[Tú x Đường] Ngươi Nhìn Cái Gì?

chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Chẳng biết thế nào, trong khoảnh khắc khiếp sợ như bị sét đánh từ chín tầng mây, Đường Tiêu lại bỗng nhiên nhớ lại những câu nói râu ria mà trước đây hai người kia đã nói, hai câu này tuần hoàn chạy lại trong đầu Đường Tiêu, khiến cậu sắp không nghe được âm thanh từ bên ngoài nữa.

Một câu là do sư đệ nói: Đồ chơi kia của hắn to lắm đó.

Một câu lại là do sư muội nói: Lông chân của Tú Tú dài lắm, vừa đen vừa dày.

Ánh mắt của Đường Tiêu không khống chế được nhìn chằm chằm vào Yến Tú, lại nhìn chằm chằm vào cái chỗ cách bụng ba thốn của Yến Tú.

Yến Tú: Ngươi nhìn gì thế?

Đường Tiêu sợ đến khẩu âm cũng thay đổi: Không, không nhìn gì hết.

Yến Tú mỉm cười: Muốn?

Đường Tiêu chết ngất ngay tại chỗ.

Đường Tiêu như mộng du bị Yến Tú lôi về phòng.

Nhớ đến tình cảnh mình dẫn Yến Tú về Đường Môn, một đường đó bị người truy đuổi, đối phương nói Yến Tú lừa gạt tình cảm của bọn họ, Đường Tiêu còn nghĩ bọn họ nói bậy.

Yến Tú rót một bầu trà lạnh, lấy tay áo lau miệng, lỗ mãng nhấc chân ngồi xuống giường: Sư phụ, sao vẻ mặt người mất hứng thế?

Đường Tiêu: Ta kích động quá.

Há chỉ mất hứng, cũng sắp khóc rồi.

Yến Tú vỗ vỗ giường: Sư phụ qua đây ngồi đi.

Đường Tiêu có loại dự cảm xấu: Không ngồi.

Sau đó cậu bị Yến Tú bế lên ném lên giường, không có chút sức phản kháng nào.

Trong lòng Đường Tiêu lộp bộp một chút, cuống quít vội đứng dậy: Đồ đệ, ngươi chạy từ xa về, chúng ta ăn cơm trước đã.

Yến Tú đặt cậu dưới thân: Được, ta muốn ăn thịt.

Đường Tiêu hoảng hốt: Ha ha ăn! Để ta nói trù phòng nấu cho ngươi!

Yến Tú tiến tới, nhẹ nhàng cắn một cái trên xương quai xanh của Đường Tiêu: Ăn thịt của ngươi.

Đường Tiêu ngũ lôi oanh đỉnh, ngất xỉu.

Mới vừa hôn mê năm giây đã bị Yến Tú hôn: Sư phụ, đừng giả bộ chứ.

Mắt thấy không thể tránh được, Đường Tiêu không thể làm gì khác hơn là kiên trì khiển trách hắn: Ngươi là nam! Ngươi lừa ta lâu như thế! Giờ còn đòi gì nữa?

Yến Tú lanh lẹ nháy mắt: Nhưng tới giờ ta cũng có nói mình là nữ đâu.

Đường Tiêu bi phẫn: Ngươi lớn lên giống nữ như thế! Ngươi còn mặc váy nữa! Ngươi còn nói thích ta!

Yến Tú cười cười cởi nút áo Đường Tiêu: Ai quy định nam nhân không thể mặc váy? Ai quy định nam nhân không thể thích ngươi? Về phần tướng mạo, vậy thì càng không trách ta được.

Đường Tiêu lập tức giận đến độ khóc luôn.

Lúc Yến Tú cởi quần Đường Tiêu thì Đường Tiêu còn đang chít chít chất vấn tên thật của hắn là Yến Tu đúng không.

Yến Tú: Đúng thế, cha ta đặt tên tự của ta là Yến Tu.

Đường Tiêu: Ngươi xem, ngươi chính là lừa gạt ta! Đồ lừa đảo!

Yến Tú không chút để ý: Tên cũng chỉ là một danh hiệu thôi, cha ta gọi ta là Yến Tu, ta nói ta là Yến Tú thì có làm sao? Cứ cần phải là cha ta nói thì mới đúng à?

Đường Tiêu bị cái này chọc giận, lập tức giãy giụa kịch liệt.

Nhưng mà cũng chẳng làm được cái cọng lông gì, quái lực của Yến Tu cậu đã biết, đè cậu như đè một con gà vậy.

Yến Tu cau mày: Sư phụ, ngươi ngoan chút, ta sợ làm ngươi bị thương.

Đường Tiêu mày chau mặt ủ: Ngươi đừng thượng ta thì sẽ không làm ta bị thương.

Yến Tu nói chắc chắn: Không được, ta muốn ngươi đã nhiều năm thế rồi, lần này trở về chính là để thượng ngươi.

Đường Tiêu hít vào một ngụm khí lạnh: Ta là sư phụ ngươi! Ngươi làm như thế là sai! Nghiệt đồ!

Yến Tu hừ lạnh: Nói xong rồi chứ, đừng có lằng nhằng nữa.

Đường Tiêu còn muốn giảng đạo gì nữa nhưng Yến Tu đã kéo cái quần cuối cùng trên người cậu xuống, còn lưu manh huýt sáo một cái, sau đó cầm lấy tay của Đường Tiêu đặt chỗ hạ thân của mình.

Đầu óc Đường Tiêu trống rỗng, tuần hoàn phát mấy chữ "chỗ đó to lắm đó", cho nên mơ mơ màng màng bóp một cái, muốn loại bỏ lời đồn khoa trương của tiểu sư đệ.

Khóe môi Yến Tu nhếch một cái: Sư phụ, ngươi còn thật nhiệt tình ha?

Nhưng mà Đường Tiêu đã không tự chủ được ngất lần nữa.

Lúc Đường Tiêu tỉnh lại thì Yến Tu cũng đã cởi hết, nhìn chằm chằm thân thể của cậu như sói đói, ngay cả tạo hình cũng bày xong rồi.

Đường Tiêu cũng không có tâm tình nhìn lông của hắn nữa, cả người hoàn toàn vỡ nát: Sao ngươi lại to như thế chứ?

Đây không phải là vấn đề tình cảm và luân lý, mà là vấn đề sống hay chết!

Yến Tu vui vẻ: Giống cha ta.

Cuối cùng thì Đường Tiêu vẫn khóc chít chít bị đồ đệ thượng, khóc chít chít cũng không phải là bởi vì con người cậu không mạnh mẽ, cho dù là một hán tử mạnh mẽ thì khi bị một cái gì đó to bự thượng một lúc cũng sẽ khóc chít chít.

Yến Tu vỗ vỗ mông cậu: Sư phụ, thoải mái không?

Toàn thân Đường Tiêu nổi lên màu hồng: Súc sinh!

Yến Tu sung sướng trả lời: Ơi.

Lúc xong việc, Yến Tu lấy một thùng nước ấm lớn đến để rửa thân thể cho Đường Tiêu.

Cả người Đường Tiêu hồng rực, vô cùng thẹn thùng: Tự ta tắm!

Yến Tu: Không được đâu, sư phụ phụ, cùng tắm đi nha.

Đường Tiêu: Bớt giả cái bộ này đi, ta đã nhìn thấu ngươi rồi.

Yến Tu nhảy vào thùng nước tắm ôm lấy Đường Tiêu: Nhìn thấu ta, vậy cũng đừng í í éo éo nữa, nhanh nào.

Vì thế, lại xxx một lần nữa trong thùng nước tắm.

Đường Tiêu rất muốn treo cổ tự tự sát.

Hôm sau, Đường Tiêu hoàn toàn không xuống giường được, ngay cả ngồi cũng khó chịu, Yến Tu ôn nhu cẩn thận chăm sóc cậu, mỗi khi Đường Tiêu có ý nghĩ muốn tống Yến Tu ra ngoài thì Yến Tu sẽ lưu manh hỏi cậu, có phải mông ngứa muốn thao không, sau đó Đường Tiêu hoàn toàn im lặng.

Tôn nghiêm của sư phụ chẳng còn chút nào, vô cùng đáng thương.

Cũng không biết Đường Lâm nghe được tiếng gió thổi từ đâu, vui sướng hân hoan mang theo một rổ trứng gà đến thăm Đường Tiêu, vẻ mặt kiểu cuối cùng cũng giải được tội oan rồi.

Đường Tiêu nhặt trứng gà ném hắn.

Đường Lâm mang theo một người đầy trứng gà cao hứng bừng bừng đi ra ngoài.

/Hết chương /

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio