Tu Chân Thế Giới

chương 377: thanh hoa tuyết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai loại yêu thuật cao cấp.

Minh Quyết Tử tỉ mỉ xem xét yêu thuật ký lục, cẩn thận suy nghĩ xem hai loại yêu thuật này là cái gì. Hầu hết cao giai yêu thuật hắn đều biết qua một chút. Cũng phải biết cái này không như ba ngàn năm trước, yêu thuật cao giai bây giờ cũng chẳng còn mấy mà thấy.

Thế nhưng bất kể hắn suy nghĩ thế nào cũng không cách nào nhớ nổi lai lịch của hai loại yêu thuật này. Lòng hiếu kỳ của hắn càng tăng cao. Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong hắn - không lẽ đây là yêu thuật cao giai mới sáng tạo? Đại chiến ba ngàn năm trước tuy làm một bộ phận lớn yêu thuật mất đi nhưng yêu thuật trung giai và đê giai đều được bảo tồn khá tốt. Qua ba ngàn năm, phát triển, mỗi Yêu thuật phủ đều tập hợp sức lực, trí tuệ để sáng tạo yêu thuật mới mà những đại danh phủ thì chuyên tâm sáng tạo yêu thuật cao gia mới. Kể cả những Thiên yêu kia cũng cực kỳ nỗ lực.

Yêu thuật phát triển đã mở ra một thời đại mới. Mấy năm nay không ngừng có yêu thuật cao giai mới được sáng tạo. Điều này đã trở thành một trongnhững tiêu chuẩn để đánh giá thực lực một Yêu thuật phủ. Không có yêu thuật cao giai của mình thì không có cách nào lọt được bảng Danh phủ.

Chẳng lẽ yêu thuật cao giai này do một phủ Yêu thuật bí mật sáng tạo ra?

Tuy điều này là suy đoán hợp lý nhất nhưng trực giác của Minh Quyết Tử lại mách bảo với hắn không đơn giản như vậy. Về lai lịch của Tiếu Ma Qua thì vẫn luôn là một bí ẩn. Nhưng khí chất trên người hắn hoàn toàn khác biệt với những yêu xuất thân từ phủ Yêu Thuật.

Có khả năng là yêu thuật cao giai thất truyền từ viễn cổ không?

Minh Quyết Tử quyết định cẩn thận dò xét cho kỹ.

Thanh Hoa Táng Thủy cảm thấy mình sắp phát điên đến nơi rồi.

Tiếu Ma Qua vô lễ với mình như thế đã khiến hắn cảm thấy phiền muộn, không ngờ đến cả tính danh cũng không biết là chó mèo gì, thì đối với mình thật quá vô lễ.

Yêu thuộc Thanh Hoa gia có khi nào phải chịu sự đối xử như vậy?

Mà chết tiệt thật, Thanh Hoa không có chút tác dụng nào với cái loại hỗn đản ngu ngốc đó! Thanh Hoa Táng Thủy nắm chặt nắm đấm, hai mắt muốn tóe lửa. Vì cái gì, vì cái gì mà Thanh Hoa không có tác dụng với cái loại ngu ngốc đó?

Không lẽ Thanh Hoa có nhược điểm trí mạng?

Không thể nào!

Thanh Hoa có được địa vị như ngày hôm nay chính là nhờ đóa hoa xanh nhìn mỏng manh yếu ớt này mà đánh khắp giang sơn.

Ý niệm chợt lóe lên trong đầu như sợi độc đằng yêu dị lan tràn tâm linh hắn. Bất tri bất giá mặt hắn trắng bệch, lưng toát đầy mồ hôi.

Không đúng!

Thanh Hoa tuyệt đối không có vấn đề. Nhất định là do phương pháp mình tu luyện có chỗ nào không ổn. Không sai! Chắc chắn là như vậy!

Trong lòng hắn lại căng thẳng, bản thân mình tu luyện có vấn đề?

"Ca ca, sao vậy?" Vừa đúng lúc đó, Thanh Hoa Tuyết đẩy cửa vào thấy Thanh Hoa Táng Thủy mặt mũi trắng bệch không khỏi giật mình.

"Ta không sao." Thanh Hoa Táng Thủy gượng gạo trả lời, song giọng hắn khàn khàn khô khốc càng khiến mặt Thanh Hoa Tuyết thêm vẻ lo lắng.

Thân hình Thanh Hoa Tuyết cao gầy, không khác biệt lắm so với Thanh Hoa Táng Thủy. Làn da hơi xanh nhưng sáng bóng tinh tế làm nổi bật đôi mắt màu hổ phách trong veo, sáng ngời khiến người động lòng không thốt nên lời. Đặc biệt là hàng lông mi dài cong vút khiến người ta phải yếu mến.

"Ca ca vẫn còn tức giận vì Tiếu Ma Qua sao?" Giọng Thanh Hoa Tuyết dịu dàng như có một ma lực khiến tâm tình Thanh Hoa Táng Thủy nhanh chóng bình tĩnh lại.

Thanh Hoa Táng Thủy hơi do dự nhưng lại nghĩ đến ý niệm như độc đằng mạn vừa rồi, hắn không nhịn được mà nói: "Muội muội, phương pháp tu luyện Thanh Hoa của ta có đúng hay không?"

Thanh Hoa Tuyết ngạc nhiên: "Sao ca ca lại có thể có ý nghĩ kỳ quái như vậy?"

"Vừa rồi ở Hoang thú Kỳ bàn ta tình cờ gặp phải một gia hỏa, cơ bản hắn không sợ Thanh Hoa, Ta thả liên tục mười hai đóa Thanh Hoa, toàn bộ đều trúng vào người hắn nhưng hắn không hề hấn gì." Trong mắt Thanh Hoa Táng Thủy lộ ra mấy phần kinh hãi.

"Á!" Thanh Hoa Tuyết thất kinh nhưng nhìn đến thần sắc đầy hoảng hốt, sợ hải của Thanh Hoa Táng Thủy nàng nhanh chóng trấn tĩnh lại. Nàng trầm ngâm đôi chút rồi chậm rãi nói: "Thiên hạ rộng lớn, thiều gì điều kỳ lạ. Ngay cả "Cấm dạ" của Dạ Thị nhất tộc cũng không dám nói là không yêu nào phá được. Ca ca không nhớ đến sự kiện xảy ra hai năm trước sao?"

Thần tình Thanh Hoa Táng Thủy nhất thời bình tĩnh hơn nhiều.

"Tuy "Thanh Hoa" mà chúng ta tu luyện còn thiếu ba tầng cuối nhưng khẳng định không có vấn đề gì." Ngữ khí Thanh Hoa Tuyết rất chắc chắn.

Thanh Hoa Táng Thủy đã hoàn toàn bình tĩnh lại, hắn thấy muội muội nói có lý. Trong lòng hắn tự chế nhạo mình tố chất tâm lý thật kém quá. Hai anh em cùng cha khác mẹ nhưng cảm tình lại rất tốt. Hơn nữa Thanh Hoa Tuyết tuy là muội muội song tuệ chất thông minh, Thanh Hoa Táng Thủy thập phần khâm phục muội muội, đặc biệt là trên phương diện tu luyện.

Tuy Thanh Hoa Táng Thủy là thành viên của Liên minh Thiên Tài nhưng trước mặt muội muội, hắn không dám kiêu ngạo chút nào. Hắn biết rõ thiên phú tu luyện của muội muội, từ kho nhỏ mỗi lần tu luyện gặp vấn đề hắn đều hỏi ý kiến muội muội. Chỉ là muội muội không thích tranh chấp, chưa bao giờ vận dụng yêu thuật trước mặt ngoại yêu ( không phải ngoại nhân đâu nhá) nên ngay cả phụ thân bọn họ cũng hoàn toàn không biết muội muội tu luyện "Thanh Hoa".

Cái tên Thanh Hoa Tuyết gần như chẳng ai biết rõ.

Chi của bọn họ trong gia phả Thanh Hoa chỉ là một chi phụ, địa vị ngày càng thấp. Trong mắt người khác, từ sau khi Thanh Hoa Táng Thủy gia nhập Liên minh Thiên Tài mới có chút khởi sắc, song chỉ Thanh Hoa Táng Thủy mới biết cái gọi là tuổi trẻ có tiền đồ trong chi bọn họ không chỉ có mình hắn.

Ngay cả hắn cũng không rõ thực lực muội muội mạnh đến mức nào nhưng hắn có lòng tin với Thanh Hoa Tuyết từ khi còn nhỏ đến giờ. Suốt bấy lâu nay, tất cả áp lực của gia tộc đều đặt trên vai hắn khiến hắn vốn mẫn cảm và có chút yếu thần kinh nên dễ bất an,buồn bực thất thường. Song chỉ cần có muội muội trước mặt thì tự nhiên hắn sẽ trầm tĩnh lại.

Khống khí xung quanh muội muội tựa hồ luôn có mùi vị yên tĩnh.

Nếu muội muội nói không thành vấn đề thì nhất định sẽ không thành vấn đề.

"Gần đây ca ca chịu áp lực quá nhiều rồi" Thanh Hoa Tuyết ôn nhu khuyên: "Sự tình Tiếu Ma Qua ca ca chớ đặt nặng trong lòng. Tên này phong cách hành sự quái đản, gây thù oán khắp nơi nên chắc không chết già nổi. Thanh Hoa của ca ca đang trong giai đoạn quan trọng, nếu có thể nâng tiếp lên một bậc thì đó mới chính là trời cao biển rộng."

"Muội muội nói phải, ta chấp vặt quá rồi." Thanh Hoa Táng Thủy đáp. Nhớ lại thời gian vừa rồi cư xử như người điên hắn không tránh khỏi có chút xấu hổ.

Thanh Hoa Tuyết cười ngọt ngào: "Muội đi chơi đây."

Nói xong liền như một đóa tuyết hoa xanh xanh bay lướt đi. Thanh Hoa Táng Thủy nhìn bóng lưng muội muội trong lòng cảm thấy ấm áp. Nếu như muội muội đã thích sống yên tĩnh thì phận ca ca như mình càng phải nỗ lực hơn.

Thanh Hoa Tuyết quay lại trong phòng, ngồi trầm tư lặng lẽ một lúc, trong con mắt màu hổ phách bỗng toát ra mấy phần hàn ý.

"Tiếu Ma Qua…"

Nam Nguyệt mở mắt, chỉ cảm thấy tinh thần cực kỳ sung mãn khó tả, hoàn toàn không còn sót lại chút mệt mỏi nào. Trong lòng thầm vui sướng, "Thiên Nam tiễn thuật" quả nhiên không hổ danh là yêu thuật truyền thừa của bản tộc, thực là lợi hại!

Trong tâm khẽ động, trên đầu ngón tay nàng lập tức lập tức lóe lên hiện ra cây đằng tiễn chừng ba tấc. Cây đằng tiễn tinh xảo mà khéo léo này do hai sợi lục sắc xoắn với nhau tạo thành, phía đuôi còn có ba cái lá tươi xanh mơn mởn trông thập phần khả ái. Đằng tiễn cực kỳ mềm mại, độ dai rất tốt, nàng có thể uốn gập vặn tùy ý mà không đứt. Vừa tiện tay nghịch đằng tiễn, tâm tư tự nhiên cũng lan man.

Lúc trước đại nhân truyền thụ các loại tiểu yêu thuật cho nàng, nàng cũng không bí mật truyền lại cho tộc nhân của mình. Đại nhân không cho phép nàng tuyệt đối sẽ không tiết lộ. Mà ngay cả nghĩ nàng cũng không nghĩ đến. Suy nghĩ duy nhất của nàng là nếu như mình có thể học được chút bản lĩnh thì về sau này có thể kiếm thêm tiền giúp đỡ cho sinh hoạt của tộc nhân tốt hơn.

Khi nàng học bộ "Thiên Nam tiễn thuật" nàng lại nổi tâm tư muốn truyền thụ cho tộc nhân.

"Thiên Nam tiễn thuật" thực sự rất thích hợp với tộc Đằng thị. Nàng mới chỉ luyện qua lần đầu mà tăng trưởng đã được một phần mười. Biên độ tiến bộ này khiến nàng bị dọa khiếp. Nếu như trên lời nói, thần thức tiến bộ là trường kỳ, thong thả thì uy lực của yêu thuật là hàng thật giá thật. Hôm qua trong Bàn cờ Hoang thú nàng đã tiêu diệt bao nhiêu địch yêu? Tròn mười tên!

Trước đây chuyện này là không thể tưởng tượng được. Hơn nữa đấy mới chỉ sau lần đầu nàng tu luyện! Bây giờ nhớ lại thư tịch cổ trong tộc có ghi về uy lực vô cùng của "Thiên Nam tiễn thuật" quả không phải là viết bừa.

Cũng may đại nhân cho phép nàng truyền "Thiên Nam tiễn thuật" cho tộc nhân. Nghĩ đến đây lòng nàng lại tràn đầy cảm kích. Nàng có thể nhìn thấy một con đường sáng rộng lớn phía trước nàng và tộc nhân của nàng. Cũng đôi lúc nàng không khỏi có cảm giác không thực về sự nghèo khó gian nan trước đây, giờ cũng bình thường như ngày hôm qua.

Vô luận xuất phát từ điểm nào thì mình cũng đều phải cảm kích đại nhân.

Nàng chống cằm, đại nhân cường đại như vậy, lợi hại như vậy, mình không thể làm vướng cẳng đại nhân! Nhất định phải tu luyện cho thật tốt! Nếu về sau có thể trợ giúp đại nhân vậy thì càng hoàn mỹ!

Ây cha, phải làm thế nào mới có thể trợ giúp được đại nhân chứ hả?

Trước mắt nàng sáng lên

Tả Mạc liều mạng tu luyện yêu thuật, A Quỷ đứng bên cạnh ngơ ngác mà nhìn. Quang mang yêu thuật phản chiếu trên mặt nàng, trong cặp mắt ngây dại kia chừng như cũng có thêm tia sáng.

Tiểu Hỏa hiếu kỳ di chuyển xung quanh, những quang mang trên tay Tả Mạc kia làm nó cảm thấy rất gần gũi. Tiểu tháp ở bên cạnh cứ dụi vào nó liên tục nhưng nó vẫn thờ ơ chỉ tò mò nhìn yêu thuật trên tay Tả Mạc. Tiểu tháp đành phải bay trở lại vào lòng A Quỷ, ủi tới ủi lui.

Yêu thuật!

Lần trước trong Bàn cờ Hoang thú, chút nữa thì bị lũ yêu kia cho lỗ vốn, Tả Mạc vô cùng kích dộng.

Con bà nó! Cọp không phát uy, lại dám xem anh như mèo (đen) bệnh a?

Không phải chỉ là yêu thuật sao!

Trong lòng Tả Mạc cay cú. Hắn quyết định lần sau quay lãi nhất định không buông tha cho lũ gia hỏa đó. Nếu lần trước không nhờ Hoang thú giúp một tay thì không chừng hắn cũng bị đá ra ngoài. Bị đá ra ngoài cũng không có gì ghê gớm nhưng mất mặt quá thể!

Tốt xấu gì "Tiểu Mạc ca" bây giờ cũng là nhân vật hàng đầu, sao có thể tùy tiện để mất mặt vậy chứ?

Không đem cỗ oai phong tà khí (suy nghĩ cực đoan) này xả ra thì làm sao thể hiện được thủ đoạn của Tiếu Ma Qua đây?

Hắn hồn nhiên không biết trong thời gian hắn vùi đầu khổ luyện đã có một sự kiện không ngờ xảy ra....

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio