( - Vật trong ao: Từ ngữ ám chỉ người không có khát vọng lớn lao, những kẻ tầm thường.)
“Rất đẹp?” Tả Thành cười lạnh, trong mắt hiện lên vẻ khát máu, “Những gì càng xinh đẹp càng có thể chết người.”
Rất đẹp, nhưng mà Giang Hạ Sơ lại không thích. Bởi vì gặp được Tả Thành nên cô đã quên lời nói trước kia.
Tựa như anh túc phải không? Xinh đẹp đến chết người, nhưng mà cô vẫn lưu luyến. Ánh mắt anh bất ngờ trở nên cay độc, nhưng Quan Hân vẫn không muốn né tránh: “Đúng vậy, nhưng mà vẫn có một số người sẽ vui vẻ chịu đựng.”
Tựa như Quan Hân...
Nhưng không bao gồm Giang Hạ Sơ...
Tả Thành im lặng không nói gì. Dường như Quan Hân có làm thế nào cũng không thể bước vào thế giới của Tả Thành.
“Tôi muốn biết, nguyen nhân lựa chọn tôi, ngoại trừ tấm thẻ công tác này, không còn nguyên nhân nào khác ư?” Cô cất giấu vẻ vội vàng, giả bộ nhẹ nhàng bâng quơ nhưng có vẻ rất gượng ép. DinĐn~LQuiy-D-n
Vì sao? Ngay cả ngụy trang cô cũng không làm được, không hiểu sao tim lại đập mạnh như vậy, Quan Hân cảm thấy trở thấy không kịp.
Đúng. Chỉ một chữ lạnh như băng, Tả Thành nói mà không chút do dự.
Ai cũng có thể, ngoại trừ Giang Hạ Sơ... Tả Thành cất giấu tâm sự này trong lòng.
“Thật là đáp án khiến người ta tổn thương.” Cô cười yếu ớt không chút để ý. Có ai đó đã từng nói, nụ cười là cách ngụy trang tốt nhất, đó là tấm áo choàng có thể phủ lấy sự thất bại nặng nề trong lòng Quan Hân.
Tổn thương là bởi vì đã cho người khác có quyền lợi làm tổn thương mình. Quan Hân đau lòng, từ khi nào, cô đã cho Tả Thành cái quyền lợi đó, vậy mà cô lại không hề hay biết.
Tả Thành trầm mặc không nói, bình thản như sóng nước chẳng xao.
Lại là không gian trầm lắng ấy. Quan Hân cười khổ, có lẽ là nên nói cái gì đó. Cô cất giọng nhỏ nhẹ, như đang vui đùa: “Mấy ngày nay, mọi người ở đài của tôi đều hỏi tôi, anh có thể lên sóng radio được không, bọn họ muốn phỏng vấn anh. Mỗi ngày ông Trương đều nhìn trăng nhìn sao, đặt toàn bộ hi vọng lên người tôi, nhưng có lẽ là tốn công vô ích rồi.”
“Có thể.” Tả Thành lời ít ý nhiều trả lời, phong cách trước sau như một.
Quan Hân kinh ngạc, lông mi dài khẽ run lên, cô trêu tức hỏi: “Anh bồi thường cho tôi đấy à?”
“Không phải.” Tả Thành không do dự chút nào.
Nếu là Giang Hạ Sơ, Tả Thành sẽ che giấu thật kỹ, đây cũng là điểm khác nhau.
Quan Hân sững sờ, nhìn khuôn mặt Tả Thành ẩn sâu trong bóng tối. Nếu anh không giải thích thì tốt biết mấy, như vậy cô vẫn có thể lừa dối bản thân rằng đây không phải là trò chơi...
“Tôi lại hi vọng anh nói 'Phải' “ Quan Hân cũng không hiểu vì sao mình lại thốt ra được như vậy, rõ ràng là cô đã che giấu rất kỹ.
Bởi vì bồi thường thì sẽ như ý nghĩ của cô, còn nếu không phải bồi thường, thì đó là quy tắc trò chơi của Tả Thành. Không biết vì sao, Quan Hân lại hiểu, quy tắc này là vì một người khác mà tồn tại.
Góc ấm áp trong thế giới của Tả Thành, rốt cuộc là ai? Cô muốn biết, nhưng lại cảm thấy sợ hãi.
Trai tài gái sắc, không thể nghi ngờ là do ông trời tác hợp thành, nếu Quan Hân là người ngoài cuộc, sợ là cũng sẽ nghĩ như thế. Chẳng qua, những người đứng xem thì u mê, người trong cuộc mới hiểu rõ. Quan Hân biết rõ mình và Tả Thành hoàn toàn là đang diễn dựa theo một kịch bản có sẵn. D-inĐ`n~LQu=iy-D-n
Chớp mắt một cái, hội trường yên tĩnh, những cặp mắt nịnh nọt, những ý nghĩ bắt chuyện tâng bốc đã tắt ngóm sau một cái liếc mắt lạnh lùng sắc bén. Tả Thành đứng cô độc không nói một lời như vậy, nhưng lại có thể khiến cho người khác im lặng.
Tả Thành giống như một vị vương giả, khiến cho ai cũng không thể bỏ qua sự tồn tại. Quan Hân bỗng nhiên cảm thấy may mắn, ít nhất hiện tại, người đàn ông này là của Quan Hân cô, không phải của bất cứ kẻ nào.
Bàn tay nâng ly rượu của Quan Chấn Bắc hơi cứng ngắc, ông nhìn Tả Thành: Khí thế thật mạnh, người đàn ông này tuyệt đối không phải là vật trong ao.
Quan Chấn Bắc thu lại vẻ mặt, bước ra nghênh đón anh, đối xử như một vị khách quý.
“Ba.” Cánh tay đang khoác lấy tay Tả Thành của Quan Hân cũng không vì tầm mắt của Quan Chấn Bắc mà rút về, cô vẫn tự nhiên như trước.
Có lẽ Quan Hân cũng rất giỏi đóng kịch, ngoại trừ cô và Tả Thành, những người khác đều là người xem. Cô không thông báo về tình tiết của vở kịch với họ, ngay cả ba cô cũng không ngoại lệ. Cho nên Quan Chấn Bắc cảm thấy vô cùng hãnh diện vì cô có được một người đàn ông như vậy săn sóc, nhưng cô lại tiếc hận vì sao đây chỉ là một trò chơi.
Quan Chấn Bắc cười dịu dàng với con gái, không giống nụ cười mang tính chất thương mại như vừa rồi. Lúc này, ông đang sắm vai là một người cha từ ái. Ông quay đầu, khách khí mà cẩn thận nói với Tả Thành: “Tả tổng đến đây, thật là vinh hạnh quá.”
Tả Thành chỉ hơi gật đầu, không có biểu cảm cũng không hề nhúc nhích, bầu không khí lạnh lẽo mà yên ắng đến cực điểm.
Quan Hân cười khổ, xem đi, vở kịch này vẫn có trăm ngàn sơ hở. Hai người đàn ông này, một người là cha cô, môt ngừoi là người yêu cô, nhưng lại câu nệ, dè dặt cẩn trọng đến như vậy.
Dường như Quan Chấn Bắc rất biết hòa giải, cũng cảm thấy hơi xấu hổ, nên cười đùa: “Về sau Quan Hân xin nhờ Tả tổng chiếu cố nhiều hơn.”
Tả Thành vẫn chỉ gật đầu không nói, yên lặng trước sau như một, trên gương mặt lạnh lùng âm trầm dường như không hề có vẻ muốn lùi bước.
Càng lúc Quan Hân càng cảm thấy đây giống như một cuộc giao dịch. Ba cô đa mưu túc trí, Tả Thành ngụ ý không rõ, cô là người trung gian, biết rõ nhưng vẫn giả vờ hồ đồ.
Quan Hân không muốn trò cười này tiếp diễn nữa, cảm thấy nên có chừng mực, bằng không Tả Thành cũng sẽ chán nản khi phải phụ họa như vậy. Cho nên cô lảng sang truyện khác mà không để lại dấu vết: “Ba, đã bắt đầu chưa?”
Hôm nay là sinh nhật Quan Hân, nhưng cô lại cảm thấy bức bối khó chịu, như thể xung quanh đều là khí lạnh của mùa đông tụ hội lại. Năm nay có chút khác biệt đó là có thêm Tả Thành. Cô nghĩ, cô sẽ vĩnh viễn nhớ kĩ ngày sinh nhật này, về sau, vào mỗi dịp sinh nhật sẽ đều nhớ về ngày hôm nay.
Quan Chấn Bắc đột nhiên nhíu mày, thu lại chút dáng vẻ cha già hiền từ: “Quan Hân, có thấy Quan Ngải đâu không? Hôm nay cũng là sinh nhật nó mà ngay cả bóng dáng cũng chưa thấy đâu.” Giọng điệu của Quan Chấn Bắc không hề giống một người cha, mà thêm vào đó là sự soi mói.
“Không phải có con rồi sao, Quan Ngải không thích những nơi như vậy, đợi nó lộ mặt là tốt rồi. Con sẽ ứng phó.”
Trên mặt Quan Chấn Bắc rõ ràng có vẻ giận dữ, dường như trong khoang mũi còn bật ra giọng điệu bực bội: “Kỳ quái.” Ngay sau đó lại thu lại biểu cảm, nói cười ríu rít với Tả Thành, “Khiến Tả tổng chê cười rồi.”
Tả Thành không nói, Quan Chấn Bắc hơi mất tự nhiên: “Có người bạn làm ăn vừa đến, tôi đi tiếp đãi một chút.” Dường như Quan Chấn Bắc rất giỏi xử lý những tình huống tẻ ngắt như vậy, chỉ một câu nói đã có thể thoát thân, ngay cả một phiến lá xấu hổ cũng không dính vào người. Di>nĐan~L