Đêm nay bạn mất ngủ rồi. Mất ngủ nên ngứa tay lôi hàng ra tung a =))
Đã lâu rồi không cùng cha mặt đối mặt ngồi nói chuyện như thế, khi đang nói chuyện, Thẩm Nguyệt kéo Chu Thiến trở lại, lần lượt an vị gần Thẩm Bạch.
“Anh hai, các anh đêm nay qua đêm a ” Thấy Thẩm Bạch gật đầu, Thẩm Nguyệt mỉm cười “Tốt lắm, vậy anh ngủ ở trong phòng trước của anh đi, để anh Khang Ngôn ngủ ở phòng khác nha.”
Vốn Thẩm Bạch muốn nói Khang Ngôn cùng hắn ngủ chung là được rồi, nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng cảm thấy có chút không ổn. Bất quá trong hắn nói thầm, đây là Thẩm Nguyệt cố ý.
“Thừa dịp mẹ con cùng Khang Ngôn không ở, cùng các con nói một chút.” Thấy Thẩm Nguyệt cùng Chu Thiến bên cạnh tính toán ly khai liền nói:” Hai người các con ở cũng không sao, cũng nghe đi.“
“Cha, ngài nói đi, trong lòng con cũng có lời đã nghẹn từ lâu muốn hỏi cha.”
“Cha cũng đâu phải lão cổ hủ ngoan cố, tự khi mẹ con nói chuyện của con với cha, cha cũng đâu chạy đi ngăn cản con, Thẩm Bạch.”
Nâng chung trà lên, Thẩm phụ uống một ngụm trà nóng, mới nói tiếp đi:“Từ nhỏ hai người các con đã có cá tính riêng, cha cũng không muốn các con đi theo lối mòn xưa của cha, thời tuổi trẻ thì muốn cái gì làm cái đó, bất quá bây giờ…”
Từ trong mắt cha hiện lên trầm tư, làm cho chóp mũi Thẩm Bạch không khỏi đau xót, trong lúc nhất thời có điểm muốn tránh qua phụ thân con mắt.
“Năm đó con tức giận chuyển ra khỏi nhà, con không biết cha và mẹ đã lo lắng thế nào đâu, mẹ con còn rất nhiều đêm không ngủ được, những chuyện này con cũng biết mà.”
“Cha…”
“Kỳ thật mẹ con sớm đã không còn tức giận, chỉ là con cũng biết, khúc mắc dễ buộc khó cởi, ít nhiều là muốn con nhường bà ấy một điểm là được.”
Thẩm Bạch nhìn cha, nhớ tới năm đó sau khi chuyên đu, Thẩm Nguyệt cơ hồ là ba ngày hai lần nói với hắn, mẹ thường xuyên than thở một mình.
“Cha, con……”
Đến tột cùng phải nói thế nào, Thẩm Bạch thoáng cái cũng tìm không thấy cách thức, là an ủi, hay là biểu lộ tâm tích?
“Cha đã từng trải qua tuổi trẻ, rất nhiều chuyện có lẽ con cũng không nhớ rõ, nhưng mẹ con cũng không phải người không cần thân tình ” Nói xong, Thẩm phụ nhìn xem hai vợ chồng Thẩm Nguyệt “Có một số việc, em trai con tinh tường hơn cha, để nó nói chắc con sẽ tin tưởng hơn.”
“Cha, con với Khang Ngôn là nghiêm túc, con…”
“Ha ha, thằng này, cũng có lúc con thật lanh lẹ nha?”
“Cha, cha trực tiếp cùng anh hai nói đi, tâm tư của cha mẹ thật sự chúng ta đoán không ra.”
Cha mẹ Thẩm Bạch có thói quen ăn cơm tất niên trong nhà, năm nay chỉ là thêm vài đôi đũa cái bát, rất náo nhiệt. Trên bàn cơm, hòa hòa khí khí, không có xuất hiện không khí bị đè nén, trong nội tâm đoàn người đương nhiên thoải mái.
Vốn đang ăn cơm, giúp nhau gắp đồ ăn cũng không là gì, nhưng Thẩm Nguyệt lại khắp một khối khoai từ vào bát Thẩm Bạch: “ Anh à, khoai từ bổ thân, có công hiệu ích tinh , ăn nhiều một chút.” Thật khiến mặt Thẩm Bạch thoáng cái cứng lại, sau đó không khí trên bàn cơm cũng thoáng cái trở nên an tĩnh.
“Ách ách ách, cái này.” Thẩm Bạch xấu hổ nhìn về phía Thẩm Nguyệt s, Thẩm Nguyệt từ nhỏ là người thông minh , lập tức cũng gắp một khối khoai từ lớn hơn vào trong bát cha mình, mang theo tươi cười, nói:“Cha, ngài cũng ăn nhiều chút.”
Lập tức hướng gió vừa chuyển, Thẩm phụ đương nhiên cũng sẽ vào vai trưởng bối dặn dò tiểu bối, cởi mở nói khoai từ là đồ ăn tốt, cả trai lẫn gái ăn ăn đều có chỗ tốt. Mà con trai của Thẩm Nguyệt – Thẩm Tiểu Hàng lại hoàn toàn không nghe hiểu được người lớn đang nói cái gì, đành cắm cúi ăn đồ ăn của mình.
Tất cả mọi người cùng cười, trên bàn thoáng cái liền vui vẻ lên, trò chuyện cởi mở.
Đã xong hết thảy hoạt động giải trí, cũng sắp đến một giờ, tất cả mọi người mệt mỏi, đều tự trở về phòng nghỉ ngơi. Lúc lên lầu, Thẩm Bạch đi ở sau lưng Khang Ngôn, nhẹ giọng đối Khang Ngôn nói một ít lời, làm cho mặt Khang Ngôn đỏ đến tận cổ.
“Anh.. cút sang một bên.”
Nói rồi, Khang Ngôn liền đẩy Thẩm Bạch ra, hướng gian phòng của mình đi đến, Thẩm Bạch đương nhiên không buông tha Khang Ngôn, lôi kéo Khang Ngôn vào gian phòng của mình, nói:“Phòng ở đằng kia cơ mà!”
Mất sức của chín trâu hai hổ mới đem Khang Ngôn túm vào gian phòng của mình, đóng cửa lại, Thẩm Bạch liền hỏi Khang Ngôn, buổi chiều cùng mẹ nói những thứ gì.
Thở dài thật sâu, Khang Ngôn biểu lộ ra bất đắc dĩ, đi đến bên giường ngồi xuống:“Bác chỉ mong anh có một đứa con.”
Hồi lâu, Thẩm Bạch cũng không nói gì nữa, cau mày nhìn Khang Ngôn.
“Em nói thế nào?.”
“Em sao?” Khang Ngôn nằm vật xuống giường, chằm chằm vào trần nhà, hồi lâu mới bật ra mấy chữ:“Em đáp ứng rồi.”
“Em đáp ứng rồi!”
Thẩm Bạch trở nên vô cùng kích động, nghĩ tới tràng cảnh trước kia, trách không được mẹ cùng Khang Ngôn tựa hồ thoáng cái liền thân cận lên rất nhiều, nguyên lai là mình đã bị “Bán đứng”, sao có thể như vậy!
“Khang Ngôn, em vì cái gì lại đáp ứng, anh không muốn cùng cô gái khác lên giường!”
“Ách, cái này……”
Khang Ngôn từ trên giường đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Thẩm Bạch, nhìn vào mắt Thẩm Bạch thật lâu, đột nhiên nhịn không được cười lớn.
“Em cười cái gì?”
“Anh trở nên đần từ khi nào thế, hiện tại phương pháp sanh con có rất nhiều loại.”
Thoáng cái Thẩm Bạch liền âm trầm mặt, khi nào thì Khang Ngôn cũng trở nên thích nói giỡn như vậy, muốn hảo hảo thu thập nha, vươn tay liền ôm eo Khang Ngôn, bế y lên.
“Như vậy nha, chúng ta phải đi chế tạo hài tử đi, ha ha.”
“Thả em ra, thả xuống, Bạch ngốc!”
“Đừng kêu quá lớn tiếng, cách âm của nhà anh không tốt đâu nha ……”