Minh Xá điên cuồng mà quật đánh thạch liệm màu đen và cả toà núi đá, khi hắn quật đánh núi đá phía dưới cũng bắt đầu dâng lên chấn động, chỉ là mặc dù núi đá đã bắt đầu chấn động rơi xuống đá vụn to to nhỏ nhỏ, thạch liên nhỏ mảnh trói bạch xà lại không đứt như tưởng tượng của Minh Xá —— ở trong nháy mắt thạch liệm đứt từ trên sơn thể lại xuất hiện càng nhiều sợi thạch liệm màu đen đem bạch xà trói chắc hơn, Minh Xá càng cắt đứt thạch liệm mới sinh trưởng càng nhiều, dây xích màu đen rậm rạp chằng chịt kia khiến Nguyên Tu Vân nhìn trong lòng đều tê dại.
"Thực sự là mất trí." Nguyên Tu Vân cắn răng, "Tiểu Sỏa Đản! Đi thiêu xiềng xích!" Tảng đá xiềng xích kia bị Minh Xá đánh gãy lại vẫn có thể lại dài ra nhiều hơn, hơn nữa trên xiềng xích dường như có chứa độc tố màu đen, khiến bạch xà hoàn toàn không cách nào hành động trốn khỏi. Y có thể tưởng tượng bạch xà ở lúc thanh tỉnh và có thể phản kháng đối mặt với tình huống như thế có bao nhiêu vô lực và phẫn nộ. Càng giãy dụa càng bị ràng buộc, bằng vào năng lực của mình lại không cách nào thoát khỏi, tình huống như vậy giằng co hơn năm trăm năm, trong lòng Nguyên Tu Vân nhịn không được cảm thán, như thế mà bạch xà này cũng không chết cũng là kinh khủng rồi.
Có điều, chỉ sợ hắn còn sống, tính cách cũng có thể sẽ vặn vẹo không còn hình dáng rồi đi?
Ngoại trừ Minh Xá và Tiểu Sỏa Đản đang cố gắng, Dịch Nhiên ngược lại gọi trở về kiếm Lôi Bôn của mình, sau đó yên lặng nheo cặp mắt lại nhìn núi đá chấn động, mặc dù hắn ở trong Đại thế giới, cũng tuyệt đối sẽ không tồn tại núi đá thần kỳ như vậy, có thể vĩnh viễn tăng thêm sinh trưởng, giống như vật còn sống. Cho nên, toà núi đá này rất có thể cũng như thủ thuật che mắt bọn họ gặp phải trước đó đều bị động tay chân, mà đối mặt mưu tính như vậy chỉ cần tìm được trận nhãn [mắt trận] mấu chốt nhất, là có thể triệt để giải quyết vấn đề.
Chỉ là Dịch Nhiên nghĩ như vậy, lại tìm hơn hai ngày còn chưa tìm được điểm mấu chốt kia, sắc mặt của hắn cũng càng ngày càng lạnh.
Sắc mặt của Nguyên Tu Vân cũng khó nhìn, bởi vì y phát hiện mặc dù Tiểu Sỏa Đản ra sân, thạch liệm chết tiệt này vẫn nên xuất hiện thứ sẽ gặp, bản thân ngọn núi này thật sự không có gì nguy hiểm, ngoại trừ một mực phun tảng đá ra phía ngoài ra, hoàn toàn chính là vô hại. Chỉ khi nào bị trói ở chỗ này, vậy đơn giản chính là không thể lường được, nếu như chỉ một mình y, làm không được cũng sẽ không có cách gì tốt để thoát khỏi. Đương nhiên nếu như y khai hỏa toàn bộ hỏa lực cũng có thể thoát khỏi, nhưng giờ bạch xà bị trói này thật sự là quá lớn, Tiểu Sỏa Đản của y vẫn không thể đốt tới địa bàn nhiều như vậy.
Cho nên bọn họ công kích núi đá gần hai ngày, lại không có gì thay đổi cả, kết cục như vậy khiến người ta buồn bực.
Thế nhưng phiền toái hơn còn đang ở phía sau, ở thời điểm Minh Xá đã mệt hóa thành hình người ngồi dưới đất thở dốc, cả vùng trời màu đen lại xuất hiện vòng xoáy màu đen to lớn, Thiết Phong Thuật mang theo âm thanh đắc ý và uy hiếp lần thứ hai truyền đến: "Há, thời gian ba ngày đã qua, Nguyên Tu Vân ngươi suy tính thế nào? Có lẽ ở trong ba ngày này ngươi cũng đã cảm nhận được nơi mình ở là một nơi thần kỳ thế nào rồi nhỉ? Ngươi ở bên trong này tuyệt đối không cách nào thoát đi, thay vì ở bên trong này hao tổn đến chết, không bằng ngươi đem rèn phổ Phá Vân Thương lấy ra, lời ta nói giữ lời, tuyệt đối sẽ tha các ngươi một con đường sống."
Nguyên Tu Vân trực tiếp cười lạnh một tiếng, sau khi nhìn đến tình cảnh bi thảm của bạch xà y bị đầu óc nước vào hoặc là bị cửa kẹp mới sẽ tin gia chủ Thiết gia này sẽ nhân từ như vậy. Có thể dùng cách thâm độc vây khốn bạch xà như vậy, người này nếu có thể tin, heo cũng có thể bay lên trời rồi.
"Không cần lão Thiết gia gia chủ ngài quan tâm, vẫn là ngài ngẫm lại lỡ như chờ ta từ nơi này đi ra không cẩn thận đem bảo bối nhà ngài phá hư, đến lúc đó ngài phải làm sao đi gặp liệt tổ liệt tông của ngài đây. Núi đá đen này và nước đen mặc dù coi như vô cùng quỷ dị, nhưng nói cho cùng vẫn là vật chết, vây không được ta bao lâu."
Dường như lời nói của Nguyên Tu Vân thoáng cái chọc giận Thiết Phong Thuật, hoặc là lời nói rơi xuống đã nói đến phần đuối lý trong lòng lão, Luyện Yêu Sơn Hải đồ này mặc dù là chí bảo của Nhiên Nguyên giới, nhưng nó quả thực giống như Nguyên Tu Vân nói vậy, ở bên trong này chỉ có thể được chậm rãi luyện hóa mà rất khó đem người hoặc yêu ở bên trong giết chết ngay lập tức, mặc dù có một loại cách có thể trực tiếp kích phát sát trận trời long đất lở của Sơn Hải đồ, nhưng bắt đầu từ năm trăm trước lão cũng không cần sát trận rồi —— bởi vì lão còn cần đem bạch xà kia luyện hóa thành linh sủng của mình, lão còn cần lửa trong nước của bạch xà luyện khí.
Đến lúc này Thiết Phong Thuật ngược lại có đôi khi sẽ trực tiếp đem Nguyên Tu Vân ba người bắt vào đến, khiến cho lão hiện giờ có một chút sợ ném chuột vở đồ. Chẳng qua rất nhanh Thiết Phong Thuật liền nghĩ đến một khả năng, sắc mặt của cả người bắt đầu trở nên âm trầm lên: "Giờ các ngươi ở chỗ nào? Các ngươi nhìn thấy núi đá rồi?"
Nguyên Tu Vân nghe được âm thanh âm trầm rất nhanh liền biết ý của lão trong lời nói, lúc này mặc dù giấu diếm cũng là không có ích lợi gì, "Bạch xà kia trêu chọc ngươi thế nào? Ngươi đem treo lên trên núi đá? Với lại, Thiết Phong Thuật, ngươi nghĩ chúng ta thấy được thảm trạng của bạch xà kia, còn có thể sẽ tin tưởng lời của ngươi sao?"
Sắc mặt của Thiết Phong Thuật ở bên ngoài thoáng cái trở nên tái mét, "Các ngươi làm sao có thể nhìn thấy bạch xà?" Thế nhưng lão ở bên trong này bao lên trận pháp, người bình thường ở chỗ này tuyệt đối không có khả năng đi tới núi đá trước.
"Cho dù chúng ta gặp được, tiếp theo ta đã nghĩ nghe lời ngươi đem giao quyển hạ rèn phổ sau khi đi ra lại bị ngươi nhốt ngược đãi, ta còn không bằng ngay từ đầu dây dưa với ngươi, nói không chừng sau khi qua mấy trăm năm ta có thể phá đồ mà ra. Cho nên, ngươi vẫn bớt bớt lo đi, Thiết gia hiện không có gì phiền phức ư? Ngài vẫn nghĩ một tí cách làm sao bảo trụ địa vị của Thiết gia mới tốt."
Thiết Phong Thuật nghe vậy cắn răng: "Không uống rượu mời uống rượu phạt! Ta xem ngươi có thể chống đỡ tới khi nào!"
Sau khi Thiết Phong Thuật nói xong câu đó vòng xoáy trên không màu đen to lớn đã từ từ biến mất, rất hiển nhiên Thiết Phong Thuật đã rời khỏi. Chẳng qua thần sắc Nguyên Tu Vân lại thoáng cái trở nên cứng ngắc và cẩn thận lên, nhìn về phía hai người Minh Xá và Dịch nhiên nói: "Chúng ta phải nhanh một chút, Thiết Phong Thuật là người vô cùng giảo hoạt hơn nữa không muốn mạo hiểm, lão hẳn rất không muốn để cho chúng ta nhìn thấy Minh Hoặc, nhưng giờ chúng ta gặp được, lại chuẩn bị cùng lão dây dưa kết quả cuối cùng chỉ sẽ có hai loại."
"Một loại là lão cứ như vậy cùng chúng ta dây dưa, chờ chúng ta chủ động cầu hoà." Nguyên Tu Vân nói xong bản thân không nhịn được lắc đầu cười khổ: "Loại khả năng này thật sự quá nhỏ, loại kết quả thứ hai chính là lão sẽ ở vài ngày sau phản ứng kịp sau đó trực tiếp bắt đầu lấy hay bỏ, sau cùng mười phần có tám chín phần sẽ vì bảo đảm chúng ta chết không mang tới phiền phức gì cho lão, mà trực tiếp động tay động chân với toàn bộ Sơn Hải đồ, dù cho sẽ liên lụy đến đệ đệ ngươi, không chiếm được lửa trong nước cũng sẽ không tiếc."
Minh Xá nghe xong những lời này sau đó không nói hai lời cắn răng lần thứ hai đứng lên đi về phía núi đá, hắn lúc này cả người đã hiện đầy vết thương xanh tím, ngay cả bước đi cũng đã bắt đầu lung lay lắc lư, rất hiển nhiên hai ngày không ngủ không nghỉ dội vào khiến hắn đã sắp đến cực hạn rồi. Nhưng đệ đệ của hắn đang ở trước mắt, giờ hắn bất kể như thế nào cũng không thể ngã xuống, hắn nhất định phải đem người cứu được!
Nguyên Tu Vân lúc này cũng không nhịn được thở dài, Tiểu Sỏa Đản và Tiểu Hồ Lô ở bên cạnh y cũng tứng đứa có một chút héo rũ rồi, thần thức và linh căn trong cơ thể của y cũng rất mệt mỏi, mặc dù y vừa không có chút biểu thị sợ hãi nào muốn cùng Thiết Phong Thuật đánh chết tới cùng, nhưng trên thực tế y không phải không thừa nhận gần hai ngày, linh lực của y đã tiêu hao rất nhiều không chiếm được bổ sung kịp thời, nếu quả như thật ở chỗ này ngây ngốc mấy thập niên thậm chí mấy trăm năm, sau cùng tu vi của y chỉ sợ sẽ không thăng ngược lại hạ xuống, ngẫm lại cũng rất đáng sợ.
Ầm ầm. Âm thanh núi đụng lại vang lên lần nữa, Nguyên Tu Vân ngẩng đầu nhìn qua trong mắt lóe lên một tia ánh sáng tối, nếu cách cứng đối cứng không được, vậy chỉ dùng cách tồi nhất từng chút từng chút đến thăm tới tra đi! Thời gian không nhiều lắm, bọn họ nhất định phải ở trước khi Thiết Phong Thuật quyết định giết tất cả bọn họ tìm được cách đi ra, chết ở chỗ này tuyệt đối không phải là kết quả cuối cùng y mong muốn.
"Tiểu Sỏa Đản, còn có Tiểu Hồ Lô, hai đứa các ngươi dùng nguyên hình nhỏ nhất từ chân núi đi đến trên đỉnh núi, từ bên trong tra xét từng điểm từng điểm, nếu nơi này là Sơn Hải đồ, như vậy trên tòa núi thật to này tuyệt đối là mấu chốt toàn bộ đồ, từ bên ngoài không có cách nào, vậy từ bên trong tìm vấn đề từng chút một. Ngọn núi này bên trong nhất định có cái gì, tìm được thứ then chốt, nuốt hoặc là đốt, ta sẽ một mực chuyển vận đầy đủ linh lực cho các ngươi."
Nguyên Tu Vân nói rất trịnh trọng, Tiểu Sỏa Đản và Tiểu Hồ Lô cũng trịnh trọng theo, hai tiểu tử kia một hóa thành ánh sáng hồng một hóa thành ánh sáng xanh trốn vào dưới nền đất lẻn vào núi đá, bắt đầu từ thấp nhất tra xét toà núi đá này. Lúc này Dịch Nhiên từ bên cạnh đã đi tới, hắn trực tiếp đưa tay đem hai mươi khối linh thạch cực phẩm đặt ở trong tay của Nguyên Tu Vân, ở thời điểm Nguyên Tu Vân nhìn về phía hắn nói: "Nơi trước đó kiếm Bôn Lôi đi có một hồ sâu màu đen to lớn, tất cả sông đen đều dọc theo từ trong đầm sâu đi ra ngoài. Ta muốn đi nơi đó nhìn."
"Nơi đó hẳn là rất nguy hiểm, ngươi, "
"Nếu như muốn đi ra ngoài, chỉ phá núi đá tất nhiên là vô dụng, nếu là Sơn Hải đồ, núi sông chính là một thể. Đến lúc đó ngươi xem một chút biến hóa của những sông đen này, nếu bọn nó xuất hiện hỗn loạn hoặc đột nhiên biến mất, thì nhân cơ hội phá hư núi đá, nói không chừng chúng ta có thể trực tiếp đi ra."
Dịch Nhiên nói có đạo lý, Nguyên Tu Vân coi như không muốn để cho hắn rời khỏi tầm mắt của mình, nhưng ở một trận xoắn xuýt sau đó cũng yên lặng gật đầu. Năm ngày vô cùng gian nan, ba người bọn họ mỗi người đều đang cố gắng tìm kiếm cách phá đồ mà ra. Mà để Nguyên Tu Vân trong lòng cảm giác nguy cơ quá nặng chính là, từ ngày thứ năm bắt đầu y liền rõ ràng mà cảm thấy linh khí trong Sơn Hải đồ này hầu như đã tiêu hao gần như không còn, trong Sơn Hải đồ đã không có linh khí, mà linh lực của bản thân bọn họ lại đang bị bản vẽ hấp thu.
Y biết, Thiết Phong Thuật đã động thủ. Hơn nữa, lúc này Thiết Phong Thuật rất có thể đang ở bên ngoài đồ coi chừng, chờ y mở miệng cầu xin tha thứ.
Ngày thứ bảy, Nguyên Tu Vân đã dùng hết viên linh thạch cực phẩm thứ tám, mà y phân đi ra ngoài linh thạch cho Minh Xá, nhưng Minh Xá lúc này cũng đã mệt không cách nào lại biến thành nguyên hình, Dịch Nhiên và sông đen cũng không có động tĩnh gì, Tiểu Sỏa Đản và Tiểu Hồ Lô đã đi tới trung bộ núi đá còn chưa có bất kỳ phát hiện nào.
"... Nguyên Tu Vân, ta nghĩ lần này có thể là ta và đệ đệ liên lụy các ngươi, ban đầu các ngươi cũng không có chuyến nước đục này." Minh Xá quỳ rạp trên mặt đất, trong mắt đã hiện ra vài phần ý tứ tuyệt vọng. Nguyên Tu Vân nhấp mím môi: "Đệ đệ ngươi năm trăm năm cũng không có buông tha, lúc này mới vài ngày ngươi đã nghĩ buông tha? Có thời gian này không bằng nhanh chóng đả tọa khôi phục, có thể chúng ta,?!"
Nguyên Tu Vân đang nói bỗng nhiên ngậm miệng lại, y lúc này cảm nhận được tin tức của Tiểu Sỏa Đản và Tiểu Hồ Lô đi qua linh thức mà truyện tới, chúng nó ở ngay chính giữa núi đá phát hiện một khối đá màu đen, tảng đá này rất nguy hiểm, thế cho nên Tiểu Sỏa Đản và Tiểu Hồ Lô cũng không dám đi thôn phệ nó, giống như đó là thứ gì đó khiến hai bọn nó đều cảm thấy chán ghét.
"Làm sao vậy?" Minh Xá nhận thấy được không đúng, Nguyên Tu Vân còn chưa kịp nói đã phát hiện, liền thấy những mạng của sông đen cách đó không xa giống như bị cái gì công kích thoáng cái vũ động điên cuồng mất trật tự, giống như đang quật đánh gì đó, y chợt trừng lớn hai mắt, sau đó một tay nắm một viên linh thạch cực phẩm nhắm mắt lại: "Ngươi nhanh đi tới chỗ Minh Hoặc, Tiểu Sỏa Đản đã tìm được trung tâm núi đá, Dịch Nhiên cũng tìm được nhược điểm sông đen, chúng ta phải đồng thời công kích có lẽ có thể đem đệ đệ ngươi cứu được, thậm chí có thể một lần hành động rời đi nơi này! Nhanh đi không nên làm lỡ thời gian!"
Minh Xá đứng lên lần nữa, hít sâu một hơi.
———
":{ɸ:,b