Dịch: Hoàng Hi Bình
Phát hiện biến hoá của người, Đỗ Duy biết nếu mình không làm gì, bọn chúng sẽ lập tức bộc phát, trở thành Demon.
Vì vậy hắn hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Tôi cảm thấy, suy nghĩ của mấy cô cậu rất có vấn đề, sao cứ liên tưởng đến ma quỷ?"
Vừa nói, hắn vừa nhìn Lisa: "Lưu thông máu ở chi dưới của mọi người đều rất dễ xảy ra vấn đề, lúc này nếu có người túm lấy cô, rất dễ để lại dấu tay, đó là do máu huyết lưu thông kém, nên mới biến thành màu đen."
Lisa sốt ruột nói: "Nhưng mà thân thể của tôi từ trước đến nay rất tốt, lại thích vận động, không thể xảy ra tình trạng như anh đang đề cập."
Đỗ Duy liếc cô một cái, rồi lạnh nhạt nói: "Khi lưu thông máu ở chi dưới có vấn đề, sẽ xảy ra hiện tượng tay chân lạnh. Nghiêm trọng sẽ bị hoại tử, cô có chắc cơ thể mình thực sự tốt không?"
"Ơ... tôi…."
Lisa sờ sờ tay của mình, quả thực có hơi lạnh, không khỏi bối rối nói: "Hình như đúng như lời của anh nói, nhưng tôi cũng chưa từng gặp phải tình huống này. Cho dù có bệnh, cũng không thể sau khi tiến vào Ngôi nhà kinh dị mới phát?"
Đỗ Duy nói tiếp: "Về mặt khoa học mà nói, quả thực là không thể, nhưng cô cậu không phát hiện nhiệt độ trong Ngôi nhà kinh dị rất thấp sao? Hơn nữa đây còn là tầng hầm... nhiệt độ sẽ tạo ra tình huống như tôi vừa nói."
Thực ra, những lời này nửa đúng nửa sai, cố ý đảo lộn trắng đen.
Cũng giống như một kẻ lừa gạt, hắn sẽ không nói mãi một chuyện, chỉ lập lờ nước đôi, để bạn tự suy tư.
Càng nghĩ càng dễ dao động.
Sau đó Đỗ Duy lại nhìn người đàn ông: "Tôi đã nghiên cứu rất kỹ kết cấu của Ngôi nhà kinh dị, thực ra, đây cũng là một trong những mục đích của tôi tới đây. Ngôi nhà kinh dị được chia thành hai phần: trên mặt đất và dưới đất. Lối vào là trên mặt đất và lối ra là ở dưới lòng đất, phải đi thang máy mới có thể rời khỏi."
Nói đến đây, Đỗ Duy dừng một chút, sắp xếp ngôn từ rồi nói tiếp: "Khoảng cách giữa mặt đất và lòng đất chỉ m, cậu cho rằng thứ mình nhìn thấy thật sự là cửa vào sao?"
"Theo tôi biết, gần đây một số tràng cảnh bên trong Ngôi nhà kinh dị đã được sắp xếp lại. Nếu cánh cửa cậu bước vào thực ra chỉ là một cơ quan. Sau khi rời khỏi, cậu sẽ đến khu Ác Mộng Phố Elm, khả năng này vô cùng lớn."
Hắn đang nói dối. Nhưng có rất ít sơ hở.
Người đàn ông suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhưng đây chỉ là suy luận của anh, còn nữa, anh vừa mới đề cập, mình đến Ngôi Nhà Kinh Dị có mục đích?"
Đỗ Duy gật đầu nói: "Đúng vậy, nhân viên làm việc ở đây chết liên tục. Tôi tới đây để điều tra chuyện này."
Nghe đến đây, mọi người đều im lặng.
Được một lúc lâu, bạn gái cũ của người đàn ông này phá vỡ sự im lặng: "Chúng tôi cũng bắt gặp thi thể của một nhân viên. Thực ra, chúng tôi nghi ngờ có kẻ sát nhân trong Ngôi nhà kinh dị này.”
Đỗ Duy quay đầu nhìn cô, thâm ý nói: "Đây là lý do lúc trước tôi ngăn cản cô vào."
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, những biến đổi kỳ lạ trong cơ thể bốn kẻ này có hơi chậm lại.
Trạng thái của họ cũng dần trở lại như lúc ban đầu.
Thấy vậy, Đỗ Duy thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình như đang làm xiếc đi trên dây, nếu không cẩn thận sẽ ngã chết.
Tuy nhiên đúng lúc này, Lisa lại đưa ra một câu hỏi.
Giọng cô rất thấp, mang theo cảm xúc kỳ lạ: "Anh là cảnh sát? Hay là thám tử?"
Hắn im lặng một lúc, rồi thản nhiên nói: "Cô nghĩ vậy cũng được, nhưng thật ra tôi là bác sĩ tâm lý."
"Há?"
Lisa nhìn chằm chằm Đỗ Duy: "Bác sĩ tâm lý sẽ điều tra loại chuyện này?"
Sau khi câu này được nói ra, ánh mắt của những người khác trở nên có chút kỳ lạ, nhìn chòng chọc vào Đỗ Duy.
Một loại ác ý cực kỳ ức chế, thâm độc nào đó dường như vẫn chưa lộ ra hết, đang từ từ toả ra từ trên người của bọn họ.
Hô hấp của Đỗ Duy chậm lại trong chốc lát, trong trạng thái Quỷ Nhãn, hắn trông thấy sắc mặt của mọi người đều trở nên xấu xí.
Trong bóng tối, nhìn mà lông tơ muốn nổ tung.
Hắn biết người này căn bản đã tới cực hạn, nếu không lấp liếm được sơ hở này, bọn họ có thể lập tức trở thành ác quỷ.
Mà hắn chẳng còn thủ đoạn gì để xử lý chúng.
Nghĩ đến đây, Đỗ Duy thì thào: "Tôi có mối quan hệ rất thân thiết với cảnh sát Tom. Tôi cũng đã tham gia vào rất nhiều án mạng."
"Được sự nhờ cậy của hắn, nên tôi mới tới Ngôi nhà kinh dị này."
Sau đó, hắn còn nói thêm: "Phòng khám tư vấn tâm lý của tôi ở phố Queen, Bắc Brook. Nếu cô cậu không tin tôi, có thể kiểm tra sau khi ra ngoài."
Lời vừa mới nói xong.
Ác ý từ từ thu lại rất nhiều, bộ mặt gớm ghiếc, dữ tợn của bọn chúng trong trạng thái Quỷ Nhãn cũng đã dịu đi.
Lúc này, Bob nhìn Đỗ Duy, nói: "Bắc Brook? Anh là bác sĩ Đỗ Duy? Tôi biết anh, chị họ tôi đã tới chỗ anh để khám bệnh."
Đỗ Duy cau mày hỏi: "Chị họ của cậu là ai?"
Bob gật đầu: "À, chị ấy tên là Elsa Kliman, là một lập trình viên."
Đỗ Duy im lặng một lúc, mới nói: "Ừm, tôi nhớ cô ấy."
Bob nói với chút xót thương: "Đáng tiếc là chị ấy đã chết. Người phụ trách vụ này là cảnh sát Tom. Tôi nghĩ mình có thể tin những gì anh nói.”
Đỗ Duy gật đầu, không nói gì.
Những người khác cũng rơi vào sự bình yên đầy quỷ dị.
Tiếp tục đi về phía trước.
Đỗ Duy trong lòng cũng thầm tính toán, bao lâu nữa thì lũ này phát hiện sự thật mình đã chết.
Cũng đã đi được khoảng phút.
Khu Ác Mộng Phố Elm có tổng cộng mét, với tốc độ này, lẽ ra đã phải tới điểm cuối.
Hắn lờ mờ cảm thấy tình cảnh này thật khôi hài.
Nơi này gọi là Ác Mộng Phố Elm, còn mình lại đi cùng với lũ Demon.
Chỉ là lũ Demon này chưa nhận ra sự thật rằng chúng đã chết.
Rất nhanh……
Trong ánh sáng mờ ảo, một chiếc thang máy được trang trí bằng lũ ác quỷ kinh khủng xuất hiện trước mặt Đỗ Duy.
Hắn liếc nhìn những người khác, thấy bọn họ chỉ cúi đầu không có phản ứng gì, thầm đề cao cảnh giác.
Bob nhấn cửa thang máy.
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Không gian trong thang máy rất nhỏ, hơn nữa do cố ý bố trí nên bốn phía toàn được đóng khung bằng gương.
Nhưng trong gương, chỉ có một mình Đỗ Duy.
"Đi thôi, bác sĩ Đỗ Duy."
Bob nhỏ giọng nói, nhưng những người khác không nói gì, mà đi thẳng vào thang máy.
Ánh mắt Đỗ Duy có chút kỳ quái, một tay đút vào túi quần, bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra con dao găm thánh giá bằng bạc. Dù biết nó không có nhiều ý nghĩa, nhưng ít nhiều có thể giúp hắn bình tĩnh.
Bị ánh mắt của bốn người khóa chặt, Đỗ Duy chỉ đành im lặng.
Hắn đang nghĩ về cơ hội sống sót, nếu mình lựa chọn chạy trốn trong tình huống này.
Demon trong thang máy đã tới điểm cực hạn, nhưng không có biện pháp gì để đối phó với bọn chúng, chỉ có tay phải ác linh hoá, cũng không đủ để xử chúng.
Chỉ cần mình có bất cứ hành động gì, thì chúng đều sẽ trở thành Demon.
"Không có cách nào ra ngoài."
Hắn thầm nói trong lòng, rồi bước vào thang máy.
Im lặng chết chóc, không một tiếng động.
Thang máy chỉ có nút: + và -, đóng mở cửa.
Sau khi bấm nút +, thang máy từ từ đi lên.
Dưới ánh đèn thang máy mờ ảo chiếu xuống, gương mặt vô cảm của Đỗ Duy phản chiếu trong gương.
Lúc này, Bob đột nhiên chỉ lên phía trên nói: "Bác sĩ Đỗ Duy, tôi đã nhìn thấy xác của mình."