Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

chương 140: chữa trị nội giáp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ánh sáng nhàn nhạt lọt qua khẽ cửa của một căn nhà tranh. Ánh sáng chiêu lên một làn da trắng nõn. Một thiếu niên hoàn toàn đang lõa thể ôm một thiếu nữ đang lõa thể. Bàn tay của hắn đang ôm lấy thiếu nữ, chân của hắn gác lên hông của nàng. Thiếu niên chớp chớp đôi mắt của mình. Hắn nhanh tinh dậy ngay sau đó mặc một thân y phục vào. Thiếu nữ kéo một cái chăn mỏng sau đó đắp lên người của mình sau đó xoay người đi lại biếng nhác lâm vào giác ngủ.

Thấy vậy thiếu niên cười khổ cũng không có ý định đánh thức thiếu nữ. Hắn mặc một thân y phục màu đỏ da khoác lên người để hở một bộ ngực săn chắc. Hắn mở cửa căn nhà tranh một cách nhẹ nhàng sau đó đóng lại. Hắn nhìn về phía trước thì thấy một đống bát đũa lúc này khá bừa bãi nhưng tất cả đều sạch bong không còn chút nào. Hắn khoanh tay lại, một tay dùng ngón chỏ gõ gõ lên trán nhìn về phía cái bàn đá.

Cái bàn đá lúc này bát đũa hoàn toàn lung tung hết cả nhưng được cái tất cả đều sạch bóng loãng không còn chút thức ăn nào. Hắn nhìn về phía trước thì thấy ba con thú đang đặt dưới chân chúng đám con mồi ma chúng đã săn được. Thiếu niên thở dài một hơi chỉ về phía đống bát đũa sau đó nói: “Mang con mồi và đám bát đũa đem ra bờ suối!”

Tử tinh dực sư vương mặt mũi nịnh hót nói: “Vâng!”

Thiếu niên đưa một đám thức ăn khá thịnh soạn đặt lên bàn đá. Thiếu niên thấy thiếu nữ vẫn còn chưa có thức dậy. Ngày hôm qua hắn cùng với nàng có chút điên cuồng. Thiếu niên hướng về phía bàn đá lên tiếng nói: “tiểu miêu trông coi chỗ này cho tốt, nếu như ăn vụng đừng trách ta không có khách khí!” Hắn nhìn về phía tử tinh dực sư vương lên tiếng nói: “Chúng ta qua sơn động của ngươi lấy đi ban tử sinh nguyên!”

Tử tinh dực sư vương hô lên tiếng: “Vâng!” So sánh với ban tử sinh nguyên cùng với chủ nhân mà nói thì ban tử sinh nguyên chẳng đáng là bao so với hàng ngày được ăn những thứ cao cấp như thế này. Nhưng đang bữa sáng mà ăn dở như vậy thực sự nó có vẻ khó chịu. Tử tinh dực sư vương há miệng thật lớn trực tiếp nuốt con ma thú được Tiêu Sơn nấu nướng hút vào trong miệng.

Tiêu Sơn cũng không quá quan tâm đến mấy thứ dược liệu cấp thấp này. Dù sao theo thời gian chi phối trong mảnh đất màu xanh đó mà nói quả thực chúng vô cùng thần kỳ. Chúng dưỡng dục ra dược liệu tốc độ so sánh không biết gấp bao nhiêu lần ngoại giới. Tiêu Sơn dùng thử so sánh thì hiện nay tốc độ của nó tăng gấp rất nhiều lần so với bình thường. Cụ thể là tại thái dương kỳ đạt được là một năm, khi lên tới thủy tinh kỳ là mười năm, đến hiện nay kim tinh kỳ đạt được là hai mươi năm. Nếu như đạt đến địa cầu kỳ hay cao hơn nữa thì tốc độ không biết cao thêm bao nhiêu nữa.

Thiếu nữ viết đặt lên bàn vài chữ sau đó thiếu niên trực tiếp nhảy lên người của tử tinh dực sư vương. Tử tinh dực sư vương đập đập cánh bay thẳng về phía trước.

Sau hơn nửa ngày, cánh cửa căn nhà tránh mới mở ra. Một thiếu nữ mặc y phục màu trắng bước ra khỏi căn phòng. Nàng bước về phía bàn đá thấy được thức ăn vẫn còn chút hơi ấm. Thiếu nữ thấy được một chiếc bát đang đè lên một mảnh giấy. Bàn tay ngọc trắng nõn của thiếu nữ đưa ra rút lấy tờ giấy. Thiếu nữ đọc lên trên đó thấy được mấy chữ: “Tiên Nhi, ta cùng với tử tinh dực sư vương ra ngoài một chuyến có chuyện gì nàng cũng cần phải cẩn trọng. Bảo vệ thật tốt bản thân, đến trưa ta sẽ trở lại!”

Thiếu nữ vuốt vuốt tóc của mình sau đó nhìn về phía hai con ma thú nhìn về phía thức ăn trên bàn. Nàng khe khẽ nở một nụ cười vô cùng hóa ái. Thiếu nữ cắt lấy mấy miếng thịt lớn trên cái bàn sau đó ném về phía hai con ma thú.

Trong một căn động toàn bộ là tử linh tinh, một thiếu niên mặc một thân áo da màu đỏ để ngực trần nhìn về phía một quả cầu thủy tinh màu đỏ to bằng cả quả bóng. Đứng bên cạnh nó là một con sư tử khá lớn có cánh dơi cùng với cái sừng bằng thủy tinh màu tím ở trên đầu. Thiếu niên bước về phía quả cầu sau đó lên tiếng nói: “Ngươi cẩn thận một chút nếu không phá họng trận pháp của ta!”

Con tử tinh dực sư vương nhẹ nhàng bước về phía trước. Thiếu niên từ trong nhẫn giới chỉ lấy ra mấy cái bình ngọc bỏ sẵn ở đó. Tử tinh dực sư vương trên cái móng chân của nó lưu truyển một chút tử sắc quang mang. Nó nhẹ nhàng dùng ngón chân hướng về phía quả cầu thủy tinh kia đi tới. Cái móng nhọn sắc bén màu tử sắc lòe ra, cái móng sắc bén đâm vào trong quả cầu thủy tinh giống như đâm vào một miếng đậu hủ. Hoàn toàn không giống như đâm vào một khối thủy tinh gây ra vấn đề rạn nứt.

Thiếu niên nhanh chóng đưa bình tiến tới. Tử tinh dực sư vương rút chiếc móng ra, từ trong đó một chất lỏng chảy ra tưới nên bình. Bạn sinh tử tinh nguyên vừa mới bị đục ra, một dịch thể màu tím bắt đầu từ từ chảy ra, nhanh chóng rót vào trong bình được thiếu niên thu một cách vô cùng cẩn thận.

Mặc dù bạn sinh tử tinh nguyên bên ngoài phát ra nhiệt lương khủng khiếp, bất quá dịch thể bên trong nó, lại có chút ôn lương lành lạnh. Viên cầu mặc dù nhìn khá lớn, nhưng dịch thể màu tím ẩn chứa trong nói lại vẻn vẹn chỉ đựng đủ vào sáu bình ngọc đầy cùng với một bình ngọc vơi của Tiêu Sơn. Hắn lắc lắc đầu nhìn về phía ban tử sinh nguyên lên tiếng nói: “Được rồi đã thu gom đầy đủ ngươi mau cắt nó ra…”

Tử tinh dực sư vương gật đầu ngoan ngoãn nghe lện, nó đưa chân ra, móng nhọn sắc bắn cắt lên khối cự thạch phát ra âm thanh răng rắc. Thiếu niên nghe được âm thanh này có chút đau đầu. Giống như một móng tay vô cùng sắc bén cào lên mặt kính vậy, từng âm thanh đinh rạo rạo do thủy tinh bị phá vỡ nhanh chóng vang lên.

Keng!

Một quả cầu thủy tinh lăn lông lốc trong đó. Thiếu niên đưa tay ra, trong tay của hắn xuất hiện một ngọn lửa kim sắc nhàn nhạt. Hắn nhanh chóng đem quả cầu này nhét vào trong trữ vật giới chỉ. Tử tinh dực sư vương gật gật đầu, có vẻ như mấy thứ này đã xong. Thiếu niên phất phất tay nói: “Tử tinh dực sư vương, ngươi ở đây canh giữ cho ta một chút. Ta muốn tĩnh dưỡng!”

Tử tinh dực sư vương khá là ngoan ngoãn, nó quẫy quẫy đuôi hướng về phía thiếu niên. Sau đó nó ngồi xổm xuống lên tiếng nói: “Vâng thưa chủ nhân!”

Thiếu niên lúc này nhìn xung quanh sau đó gật đầu, hắn tiến về phía dưới tử tinh thạch đài. Trong tay của thiếu niên lúc này xuất hiện một bộ áo giáp, đây là một kiện nội giáp màu lam nhạt, trên nội giáp lưu quang lưu chuyển như sóng gợn, thiếu niên đưa kiện nội giáp này lên mũi nhẹ nhàng hít một hơi. Trên quang giáp còn lưu chuyển mùi hương xử nữ nhè nhẹ. Hắn khe khẽ lẩm bẩm: “Vận Vận sao!? Hài…”

Thiếu niên lắc lắc đầu, hắn thực sự đối với Vân Vận không có gì sao? Không phải thế! Hắn là một nam nhân rất bình thường mà nam nhân hiển nhiên có tật xấu rồi. Hắn vẫn yêu thích Nhã Phi vẫn thực sự yêu thương Tiểu Y Tiên nhưng là nam nhân hắn vẫn muốn ở bên ngoài tìm hoa vẫn liễu… Đây vốn là bản tính của nam nhân bất cứ ai cũng vậy chỉ là bản tính này yêu hay là mạnh mẽ mà thôi. Bản tính này của Tiêu Sơn lại vô cùng mạnh mẽ hiển nhiên hắn có những quy tắc riêng tự chèn ép ham muốn của mình. Con người sống trong dục vọng thì cùng cầm thú có gì khác nhau. Hắn hiển nhiên không phủ nhận mình có ham muốn đè Vân Vận xuống mà bababa nhưng hắn tất nhiên phải biết tự chèn ép bản thân rồi.

Thiếu niên lắc lắc đầu cố xua tan những hình ảnh không nên trong não bộ của mình đi. Thiếu niên trong tay lại xuất hiện một quả cầu thủy tinh. Ngay lập tức hai vật trong tay hắn biến mất, thiếu niên nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Hắn lúc này xuất hiện tại một khu vực màu xanh, lúc này trước mặt hắn là một chiếc đỉnh vô cùng cổ đại. Thiếu niên nhìn về phía chiếc đỉnh, đôi mắt của hắn chớp chớp không ngừng. Hắn lúc này không có quá nắm chắc có thể làm được. Ngay sau đó thiếu niên biến mất rồi lại xuất hiện, bên cạnh của hắn mang theo một đống khoánh thạch cùng vài thứ kỳ lạ. Trong đó có một chút ít tơ tằm cùng với da thú.

Thiếu niên nhìn về phía cái cổ đỉnh, ngón tay của hắn bắn ra, trong đỉnh của hắn xuất hiện một ngọn lửa kim sắc bốc lên rừng rực khiến không khí trung quanh bắt đầu trở nên nóng bỏng. Thiếu niên trực tiếp đưa nội giáp lên mũi của mình hít một hơi thật sâu để lưu giữ mùi hương này. Ngay sau đó hắn ném nội giáp vào trong lò lửa. Ngay lập tức ngọn lửa kim sắc bao lấy nội giáp nhưng kỳ lạ là nội giáp không có bất cứ bị ngọn lửa tổn hại gì.

Thiếu niên lại cầm trong tay một quả cầu thủy tinh trực tiếp ném nó vào trong lò. Ngay lập tức quả cầu cũng bị một ngọn lửa kim sắc bao lấy, nhưng nó không có được tốt giống như nội giáp kia. Thủy tinh nhanh chóng bị nung nóng phát ra âm thanh tư tư tư…

Thiếu niên lại ném mấy loại vật liệu khá là kỵ lạ vào trong đó. Hắn nhắm mắt lại khẽ quát: “Thiên nhân mô thức mở ra!” Thiếu niên hoàn toàn mở ra đôi mắt nhìn chăm chú về phía hỏa lô. Đột nhiên hắn ném một đống thứ về phía hòa lò. Ngay lập tức một đống thứ bị đầu nhập hỏa lò. Ngay cả mấy sợi tơ tăm cũng bị đầu nhập vào trong đó.

Một lượng lớn các loại kim loại được đầu nhập trong đó. Chúng pháy ra âm thanh tư tư tư… Chúng nhanh chóng bị đốt cháy hóa lỏng. Một chất lỏng sàn sạt phân chia ở các khu vực khác nhau. Thiếu niên khe khẽ quát: “kim nguyên lực khởi!” Từ bàn tay của thiếu niên những ấn ký màu kim sắc điên cuồng đánh vào trên đám dung dịch chất lỏng.

Ngay lập tức đám kim loại chất lỏng phát ra âm thanh kỳ cục tư tư… Sau đó tử trong đám dung dịch này một số hạt bụi rất nhỏ lấp lánh toàn bộ bay ra ngoài.

Không biết qua bao lâu, hai tay của thiếu niên nhẹ nhàng di chuyển, đám kim sắc ngay lập tức hòa trộn vào với nhau phát ra âm thanh nho nhỏ. Chúng hòa lại thành một đám chất lỏng to bằng cả quả bóng. Thiếu niên lại quát lớn: “kim nguyên lực, tinh luyện!” Hắn lại một lần nữa sử dụng kim nguyên lực tiến hành đối với đám dung dịch chất lỏng tiến hành ngưng luyện. Đám dung dịch được ngưng luyện đạt đến quả đấm thì thiếu niên mới ngừng lại.

Thiếu niên lại quay về phía đám tơ tằm kia, đám tơ tằm lúc này hoàn toàn phát ra âm thanh nho nhỏ tư tư tư… chúng bốc lên một đám khói đen sau đó biến thành màu trong suốt. Thiếu niên mỉm cười hai tay múa may, hắn quát nhẹ nói: “tách!”

Đám tơ lụa ngay lập tức bị xe thành những sợi chỉ vô cùng nhỏ nhắn trong suốt. Thiếu niên lại hô lên một tiếng: “Đã đến lúc dung hợp!”

Một đám chất lỏng kim loại bắn về phía về phía đám sợi tơ này. Chúng dung hợp về phía đám sợi tơ còn thiếu niên liên tục dùng kim nguyên lực đánh về phía đám sợi tơ. Đến cuối cùng đám chất lỏng hoàn toàn rơi vào đám sợi tơ dung nhấp với chúng phát ra kim quang nhàn nhạt. Một đám sợi tơ trong suốt phát ra kim quang lưu chuyển.

Hai ngón tay của thiêu niên di chuyển, đám sợi tơ này di chuyển đến nội giáp. Đám sợi tơ nhanh chóng kết lại đâm ghim vào mấy chỗ bị rách. Có tất cả năm chỗ tất cả. Đám sợi tơ nhanh chóng đan lên chỗ nội giáp này đem chúng khép lại kín với nhau. Mặc dù đã dùng kim tơ khâu lại đáng tiếc chúng vẫn còn vết may mờ mờ dù sao hắn không phải là đại tông sư luyện khí.

Thiếu niên khe khẽ thở một chút. Hắn nhìn về phía quả cầu thủy tinh thấy được nó hoàn toàn lúc này hóa lỏng. Thiếu niên hướng về phía nội giáp nhìn lại. Hắn lẩm bẩm nói: “Dùng thủ thuật tiến hành mạ chắc không có vấn đề gì lớn phát sinh. Hy vọng là thế dù sao cấp độ luyện kim thuật của ta vẫn thực sự quá thấp…”

Thiếu niên thở dài hắn đưa hai tay, nội giáp đi về phía giữa lò, đám dịch tử sắc lúc này lơ lửng trên đầu của nội giáp, Nó từng giọt nhỏ xuống nội giáp. Cứ cách một đoạn thời gian là thiếu niên lai đánh ra một chú án lên nội giáp. Ngay sau đó đám chất dịch này sẽ lan tỏa toàn thân nội giáp không chỗ nào không có, chúng bị phân mỏng ra. Thiếu niên lại tiếp tục cho đến như vậy đến khi đám chất lỏng này hoàn toàn không còn chút nào.

Sau hơn nửa ngày thiếu niên quát nhẹ một tiếng: “Ra!” Nội giáp ngay lập tức bắn ra khỏi chiếc lò. Hắn nhẹ nhàng rơi vào trong tay của thiếu niên. Hắn nhìn về phía nội giáp… Nội giáp hoàn toàn được chữa trị, tại năm vết móng của tử tinh dực sư vương in lên chẳng qua chỉ hiện lên nét lờ mờ. Đám nội giáp lúc này phát ra quang mang nhàn nhạt màu tử kim sắc vô cùng tuyệt mỹ.

Thiếu niên nhìn về phía nội giáp sau đó hắn đưa tay túm tới. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên đó. Hắn đưa mũi mình lên ngửi thì phát hiện cái mũi hương nhàn nhạt ấy đã không còn nữa rồi. Thiếu niên lắc đầu, cả thân thể của hắn lúc này mô hôi đầm đìa. Hắn lúc này bước ra khỏi vùng đất xanh, trên tay của hắn mang theo một kiện nội giáp.

Vừa xuất hiện ngay lập tức kim quang lóe sáng cả cái hang đá. Tử tinh dực sư vương đang nằm lim dim, nó bị ánh sáng chói mắt làm cho giật mình tỉnh lại. Ánh sáng nhẹ nhàng tản đi một thiếu niên mặc y phục áo da dài dến gót chân để ngực trần nhìn về phía tử tinh dực sư vương thở ra một hơi nói: “Được rồi chúng ta đi!”

Nhìn nội giáp trong tay Tiêu Sơn, tử tinh dực sư vương lên tiếng nói: “Chủ nhân, nội giáp đó… nó không phải bị rạch một vết bởi chính tay ta sao!?”

Hai hàng lông mày của Tiêu Sơn nhíu lại, hắn lên tiếng nói: “Là ta sửa có gì kỳ lạ hay sao!?”

Tử tinh dực sư vương kinh hãi lên tiếng nói: “Chủ nhân, ngươi là một chế tạo sư!” Chế tạo sư ở đấu khí đại lục so sánh với luyện dược sư có ít hơn, hơn nữa cũng không được hoan nghênh như luyện dược sư. Chế tạo sư chỉ đơn giản khảm nạm các loại ma tinh, cắt chế các loại da thú một cách đơn giản không giống như Tiêu Sơn cần một đống lớn nào là tài liệu, tinh luyện, dùng trận pháp khắc vào v.v… Chính xác là vô cùng tỉ mỉ cùng rắc rối.

Tiêu Sơn nhìn về phía trên nội giáp hắn tò mò hỏi: “Chế tạo sư ở đấu khí khá là đơn giản. Ta không phải chú tạo sư, mặc dù trình độ của ta lúc này cùng với họ hơn kém không bao nhiêu nhưng sau này thì ta gọi là luyện bảo sư. Luyện bảo sư sau này còn không kém chút nào so với luyện dược sư…” Thiếu niên nói có chút tự hào, hắn lên tiếng nói: “Nếu như dùng vũ khí của ta luyện chế ra muốn giết địch vượt giai cũng không phải là không có khả năng!”

Nghe thấy vậy tử tinh dực sư vương hoàn toàn kinh hãi. Hắn biết được một điều rằng từ trước đến nay chủ nhân của mình chưa bao giờ nói dối cả. hắn nói như vậy rất có khả năng điều đó trở thành sự thật mặc dù tử tinh dực sư vương ở trên đấu khí đại lục sống cả mấy trăm năm rồi nhưng chưa nghe nói đến luyện bảo sư. Thiếu niên phẩy phẩy tay cười khổ nói: “Được rồi vẫn là đi thôi!”

Ở tu chân giới theo ghi chép của mấy kinh văn trong chiếc nhẫn thần bí kia thì có một đống các nghề nghiệp không giống như đấu khí như vậy. Ví dụ như y sư cũng vô cùng nhiều người tôn quý có thể dùng dược liệu bào chế thuốc chữa thương, có phép thuật chữa thương đặc biệt một số y sư còn vô cùng cao quý nắm giữ phép thuật chữa thương linh hồn. Hay như một số công việc đặc biệt như quáng thạch sư tu luyện một loại phép thuật chuyên kiểm tra khoáng thạch. Hoặc một số công việc cao quý như ngự thiện sư hay cất tửu sư chuyên trưng cất ra các loại rượu ngon tràn đầy linh khí mà không chứa độc đan cũng vô cùng cao quý… Tuy vậy một số ngành nghề này khá thưa thớt mức độ trân quý không hề ở dưới luyện dược sư nhưng muốn trở thành các ngành nghề này khó khăn vô cùng.

Tiêu Sơn đem công pháp gần như là toàn năng đáng tiếc hắn biết mình đầu nhập quá nhiều thực sự là không tốt. Ví dụ như hắn tập trung vào luyện kim và trận pháp, hắn từ bỏ luyện đan để cho Tiểu Y Tiên cùng với Nhã Phi nắm vào luyện đan thuật. Trong khi luyện chế pháp bảo hắn có thể lĩnh ngộ được kim nguyên lực một tầng tốt hơn, đối với các hệ nguyên tố khác cũng vậy. Trận pháp thiên thì lại giúp hắn có cảm ngộ về thiên đạo đặc biệt là trong vấn đề đánh vượt cấp giết địch thì tốt vô cùng.

Thiếu niên lúc này bước ra khỏi cửa động lúc này đã thấy mặt trời lên cao tới tận đỉnh đầu, thời gian như vậy chứng tỏ thời gian đã đạt đến trưa. Thiếu niên cười khổ, lúc này hắn vừa bước ra ngoài nhìn thấy một đám ma thú đối với hắn tiến hành lấy lòng. Thiếu niên bất đắc dĩ ném cho chúng vài cây dược thảo. Tử tinh dực sư vương nhìn đám ma thú lấy lòng Tiêu Sơn như vậy thì mắng: “Còn không mau cút cho bản vương!”

Mấy con ma thú ngay lập tức bị dọa chạy mất. Tử tinh dực sư vương lúc này nhìn về phía Tiêu Sơn cười nói: “Chủ nhân, đám ma thú này không cần dược liệu của ngài vẫn là để ta đến ăn cho đỡ lãng phi đi!”

Thiếu niên lắc đầu thở ra: “Ngươi… vậy mà cũng được nữa!” Tử tinh dực sư vương cười cười cũng không ngại mặt há miệng xuống phía dưới đem đám dược liệu này bỏ vào miệng của mình. Thiếu niên cầm lấy mấy con ma thú xách lên bỏ vào trữ vật giới chỉ sau đó nhảy lên lưng của tử tinh dực sư vương. Tử tinh dực sư vương vỗ vỗ cánh bay về phía trước.

Mặt trời lên giữa đỉnh đầu, bên dòng suối nhỏ, ánh sáng lấp lóe trên mặt nước phát ra bảy màu. Một thiếu niên mặc hắc sam, khuôn mặt có vài phần tuấn tú cùng với một nữ tử mặc y phục màu xanh lá khá là xinh đẹp. Nữ tử lúc này ngồi ở dưới gốc cây con người nhìn về phía trước, ở phía trước nàng là một đám cá đang đặt ở một cái bếp được xây lên bằng ba tảng đá. Thiếu niên mặc hắc sam trên đó đang hì hục nướng cá.

Hai con mắt của nữ tử lấp lánh nhìn về phía thiếu niên, nàng không biết có suy nghĩ gì với thiếu niên này. Nàng chỉ cảm giác được hắn khá là tốt cũng không đến nỗi tệ. Mình không yêu thích hắn nhưng cũng không ghét nhưng chỉ là ngày hôm qua đã thất thân cùng với hắn. Hắn lại yêu cầu muốn nàng làm nữ nhân của hắn, nàng còn phân vân có chấp nhận hay không. Thực sự là cái cảm giác này của nàng đối với hắn có chút kỳ lạ.

Thiếu niên từ trong tay áo lấy ra một đống lọ sau đó đem đống lọ này rắc lên đám cá. Sau đó hắn đưa con cá lên mũi sau đó ngửi ngửi, hắn nhẹ nhàng mỉm cười một cái. Thiếu niên mặc hắc sam đem một con cá đưa đến cho nàng, thiếu niên lên tiếng nói: “Ngươi ăn một chút điểm đồ ăn mặn đi đối với thân thể của ngươi sẽ tốt hơn!?”

Nữ tử nghe thấy vậy khuôn mặt trở nên đỏ ửng, bàn tay ngọc của nàng thò ra ngoài cầm lấy một cái que đang xiên con cá nói: “Cảm ơn ngươi!”

Hai người bắt đầu ăn cá nướng, một không khí có chút trầm lặng giữa hai người. Nữ tử mặc y phục màu xanh chớp chớp nhìn về phía thiếu niên. Thiếu niên cũng trầm mặc nhìn về phía nàng. Bất chợt hai người lên tiếng hỏi: “Ngươi…” Hai người cùng đồng thanh sau đó cả hai người có chút quỷ dị nhìn nhau.

Thiếu niên lên tiếng hướng về phía nữ tử xinh đẹp phẩy phẩy tay nói: “Mạc Ngân tiểu thư, ngươi vẫn là nói trước đi!”

Nữ tử xinh đẹp nghe thấy vậy ánh mắt khẽ biến đổi trong lòng thầm mắng: “Vẫn còn gọi ta là Mạc Ngân tiểu thư hay sao!?” Nữ tở hơi mím mím môi sau đó mở miệng nói: “Ngươi có biết hay không thể chất của ta!”

Thiếu niên hít một hơi sau đó lên tiếng nói: “Ngươi là âm viêm độc thể đi. Ở dưới tiểu phúc có một ấn ký hình mặt trăng nhỏ đúng không!”

Nữ tử Mạc Ngân nghe thấy vậy giật mình, nàng kinh hãi lên tiếng nói: “Ngươi đã biết!” Sắc mặt của nàng có chút khó coi, hai hàm răng nàng hơi cắn lại.

Thiếu niên nhẹ nhàng gật đầu nói: “Ân!”

Nữ tử mím mím đôi môi đỏ mọng sau đó nàng mở ra, đôi mắt của nàng chăm chú nhìn về phía hắn nói: “Ngươi bởi vì thể chất của ta mới giữ ta lại!?”

Tiêu Viêm nghe thấy vậy hơi giật mình sau đó hắn trầm ngâm trong phút chốc nói: “Đây là một lý do đi!”

Nghe thấy vậy nữ tử trong ánh mắt mang theo vài phần mất mác, nàng khe khẽ lên tiếng nói: “Quả nhiên!”

Tiêu Viêm đáp lại nói: “Lý do thứ hai đối với ngươi đó chính là trách nhiệm. Dù gì ngươi cũng là nữ nhân đầu tiên của ta. Ta không có lý do gì không tiếp nhận ngươi nhưng chỉ là thời gian ngắn như vậy ta thực sự không có cách nào thích ngươi. Hơn nữa ta đã thích người khác…”

Nghe thấy vậy nữ tử cúi đầu xuống, trên mắt của nàng xuất hiện vệt nước, đôi mắt đỏ lên. Nàng hít một hơi lấy lại trấn tính. Sau đó nàng nhìn hắn tò mò hỏi: “Lúc đó… ân… ngươi rõ ràng chỉ có luyện dược sư nhị phẩm, hơn nữa thực lực cũng chưa có đạt đến đấu sư. Chúng ta cùng…” nữ tử có chút xấu hổ, hai má ửng đỏ. Tiêu Viêm nhìn có chút ngây ngẩn, cái thể loại ngạo kiều dễ xấu hổ này quả thực Tiêu Viêm có chút thích thú mặc dù hắn là loại la lỵ khống (lolicon: yêu thích tiểu nữ hài) nhưng nhìn cảnh này có chút mê mẩn, nữ tử tiếp tục nói: “Ừ… ngươi biết đấy! Nếu không phải là tứ phẩm luyện dược sư trở nên… cả hai ta sẽ cùng chết nhưng ngươi lại giúp ta hình thành âm viêm độc đan”.

Tiêu Viêm nghe thấy vậy sờ sờ mũi nhún vai nói: “Ta không thể nói đây là bí mật của ta…” hắn nhìn về phía nàng tò mò hỏi: “Đúng rồi ngươi thực lực bây giờ là gì!?”

Nữ tử mím mím đôi môi sau đó chần chờ một chút mở miệng nói: “Ta hiện giờ là nhất tinh đại đấu sư.”

Nghe thấy vậy Tiêu Viêm trợn tròn mắt, hắn kinh hãi nói: “Ngươi đã là đại đấu sư!?”

Nữ tử mím môi nhẹ nhàng gật đầu khẳng định: “Ân!”

Âm thanh Dược lão vang lên trong đầu của Tiêu Viêm nói: “Thế nào rất kinh khủng sao? Hắc, hắc… Trước đây nàng chẳng qua là nhị cấp đấu sư mà thôi sau khi hình thành độc đan nhảy thẳng lên đại đấu sư điều này không có gì lạ bởi vì nàng tích lũy vốn là rất hùng hậu, mặt trăng gần như tròn hoàn toàn lên cấp đại đấu sư chẳng có việc gì lạ. Chỉ cần sau này liên tục hấp thu hỏa đấu khí hoặc ăn vào độc dược chỉ cần không phải quá mạnh như vậy cấp bậc của tiểu nữ oa sẽ mãnh tiến hơn nữa độc đan sẽ không bị phá hỏng!”

Dược Lão cười dâm đãng đối với Tiêu Viêm nói: “Yên tâm chỗ tốt của ngươi không thiếu a. Ta quên nói với ngươi nàng cùng với ngươi sau khi ân ái thứ nhất hình mặt trăng sẽ biến mất nếu như nàng không rat ay khó ai biết được nàng là âm viêm độc thể dù có ra tay người ta cũng cho rằng nàng tu luyện độc công mà thôi. Còn nữa sau khi ân ái đặc biệt với người lần đầu tiên cơ thể của nàng sẽ giống như nghiện vậy. Nó sẽ cực kỳ hứng thú đối với ngươi… Hắc, hắc… nói chính xác sau này nàng sẽ nghiện ngươi. Chính xác ngoài ngươi ra nàng cũng khó yêu ai, ngươi sau này sẽ không sợ đội nón xanh a!”

Tiêu Viêm nghe thấy vậy thầm mắng Dược Lão: “già rồi mà không nên nết!”

Dược Lão cười độ vô sỉ lời nói truyền vào đầu của Tiêu Viêm: “Sau này cùng tiểu nữ oa này làm việc đó sẽ có rất nhiều chỗ tốt cho ngươi, sau này ngươ icó thể kháng độc vô cùng tốt hơn nữa đấu khí lại tinh khiết. Ngoài ra ăn nhiều đan dược cũng không sợ cơ thể tích đan độc ảnh hưởng đến nên cấp. Tất nhiên vi sư hiển nhiên nói ra điều này không có nghĩa khuyến khích ngươi đi ăn đan dược tăng cấp chỉ đơn giản nói cho ngươi biết tác dụng cùng với tiểu nữ oa này… Hắc, hắc… Tiểu nữ oa này hiện giờ đã hình thành độc đan rồi ngươi cùng nàng ân ái không cần sư phụ giúp nữa a. ”

Nghe thấy vậy Tiêu Viêm có chút nóng mắt, hắn hướng về phía Dược Lão truyền thông tin: “Sư phụ ngươi nhìn lén ta cùng với…”

Dược Lão liên tục ho khan: “Việc bất khả kháng, việc bất khả khang…”

Tiêu Viêm thầm chửi ra một tiếng: “Ta kháo… già còn không nên nết!”

Ánh sáng nằng chiếu xuống, trong một sơn cốc nho nhỏ. Một thiếu nữ mặc y phục màu trắng vô cùng thanh thuần, nàng búi tóc nên theo kiểu phụ nhân. Lúc này trên bàn đã khói nghi ngút. Thiếu nữ mỉm cười gật đầu thỏa mãn. Bất chợt một âm thanh vỗ cánh trên bầu trời phát ra, thiếu nữ nhìn về phía trước thì thấy được một hình ảnh nho nhỏ đang bay về phí này.

Hình ảnh ấy rõ dần thì ra là một con tử tinh dực sư vương, một thiếu niên ngồi trên lưng của nó. Lúc này hắn mới nhảy xuống đất, đôi mắt của hắn ánh lên nét kinh ngạc. Hắn nhìn trên bàn đá lúc này lại xuất hiện hàng loạt món ngon. Hoa quả có đủ, canh rau có đủ còn có thêm mấy món do chính tay ngự thiện sư làm.

Thiếu nữ cười duyên với hắn nói: “Phu quân ngươi đói bụng không? Ngồi xuống đi!”

Thiếu niên mở to mắt nhìn về phía mấy món này lên tiếng hỏi: “Tiên Nhi nàng làm hay sao!?”

Tiểu Y Tiên mỉm cười nói: “Rất lạ hay sao!” Sau đó nàng quay về phía tử tinh dực sư vương lên tiếng nói: “Ta chuẩn bị một chút thức ăn cho ngươi ở chỗ đó!”

Tử tinh dực sư vương nhìn về phía trước thấy được một con ma thú họ bò được nấu chín cùng với dược liệu. Tử tinh dực sư vương có chút nghi kỵ nhưng nó vẫn mở miệng nói: “Cảm ơn chủ mẫu!” Nó tiến về phía trước sau đó đưa mũi ra ngửi hích hích thấy được tiểu tử tinh dực sư vương cùng với Lam Ưng ăn ngon lành hắn mới tiếp tục gặm món ngon của mình.

Nhìn được bàn ăn được bày dọn bắt mắt như vậy Tiêu Sơn lên tiếng nói: “Tiên Nhi nàng học thật nhanh a! Người đúng so với người tức chết mà!” bất kể là luyện đan cùng với mấy việc khác Tiểu Y Tiên đều hơn đứt hắn, ngay cả mắt thẩm mỹ của Tiểu Y Tiên cũng hơn đứt hắn bao nhiêu lần.

Tiểu Y Tiên cười hì hì nói: “Ta quan sát ngươi làm nhiều lần cũng bắt trước được một hai! Phu quân nếu ngươi đói ngươi cứ ăn trước đi ta còn làm nốt món này đã!” Sau đó ngồi xổm người xuống, xắn ống tay áo lên. Tiểu Y Tiên trong mũi thon nhẹ nhàng phát ra tiếng ca, không khỏi khẽ mỉm cười, từ trù nghệ cùng mỹ thuật mà nói, nàng đúng là một nữ tử khéo tay, Vị thê tử xinh đẹp này với hai tay trắng noãn như ngọc này trong phòng bếp rất thanh thuần, cả thân thể của nàng đã bị hắn khám phá nhưng nàng giống như kho báu vô tận đối với hắn vậy.

Thiếu niên nhẹ nhàng bước đến luồn tay cúi xuống ôm eo của nàng. Thiếu nữ có chút giật mình sau đó mỉm cười nhìn hắn nói: “Phu quân đừng trêu trọc ta nữa! Để ta nấu nốt món này đi, nếu ngươi đói cứ ăn trước!”

Thiếu niên hôn nhẹ lên má của thiếu nữ nói: “Hì, ta vẫn là đợi tiểu lão bá của ta đi!”

Thiếu nữ vừa nấu ăn vừa cảnh báo nói: “Ôm thì được nhưng không được sờ loạn đâu đấy, ta còn phải nấu ăn!”

“Ách!” thiếu niên mỉm cười gật đầu nói: “Được rồi!”

Bên cạnh một bờ suối, lúc này một thiếu niên sau khi ăn xong cá nướng. Hắn cùng với nữ tử xinh đẹp mặc y phục màu xanh này có chút kỳ quái. Bởi vì mất đi đề tài, hai người đều lâm vào không khí trầm mặc, cho đến khi thiếu niên đột nhiên mở miệng hỏi: “Sau này cô định làm gì?”

Nữ tử lắc lắc đầu mở miệng nói: “Ta… ta không biết!” Trong con ngươi phát ra sâu hoắm bất đắc dĩ.

Thiếu niên lên tiếng nói: “Vậy đi, đi theo ta đi! Mặc dù thực lực của ta so với cô yếu kém hơn nhiều nhưng vấn đề bảo mạng ta so với cô tốt hơn nhiều! Ta vẫn có thể đảm bảo an toàn cho cô!”

Nữ tử nghe thấy vậy nhẹ nhàng gật đầu nói: “Ân!”

Thiếu niên thấy vậy khe khẽ thở dài nói: “Cứ như vậy đi!” Hắn phẩy phẩy tay đứng dậy nói: “Đúng rồi lát nữa ta đi ra ngoài lịch lãm khó lòng mà chiếu cố cô! Đến lúc đó cô ở lại đây sẽ an toàn hơn. Ta sẽ bố trí một chút đảm bảo ma thú khó mà tìm được cô…”

Nữ tử mím mím đôi môi chăm chú nhìn về phía hắn sau đó mở miệng đáp lại: “Ta biết!” Thiếu niên lắc lắc đầu cũng không có tiếp tục nói chuyện.

Trong một sơn cốc nhỏ, trên một chiếc bàn đá thức ăn đã hoàn toàn được dọn dẹp sạch sẽ. Một thiếu nữ mặc y phục màu trắng đưa bàn tay ngọc lên đem đống bát đũa muốn đem chúng đi dọn dẹp. Bất ngờ một bàn tay vòng qua eo ôm lấy eo của nàng. Thiếu nữ làm như không thấy, nàng chỉ lẳng lặng lên tiếng nói: “Phu quân… ta còn phải dọn dẹp chúng nữa!”

Thiếu niên mặc y phục da màu đỏ để hở ngực trần phì cười một cái. Hắn đưa bàn tay hất lên, trong không khí một con thủy long được hình thành. Con thủy long này nhanh chóng cuốn lấy đám bát đũa không sạch sẽ. Nó giống như một cái mày giặt đem đống bát đũa đánh hoàn toàn sách sẽ trắng bóng. Sau đó thủy long chứa đầy thức ăn dưa thừa phong ra xa rơi vào một gốc cây ở gần đó. Chúng hoàn toàn ngấm vào trong đất tạo thành phân nuôi lớn thức vật.

Thiếu niên mỉm cười lên tiếng nói: “Như vậy xong rồi đi!” Hắn nhẹ nhàng hôn lên tai của thiếu nữ, bàn tay của hắn ôm eo của nàng siết vào người.

Thiếu nữ hơi lúng túng, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn nói: “Phu quân…” Hai má của nàng hơi đỏ, thiếu nữ có chút ngượng ngùng.

Thiếu niên hướng về đám ma thú phất phất tay. Đám ma thú ngay lập tức vỗ vỗ cánh bay mắt. Thiếu niên ho khan vài tiếng sau đó hắn lấy ra một bộ nội giáp màu xanh, trên bộ nội giáp phát ra quang mang màu tử kim sáng chói. Thiếu nữ có chút ngạc nhiên hỏi: “Cái này là…” Nàng đưa bàn tay lên sờ vào nội giáp.

Thiếu niên cầm trong tay nội giáp mỉm cười nói: “Không sai! Thứ này là ta dành tặng cho nàng!”

Thiếu nữ chăm chú nhìn về phía bộ nội giáp, nàng kinh ngạc sau đó hỏi: “Bộ nội giáp này không phải là của Vân Vận tỷ tỷ hay sao!?”

Thiếu niên hơi ngẩn người ra, hắn nói: “Ách đúng vậy!” Thiếu nữ nhìn chăm chú về phía thiếu niên, trong con mắt có chút nghi ngờ, thiếu niên thở ra một hơi nói: “Tiểu lão bà tốt nhất nàng đừng suy nghĩ linh tinh. Vân Vận chẳng qua muốn cảm ơn chúng ta đã giúp nàng chữa thương cùng với lấy cho nàng tử linh tinh cùng với tặng cho nàng đan dược mà thôi…”

Thiếu niên tiếp tục lên tiếng thuyết phục thiếu nữ nói: “Nàng cũng đừng suy nghĩ linh tinh. Ta đưa ra thứ này sợ nàng hiểu nhầm. Nhưng ta cần nàng tiến tới ma thú sơn mạch bắt thanh hỏa kim trảo ma ưng. Hiển nhiên với thực lực hiện nay của nàng ta có chút không yên tâm. Bộ nội giáp này ta đã chưa được rất tốt hơn nữa còn phụ gia thêm vỏ bọc của bạn tử sinh nguyên hy vọng tăng thêm chút phòng ngự cho nó…”

Thiếu nữ chớp chớp con mắt nói: “Có thật sự là như vậy!?”

Thiếu niên gật đầu khẳng định nói: “Hoàn toàn là sự thật. Ta lớn như vậy còn lừa gạt nàng hay sao!?”

Thiếu nữ nhìn về phía hắn bĩu môi nói: “Ngươi đâu thiếu lần nữa ta đâu!?”

Thiếu niên có chút khó chịu vỗ vỗ vào mông của nàng. Cặp mông săn chắc của nàng phát ra vài âm thanh bababa nhẹ nhàng, hắn có chút tức giận mắng: “Dám nghi ngờ độ chung thủy của phu quân nàng à. Có tin phu quân đưa ra gia pháp trừng trị nàng hay không!?”

Thiếu nữ sớm quen với hành động vô lại của hắn, nàng bĩu môi sau đó cầm lấy bộ nội giáp lên tiếng nói: “Cái này ta tạm thu nhận!” Nàng cầm bộ nội giáp thấy được tử sắc kim quang lóe lên nhàn nhạt. Thiếu nữ hơi ngước nhìn về phía hắn thầm nghĩ nói: “Hừ, tiểu gia hỏa này xem ra cũng có chút tim phổi!”

Thiếu nữ cầm lấy bộ nội giáp sau đó đỏ mặt hướng về phía hắn nói: “Ta… ta muốn mặc bộ nội giáp!” Nói xong nàng hướng về phía căn nhà tranh bước đi.

Thiếu niên vẻ mặt bỉ ổi hướng về phía nàng nói: “Tiên Nhi, để ta giúp nàng. Dù sao bộ nội giáp này ngươi chưa chắc đã biết sử dụng để ta giúp ngươi!” Nghe thấy vậy thiếu nữ vừa ngượng ngùng vừa tức giận. Nàng cùng với hắn mặc dù không có danh phu thê nhưng đã là phu thê chi thực. Hắn cả ngày sờ soạng hôn hít nàng vẫn không chán hay sao? Ngay cả đến lúc nàng thay y phục mà hắn cũng muốn chiếm tiện nghi hay sao? Thiếu nữ lắc lắc đầu tiến vào trong phòng. Thiếu niên vẻ mặt bỉ ổi đi theo sau. Hắn nhẹ nhàng đóng cảnh cửa nhà tranh lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio