Nhìn ngọn lửa màu vàng trong mắt thiếu nữ, thân thể Cát Diệp mạnh mẽ run lên, thần sắc hoảng sợ bao trùm già nua khuôn mặt, bàn tay khô héo khẩn trương nắm lấy tay của Nạp Lan Như Nguyệt và vị thanh niên kia, giống như chạy trối chết ra thoát ra khỏi đại sảnh...
Bất quá lúc này không biết lúc nào đã xuất hiện một thiếu niên đứng chắn đường trước mặt họ. Thiếu niên lúc này khoanh tay nhàn nhã đứng đó mỉm cười nhìn về phía mọi người. Cát Diệp quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Chiến lên tiếng hỏi: “Tiêu Chiến ngươi đây là có ý gì!?”
Tiêu Chiến thấy Tiêu Sơn đứng chắn ở đó lên tiếng hỏi: “Tiêu Sơn ngươi ở đây làm gì còn không tránh ra nhường đường cho Cát Diệp tiên sinh!”
Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Nghe nói Nạp Lan tiểu thư năm nay mười năm tuổi đã đạt đến tam tinh đấu giả là thiên tài của Vân Lam tông đi không biết ta có thể được tiểu thư chỉ giáo một hai hay không?”
Nạp Lan Yên Nhiên nghe thấy thế nhíu mày nhìn sang tò mò hỏi: “Hắn là ai?”
Thanh niên kia đứng bên cạnh Nạp Lan Yên Nhiên tức giận chỉ thẳng về phía mặt của Tiêu Sơn nói: “Tiểu tử ngươi là cái thá gì mà muốn khiêu chiến với Nạp Lan Yên Nhiên!?”
Cát Diệp nhìn về phía Tiêu Sơn lên tiếng nói: “Vị tiểu huynh đệ này ngươi đang muốn khiêu chiến Nạp Lan chất nữ hay sao?”
Tiêu Sơn mỉm cười nhìn về phía Nạp Lan Yên Nhiên sau đó bình thản lên tiếng nói: “Ta năm nay bất quá mới là mười bốn tuổi Nạp Lan Yên Nhiên tiểu thư so với ta lớn hơn một tuổi. Chúng ta còn chưa có làm lễ thành nhân chẳng lẽ với một người kém mình một tuổi tiểu thư cũng không giám khiêu chiến!”
Mấy trưởng lão đột nhiên quát lên: “Tiêu Sơn không được làm loạn! Ngươi làm gì vậy còn không mau tránh đường. Không nghe chúng ta nói sao?”
Mấy tên thanh niên thiếu nữ trong tộc thấy cảnh này có chút kinh hãi. Mấy người xì xào to nhỏ bắt đầu trở nên náo loạn. Nạp Lan Yên Nhiên từ trước đến nay tâm cao khí ngạo trong cùng lứa khó có người so sánh. Nàng không tin một thiếu niên kém nàng một tuổi có thể hơn nàng. Nạp Lan Yên Nhiên nhìn về phía Tiêu Sơn đôi mắt chăm chú đánh giá hắn ngoài hai chữ vô lại ra không có một chữ nào khác. Nạp Lan Yên Nhiên gật đầu đáp ứng: “Được ta đáp ứng ngươi!”
Thiếu niên đứng bên cạnh nàng vội vàng chen vào: “Yên Nhiên ngươi cần gì phải để ý tới một tên mao đầu còn chưa dứt sữa. Nếu muốn đánh để tar a mặt đi!”
“Hahaha…” Tiêu Sơn đột nhiên nghe thấy thế cười sặc lên.
Thiếu niên nghe thấy vậy tực giận chỉ thẳng về phía Tiêu Sơn hỏi: “Tiểu tử ngươi cười cái gì?”
Tiêu Sơn lắc lắc đầu khoanh tay nói: “Ta nói này vị đại ca ngài năm nay bao nhiêu tuổi a?” Hắn liên tục dảo bước đi đi lại, ,một tay khoanh lại, tay kia liên tục dùng ngón chỏ gõ gõ vào trán của mình: “A, a… ta đoán là ngài ngoài hai mươi tuổi đi. Ngài không cảm thấy xấu hổ khi mình là một người trưởng thành đi khiêu chiến một đứa bé sao? Nếu ta là ngài ngay lập tức tìm cái hố chui vào cho đỡ mất mặt!”
Nghe thấy thế mấy người trong đám thanh niên Tiêu gia cười khúc khích. Mặt của thanh niên lúc này xám xịt lại tức giận chỉ về phía Tiêu Sơn quát: “Ngươi!”
Nạp Lan Yên Nhiên phất tay nói: “Không cần, hắn muốn khiêu chiến để cho hắn khiêu chiến đi. Ta tiếp nhận! ta không tin hắn so với ta mạnh hơn!”
Có vẻ như Nạp Lan Yên Nhiên tiếp nhận khiêu chiến của Tiêu Sơn. Tiêu Sơn mỉm cười khoanh tay lại xoay người hắn đồng thời đánh đầu về phía sau nói: “Vậy trên đài khiêu chiến của Tiêu gia chúng ta đi!” Nói xong hắn bình thản bước về phía hậu trường của Tiêu gia. Theo sau hắn là đám người Cát Diệp.
Mấy trưởng lão thấy vậy thì quay sang với Tiêu Chiến hỏi: “Tiêu Chiến chuyện này chúng ta phải làm sao đây!?”
Tiêu Chiến thở dài một cái: “Tiếp tục theo dõi!” hắn bước về phía trước sau đó khe khẽ lẩm bẩm: “Hy vọng Tiêu Sơn không làm quá đáng quá!” Mấy trưởng lão nhìn về phía nhau sau đó lắc lắc đầu thở dài rồi bước theo.
Hai người lúc này đứng trên đài cao. Hai người hai mắt ngưng trọng nhìn nhau. Tiêu Chiến ho khan vài tiếng sau đó nhìn về phía hai người lên tiếng nói: “Khụ, khụ… quyền cước vốn là không có mắt hai người các ngươi đến điểm đến thì dừng tay tránh tổn thương hòa khí!”
Nạp Lan Yên Nhiên vẻ mặt đây từ tin gật đầu nói: “Tiêu Chiến thúc thúc ta biết. Ta tuyệt đối sẽ dừng tay đúng lúc!”
Tiêu Sơn đứng trên đài ngạo nghễ nhìn về phía Nạp Lan Yên Nhiên cười nói: “Đừng nói tự tin như vậy biết đâu cô sẽ sớm xuống đài ngay thôi!” Giọng của hắn đã trở nên giễu cợt nhìn về phía Nạp Lan Yên Nhiên. Trong giọng nói của Tiêu Sơn mang đầy vẻ trào phúng.
Nạp Lan Yên Nhiên không ngờ mình bị coi thường đến như vậy. Nàng cắn chặt hàm răng nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Người bại sẽ là ngươi!” Đồng thời nàng lao về phía trước.
Thiếu niên ở phía dưới liên tục hò hét trợ uy: “Yên Nhiên muội muội đánh bại hắn đi! Cho hắn biết phạm vào Vân Lam tông chúng ta đều không có kết quả tốt!”
Mấy thanh niên thiếu nữ ở dưới lo lắng bàn tán huyên náo.
“này liệu hắn có thẳng được không?”
“Ta chắc chắn hắn sẽ thua thôi? Làm sao có thể thắng được cơ chứ!?”
“Ài như vậy chẳng phải Tiêu gia chúng ta lại một lần nữa mất hết mặt mũi sao? Thôi kệ dù sao cũng mất hết mặt mũi rồi mà!”
“Câm miệng!” Thiếu nữ lần này không ngờ lên tiếng là Tiêu Mị. Tiêu Mị tức giận hừ hừ nói: “Các ngươi những người này còn dám nói như vậy! Trong tình cảnh này chúng ta không phải bàn tán những việc này mà là cổ vũ cho Tiêu Sơn ca ca. Ta tin tưởng Tiêu Sơn ca ca nhất định sẽ thắng!” Nói xong nàng cắn cắn đôi môi, ánh mắt mở to tròn lo lắng nhìn lên đài.
Bất chợt trong đám đông một âm thanh vang lên: “Tiêu Sơn ca ca!” Tiêu Sơn hơi ngẩn người thoáng đánh ánh mắt lại thì thấy âm thanh này là do hai người đồng thời phát ra. Họ là Tiêu Mị và Tiêu Tuyết Nhi.
Tiêu Sơn hôm nay hắn muốn nhục nhã Vân Lam tông một phen. Mấy người đột nhiên con mắt mở to tròn nhìn về phía Tiêu Sơn. Hai cánh tay cùng với chân của hắn bốc ra ngọn lửa vô cùng sắc bén. Hắn nhếch miệng cười nhìn về phía Nạp Lan Yên Nhiên đang dần dần tiếp cận mình. Cát Diệp thấy vậy hô lên: “Yên Nhiên cẩn thận nguy hiểm!”
Oanh!
Một tiếng vang lên là một tiếng thét của thiếu nữ: “Aaaa…” Thiếu nữ lúc này bị Tiêu Sơn một quyền oanh kích lên thẳng ngực. Miệng của nàng phun ra một ngụm máu bay ngược về phía sau. Cát Diệp vội vàng sử dụng đấu khí dồn vào hai chân bay lên đỡ lấy Nạp Lan Yên Nhiên.
Mọi người đều hít một hơi khí lạnh, một người kinh hãi lên tiếng nói: “làm sao có thể chỉ một chiêu. Nạp Lan Yên Nhiên là tam tinh đấu giả chỉ trong một chiêu đã bại. Hắn rốt cuộc đến cùng thực lực là ngũ tính đấu giả, lục tinh đấu giả còn là thất tinh đấu giả…”
Tiêu Sơn đứng ở trên đài ngạo nghễ xoay xoay cổ tay tự hỏi mình hơn nữa giọng nói còn vô cùng rõ ràng giống như bạt tai thẳng vào mặt Cát Diệp và thanh niên dưới kia. Tiêu Sơn đưa tay lên nói: “Hử, đây là thực lực thiên tài của Vân Lam tông sao? Ta xem cùng phế vật có gì khác nhau đâu nhỉ? Rõ ràng không chịu nổi một kích!”
Mấy trưởng lão lúc này cũng đờ người ra quay sang nhìn Tiêu Chiến. Tiêu Chiến lúc này mặt xanh ngắt lại, hắn biết sắp có việc xảy ra.
Thanh niên đứng bên cạnh Cát Diệp lúc này tức giận quát lên một tiếng: “Ngươi dám làm bị thương Nạp Lan Yên Nhiên!” Nói xong hắn bay thẳng lên đài. Hắn dùng kiếm đâm về phía ngực của Tiêu Sơn.
Cát Diệp thấy tình trạng diễn biến quá nhanh thì vội vàng hô lên: “Vân…” Hắn chưa kịp lên tiếng ngăn cản thì một tiếng hét lớn vang lên. Cả thân mình của thanh niên cũng bay ngược lại. Thanh niên lần này đau đớn hét lớn: “Aaaa…” cả thân hình của hắn lê dài trên đất. Ngay sau đó hắn phun ra một ngụm máu bất tỉnh.
Leng keng!
Trong khoảng thời gian ngắn mọi người tưởng như thời gian đang trôi chậm lại. Họ rõ ràng nghe được âm thanh của thanh kiếm va chạm vào đất. Đột ngột âm thanh cắt đứt dòng suy nghĩ của họ: “Ha, đây là những thiên tài của Vân Lam tông sao ta so sánh cùng với rác rưởi có gì khác nhau sao? Hài, thật không ngờ Vân Lam tông là một nơi như vậy. Ài tông phái này làm cho ta liên tưởng tới mấy người đi ngoài đường trực chỉ vào mấy hàng luyện gang luyện thép, bán hàng… Ân cụ thể sau lưng đeo một cái sọt!”
Tiêu Chiến thấy vậy mặt đỏ lên quát mắng: “Tiêu Sơn ngươi im miệng cho ta!”
Cát Diệp lúc này vừa cho Nạp Lan Yên Nhiên uống thuốc xong hắn nghe thấy những lời này thì cực độ tức giận. Mặt hắn đỏ phừng phừng, hắn lao thẳng lên đài hét lớn: “Tiểu tử ngươi quá ngông cuồng không biết tôn ti trât tự xem Vân Lam tông ta không người sao?”
Thấy Cát Diệp đạp chân phi lên đài Tiêu Chiến cả kinh hô lên: “Cát Diệp…”
Cát Diệp phi thân lên đài, bàn tay của hắn hướng về phía Tiêu Sơn, cả bàn tay thủ thể tạo ra một trảo chứa nồng đậm đấu khí. Thanh sắc đấu khí hội tụ tại ưng trảo, tản ra sắc bén kiếm khí. Vân Lam tông cao thâm công pháp, thanh mộc kiếm quyết! Cấp bậc: Huyền giai sơ cấp!
Tiêu Sơn có chút kinh hãi hai tay của hắn tu lại không khí cũng nhanh chóng hội tụ. Trên tay của hắn xuất hiện một quả cầu rực lửa liên tục quay tròn. Người tinh mặt ở đây chắc chắn nhìn được chiêu thức này ở đâu rồi!
Tiêu Chiến lúc này vận toàn thân đấu khí nhanh chóng đuổi qua nhưng không còn kịp. Hai người hoàn toàn va chạm vào nhau. Một tiếng oanh nổ lên cả người Tiêu Sơn bị bắn ra ngoài. Hắn theo một đường vòng cung bắn xuống đài lết dài xuống.
Tiêu Chiến trên bàn tay nộ ra một đầu sư vương. Hống! Một âm thanh vang lên Tiêu Chiến oanh kích lên người Cát Diệp. Cát Diệp theo bản năng đưa tay lên đỡ hai người bị đánh lùi lại với nhau ba bước. Tiêu Chiến lùi nhiều hơn nữa bước. Tiêu Chiến tức giận nhìn về phía Cát Diệp nói: “Cát Diệp tiên sinh lên nhớ đây không phải là Vân Lam tông mà là Tiêu gia ta!”
Cát Diệp đôi tay run lên hắn nhìn về phía Tiêu Sơn một chút. Tiêu Sơn từ từ đứng dậy một cách trật vật. Một cánh tay của hắn thong xuống. Hắn dùng bàn tay trái lau miệng máu của mình, miệng hắn hơi nhếch lên cười nói: “Đây là toàn lực của một đại đấu sư sao đúng là mạnh mẽ ta đích thực không phải là đối thú. Bất quá…” Tiêu Sơn nhìn về phía Cát Diệp giễu cợt: “Đây là cái mà người ta gọi là khí độ của một đại tông môn sao? Tiêu Sơn lãnh giáo!”
Cát Diệp hừ lạnh xoay người đi. Khi hắn đi không quên để lại một câu nói: “Hảo cho một Tiêu gia mất đi Tiêu Viêm không ngờ lại sản sinh ra một thiên tài không kém!”
“Ha” Tiêu Sơn cười nói: “Tiêu Viêm huynh đệ của ta có ba năm ước hẹn với Nạp Lan Yên Nhiên vậy ta cũng đinh ra ba năm ước hẹn. Sau ba năm Tiêu Sơn ta sẽ lên Vân Lam tông cùng với Cát Diệp tiên sinh luận bàn một phen đến khi đó kính xin Cát Diệp tiên sinh chỉ giáo!”
“Hảo!” Cát Diệp lúc này đôi tay run lên ôm lấy thiếu niên. Nạp Lan Yên Nhiên lúc này đã tỉnh nhìn về phía Tiêu Sơn trong con mắt của nàng nàng ánh lên vẻ kỳ lạ. Nạp Lan Yên Nhiên cũng không có bị thương nặng như Cát Diệp nghĩ chỉ có thiếu niên kia thương thế cực kỳ nặng nếu không điều dưỡng nửa năm khó mà xuống giường.
Cát Diệp hừ lạnh mang theo hai người rời đi. Tiêu Sơn vẫn đứng đó chăm chú nhìn về phía ba người. Tiêu Chiên lúc này thấy bóng ba người rời đi, hắn tiến tới Tiêu Sơn muốn nói điều gì đó thì chỉ nghe thấy Tiêu Sơn nói một tiếng rất khó hiểu: “Ôi sht!” Ngay sau đó hắn gục xuống dưới đất. Trong lúc mơ màng Tiêu Sơn chỉ nghe thấy mấy tiếng đại loại như: “Tiêu Sơn ca ca, Y sư, y sư….”