Dịch: Shun
Biên tập: Ngô trung
Đã qua bốn tháng từ khi mọi người bắt đầu bị nhốt vào ảo giới Atlantis City – đó là nếu tính theo thời gian của thế giới thực. Lúc này, ở thế giới thực hẳn đã là tháng sáu, tháng bảy của mùa hè. Đương nhiên, trong ảo giới này thì sẽ không có sự thay đổi thời tiết hay nhiệt độ gì cả, nhiệt độ môi trường ở đây luôn ổn định giống như đang ở trong phòng điều hòa vậy.
Trong bốn tháng này, mọi người đã đi qua ít nhất là hai nghìn sảnh nhỏ, hơn hai trăm sảnh lớn, nhưng bất ngờ là lại chưa từng thấy một con quỷ quái Chân Ma cấp nào, cùng lắm là chỉ gặp được đàn quỷ quái khoảng bảy, tám chục con. Nhưng bù lại thì chất lượng quỷ quái trong ảo giới này lại vô cùng cao, nhất là quỷ quái Nhập Ma cấp đỉnh cao thì đi đâu cũng thấy. Vậy nên trong bốn tháng này, không những đảm bảo được vấn đề lương thực cho Vu Nữ Trần mà lượng chấp niệm của mọi người cũng tăng lên rất nhiều.
Dù sao thì trong bốn tháng này, mọi người đều ngày ngày chiến đấu, gần như cứ một hai ngày là sẽ lại kiếm được một món Thiên Sinh Vũ Khí. Tuy dung lượng của mấy món này cũng không lớn, nhưng cứ dần tích lũy thì cũng thành một món tài sản không nhỏ. Bốn tháng này, cả nhóm đã chuyển đổi gần đơn vị dung lượng Thiên Sinh Vũ Khí thành Chấp Niệm Thực Phẩm! Ngoài Vu Nữ Trần có thể không lo cơm ăn nước uống thì những người còn lại cũng được đánh chén thỏa sức. Sau bốn tháng, chấp niệm của bản thân Bùi Kiêu đã tăng tới hơn đơn vị, những người còn lại cũng tăng lên nhiều ít khác nhau. Có thể nói, ngoài ba cường giả Chân Ma cấp, lượng chấp niệm của những người còn lại cũng đều đã đạt tới tiêu chuẩn ‘cần’ của Nhập Ma cấp đỉnh cao: hơn đơn vị chấp niệm, thực lực tăng lên ít nhất gấp đôi so với lúc mới tiến vào ảo giới này.
Nhưng một mặt khác, bốn tháng vừa qua ở trong ảo giới này, thật sự giống như một kiểu biến tướng của cầm tù. Thậm chí còn có áp lực đáng sợ hơn cả cầm tù bình thường! Bởi vì dù là bị bỏ tù – kể cả là tù chung thân, nhưng mà vẫn là sống tại thế giới sự thực vật chất, trong một môi trường quen thuộc, xung quanh vẫn có loài người tác động qua lại nhau. Nên dù là tù chung thân cũng không thể so sánh được với tình cảnh của mọi người lúc này.
Hiện tại, mọi người bị tách ra khỏi thế giới thực vật chất, mà lại còn gần như không có hy vọng trở về. Ngày nào cũng chỉ có thể làm đúng một việc là đi qua đi lại giữa các hành lang nhỏ hẹp và các sảnh lớn nhỏ trong một mê cung khổng lồ, mà còn là mê cung khổng lồ tới mức như không có điểm cuối. Lúc này, sức chịu đựng của mọi người đều đã gần tới giới hạn, nếu như tình hình trước mắt còn không có gì thay đổi thì…
“... Không được! Vẫn còn thiếu một chút nữa mới vượt qua được bước cuối cùng!”
Cung Diệp Vũ đang đứng ở giữa một đại sảnh, trên người có trường khí thế màu tím – lúc này đã biến thành dạng những đám mây mù màu tím cuồn cuộn chuyển động – vờn quanh khắp toàn thân. Màu sắc của trường khí thế đó giờ đã đậm đặc tới nỗi mắt thường không thể nhìn xuyên qua, hơn nữa nó còn đang không ngừng ngưng tụ về phía cơ thể Cung Diệp Vũ và càng ngưng tụ thì màu sắc lại càng đậm. Tuy nhiên màu sắc của nó vẫn là thuần một màu tím, không hề vì trở nên đậm hơn mà màu tím biến thành màu đen. Mà trường khí thế màu tím này còn dường như tự có sinh mạng của mình, nếu nhìn vào nó lâu thì sẽ có cảm giác như cả linh hồn cũng bị hút đi.
Đám sương mù màu tím đó không ngừng bị ép nhỏ và trở nên đậm đặc. Cuối cùng phạm vi của nó đã thu hẹp lại chỉ còn cách cơ thể Cung Diệp Vũ khoảng cm, dường như chỉ một chút nữa thôi là sẽ hoàn toàn ngưng tụ vào cơ thể hắn. Chỉ cần làm được điều này thì Cung Diệp Vũ sẽ lập tức trở thành một cường giả Ma Vương cấp chân chính, thực lực tăng lên không chỉ gấp mười lần hiện tại!
Có điều rất đáng tiếc là, sương mù màu tím đã ở trong trạng thái nén ép cực lớn này được một khoảng thời gian, nhưng từ lúc đạt tới trạng thái đó thì dù Cung Diệp Vũ làm thế nào, nó cũng không thể lại áp sát hắn thêm một phân nào nữa. Thậm chí, sau một thời gian, những phần mây mù tím ở gần hắn nhất bắt đầu có dấu hiệu không ổn định, sôi lục bục như nước sôi. Đến khi mặt Cung Diệp Vũ đã đỏ bừng bừng vì gắng sức thì một tiếng nổ lớn chợt vang lên, mây mù màu tím lập tức tan trở lại thành trường khí thế màu tím bao phủ cả đại sảnh, thậm chí áp lực bùng nổ lớn còn tạo thành một trận gió xoáy với Cung Diệp Vũ là trung tâm. Cũng may là lúc này thì những người còn lại đều đang đứng ở bên vách tường, cách xa trung tâm đại sảnh, vậy nên không có ai xui xẻo bị ảnh hưởng tới. Hơn nữa, nhìn điệu bộ cả đám đều đang nhàn nhã hút thuốc, khoác lác với nhau thì có lẽ cũng đã quen với chuyện này, chắc hẳn đây không phải lần đầu tiên Cung Diệp Vũ thử nghiệm việc này trong bốn tháng qua.
Đúng vậy, chính vì đã bị vây trong ảo giới này được một thời gian, lối ra vào bị đóng lại nên mọi người đã kiểm tra rất cẩn thận các sảnh lớn mà mình từng đi qua. Nhưng có lẽ vì cấp độ thực lực chưa đủ mà cả ‘tường năng lượng’ bịt lối ra vào, họ cũng không tìm thấy. Mắt thấy thời gian cứ vậy ngày ngày trôi qua, ai nấy đều cảm thấy lòng đầy áp lực và phiền muộn. Thế nên Cung Diệp Vũ cũng càng nóng lòng muốn đột phá tới Ma Vương cấp, dù sao thì đó cũng là một điều kiện bắt buộc phải có để có thể trở về thế giới hiện thực.
Tiếc rằng không phải điều gì trên đời cũng đều cứ muốn là làm được. Cánh cửa Ma Vương cấp thật khó vượt qua. Giống như từ Nhập Ma cấp tiến vào Chân Ma cấp vậy, không chỉ cần dung lượng chấp niệm đạt tới ít nhất đơn vị mà còn cần làm cho cường độ chấp niệm tăng lên, tìm được và hơn nữa là phải quán triệt được bản tâm của mình, dung hợp một cảm xúc và ý chí nào đó vào trong chấp niệm để tạo thành trường khí thế, nhờ đó mà đạt tới Chân Ma cấp. Và Ma Vương cấp thì còn khó khăn hơn thế nữa. Dù sao thì Chân Ma cấp cũng đã có người đạt tới trước rồi, còn Ma Vương cấp thì chưa bao giờ có tiền lệ, tới nay thì Cung Diệp Vũ mới là linh hồn loài người đầu tiên thử việc này!
Và làm kẻ mở đường thì đương nhiên là chẳng dễ dàng gì. Trong tháng này, Cung Diệp Vũ đã liên tiếp vài lần thử đột phá từ Nửa Bước Ma Vương tới Ma Vương cấp chân chính, thế nhưng hắn vẫn chưa một lần thành công. Tình hình như vậy khiến cho tâm trạng của tất cả mọi người đều sa sút và thêm nặng nề. Trừ Valkyrie vẫn giữ nguyên cái bộ dạng lạnh như băng không hề phù hợp với hoàn cảnh thì đến cả cô bé Stana cũng có vẻ rất chán nản. Hành động của Valkyrie thì khá lạ lùng, cô chỉ lẳng lặng chờ đợi một mình, thi thoảng lại lấy đồng hồ đeo tay ra xem giờ.
Lúc Cung Diệp Vũ lại lần nữa đột phá Ma Vương cấp thất bại thì thời gian cũng đã khá muộn. Mọi người liền quyết định sẽ ở lại trong sảnh lớn này ngủ một đêm, có điều tâm trạng tất cả đều không tốt nên chẳng ai muốn trò chuyện gì cả, chỉ lẳng lặng lấy phần Thực Phẩm Chấp Niệm của mình ra ăn, định rằng sau khi ăn tối xong sẽ đi nghỉ ngơi luôn.
Không ngờ rằng đúng lúc này thì Valkyrie bỗng nhiên nói: “Chúng ta đã từng đi qua cái sảnh này...”
Tất cả mọi người dường như đã quen với việc ‘ngừng hoạt động’, vậy nên khi Valkyrie bất chợt nói một câu ‘bom tấn’ như vậy, cả đám mới đầu còn chưa kịp tỉnh táo, chỉ biết trừng mắt nhìn về phía cô. Sau đó cả bọn mới như bừng tỉnh, vội nháo nhác quay qua bốn vách tường, tìm xem ký hiệu mà hai cô gái để lại ở đâu.
Dù sao thì giờ cũng đã ở đây tới bốn tháng, mọi người đã phải chịu cái cảnh ‘một ngày dài tựa ngàn năm’ này đủ lắm rồi. Cứ thử tưởng tượng, mỗi sáng tỉnh dậy là thấy một căn phòng kim loại trắng với các đường ống năng lượng xanh, trong các hành lang cũng không có gì chuyển biến khác thường ngoài mấy con quỷ quái Nhập Ma cấp đỉnh cao, dù đi vào sảnh lớn hay sảnh nhỏ cũng giống hệt cái mà mình đã từng vào trước đây nhưng lại không có bất kỳ vết tích nào của mình. Lâu dần như vậy, người ta sẽ bắt đầu sinh ra ý nghĩ: “có khi cái ảo giới này đúng là lớn đến vô hạn”. Thậm chí gần đây cả Bùi Kiêu, Dương Húc Quang và Vu Nữ Trần cũng bắt đầu dao động. Dù sao thì cũng đã qua bốn tháng, hơn một trăm hai mươi ngày, đi qua mấy nghìn sảnh nhỏ, mấy trăm sảnh lớn, thế mà không gặp lại bất cứ một sảnh nào… Chẳng lẽ cái ảo giới này đã hoàn toàn tách khỏi các giới hạn của vật chất? Hay là nó thực sự khổng lồ tới gần như vô biên? Vì vậy mà làm người ta cảm thấy dường như ‘vô hạn’?
Nhưng hết thảy những sự ‘ngừng hoạt động’, nặng nề, thậm chí là dao động kia đều đã bị ầm ầm đánh nát chỉ sau một câu nói của Valkyrie. Sau khi sửng sốt mấy giây, cả đám lập tức bừng bừng khí thế tìm kiếm khắp nơi. Đại sảnh này cũng không quá lớn, bảy tám người chia nhau tìm kiếm khắp nơi, chỉ mấy chục giây sau đã tìm kiếm hết một lượt. Nhưng đến khi đã tìm khắp mọi nơi, tất cả quay sang nhìn nhau rồi lại cùng nhìn về phía Valkyrie với ánh mắt khó hiểu. Cả đám đều đang nghi Valkyrie mới nói lung tung, bởi vì mọi người tìm khắp các bức tường mà không hề thấy ký hiệu hay con số nào cả.
Trước cái nhìn đầy nghi ngờ của mọi người, bộ dáng Valkyrie vẫn thản nhiên như mây trời gió núi. Cô chỉ nhẹ nhàng đưa ngón tay trỏ ra, chỉ lên trần căn phòng. Quả nhiên, tại một vị trí trên trần sảnh lớn này, có hai ký hiệu dạng con số nằm gần nhau. Một cái là của Valkyrie để lại, một cái khác đúng là do Vu Nữ Trần khắc lên.
Mọi người cuối cùng cũng đã tìm thấy những con số đánh dấu lại. Vậy nhưng khi nhìn thấy chúng thì cả bọn cũng lại trợn tròn mắt kinh ngạc hồi lâu. Mãi một lúc sau, Cung Diệp Vũ mới ngơ ngác hỏi: “Trần này, năng lực của em đã tới trình độ này rồi cơ à? Có thể bay lên cao tới gần m sao?”
Từ lúc Vu Nữ Trần đeo Ring of Nibelungen, giúp cô có thể ăn được Thực Phẩm Chấp Niệm, dần dần tinh thần của cô càng ngày càng tốt. Biểu hiện cụ thể là mắt sáng lấp lánh, cứ như thể phát ra ánh sáng vậy. Mà không chỉ có vậy, khoảng mười ngày sau khi bắt đầu ăn Thực Phẩm Chấp Niệm, cô đã có thể dùng suy nghĩ để nâng các vật thể nhỏ và nhẹ bay lên, ví dụ như hạt gạo, hạt đậu nành. Hơn nữa, càng về sau, khi đã duy trì ăn Thực Phẩm Chấp Niệm càng lâu thì niệm động lực của cô càng mạnh, đến bây giờ thì đã có thể nâng được vật có trọng lượng khoảng kg. Nếu như ở thế giới hiện thực thì cô đã có thể xem là nửa siêu nhân rồi.
Nhưng Vu Nữ Trần lại chỉ nhìn chằm chằm vào con số trên trần nhà với ánh mắt phức tạp, sau đó cô mới lắc đầu nói: “Không phải đâu, vì để đánh dấu lối vào và lối ra trong mỗi sảnh mà bọn em đều khắc số hiệu vào bên cạnh cửa ra vào của sảnh, chắc chắn chưa bao giờ khắc lên trần nhà thế kia. Nhưng con số kia thì đúng là nét chữ của em và quý cô Valkyrie…”
Lại nói, không chỉ có tinh thần lực của Vu Nữ Trần tăng mạnh mà cả tố chất thân thể của cô cũng đã được nâng cao vượt qua người thường. Mắt cô vốn bị cận thị nhẹ, thế nhưng lúc này lại có thể thấy được rành mạnh con số nhỏ xíu trên trần cách tới m. Qua đó đã có thể thấy được phần nào hiệu quả.
Những người còn lại đương nhiên cũng biết điều Vu Nữ Trần nói là thật, hai cô gái này luôn chỉ đánh số ở gần vị trí cửa ra vào của sảnh. Hơn nữa, nơi này là ảo giới, linh hồn chẳng thể nào tự do bay lượn, vậy thì ai lại rảnh rỗi tìm mọi cách để khắc lên trần nhà mấy con số kia chứ?
Dương Húc Quang ngẩng đầu nhìn con số trên trần nhà hồi lâu rồi nói: “Sảnh lớn số . Nhưng tại sao con số lại xuất hiện trên trần nhà đây? Thế này thì chẳng phải chúng ta sẽ không thể xác định được đâu là đường mà mình đã đi sao? Đây liệu có phải là một phương pháp che đậy của ảo giới này, sử dụng quỷ quái hoặc một cách thức nào đó để di chuyển vị trí của con số, từ đó khiến chúng ta rơi vào hỗn loạn?”
Không chỉ Dương Húc Quang nghi ngờ mà cả Bùi Kiêu và Vu Nữ Trần cũng đều không thể hiểu nổi. Mấy người nhìn lẫn nhau những đều không thấy ai có thể phân tích được tình hình trước mắt. Vậy là theo bản năng, cả bọn lại nhìn về phía Valkyrie.
Nhưng phản ứng của Valkyrie lại rất quái lạ. Cô lấy đồng hồ đeo tay của mình ra nhìn giờ, sau đó mới hỏi Vu Nữ Trần bên cạnh: “Ngươi có đói không?”
Vu Nữ Trần thoáng chút sửng sốt, cô hoàn toàn không thể nghĩ ra tình hình kỳ lạ lúc này thì có liên quan gì tới cơn đói của mình. Tuy vậy thì cô vẫn trả lời: “Cũng không đói lắm. Nhưng lát nữa cũng sẽ chuẩn bị ăn một chút. Có vấn đề gì không?”
“Như vậy... tình huống cơ bản chính là như vậy. Bí mật của nơi này đã có thể nói là giải xong. Chỉ cần phải thí nghiệm một chút nữa là được.”
Valkyrie cất đồng hồ đeo tay. Và lúc này, vừa dùng một ánh mắt đầy lửa cuồng nhiệt nhìn về phía mọi người, cô vừa đáp lại bằng giọng nói thanh thúy của mình.