tích quan trọng cấp quốc gia.