Tự Cẩm

chương 163: thông phòng già của vĩnh xương bá☆☆

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

" Đây là khả năng lớn nhất." Chân Thế Thành không có nói chắc chắn, loại bỏ trọng điểm thì chính là bộ phận người này.

Đại hộ nhân gia đều có quy củ, tôi tớ tiền viện không có tình huống cực đặc thù căn bản không thể đến hậu viện. Mà sân viện chủ mẫu ở người đến người đi, muốn sau khi mặt trời lặn trốn kĩ trong đó, người này mà tất nhiên xuất hiện ở chủ viện bị người nhìn thấy cũng không có ai cảm thấy kỳ quái.

Như vậy, phạm vi kỳ thật có thể thu nhỏ hơn một chút, người chủ viện càng có hiềm nghi.

" Đại nhân sao không mời quản sự bá phủ lấy ra danh sách hậu viện rồi gọi người tới thẩm tra đối chiếu, kiểm lại xem hiện tại có ai không ở trong phủ, người lưu lại tất cả đều tập trung đến trong viện, chờ đại nhân tùy thời tra hỏi."

Chân Thế Thành mỉm cười: "Đang có ý này."

Toàn bộ hậu trạch của Vĩnh Xương Bá phủ có không ít người, kiểm kê thẩm tra đối chiếu phải tốn không ít thời gian, những việc này tất nhiên là giao cho mấy quản sự Bá phủ tới làm, Chân Thế Thành cầm danh sách bản phụ xem từ trên xuống dưới.

Trên danh sách rõ ràng viết tên người của các viện ở hậu trạch, những người này làm công việc gì, cầm bao nhiêu bạc một tháng, thậm chí còn ghi chép sở trường, tỉ như một nha hoàn gọi Hồng Tụ, chuyên môn nhắc đến chính là biết chải đầu.

Từ một phần danh sách như vậy cũng có thể thấy được đương gia chủ mẫu là người biết quản gia cỡ nào.

Chân Thế Thành xem danh sách hai lần, ánh mắt rơi vào hai cái tên phía trên nhất.

Đó là hai người thông phòng của Vĩnh Xương Bá.

Vĩnh Xương Bá phủ nhân khẩu đơn giản, ngoài vợ chồng Vĩnh Xương Bá cùng một trai một gái, có thể được xưng là nửa chủ tử chính là hai vị thông phòng này.

Nhìn lướt qua huynh muội Tạ Ân Lâu, Chân Thế Thành giơ tay chỉ cửa: " Bá gia, chúng ta đi vào trước nói vài lời."

Vĩnh Xương Bá trầm mặc theo Chân Thế Thành đi vào trong nhà, nhìn bài trí quen thuộc chỉ cảm thấy trong lòng đau buồn, thở dài: " Chân đại nhân cứ hỏi đi."

" Hai vị di nương của Bá gia không biết có con cái hay không?"

Trên phần danh sách kia cũng không viết chủ tử trong phủ vào, Chân Thế Thành quyết định hỏi thăm cho rõ ràng.

Vĩnh Xương Bá cười khổ: "Cũng không có."

Chân Thế Thành tiếp tục hỏi: " Có thể nói một chút nguyên nhân chứ?"

" Nguyên nhân?" Vĩnh Xương Bá bị hỏi đến ngẩn ra.

" Hai vị di nương đi theo Bá gia nhiều năm rồi đi? Không có lấy một đứa con hình như có chút kỳ quái."

" Ta hiểu ý tứ của Chân đại nhân." Vĩnh Xương Bá vô ý thức xoắn lông mày, mang theo một chút bực bội cùng xấu hổ.

Bực bội này không phải đến từ Chân Thế Thành, mà là bởi vì vấn đề của Chân Thế Thành làm ông hoài nghi hai thông phòng mà dâng lên lửa giận.

" Hai người bọn họ một người là thu vào làm thiếp lúc sinh trưởng tử, còn một người thu vào lúc sinh nữ nhi, ta không muốn sinh thứ tử thứ nữ ra làm cho Bá phủ trở nên chướng khí mù mịt, nên vẫn để bọn họ dùng canh tránh thai."

Chân Thế Thành nghĩ nghĩ hỏi: " Nói vậy hai vị di nương chưa từng có thai ngoài ý muốn?"

Vĩnh Xương Bá trầm mặc một chút, nói: " Triều Vân ba năm trước từng mang thai qua, ta không đồng ý lưu lại."

Lúc đó ông cũng từng do dự qua, dù sao một đôi trai gái con vợ cả đều lớn rồi, thêm một thứ đệ hoặc thứ muội cũng không ảnh hưởng gì, chỉ là ——

Chân Thế Thành nhạy bén cỡ nào, lập tức từ thần sắc Vĩnh Xương Bá nhìn ra mấy phần khác thường, truy vấn: " Dù sao cũng là cốt nhục của Bá gia, nếu đã tới ngoài ý muốn, vì sao Bá gia không giữ lại?"

Vĩnh Xương Bá do dự.

Chân Thế Thành khuyên nhủ: " Bá gia có lời gì nhất định phải nói ra, trước mắt hung thủ chưa hiện hình, ngài nếu lại giấu diếm chính là trong lúc vô tình trợ giúp cho hung thủ."

" Lúc ấy nội tử bệnh."

Vĩnh Xương Bá vừa nói ra, Chân Thế Thành lập tức lộ ra vẻ hiểu rõ.

Vợ chồng Vĩnh Xương Bá ân ái, sau khi thông phòng có thai phu nhân lại bệnh, đương nhiên sẽ không để cho thông phòng tiếp tục giữ lại hài tử.

" Nội tử thật sự bị bệnh, cũng không phải là bởi vì tức giận Triều Vân có thai mà cố ý làm cho ta coi." Vĩnh Xương Bá vội vàng giải thích nói.

Ông không muốn nói ra, chính là không muốn để cho người ta hiểu lầm thê tử là nữ nhân không chấp nhận được người khác.

Chân Thế Thành nhìn Vĩnh Xương Bá thở dài: " Bá gia hiểu rõ Bá phu nhân, biết phu nhân khi đó xác thực bị bệnh, như vậy di nương thì sao?"

Vĩnh Xương Bá ngẩn người, sắc mặt khó coi hẳn: " Chân đại nhân, ngươi nói là Triều Vân rất có thể bởi vì sẩy thai mà trong lòng ghi hận nội tử, cho rằng nội tử giả bệnh mới khiến nàng ta mất đi hài tử?"

" Lệnh công tử cùng lệnh ái đều đã lớn, nếu Bá gia vào lúc bọn họ sinh ra lần lượt thu hai vị di nương, nghĩ đến ba năm trước hai vị di nương cũng đã không tính là trẻ nữa đi?"

" Ừ, các nàng khi đó đều đã ngoài ba mươi."

Chân Thế Thành cười cười: " Bá gia không nên đánh giá thấp nỗi thống khổ của một nữ nhân nhiều năm không con đột nhiên có thai lại bị người cưỡng ép phá thai, mà loại thống khổ này đủ để khiến người ta sinh ra ý hận kinh người."

" Là Triều Vân hại nội tử?" Sắc mặt Vĩnh Xương Bá tái xanh.

Lúc ấy lệnh Triều Vân phá thai, ông mặc dù có chút áy náy, nhưng trong lòng hết sức rõ ràng, rõ ràng đã uống canh tránh thai rồi sao lại có thể mang thai? Ở trong đó có mờ ám gì không cần nghĩ cũng biết.

Triều Vân dù sao theo ông nhiều năm, mặc kệ dùng thủ đoạn gì có bầu, thì hài tử cũng đã mất, ông liền không muốn truy cứu nữa, ngược lại bởi vì thương tiếc mà còn thưởng cho nàng ta không ít thứ.

Chẳng lẽ nói nàng ta cho rằng là thê tử không chấp nhận được đứa bé kia mới không có giữ lại, từ đó trong lòng ghi hận thê tử, rốt cục chờ đến cơ hội hại chết thê tử?

Vĩnh Xương Bá càng nghĩ sắc mặt càng khó coi.

" Bá gia không cần quá kích động, chuyện này chỉ có thể thuyết minh Triều Vân có động cơ sát hại phu nhân, nhưng cũng không thể nói rõ nàng ta chính là hung thủ, hết thảy vẫn là phải cần chứng cứ nói chuyện. Bản quan cần phải làm là tìm ra từng người hiềm nghi, sau đó bài trừ hoặc tìm ra chứng cứ bọn họ có phải hung thủ hay không."

Vĩnh Xương Bá vẫn không cách nào bình tĩnh, một quyền đánh vào trên bàn trà.

" Sau khi Triều Vân mất con, Bá gia lại ở chung với nàng ta không có phát hiện ra cái gì dị thường sao?"

Vĩnh Xương Bá lắc đầu: " Bóp chết cốt nhục của mình trong lòng cũng không dễ chịu gì, bắt đầu từ lúc đó ta cơ hồ không bước vào viện của hai thông phòng lần nào nữa, cho nên nàng ta có gì dị thường cũng khó mà biết được."

Chân Thế Thành đứng dậy: " Như vậy đi, trước tiên gọi hai vị di nương tới hỏi thử xem, Bá gia cần phải vững vàng."

Vĩnh Xương Bá miễn cưỡng gật gật đầu.

Hai người đi ra ngoài, Vĩnh Xương Bá lập tức phân phó người mời hai thông phòng đến.

Rất nhanh hai phụ nhân trung niên một trước một sau đi tới, phụ nhân đi ở phía trước dáng người hơi mập, mặc dù thần sắc thấp thỏm, nhưng độ công của đuôi lông mày khóe mắt làm cho nàng ta thoạt nhìn khí chất ôn hòa.

Phụ nhân đằng sau rất gầy gò, mí mắt cụp xuống, màu da có loại tái nhợt không khỏe mạnh, mà tóc của nàng ta lại hơi hoa râm.

Chân Thế Thành không khỏi nghĩ đến hai sợi tóc phát hiện được trong tủ quần áo.

" Phía trước là Xuân Mai, đằng sau chính là Triều Vân." Vĩnh Xương Bá tận lực dùng ngữ khí bình tĩnh nói.

Ông lúc này mắt lạnh nhìn hai thông phòng đi tới, lại có chút xa lạ, suy nghĩ kỹ một chút, xác thực đã rất lâu rồi không đến chỗ của các nàng.

Người trong viện thấy hai thông phòng già của Bá gia bị gọi đến, tuy không dám mở miệng, nhưng từng người đều dùng ánh mắt trao đổi.

Ông trời ạ, hại chết phu nhân chẳng lẽ là thông phòng của Bá gia?

Lực chú ý của Khương Tự lúc đầu đặt ở chỗ đám người lần lượt tập trung đến trong sân, thấy Chân Thế Thành gọi hai vị thông phòng đến, lặng lẽ đi qua.

Nàng nghĩ đến một điểm mấu chốt, dựa vào cái đó cơ hồ có thể phán định ai là hung thủ, như vậy hãy để nàng xem thử xem hai vị thông phòng này có trong sạch hay không trước đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio