Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

chương 170: lôi kéo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi giáo vụ phân phó đám người mau chóng đưa Tiết Băng rời đi, ánh mắt của Bạch Thanh Ngọc mới quay về phía Lục Mục. Lục Mục bị ánh mắt của Bạch Thanh Ngọc nhìn chằm chằm về phía mình, thân hình của hắn hơi run lên. Hắn muốn mở miệng nói gì đó thì Bạch Thanh Ngọc bình đàm cắt xen ngang: “Lục Mục học trưởng, hiện giờ Tiết Băng học trưởng đã bị thương nặng. Trận đấu này là ta thua. Bất quá, nếu học trưởng vẫn muốn chỉ giáo Bạch Thanh Ngọc… Bạch Thanh Ngọc ta vẫn không ngại!” Trong lời nói của Bạch Thanh Ngọc sặc mùi chiến đấu, một mùi vị mà Lục Mục cảm giác được nguy hiểm trong đó.

“A, a, a…” Lục Mục cười một cách bình thản. Hắn nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc, thân mình vươn lên một cách lười nhác. Lời nói của Lục Mục khi rơi vào tai của Bạch Thanh Ngọc làm cho Bạch Thanh Ngọc cảm thấy đầy giả tạo: “Bạch Thanh Ngọc học đệ, hiện giờ ngươi đã bị thương nặng như vậy?” ánh mắt của Lục Mục quét về hướng vết thương của Bạch Thanh Ngọc đang chảy ra máu đỏ tươi, chúng làm cho một bên áo cùng cánh tay của Bạch Thanh Ngọc nhuốm trở thành màu đỏ.

Lục Mục mỉm cười nói tiếp: “Vi huynh thấy học đệ tốt nhất hãy đi chữa thương đi. Một vài ngày nữa nếu như học đệ vẫn muốn được vi huynh chỉ giáo!? Đến lúc đó, chắc chắn vi huynh sẽ chỉ giáo học đệ thất tốt!”

Mấy thiếu nữ đang đứng ở ngoài nhìn hình ảnh này của Lục Mục thì đều bĩu môi khinh thường. Hắn rõ ràng thấy chiêu thức của Bạch Thanh Ngọc quá mạnh mẽ nên mới có ý thối lui. Hiển nhiên trong đám thiếu nữ cũng tồn tại không ít người đối với Lục Mục có cái nhận xét khác. Họ cho rằng Lục Mục là người có tính cách cao thượng, không chọn lúc người ta gặp nạn mà bỏ đá xuống giếng.

Lục Mục mỉm cười, một nụ cười thân thiện xuất hiện trên mặt của hắn. Ánh mắt của hắn quét về phía Tiêu Ngọc, hắn thấy được Tiêu Ngọc lại chẳng thèm nhìn hắn. Đầu của Lục Mục hơi cúi xuống, khóe miệng giật giật sau đó hắn khe khẽ thở dài ra một hơi. Người mà Tiêu Ngọc yêu thích không phải là Bạch Thanh Ngọc sao!? Nếu như không phải, vậy là ai đây? Trong lòng của Lục Mục tràn đây nghi hoặc.

Bất chợt, Bạch Thanh Ngọc lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn: “Nếu như Lục Mục học trưởng đã có ý như vậy, ta cũng không tiếp tục làm khó học trưởng. Hơn nữa…” Một nụ cười vô cùng mê người, một nụ cười ngạo nghễ mang theo sự tự tin, một nụ cười khiến cho đám thiếu nữ ở đây say đắm mê mẩn nhìn vào, một nụ cười khiến cho đám thanh niên ở đây đều ghen ghét, nó xuất hiện trên mặt của Bạch Thanh Ngọc. Bạch Thanh Ngọc tiếp tục nói: “Hơn nữa, ta cũng là một luyện dược sư. Đối với luyện dược thuật, ta đều có nhiều chỗ khúc mắc, không hiểu… Đến lúc đó hy vọng học trưởng chỉ giáo!”

“Ách” Lục Mục hơi ngẩn người sau. Sau đó hắn mỉm cười một cách thỏa mái: “Tất nhiên rồi! Nếu như học đệ không chê có thể đến tìm vi huynh. Vi huynh nhất định sẽ chỉ giáo tận tình cho học đệ!” Lâm vào suy tư một chút, bất ngờ Lục Mục mở miệng nói: “Theo vi huynh thấy được học đệ chuyển đến ban luyện dược đi. Ở đó, học đệ ngươi mới có thể phát huy được tài năng của người!?” Lục Mục mỉm cười, nụ cười tỏ ra thân thiện tiếp tục nói: “Nếu học đệ đến ban luyện dược nhất định đạo sư sẽ yêu thích học đệ!”

“Nga” Bạch Thanh Ngọc ngẩn người ra. Hắn thở dài trong lòng, ngẫm nghĩ: “Thế nào đang đánh nhau lại chuyển sang mời mọc rồi!?”

“Hừ!” Một âm thanh lạnh lùng vang lên. Tất cả mọi người quay về nơi âm thanh phát ra thì thấy được một thân ảnh màu xanh lam đang bước đến. Một nữ nhân xinh đẹp ngoài hai mươi, một vẻ đẹp thành thục khiến cho nam nhân nhìn thấy thì hai mắt đều tỏa sáng. Bước chân của nàng đang hướng về phía bên này mà đi tới.

Mọi người khi nhìn thấy được nữ nhân xinh đẹp màu lam thì đều cung kính: “Đạo sư!”

Ánh mắt của Bạch Thanh Ngọc nhìn về phía nàng, hắn phát hiện được người đang tới này là Nhược Lâm đo sư. Bạch Thanh Ngọc cũng làm ra lễ cung kính đối với Nhược Lâm. Đám thiếu khi thấy được Nhược Lâm đo sư, họ rối rít tiến tới. Tiêu Ngọc cười hì hì đối với Nhược Lâm: “Đạo sư! Ngươi cũng tới!?”

Ánh mắt của Nhược Lâm đo sư nhìn về phía Tiêu Ngọc mang theo vài phần oán trách, giọng nói của nàng trở lên lạnh lùng: “Ngọc Nhi ngươi càng ngày càng quá phận nha! Ngươi làm thế nào mà để cho mấy người nam học viên trong học viện phát sinh xung đột!?”

“Nga” Tiêu Ngọc cười hi hi, nàng lè lưỡi đối với Nhược Lâm đo sư. Nhược Lâm đo sư làm ra cảnh báo, nhẹ nhàng cốc lên đầu của Tiêu Ngọc. Tiêu Ngọc tỏ ra bất đắc dĩ nói: “Oan ức a, đạo sư. Ta đâu có làm gì! Họ muốn đánh nhau thì mặc kệ họ đi. Ta đâu có bắt họ phải đánh nhau đâu!?”

Cốp!

Lại một cái gõ thẳng vào đầu của Tiêu Ngọc. Bất đắc dĩ, Tiêu Ngọc đành phải đưa hai tay lên đầu che đầu đồng thời xoa xoa vết thương do đạo sư cốc lên đầu của mình. Nhược Lâm hừ lạnh nói: “Còn không phải là tại ngươi hay sao!?”

Co mắt của Nhược Lâm đo sư quay về phía Bạch Thanh Ngọc mang theo vài phần trách cứ. Nàng mở miệng nói: “Ngươi đó! Đúng là tai tinh mà! Kể từ khi ngươi đến học viện không biết đã đắc tội bao nhiêu người rồi. Ta làm đạo sư của ngươi mà cũng phải đau đầu a!” Bạch Thanh Ngọc cười khổ, đầu của hắn cúi xuống liên tục vâng dạ cho có lệ. Mặc dù nghe được đạo sư nói chuyện nhưng phần lớn thông tin mà hắn nghe được thì toàn bộ vào tai này lọt sang tai bên kia.

Đến cuối cùng Nhược Lâm đo sư hừ lạnh với Bạch Thanh Ngọc một hơi sau đó nàng quay đầu nhìn sang Lục Mục. Giọng nói của Nhược Lâm đo sư mang theo sự khó chịu và tức giận, nàng nói: “Mục Lục, ta nhớ ban luyện dược của ngươi hình như cũng không ít nhân tài a. Không biết ngươi muốn mời học sinh của ta qua bên đó là có ý gì? Đây là ý của lão đầu kia còn là của ngươi!?”

“Ách“ Đầu của Lục Mục xuất hiện đầy vệt đen, từng hạt mồ hôi to như hạt đỗ chảy ra. Hắn cười khan nói: “Nhược Lâm đo sư, ngươi biết đấy! Tài luyện dược của Bạch Thanh Ngọc học đệ không hề thấp chút nào thế nên ta mới, ta mới…” Nói đến đây Lục Mục hơi ngấp ngứng.

“Hừ” Nhược Lâm đo sư hừ lạnh một tiếng sau đó lạnh lùng nói: “Ta không biết ý muốn này vốn là của ngươi còn là của lão già kia nhưng muốn mang đi học sinh của ta đều không dễ đâu!?”

Ở học viện Già Nam thì Nhược Lâm đo sư bất quá chỉ là một nho nhỏ đại đấu sư. Tuy là một nho nhỏ đại đấu sư nhưng Nhược Lâm đo sư có quen quan hệ rất lớn đối với phó viện trưởng. Ngoài ra, Nhược Lâm còn là một trong mười đại mỹ nữ trong học viện thế nên không ít hộ hoa sứ giả. Người nào muốn động vào Nhược Lâm đo sư cũng phải e dè đám hộ hoa sứ giả này. Dù sao Nhược Lâm cũng là một bông hoa trong học viện Già Nam, không phải ai cũng dám gây với nàng.

Lục Mục cười khổ trong lòng. Hắn không nghĩ tới mình dùng lời dụ dỗ Bạch Thanh Ngọc qua luyện dược hệ lại đắc tội với Nhược Lâm đo sư. Bất đắc dĩ, Lục Mục phải đứng đó chịu đòn. Sau đó hắn nhanh chóng tìm cách chuồn mất. Bạch Thanh Ngọc nhìn cảnh này, hắn suýt chút nữa thì phì cười một tiếng. Ánh mắt của Bạch Thanh Ngọc quay về phía Nhược Lâm, khóe miệng của hắn kéo lên, một nụ cười mê người xuất hiện trên đôi môi của hắn. Thấy được nụ cười cùng với ánh mắt của Bạch Thanh Ngọc, ánh mắt của Nhược Lâm hơi né tránh ánh mắt của hắn. Bạch Thanh Ngọc cũng không biết liệu mình có nhìn lầm hay không? Trong thoáng chốc, má của Nhược Lâm hơi đỏ lên.………

Vài ngày nữa lại trôi qua, một thanh niên mặc một y phục màu áo da màu đỏ. Chiếc áo choàng da màu đỏ kéo dài đến tậ gần gót chân. Hai tay hắn khoanh lại ngước nhìn về phía trên trời. Ở trên trời ba con ma thú đang vây công một con ma thú. Đứng bên cạnh của hắn là hai nữ nhân. Một nữ nhân mặc y phục màu trắng, khuôn mặt xinh đẹp, ngũ quan chỉnh tề, sống mũi nho nhỏ. Nàng thể hiện lên vẻ đẹp thánh thiện. Một nữ nhân khác mặc y phục màu đen, bộ y phục bó sát người, mái tóc vàng nhẹ nhàng bay trong gió. Hai người đều là cực phẩm nữ nhân. Một người thánh thiện như thánh nữ, một người hấp dẫn như ma nữ. Mỗi người một vẻ.

Hai bàn tay của thanh niên khoanh trước ngực. Hắn mặc chiếc áo khoác da màu đỏ để trần bộ ngực. Mái tóc màu bạch kim của hắn phất phơ trong gió, cắm của hắn hếch lên. Hắn nhìn về phía trên trời lạnh giọng lẩm bẩm: “Hừ, vẫn còn chưa chịu từ bỏ ý đồ! Thật sự là…”

Bốn con ma thú ở trên không trung bao gồm Tam Trảo Tử Sắc Giao Long, Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng, Bát Dực Hắc Xà Hoàng cùng với Kim Sỉ Kim Quang Ưng Dực Hổ. Trong đó Tam Trảo Tử Sắc Giao Long đang bị ba con ma thú khác vây công.

Toàn thân của Kim Sỉ Kim Quang Ưng Dực Hổ lóe lên quang mang, nó hống lên một tiếng: “Hống!” Từ cái đầu của nó một cài đầu khổng lồ được tạo bởi kim đấu khí bắn mạnh về phía Tam Trảo Tử Sắc Giao Long. Thân mình của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long uốn éo giống như một con rắn. Đấu khí hệ phong khiến cho tốc độ của nó cực nhanh tránh thoát được đòn tấn công của Kim Sỉ Kim Quang Ưng Dực Hổ. Bất quá, Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng đâu chịu cho nó nghỉ ngơi. Hai cánh của Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng liên tục vỗ mạnh, hàng loạt những lông vũ mang theo ngọn lửa màu xanh da trời bắn thẳng hướng Tam Trảo Tử Sắc Giao Long.

“Xiu, xiu…” Đám lông vũ mang theo sức mạnh xé gió cùng với ngọn lửa màu xanh da trời nóng rừng rực nhằm vào thân thể của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long mà đi.

Trong lúc đó, Bát Dực Hắc Xà Hoàng toàn thân phủ lên một lớp đấu khí áo giáp màu đen bóng bảy. Nó lao thẳng hướng Tam Trảo Tử Sắc Giao Long mà bay đến. Thân mình của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long trực tiếp di chuyển nhanh, cái đuôi quất mạnh đem đám lông vũ mang theo ngọn lửa màu xanh da trời vừa sắc bén vừa nóng rực bay về hướng Bát Dực Hắc Xà Hoàng. Nhưng việc làm của Bát Dực Hắc Xà Hoàng làm cho nó hoàn toàn kinh ngạc, Bát Dực Hắc Xà Hoàng không thèm để ý đến đòn tấn công của Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng bị chuyển hướng, hướng về phía người của nó.

Oanh!

Đầu tiên cái đuôi của Bát Dực Hắc Xà Hoàng nện thẳng lên người của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long đánh bay nó đi. Thân mình của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long bị đánh bay khiến cho nó run lên. Nó cảm giác được cú quật từ đuôi của Bát Dực Hắc Xà Hoàng không yếu chút nào. Bộ giáp đấu khí màu xanh trắng của nó bị đánh vỡ đồng thời đám vảy trên chỗ đuôi quật vào cũng bị nứt vỡ.

Phanh, phanh, phanh…

Một đám lông vũ mang theo ngọn lửa màu xanh hung hăng đánh lên người của Bát Dực Hắc Xà Hoàng khiến cho thân mình của hắn bị thương khá nặng. Đám vảy màu đen bị đánh nát đồng thời máu tươi từ đó chảy ra sối xả.

Tam Trảo Tử Sắc Giao Long thấy thế hét lớn một tiếng: “C.mẹ, tất cả các ngươi đều điên hết rồi à!” Nó chỉ vừa nói xong câu này thì thân mình của Kim Sỉ Kim Quang Ưng Dực Hổ đã xuất hiện bên người của nó. Bàn chân của nó mang theo đấu khí màu vàng kim nện thẳng lên thân mình của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long.

Oanh! Oanh…

Trảo của nó liên tục đánh lên thân thể của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long khiến cho nó bị đánh đau đớn. Tam Trảo Tử Sắc Giao Long bị đánh mạnh khiến cho bộ đấu khí khôi giáp phủ bên ngoài hoàn toàn rách nát. Nó tức giận há miệng cắn mạnh vào phần lưng của Kim Sỉ Kim Quang Ưng Dực Hổ.

Kim Sỉ Kim Quang Ưng Dực Hổ bị cái miệng lớn của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long cắn mạnh vào thân mình thì nó hống lên một tiếng đau đớn: “Hống!” Hai cái răng nanh của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long ghim chặt lên thân thể của Kim Sỉ Kim Quang Ưng Dực Hổ khiến cho máu đỏ từ đó chảy ra dòng dòng.

Ngay lúc đó toàn thân Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng phát ra ngọn lửa đỏ rực. Bàn chân của nó được bao phủ bởi một ngọn lửa màu xanh da trời. Nó hoàn toàn áp sát Tam Trảo Tử Sắc Giao Long, bộ vuốt của nó hướng về phía đầu của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long mà chộp xuống.

Bất đắc dĩ Tam Trảo Tử Sắc Giao Long phải buông ra Kim Sỉ Kim Quang Ưng Dực Hổ. Ngay lập tức nó tránh né đồng thời há miệng phun ra một quả cầu lớn mang theo lôi điện cùng phong lốc sắc bén bắn về phía Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng. Bát Dực Hắc Xà Hoàng nãy giờ tụ lực, nó chờ sẵn cơ hội này. Khi thấy được Tam Trảo Tử Sắc Giao Long đang tấn công Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng thì nó toàn lực phát động tấn công.

Một con Bát Dực Hắc Xà Hoàng bằng lửa màu đen giống như nó từ miệng phun ra ngoài. Con Bát Dực Hắc Xà Hoàng này bằng lửa đen mở ra cái miệng lớn dữ tợn hướng về phía Tam Trảo Tử Sắc Giao Long mà lao tới. Đồng thời Bát Dực Hắc Xà Hoàng cũng lao về phía Tam Trảo Tử Sắc Giao Long. Đây hẳn là một chiêu song xà hợp kích.

Toàn thân của Thanh Hỏa Kim Trảo bốc ra ngọn lửa màu xanh da trời tràn ngập không gian xung quanh. Thân mình của nó lao thẳng vào quả cầu bằng phong lốc và vôi điện kia. Thân mình của nó hung hăng đâm mạnh vào quả cầu gió mang theo lôi điên. Hai thứ va chạm mạnh vào với nhau phát ra một tiếng nổ lớn: Oanh!

Sóng nhiệt cùng với sự sắc bén của không khí, những lưỡi đao gió cùng với lửa vung vãi khắp nơi khiến cho không gian ở phía dưới bị tàn phá một cách khủng bổ. Cuối cùng thân mình của Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng cũng xuyên được qua cả quả cầu gió.

Lúc này, Tam Trảo Tử Sắc Giao Long kinh hãi thấy được hai con ma thú một Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng cùng với Bát Dực Hắc Xà Hoàng đều liều mình bay về phía mình. Nó biết đã khó mà tránh khỏi một trận tử chiến. Toàn thân của nó đột nhiên bao phủ trong một cái vòi rồng mang theo lôi điện, lôi điện điên cuồng đánh về phía xung quanh. Vị trí trung tâm là Tam Trảo Tử Sắc Giao Long còn bao quanh nó là một cái vòi rồng khổng lồ.

Hai con ma thú làm như không biết. Cả hai đều hung hăng nện mạnh lên cái vòi rồng khổng lồ này. Một tiếng nổ lớn vang lên: “Oanh!” Cuồng phong, lôi điện, hỏa diễm bắn khắp nơi. Chỗ của ba con ma thú va chạm với nhau lóe ra ánh sáng khủng bổ. Sau vài phút mới chấm dứt.

Gió thổi mạnh khiến cho vạt áo của thanh niên bị gió thổi bay. Hắn đưa cánh tay lên che mặt đồng thời đứng trước thân mình của thiếu nữ mặc áo trắng. Sau khi cuồng phòng cùng hỏa diễm chấm dứt, thanh niên phất nhẹ tay áo, đôi mắt nhìn lên bâu trời. Hắn thấy được bốn con ma thú vô cùng trật vật.

Toàn thân của Bát Dực Hắc Xà Hoàng chằng chịt các vết thương, từng mảnh da lột xuống, máu be bét chảy ra ngoài. Mấy chiếc cánh của nó đã bị rách nát, nó mất hai đôi cánh còn hai đôi thì rách rưới giống như sơ mướp. Trên vết thương của nó hiện rõ từng khúc xương.

Toàn thân của Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng cũng không khá hơn là bao. Đám lông bị vặt gần như trụi húi. Từng vết cắt xuất hiện trên thân mình của nó. Thông qua một số vết cắt có thể thấy được ở phía bên trong là nội tạng của nó.

Nhẹ nhất là Kim Sỉ Kim Quang Ưng Dực Hổ, trên lưng của nó chỉ mang theo một vết răng nanh lớn cùng vài vết xước. Toàn bộ thân mình của hắn còn nguyên vẹn nhất.

Tam Trảo Tử Sắc Giao Long thì trật vật đến thảm thương. Một mảng lớn lân giáp bị lột sạch. Máu tươi từ đó nhanh chóng chảy ra ngoài. Sừng của nó không ngờ đã bị đánh nát. Trên mặt của nó, một bên hàm răng bị đánh nát. Nó gầm lên một tiếng: “Hống! Các ngươi đều là đồ điên! Một đám thần kinh…” Sau đó nó xoay người bỏ chạy.

Mấy con ma thú ngay cả mỹ nữ tóc vàng cũng chuẩn bị đuổi theo thì bất ngờ thanh niên lên tiếng nói: “Không cần đuổi! Nếu như cuối cùng nó phản pháo, trong các ngươi sẽ có người bị thương nặng. Nếu như không cứu chữa kịp thời chắc chắn sẽ tử vong…” Hắn quay về phía thiếu nữ mặc y phục màu trắng đứng đằng sau, hắn mỉm cười nói: “Chữa thương cho bọn chúng phải nhờ nàng rồi!” Hắn nhún nhún vai tỏ ra không quan tâm.

Thiếu nữ mặc áo trắng nhẹ nhàng gật đầu. Ba con ma thú nhanh chóng trở lại bên người của thiếu nữ. Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng xem ra là bị thương nặng nhất thế nên thiếu nữ ưu tiên chữa trị cho nó đầu tiên. Bàn tay của nàng đưa ra, một đám sương khói phủ lên thân mình của Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng. Vết thương trên người nó khi bị phủ lên lớp sương này thì nhanh chóng khép lại. Ở trên vết thương, đám thịt nhúc nhích giống như đám run đang ngọ nguậy lấy tốc độ nhanh chóng khép lại. Sau khi khép lại thì một đám lông vũ nhanh chóng mọc trở lại. Chỉ hơn chục phút toàn thân của Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng trở nên hoàn hảo, hiển nhiên đám lông mới mọc này thì màu sắc của chúng khác biệt hoàn toàn so với đám lông kia.

Ngay sau đó thiếu nữ đem hai con ma thú toàn bộ chữa thương xong. Khi chữa thương cho đám ma thú kết thúc, nàng ngay lập tức khoanh chân ở tại chỗ ngồi tu luyện.

Tâm thần của nàng chìm vào trong đan điền. Trong đan điền đám dịch lỏng màu xanh toàn bộ bị tiêu hao hết. Sau đó một đám khí màu trắng bàng bạc bắt đầu bỏ sung vào. Thiên địa linh khí từ khắp bốn phương tám hướng tràn vào thân thể của nàng, sau đó thông qua kinh mạch chúng chuyển hóa thành một đám dịch lỏng màu xanh tiến vào trong đan điền. Trong đan điền, ngọn lửa màu xanh không ngờ lại có thể hấp thu đám khí màu trắng bàng bạc. Nếu như nhìn kỹ sẽ thấy được ngọn lửa tăng lên một chút xíu.

Thanh niên phẩy phẩy tay áo, hắn ngước mặt lên ngạo nghễ nhìn về phía xung quanh. Giọng nói của hắn mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Hừ, không sớm muộn thu phục Tam Trảo Tử Sắc Giao Long thì có lẽ còn có nhiều rắc rồi xảy ra…” Đầu hắn quay về phía thiếu nữ mặc áo trắng đang tu luyện, hắn trầm ngâm mở miệng: “Tốc độ tu luyện của Tiên Nhi quá nhanh sẽ dẫn phát tâm ma. Cách tốt nhất để nàng chiến đấu để củng cố tu vi đi. Còn về phần Tam Trảo Tử Sắc Giao Long…” Ánh mắt của thanh niên lóe lên sát khí: “Nó rất mạnh hơn nữa tốc độ so với bốn con ma thú đều cao hơn một chút, ngang với Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng. Nó muốn chạy thì khó mà bắt được. Vẫn là dùng kế thì hơn…”

Hắn suy nghĩ một chút thì gật đầu. Khóe miệng của hắn xuất hiện một nụ cười nhè nhẹ. Đầu hắn quay về phía thiếu nữ đang tu luyện, ánh mắt mang theo ôn nhu cùng với yêu thương.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio