Hôm qua mưa cả ngày, gió thổi khiến cho ô của người đi đường nghiêng trái nghiêng phải. Đi ở trên đường cứ như mang theo quạt điện đặc hiệu.
Giờ học còn chưa kết thúc Hạ tiên sinh đã gửi cho tôi mấy tin nhắn, bảo tôi phải đi đón anh, đón thì đón đi.
Lúc tôi mạo hiểm mưa gió vội vã chạy đến trường học, anh gọi một cú điện thoại, lại nói mình bị kéo đi hát karaoke.
Tôi đứng dưới mái hiên tầng dạy học, bây giờ là hơn năm giờ tối, người trong vường trường chỉ còn lác đác. Gió thổi qua lại kéo căng quần áo, thật là lạnh. Tôi nghe anh ý vị mà nói xin lỗi mình, hỏi tôi có muốn đến đó hay không.
Không cần đâu.
Tôi không tốt bụng nói như vậy, nhất định phải nghe thấy anh khép nép nói xin lỗi mình mới thôi. Tôi vẫn không nói gì. Thẳng đến khi anh nóng nảy, nói, bảo bối, em chờ ở đó, anh lập tức qua.
Tôi bỗng chốc không nói. Kỳ thực tôi thật sự không tức giận, chỉ là nghĩ rằng thanh âm của anh trong tiếng mưa rất êm tai, thoải mái đến tận đáy lòng. Nhịn không được mà đùa anh thêm vài câu. Nhưng tôi cũng không ngăn cản anh qua đây, anh dùng ngữ khí như vậy, trong lòng tôi thoáng cái đã mềm mại đến không chịu được, đặc biệt muốn lập tức gặp được anh.
Hạ tiên sinh rất nhanh đã đến, vì không bung dù, cả người ướt đẫm. Tôi nhìn anh giống như con cún lớn bị ướt như chột lột, thoáng cái bật cười.
Em cái tên không tim không phổi này. Anh nghiến răng nghiến lợi mắng.
Tôi vừa cười vừa cầm ô che trên đầu anh.
Cho anh lần sau không dám vứt tôi ra ngoài phóng túng.
.
Điều hòa trong nhà bị hỏng. Cả hai chúng tôi đều là mấy kẻ thích kéo dài đến cuối, tôi nghĩ dù sao mùa xuân đến rồi, cũng sẽ không lạnh, thôi thì để mùa hè nóng thì đổi cái khác sau. Tôi đoán chắc hẳn anh cũng nghĩ như vậy.
Kết quả liên tục nửa tháng trời vẫn trong xanh, nhìn nhiệt độ một tuần nay hiển thị trên màn hình di động vẫn loanh quanh là mấy nhiệt độ đó. Hôm nay nhiệt độ lạnh nhất trong tuần.
Cơm nước xong, hai chúng tôi cùng nằm trên giường.
Tôi chui vào trong lòng Hạ tiên sinh, nhét bàn tay lạnh lẽo của mình chui vào trong cổ anh.
Em làm gì đó!
Lạnh
Nhìn em yếu ớt kìa, đến phòng bếp lấy cốc nước nóng mà úp.
Không muốn đứng lên, cho em úp vào đi mà.
Tôi xấu tính bán manh. Tôi nghĩ một đại lão gia như mình bán manh cũng quá buồn nôn, thế nhưng anh thích, tôi liền không hề áp lực mà làm.
Được rồi, được rồi, đến đây, chà đạp anh đi.
Anh bày ra kiểu dáng lợn chết.
Tôi vui tươi hớn hở, không chút lưu tình xốc lên vạt áo đem tay nhét vào cái bụng mềm mại của anh. Cảm giác anh hơi run run một chút.
.
Hạ tiên sinh động một tí là nói tôi là công chúa nhỏ của anh. Tôi đấm một cái vào ngực anh, anh lảo đà lảo đảo, nhưng mà đến chết không chừa.
Tôi hỏi anh vì sao lại kêu thế.
Bởi vì em có trái tim thiếu nữ rất nặng a.
Có ý gì?
Tâm tư tinh tế, đa sầu đa cảm. Em xem em coi quyển sách này cũng có thể khóc thành như vậy.
Kỳ thực mỗi lần anh gọi công chúa nhỏ trong lòng tôi rất ngọt ngào, nhưng tôi lại không muốn anh nghĩ tôi như con gái.
Không cho gọi thế!
Công chúa nhỏ Công chúa nhỏ
Ngậm miệng anh lại.
Giận à?
Được được được, không gọi nữa. Hôm nay anh muốn ăn cá.
…
.
Thích viết những đoạn ngắn về sinh hoạt của chúng tôi. Anh chưa từng thấy. Tôi rất xấu xa nghĩ, chờ ngày nào đó chúng tôi thật sự chia tay, nhất định phải đem mấy bản đó lưu lại cho anh, nghĩ nghĩ khi đó anh có những nét mặt gì, không khỏi cảm thấy sảng khoái lại đau lòng.
Thực sự có ngày đó không?
Cuộc sống như vậy rất hư ảo, tôi không nhìn thấy điểm cuối.
Nếu như thật sự có ngày đó, người tan vỡ trước tiên nhất định là tôi.
.
Hạ tiên sinh luôn luôn ghét ăn trứng gà luộc, nói nó có mùi tanh.
Tôi mỗi lần bắt anh ăn bữa sáng, anh đều bí mật nhét lòng đỏ trứng cho tôi. Có một lần anh thừa dịp tôi không chú ý liền nhét tất cả vào trong miệng tôi, tôi đầu tiên là bị nghẹn, sau đó bị sặc. Lòng đỏ trứng bị vỡ thiếu chút nữa phun từ lỗ mũi ra ngoài. Khó chịu đến ngay cả nước mắt cũng chảy ra.
Nhìn dáng vẻ vừa hối hận lại yêu thương của anh, tôi không nhìn được xì cười một cái, văng trứng khắp mặt anh.
Em sao lại ngốc thế cơ chứ.
Khụ khụ, anh biến đi!
Sau này đừng luộc trứng gà nữa.
Nghĩ hay quá ha, khụ, sang mai anh ăn hai quả.
.
Ngày hôm qua nghe xong một bài hát.
Cho dù muôn ngàn yêu thương đều là thật,
Lại không ngăn nổi hiện thực tàn nhẫn.
Hai bên chân thành nói hết tương tư,
Duyên định cả đời tại nơi đây.
Trên đời này nhiều thơ tương tư như vậy, nhưng vẫn mãi không nói được hết.
Có người nói, mỗi người đều là một nửa, hai người mới có thể hợp thành chỉnh thể. Cho nên mỗi người đều là cô độc, đều đang tìm kiếm lẫn nhau.
Tôi cảm thấy thật đáng buồn, mặc dù đã tìm được rồi, anh vẫn là anh, mà không phải tôi.
Tựa như mỗi khi tôi nhìn thấy anh, nhưng vẫn còn đang tương tư. Là vô cùng vô tận. Huống chi, chúng tôi còn không biết có thể ở cùng một chỗ bao lâu. Nếu có gì đó muốn bắt buộc chúng tôi tách ra, là rất dễ dàng.
Cổ nhân so sánh tình như sợi tóc, cũng không phải không có đạo lý.
Hạ tiên sinh luôn luôn rất ngăn nắp, anh xoa xoa đầu tôi.
Em lại làm sao vậy?
Em khó chịu.
Khó chịu chỗ nào?
Đây này. Tôi chỉ chỉ đôi mắt. Hình như có gì bay vào.
.
Trước mặt người ngoài, tôi gọi Hạ tiên sinh là Hạ ca.
Khi chúng tôi ở một mình với nhau, tôi gọi anh Hạ tiên sinh.
Ở trên giường, tôi gọi anh là chồng.
Nhớ kỹ lần đầu tiên chúng tôi đến cửa hàng mua quần áo, tôi cứ Hạ tiên sinh, Hạ tiên sinh mà gọi, anh kéo tôi vào phòng thử đồ, chặn tôi lại. Rất hung hăng mà uy hiếp tôi không được gọi như thế.
Tôi đoán rằng anh không dám làm gì tôi, một bên cười còn một bên hung hăng gọi.
Thẳng đến khi anh lấy vật gì đó cưng cứng đâm vào người, tôi thoáng cái im bặt.
Sau đó tôi hỏi anh vì sao không thích tôi gọi anh như thế.
Anh nói như vậy có vẻ chúng ta rất xa lạ.
Tôi còn cười đùa nói, chúng ra vốn đã rất xa lạ a.
Anh liền giả bộ muốn đánh tôi. Gọi chồng mau!
Tôi chỉ gọi như thế ở trên giường, anh đặc biệt thích. Tôi thấy vô cùng thỏa mãn.
.
Hạ tiên sinh nói muốn giảm béo. Tôi làm cơm tối cũng không ăn, còn làm dáng mà nâng tạ tay.
Anh không tính là béo, trên người không có cơ bắp, nhưng mà cao cao tráng tráng, cơ thể cao lớn, khí lực rất lớn. So với anh, tôi quả thực gầy yếu hơn rất nhiều.
Anh luôn luôn lười muốn chết, tôi cười anh thích tự dày vò mình, đều đã ở cùng một chỗ với tôi lâu như vậy, muốn ghét bỏ tôi đã sớm ghét bỏ rồi.
Anh nghiêm trang nói em không hiểu đâu.
Tôi hỏi anh chịu kích thích gì, hay là muốn đi quyến rũ ai.
Vốn chỉ là nói đùa, anh lại không trả lời, như trước một mình hăng say luyện. Khó có được chăm chú như thế.
Trong lòng thoáng cái lạnh lẽo, tôi yên lặng mau chóng thu thập chén bát, đeo tai nghe nằm trên giường đọc sách.
Tôi thực tế cái gì cũng không nhìn nổi, điện thoại còn đang phát bài “Việt Nhân ca”. Con người tôi có khuynh hướng tự ngược, càng cái gì không thể chạm vào tôi càng muốn chạm. Phải tận mắt thấy chính mình đầu rơi máu chảy vẫn không bỏ qua.
Tôi không sợ anh vứt bỏ tôi, không chỉ là bởi vì tin tưởng tình cảm của anh, càng bởi vì sâu trong lòng tôi từ lâu đã phác họa ra hàng ngàn tình cảnh như vậy.
Sinh mệnh ngắn như khói hoa như hoa quỳnh, may mắn có thể cùng anh những năm đó.
Tôi đã nghĩ, tôi có thể tự lo liệu được.
.
Tôi từng viết qua, gặp được Hạ tiên sinh chính là tất cả may mắn của mình.
Cùng Hạ tiên sinh một chỗ đã tiêu hết tất cả tình cảm của tôi.
Cho nên tôi đáng bị như vậy. Ai bảo tôi tham lam như thế.
.
Ngày hôm nay trở về nhà một chuyến. Là sinh nhật một người bạn tốt ở cao trung, tiện thể tổ chức tụ họp lớp một lần. Nói là bạn tốt, tốt nghiệp xong cũng không còn liên lạc nữa, chỉ là lúc đó coi như tốt mà thôi. Hắn thi vào một trường cao đẳng tầm trung, sau khi tốt nghiệp lập tức ra xã hội dốc sức làm việc, không biết hiện tại thế nào.
Tôi luôn luôn không tham gia mấy loại hoạt động thế này, chỉ là không chịu nổi thịnh thình, vừa vặn tôi cũng đã lâu rồi chưa về nhà.
Đối với mẹ vẫn luôn luôn cảm thấy hổ thẹn, bà không biết chuyện của tôi, tôi cũng không dám nói. Tôi biết bà nhất định không chấp nhận nổi.
Mẹ thấy tôi trở về rất cao hứng, hăng hái hỏi tôi chuyện ở trường, tiền có đủ hay không, bài học thế nào. Không hỏi tôi chuyện bạn gái khiến tôi cảm thấy rất vui mừng. Phỏng chừng trong mắt bà tôi vẫn còn là trẻ con a.
Chỉ có ba năm, rất nhiều đồng học cao trung tôi đã không nhớ nổi, bất quá khi đó tôi luôn luôn là người vô hình trong lớp, người nhớ không nổi tôi phỏng chừng còn nhiều hơn.
Có điều may là mị lực của lớp trưởng không giảm, tụ hội để hắn chủ trì rất nhanh liền có màu sắc.
Từ khi cùng Hạ tiên sinh ở cùng một chỗ, cuộc sống của tôi vẫn luôn xoay quanh anh, rất lâu rồi vẫn chưa náo nhiệt như vậy.
Ăn cơm xong mọi người rất tự nhiên đề nghị đi hát karaoke, tôi xem thời gian còn sớm, liền đi theo.
Đồng học có sinh nhật hôm nay vẫn rất chú ý tâm tình của tôi, tôi nghĩ chúng tôi hình như lại trở về khoảng thời gian chép bài tập của nhau. Ở trên ghế lô KTV, hắn đưa điện thoại cho tôi.
Chúng tôi ngồi xổm ở trong góc, hắn thuần thục mà đốt một điếu thuốc.
Vào xã hội rồi mới thấy trường học tốt, gặp mấy người các cậu đích thực làm người khác thật ước ao.
Tôi không đáp.
Cậu gần đây khỏe chứ?
Rất tốt.
Ai, mệt tôi vẫn còn nhớ nhung cậu.
Tôi theo bản năng mà cảm thấy hắn giống như tôi.
Là Liễu Y, cô ấy vẫn còn thầm mến cậu nha, lúc đó cậu đừng xem bề ngoài tôi tốt với cậu như vậy, kỳ thực trong lòng hận cậu muốn chết.
Tôi cảm thấy dở khóc dở cười. Tôi thế nào không biết.
Cậu xem cậu đi, chính là cái bộ dạng ngốc nghếch này của cậu, tôi lúc đó mới không nhẫn tâm đánh cậu.
…
Ai Ai bảo câu lớn lên trắng nõn a, khẩu vị của mấy cô nàng hiện tại đều giống như cậu vậy.
Thế vì sao hiện tại lại nói cho tôi biết.
Nhìn cậu vẫn là bộ dáng ngốc nghếch đó đi.
Hắn yên lặng bóp tắt điếu thuốc. Vỗ vỗ vai tôi.
Cậu ở lớp học vẫn là quan hệ với tôi tốt hơn một chút, sau này có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi, tôi có thể giúp được cậu một chút.
Tôi gật đầu. Trong lòng rất cảm tạ hắn.
Đi thôi.