Cách đầu kỳ sở hảo là mọi người đều biết có thể làm việc chỉ cần nửa công lao, hơn nữa đây nhất định là một cách tốt. Nhưng vấn đề lớn nhất của đầu kỳ sở hảo là chỗ "tốt" đây rốt cuộc là cái gì? Nếu như không nghiêm túc đi nghiên cứu, có lẽ không có tin tức xác thực, tùy tùy tiện tiện tặng một vật cho người khác, kết quả cuối cùng không chỉ không có cách nào xoát hảo cảm, trái lại rất có thể trực tiếp bị xếp vào hàng ngũ "từ chối gặp gỡ".
[Là thành ngữ cổ đại. Xuất từ "Thôn trang canh tang sở". Là chỉ rõ ràng người khác có ham thích gì liền thỏa mãn người đó, như đưa quà tặng người đó thích. Tương tự câu trên là câu nói bỏ lửng ném xương vào miệng chó, con ruồi ăn thịt vụn, thích uống rượu không hút thuốc.]
Cho nên, bắt đầu từ ngày thứ hai, các chủ của Bách Khí các còn có vài luyện khí sư, cùng với đủ loại các tu giả muốn Nguyên Tu Vân hỗ trợ luyện chế linh khí, đã bằng mọi cách mà tìm hiểu vấn đề yêu thích của Nguyên Tu Vân, khiến người ta nổi giận chính là bên cạnh Nguyên Tu Vân ngay cả một nô bộc cũng không có, thật sự rất thần bí, hơn nữa từ hành vi và trong động tác của y hoàn toàn nhìn không ra y thích gì, việc này khiến chúng tu giả cảm thấy tâm tình buồn bực. Bọn họ không thể không nghĩ ở trong lòng, có thể cần thời gian rất dài mới có thể hỏi thăm được vị này thích gì rồi.
Thế nhưng! Khiến những người khác trăm triệu lần không nghĩ tới là, thời điểm bọn họ cảm thấy chuyện gánh nặng đường xa này, rất nhanh thì có một người phá vỡ ý nghĩ của bọn họ, đồng thời thành công để cho bọn họ đố kị đỏ mắt hận không thể nhảy loạn.
Thời điểm ngày thứ ba Nguyên Tu Vân đi vào Bách Khí các, Nguyên Tu Vân vẫn như cũ ngồi ở chỗ này chán đến chết, Thạch Lỗi hẳn là sẽ ở lúc xế chiều mới có thể đến, cho nên y vẫn phải đợi, trong thời gian đang chờ đợi, y có thể phải sẽ luyện chế một loại vật phẩm, vì giúp bọn Thạch Lỗi và Thạch Hâm một đoạn thời gian này như là đánh bạc tính mệnh, Nguyên Tu Vân quyết định phải luyện chế một pháp bảo phòng ngự chia làm hai bộ phận, khi hai bộ phận này xa nhau lực phòng ngự phải rất tốt, lúc hợp lại đương nhiên uy lực phải lớn hơn nữa mới được!
Cho nên từ sáng sớm bắt đầu, Nguyên Tu Vân đã hỏi các chủ Lâu Bách Vạn của Bách Khí các mua hai khối Kim Mộc Đồng Lục phẩm, còn có vài khối phụ liệu khác, trong đó khiến Lâu Bách Vạn cảm thấy không thể hiểu được chính là, Nguyên Tu Vân trừ cái đó ra còn mua một khối đất Linh Niêm. Nói thật, đất Linh Niêm có thể coi như là cả Nhiên Nguyên giới đều vô cùng phổ biến, thậm chí là tài liệu luyện khí rách nát phố phường, công hiệu chủ yếu nhất của nó chính là dùng để chữa trị kết dính linh khí bị tổn thương, hầu như không ai đem dùng ở trong pháp bảo mới luyện chế, cho nên Lâu Bách Vạn nhìn bóng lưng rời đi thi thi nhiên của Nguyên Tu Vân, trong lòng hiếu kỳ lo lắng vò đầu bứt tai, hận không thể trực tiếp theo sau đại sư bưng trà rót nước xem y rốt cuộc là nghĩ tới làm gì?
Chẳng qua, Nguyên đại sư vẫn tàn nhẫn từ chối thân thỉnh cùng đi của Lâu Bách Vạn. Ở thời điểm Lâu Bách Vạn xoay người nhịn không được thở dài, cổ tay hắn ta đúng lúc có một ấn đồ án giống vòng tay sáng lên, trong nháy mắt thần tình của Lâu Bách Vạn nghiêm túc, sau khi phân phó những luyện khí sư khác chiêu đãi và chăm sóc khách hàng, Lâu Bách Vạn liền trực tiếp đi vào trong phòng của Bách Khí các, lúc này bên trong một lão giả thần tình nghiêm túc đang ngồi đó trước khi Lâu Bách Vạn đi vào trong phòng, lão giả liền trực tiếp mở miệng nói: "Đại sư luyện khí kia lai lịch gì? Ba ngày rồi ngươi có điều tra ra thân phận và đặc trưng của hắn hay không?"
Lâu Bách Vạn nghe vậy cười khổ một tiếng nói: "Tộc thúc, thật sự là Tôn điệt vô năng, ba ngày này con dùng hết mọi biện pháp lôi kéo hắn, còn phái những thám tử đi hỏi thăm thân phận của hắn và năng lực của hắn, nhưng kết quả tất cả đều là vô công mà trở về. Giờ con biết đến cũng chỉ có lời của hắn nói với con, hắn từ hướng Đông hải ngoại tiên sơn tới. Sư môn hắn để hắn đi ra lịch luyện, thuận tiện nhìn một chút thực lực của những thành trì và thế lực Nhiên Nguyên giới là như thế nào.
Lão giả kia nghe xong Lâu Bách Vạn nói trong nháy mắt sắc mặt không thể nào tốt, chẳng qua lão cũng biết đúng là có người tận lực muốn giấu giếm, ở trong khoảng thời gian ngắn thì không cách nào xác định thân phận của hắn. Bất kể dung mạo hay thói quen, cũng có thể thay đổi điều chỉnh, cho nên không tra được cũng không thể trách móc quá nặng nề, huống chi Lâu Bách Vạn vẫn là cháu trai lão, lão cuối cùng cũng chỉ thở dài lắc đầu nói: "Mà thôi, nếu hắn nói như vậy chúng ta liền tạm thời tin đi. Ta hôm nay tới tìm ngươi vẫn nói một chút chuyện quan trọng hơn, đương nhiên việc này cũng là về người kia, thực lực của hắn như thế nào?"
Lâu Bách Vạn trực tiếp trả lời: "Ngưng Mạch Hậu kỳ, coi như không tệ, chẳng qua thiên hỏa của hắn màu đỏ tím tương đối không tệ, lửa kia con không thể tra xét ra phẩm cấp, cho nên con suy đoán ít nhất nó cũng là lửa của cấp bậc bảo khí, thậm chí có khả năng có thể trèo lên Địa Bảng."
Lâu trưởng lão trong nháy mắt trợn to hai mắt, sau đó không biết nghĩ tới điều gì lộ ra thần sắc mừng như điên, nếu như lửa lợi hại như vậy, có lẽ có thể tiến thêm một tầng! Mặc kệ tu vi người này như thế nào, lửa lợi hại như thế nào đi nữa,chỉ cần hắn là một thân một mình không có bang thủ, hắn luôn có thể được Ngũ đại môn phái hàng phục. Đây cũng là tin tức tốt nhất gần đây của lão hơn nửa năm nghe được.
"Tốt! Như thế tốt lắm! Ngươi tìm một thời điểm để ta gặp hắn một lần, việc này chuyện liên quan đến phát triển của địa vị và toàn bộ nhóm luyện khí Nhiên Nguyên giới của Đa Bảo các chúng ta ở trong Ngũ đại môn phái, ngươi nhất định phải thận trọng! Ngoài ra, người này nếu như có thể mượn sức ngươi liền đem hết toàn lực mượn sức hắn, nếu có người của những môn phái khác lấy lòng hắn, ngươi tất nhiên phải đứng vững áp lực nghe chưa?"
Lâu Bách Vạn hoàn toàn chưa từng thấy biểu tình kích động như thế của tộc thúc nhà mình, giống như thoáng cái chiếm được bảo bối gì có thể đủ lên trời, chẳng qua, nếu tộc thúc lộ ra vẻ mặt như thế, vậy đã nói rõ người này đúng là tương đối quan trọng mà chuyện muốn hắn đi làm thì càng quan trọng hơn. Có thể lăn lộn đến tới chưởng quản toàn bộ Bách Khí các ở trong thành Ngũ Liên, Lâu Bách Vạn tự nhiên không phải người ngu, vì vậy sau khi nói xong hắn lập tức liền quyết định muốn đem tất cả linh thạch Nguyên Tu Vân mua linh tài đều trả lại cho y, Lâu Bách Vạn trải qua ba ngày quan sát này đã có thể xác định, Nguyên đại sư là một người không thích cân não cong cong quẹo quẹo, cho nên nếu như muốn mượn sức người như thế, thì trực tiếp biểu lộ ra thưởng thức và hảo cảm, trái lại làm được càng tốt hơn một chút.
Không thể không nói, cách làm của Lâu Bách Vạn là tương đối chính xác. Lúc buổi chiều mặt trời chiều ngã về Tây là lúc, Nguyên Tu Vân cầm trong tay vòng Song Kim Thuẫn từ trong luyện khí các đi ra, đã được Lâu Bách Vạn tiếp đón trực tiếp nhất.
"Nguyên đại sư, ta vô cùng thưởng thức ngươi, chúng ta làm bạn bè đi! Mặc dù hiện giờ chúng ta còn chưa hiểu nhau nhiều lắm, nhưng ta nguyện ý cho ra thành ý lớn nhất của ta!"
Nói thẳng như vậy ngược lại khiến Nguyên Tu Vân nhịn không được bật cười, vì vậy Lâu Bách Vạn thấy dáng tươi cười của Nguyên Tu Vân đối diện khiến hắn tim đập rớt một nhịp, trực tiếp nhận lấy ý tốt của hắn —— một nghìn viên linh thạch trung phẩm.
Đến tận đây, như thế Nguyên Tu Vân quang minh chính đại ở Bách Khí các dương danh chẳng kiên nể, một mục đích quan trọng khác cũng viên mãn đạt thành rồi —— y và Dịch Nhiên cuối cùng vẫn xui xẻo vẫn phải đi tìm Ngũ đại môn phái, để cho bọn họ đem mũi kiếm cướp đến tay trả lại, tùy tiện tiếp cận bất kể như thế nào cũng sẽ là kết quả thất bại, dù sao Ngũ đại môn phái không giống Tứ đại thế gia, nội tình của bọn họ càng thâm hậu hơn, thậm chí còn có chút quan hệ với Trung thế giới phía trên, cho nên, được bọn họ cho rằng đồng bạn lẻn vào trong chính là cách tốt nhất.
Hiện giờ Ngũ đại môn phái cũng đã từ trong miệng Thạch Lỗi biết chuyện thành Cự Mộc, có chuyện này làm hoà hoãn làm nền, hoài nghi của Ngũ đại môn phái đối với y hẳn sẽ giảm xuống không ít, đến lúc đó chỉ cần có thể thành công lẫn vào trong những luyện khí sư kia, muốn làm chuyện gì cũng tương đối dễ dàng rồi.
Đương nhiên, Nguyên Tu Vân cũng không ghét Dương Bách Vạn và Đa Bảo các, nếu như Ngũ đại môn phái thực sự ôm thành đoàn, cơ hội y nhận được mũi kiếm thật sự là rất ít, chỉ có khiến từng người bọn họ vì chiến tranh, mới có thể có cơ hội lớn nhất. Cho nên, Nguyên Tu Vân dự định, có thể ở dưới tình huống để người của Đa Bảo các đem y trở thành người một nhà tận lực mà trợ giúp y một tay, đến lúc đó y nỗ lực chút đại giới cũng có thể để song phương đều hài lòng.
Ở thời điểm Lâu Bách Vạn và Nguyên Tu Vân cũng vì mục đích của chính mình muốn đạt được mà lộ ra mỉm cười sung sướng, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận tiếng đánh nhau, ánh mắt của Nguyên Tu Vân chợt cứng lại, trực tiếp nhảy một bước trong nháy mắt đã đến cửa, đây là kỹ năng mới y học được từ Tiểu Sỏa Đản —— Hoả Thiêu Cước Chỉ, có thể làm cho y nhanh chóng thiêu đốt linh lực thuấn di của mình, thế nhưng tư vị trong đó thực sự là mệt sảng không thôi.
Ầm!
Thạch Lỗi chật vật đem pháp bảo phòng ngự cuối cùng kích hoạt của đội tra xét cho hắn, đỡ được một kích toàn lực của người ám sát. Chẳng qua lúc này trong lòng của hắn vốn vô cùng lo lắng đã trở nên dễ dàng hơn, mặc kệ quá trình đến gian nan dường nào, hắn cuối cùng đến nơi rồi. Mặc dù đem tất cả pháp bảo đều dùng hết rồi, nhưng hắn đúng là sống đến nơi này, hắn đã rất may mắn.
Giống như Thạch Lỗi nghĩ vậy, sau khi vào Bách Khí các hắn đã may mắn cực kỳ rồi.
Ở thời điểm người ám sát còn muốn vào tới tiếp tục đem gà yếu không còn lực chống lại này giết đi, một vùng lửa khiếp người từ đối diện đánh tới hung mãnh, người ám sát mặc dù đã cẩn thận mà lui về sau một bước, nhưng bọn họ thật sự thật không ngờ lửa này dĩ nhiên đáng sợ như vậy, chỉ dính vào một chút giống như vĩnh viễn cũng giội không hết tựa như trong khoảnh khắc đem bọn họ đốt cháy thành người lửa! Chẳng qua mười hơi thở, những người ám sát Thạch Lỗi nhìn hung tàn không ngớt tất cả đều hóa thành tro, không còn một chút khả năng phục sinh.
Thạch Lỗi trong lòng kích động, chẳng qua biểu hiện ra giống như chấn kinh mà quay đầu, từ từ nhìn về phía Nguyên Tu Vân, ở dưới ánh mắt không hiểu của mọi người, mở miệng nói: "Đa, đa tạ tiền bối cứu giúp... Đại ân đại đức, không, không thể làm báo..."
"Không, ngươi có cách có thể báo đáp ta." Nguyên Tu Vân đứng ở trước mặt của Thạch Lỗi, vẻ mặt lạnh mở miệng.
Nhất thời các tu giả trong Bách Khí các đều dựng thẳng lỗ tai muốn nghe nguyên nhân xuất thủ của Nguyên Tu Vân, lẽ nào trên người người này có bảo bối gì đặc biệt lợi hại sao?! Không trách được nhiều người ám sát muốn giết hắn như vậy nha! Phải biết rằng trước đó bọn họ thiếu chút nữa đem Bách Khí các phá hủy cũng không khiến Nguyên Tu Vân xuất thủ, cho nên món bảo bối này nhất định là vô cùng lợi hại!
"Đem thứ cất giấu trong lòng ngươi lấy ra, giao cho ta là được."
Ánh mắt của tất cả mọi người cũng thẳng tắp bắn về phía ngực của Thạch Lỗi!
Thạch Lỗi giật giật khóe miệng nuốt nước bọt, hình như có chút không thể hiểu được nói: "Nhưng, nhưng là..."
Sau đó mọi người liền thấy Thạch Lỗi vô cùng bất đắc dĩ đem bàn tay đưa tới trước ngực của mình, run run rẩy rẩy lấy ra một cái bọc từ bọc giấy ngọc ngân. Lúc này, một trận mùi thơm lạ lùng truyền khắp toàn bộ Bách Khí các, ở dưới ánh mắt không kịp chờ đợi của mọi người! Thạch Lỗi dứt khoát nhất định mở ra cái bọc trong tay mình!
Bảo bối màu ngói đỏ trơn nhiều nước bên trong, mùi thơm tuyệt nhiên, hơn một phần đầy mỡ ít một phần nhạt nhẽo, bất kể từ phương diện nào mà nhìn cũng là một miếng tương đối hoàn mỹ lại cực phẩm! Thịt kho tàu! Sườn lợn rán hỏa linh ngũ vị hương!!!
Mọi người: "..." Đệch con mịa nó nhất định là ngày hôm nay ta mở mắt sai cách! Sườn lợn này cho dù xinh đẹp cũng chỉ là một miếng linh thực á!!! Nó tối đa chỉ có thể bán mười viên linh thạch trung phẩm được không!!!!
Nguyên Tu Vân: "Vô cùng tốt đưa cho ta đi."
Thạch Lỗi: "Ồ, đại nhân... Ta còn sẽ làm càng nhiều linh thực hơn... Cái ấy, ngài có thể để ta,"
"Không thành vấn đề, ngươi theo ta đi, ta vừa vặn thiếu một đầu bếp. Đương nhiên ta sẽ hộ ngươi chu toàn."
Mọi người: "..." Ta ngay cả thính giác cũng xuất hiện ảo giác!!
———
Linh Niêm: vô cùng dính.
Hoả Thiêu Cước Chỉ: Lửa đốt ngón chân.
AA:b