Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

chương 60: c60: thế giới thứ hai 21

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

NÔ LỆ NHỎ CỦA NGUYÊN SOÁI ĐẾ QUỐC

Sáng sớm hôm sau sau bữa tiệc, hoàng đế đích thân đến phủ của Odrosse.

Sau khi quản gia trông thấy ông, ông ta sửng sốt một chốc rồi cuống quít hành lễ.

Sao hoàng đế lại đột ngột đến đây? Xung quanh còn không có cảnh vệ nào cả! Phải biết rằng hoàng đế chưa bao giờ đến đây kể từ khi thân vương điện hạ xây phủ.

Hoàng đế xuống khỏi tinh hạm đang trôi, xua tay bảo ông ta miễn lễ: "Thân vương có nhà không?"

Quản gia đáp: "Có ạ, tôi sẽ báo với thân vương điện hạ ngay."

Hoàng đế ngăn ông ta lại: "Không cần báo trước với thân vương. Bây giờ nó đang ở đâu? Ta sẽ tự đi tìm nó."

Quản gia ngẫm nghĩ rồi cung kính đáp: "Thân vương điện hạ vừa ăn sáng xong mười phút trước, có lẽ bây giờ đang ở phòng làm việc hoặc sân tập cơ giáp... Bây giờ tôi sẽ dẫn ngài đi tìm nhé, thưa bệ hạ?"

Hoàng đế gật đầu, "Đừng vội, ta chỉ đến thăm nó thôi."

Hai người chậm rãi bước đi trên đường mòn.

Trên đường đi, ông liếc lia lịa trái phải trong sân, quan sát từng chi tiết ở nơi đây.

Ông chưa từng đến đây, từng tấc hoa cỏ đều xa lạ với ông.

Sau khi đuổi con trai cả ra khỏi cung để mắt không thấy tâm không phiền nữa, trừ khi liên quan đến việc chiến sự ra thì ông hiếm khi trò chuyện với Odrosse chứ nói chi đến ghé thăm hắn, thế nên đã ba năm rồi mà ông vẫn chưa biết nhà của con trai mình trông ra sao.

Trước khi đến, vốn dĩ ông tưởng với tính cách của Odrosse, sân trong hẳn là vô cùng lạnh lẽo và nhàm chán, nhưng không ngờ cách bố trí của sân này thực sự rất để tâm.

Trong sân trồng rất nhiều cây cối và hoa cỏ, hiện tại sắp qua mùa hoa rồi, những cành hoa bắt đầu lộ ra chút ủ rũ nhưng vẫn chưa lộ rõ, tô điểm cả sân trở nên mềm mại.

Tuy chưa bao giờ đến đây nhưng hoàng đế nhìn những hoa cỏ này lại loáng thoáng cảm thấy quen thuộc.

Ông cẩn thận tìm lại trong trí nhớ, cuối cùng cũng nhớ ra những loại hoa cỏ này đều có trồng trong vườn hoàng cung.

... Hóa ra trồng mô phỏng theo hoàng cung à.

Hoàng đế cụp mắt ngẩn ra, sau đó lại tự nhiên bước về trước.

Rẽ vào một góc, ánh mắt ông quét qua một khu vườn màu tím nhạt, rồi bỗng dừng lại.

Đó là một vườn hoa diên vĩ, không rộng, so với những khu vườn khác trong sân thì nhỏ hơn và tinh xảo hơn hẳn.

Tuy khu vườn này nhỏ nhưng thực ra những bông hoa trồng trong đó còn quý hơn những bông hoa kia.

Là loài hoa diên vĩ được cải tiến và tối ưu hóa nên bông hoa nhỏ hơn, màu nhạt hơn loài này một chút, nhưng hình dáng duyên dáng đẹp đẽ, sản lượng rất ít, hiện đang được sản xuất số lượng ít trong viện nghiên cứu nhân giống cây trồng nên giá thành khá đắt.

Nữ hoàng Sophie yêu hoa diên vĩ suốt đời, yêu thích nhất là hoa diên vĩ giống cải tiến này, đến nay hàng năm hoàng cung vẫn đều đặn mua giống hoa này từ viện nghiên cứu như thể hoàng hậu vẫn sống mãi, tưới cho chúng nó mỗi năm đều nở hoa mơn mởn trong vườn.

Ông không ngờ... Thế mà được ngắm loài hoa này ở nhà Odrosse.

- Thì ra không phải chỉ có mỗi mình ông nhớ.

Thấy ông tạm dừng, quản gia quay đầu lại hỏi: "Thưa bệ hạ, ngài cần dặn dò gì ạ?"

Lúc này hoàng đế mới hoàn hồn, rời mắt khỏi hoa diên vĩ, có chút khó khăn hỏi: "Bắt đầu trồng loại hoa diên vĩ đó từ khi nào?"

Quản gia đáp đúng sự thật: "Kể từ khi thân vương điện hạ đến đây, thưa bệ hạ."

Hoàng đế nhắm mắt, nhìn lần cuối những bụi hoa diên vĩ đang nở rộ rồi nói: "Đi thôi."

Có lẽ con trai của ông chưa học được cách thể hiện sự gần gũi, nhưng ký ức không thể nói dối.

Khi ông định nghĩa Odrosse là một con quái vật lạnh lùng và vô tình, có lẽ đứa trẻ này đang nhớ về những người và những điều mà nó không muốn quên theo cách riêng của mình.

Tìm trong phòng làm việc và phòng khách, cuối cùng hoàng đế tìm thấy cậu con cả của mình trong sân tập cơ giáp.

Thân vương Odrosse vốn sở hữu sân tập tư nhân cứng cáp nhất đế quốc, nhưng giờ đây, sân tập này đã hoàn toàn thay đổi khiến người ta không thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu của nó.

Trên tường đầy những vết lõm do va đập mạnh gây ra, đôi khi xen lẫn một số vết chẳng biết sao lại có được, nhìn những vết lõm khủng khiếp này khiến hoàng đế khựng lại, liếc sang bên cạnh, quả nhiên trông thấy cơ giáp đặt bên cạnh cũng đã bị hư hỏng nặng, đến tay chân cũng cong vẹo.

Đó là một bộ cơ giáp cao cấp kia mà...

Nhớ đến báo cáo kiểm tra và đánh giá thân thể của Odrosa, hoàng đế không khỏi khẽ cau mày.

Xem ra sức mạnh của cơ giáp hiện tại không còn đáp ứng được nhu cầu huấn luyện của Odrosse nữa.

Odrosse yên tĩnh đứng cạnh cơ giáp, không biết đang nghĩ gì mà hơi cúi đầu, mái tóc vàng dài buông xõa trên trán và má, che đi một số biểu cảm trên mặt.

Khi hoàng đế đến gần, hắn hơi nghiêng đầu, đôi mắt xanh thẳm như băng vỡ chứa đầy sự bình tĩnh đến thờ ơ, chào hỏi với phụ thân của mình: "Bệ hạ, ngài đến đây cần dặn dò gì?"

Đối mặt với câu hỏi dò của con trai, hoàng đế im lặng vài giây, cuối cùng mấp máy môi chậm rãi nói: "Ta... Ta chỉ đến thăm ngươi thôi."

Có vẻ như ông hiếm khi nói những lời quan tâm như vậy với con trai mình nên không quen, giọng điệu rất cứng nhắc, không giống đang quan tâm người khác mà giống một cấp trên đang gắt gỏng hỏi cấp dưới về công việc của họ.

Odrosse không quan tâm đến mấy vấn đề giọng điệu vặt vãnh này - Hoặc là hắn đã quen với thái độ của hoàng đế, hắn cúi đầu nói: "Mọi việc đều ổn, thưa bệ hạ."

Hoàng đế vẫn không yên tâm, ông vẫn im lặng như lúc nãy, như đang cố gắng sắp xếp lời nói, hỏi từng chữ một: "Ta nghe nói - Khi ngươi được cứu về thì tinh thần vực đang bị thương nặng, giờ chắc chắn đã khỏi hẳn chưa?"

Ở một góc độ nào đó, tinh thần vực là một bộ phận cực kỳ yếu ớt, một khi bị thương thì khó mà không để lại di chứng.

Dẫu kết quả kiểm tra từ bên kia phòng tuyến truyền đến cho thấy tinh thần vực không những không có dấu vết tổn thương mà còn trở nên mạnh mẽ hơn nhưng hoàng đế vẫn lo lắng.

Nghe hoàng đế nhắc đến vết thương, thân thể Odrosse khẽ cứng đờ khó thấy trong thoáng chốc, bàn tay buông thõng ở bên kia lập tức siết chặt, sau khi buông ra hắn đặt tay lên cánh tay của cơ giáp trước mặt - Thứ vốn đã hoàn toàn đạt đến tiêu chuẩn vứt đi do sử dụng quá độ, rồi nhẹ nhàng vuốt ve nó, "... Khi tinh thần lực thăng cấp đã tự động chữa vết thương tinh thần vực, nên không còn gì đáng lo ngại nữa."

"Vậy thì tốt." Sau khi quan tâm một cách cứng nhắc với con trai cả có phần xa cách với mình, hoàng đế thật sự không nghĩ ra chủ đề nào khác để nói, mà Odrosse cũng không thích nói chuyện như ông, không ai hỏi hắn sẽ không chủ động nói chuyện, vì thế bầu không khí nhất thời rơi vào sượng ngắt.

Sau khi cả hai im lặng nửa phút, hoàng đế bỗng nói: "Nào, Odrosse, chúng ta đánh một trận đi."

Nói đoạn ông lấy cơ giáp của mình từ nút không gian.

Odrose: "Ngài nghiêm túc sao, bệ hạ?"

Hoàng đế: "Ừ, trong phòng tập của ngươi chắc vẫn còn một bộ cơ giáp dự phòng nhỉ?"

Odrosse gật đầu, bật công tắc lên, trên tường sân tập hiện ra một hộp đựng đồ, bên trong có ba nút chứa cơ giáp dự phòng.

Odrosse lấy ngẫu nhiên một bộ ra.

Trong sân tập cơ giáp vốn đã chịu nhiều thiệt hại, hai người đã có một trận chiến ngắn ngủi.

Trận quyết đấu này đã kết thúc bằng sự thất bại của hoàng đế. Kể từ khi Odrosse trở thành nguyên soái và đảm nhận mọi công việc trong quân đội, mặc dù cũng thường xuyên huấn luyện nhưng đã lâu rồi ông không ra chiến trường, một cuộc sống rời xa chiến trường lâu dần vẫn làm suy yếu phần tâm huyết trong các đòn tấn công của ông.

Ngay từ vài năm trước ông đã có linh cảm rằng mình sẽ khó đánh bại Odrosse trong đối chiến cơ giáp.

Huống chi mới đây tinh thần lực của Odrosse đã tiến hóa.

Đối với phụ thân của mình, Odrosse vẫn nương tay, tuy hoàng đế thua nhưng không giống Arvid chật vật đến nỗi phải bò ra khỏi cơ giáp như lúc trước, ít nhất... Ông vẫn có thể đi bình thường xuống khỏi cơ giáp.

Hoàng đế khẽ thở dốc, lau đi những giọt mồ hôi trên trán, nhìn đứa con trai đang thở đều đều trước mặt, chân thành nói: "Ngươi đã trưởng thành hoàn toàn rồi."

Câu cảm thán đột ngột này khiến Odrosse rõ là không quen, khựng một chốc rồi nói: "Cảm ơn bệ hạ khen ngợi."

Hoàng đế lắc đầu, muốn nói mình không có ý đó, nhưng vì không giỏi giao tiếp nên nhất thời chưa tìm ra từ thích hợp, đành im lặng một lúc rồi gượng ép chuyển chủ đề khác.

"Phải rồi." Ông nói: "Nô lệ kia của ngươi đâu?"

Dường như không phải ảo giác của ông, sau khi ông nói thế thì Odrosse hệt như bị chạm vào vảy ngược vậy, cơ thể lập tức căng thẳng, ánh mắt trầm xuống ngay tức thì.

Không khí trong phòng tập bỗng cứng đờ, khí thể của Odrosse lập tức mất kiểm soát phóng ra tất cả, đó là loại lạnh lẽo giống như lưỡi đao vô tình khiến sống lưng ớn lạnh không thể chống cự. Dẫu là hoàng đế đang đứng trên đỉnh cao của đế quốc cũng không khỏi giật mình, nảy sinh cảm giác thù địch khi cảm nhận được sức mạnh này.

"Đừng căng thẳng." Kiềm chế sự thôi thúc ra oai với cậu con trai đang thể hiện khí thế, hoàng đế thấy hơi xấu hổ, nhận ra có lẽ thái độ trước đây của mình đã khiến Odrosse đề phòng ông. Ông cố gắng giải thích: "Ta không muốn tổn thương cậu ấy... Ta chỉ muốn gặp đứa bé kia thôi, nghe nói cậu ấy có mái tóc đen nhỉ?"

Ông thấy hối hận về những lời khiêu khích mình đã nói ngày hôm đó, và đã lên kế hoạch tận dụng tối đa khả năng của mình để thúc đẩy việc xóa bỏ chế độ nô lệ, dù không thể xóa bỏ hoàn toàn nhưng ít nhất ông cũng cố gắng bỏ cái luật "nô lệ không thể kết hôn với quý tộc", tận lực để Odrosse thuận lợi kết hôn với người yêu của hắn trước khi kế vị.

- Đây có lẽ là khoản bồi thường duy nhất mà ông có thể cho Odrosse.

Con trai của ông giờ đã trưởng thành thành một người mạnh mẽ và đáng tin cậy hơn ông, điều duy nhất ông có thể làm là giúp đỡ một chút về chính trị.

Song nghe lời giải thích của ông cũng không khiến Odrosse thả lỏng, hắn còn mím chặt môi hơn, bầu không khí trong phòng cũng không dễ chịu chút nào.

Con trai cả của ông rũ mắt, hồi lâu sau mới nhìn vào ông: "... Xin lỗi, ta không thể đưa ngài đi gặp em ấy."

Nhìn vào đôi mắt dường như chứa đựng sự đau đớn và tuyệt vọng sâu sắc của Odrosse, hoàng đế chợt rùng mình.

Bởi lẽ ông vô cùng quen với ánh mắt này.

... Trong khoảng thời gian sau khi Sophie qua đời, khi ông nhìn vào gương mỗi ngày, ông thấy mình trong gương giống hệt như ánh mắt của hắn, chẳng hề khác.

Cứng đờ im lặng hồi lâu, hoàng đế mới chậm rãi hỏi: "Nô lệ kia đâu rồi? Lúc ngươi về Thủ Đô Tinh... Không mang cậu ấy về sao?"

"Không có." Odrosse dừng một lúc lâu, mái tóc vàng nhạt rũ bên má khiến hắn có vẻ gầy đi một chút, vẻ mặt trống rỗng đến lạ, nói: "Phụ thân, ta mất em ấy rồi."

❦❦❦

Sau khi trở về tử phủ của con trai cả, hoàng đế cứ mãi hoảng hốt.

Làm chuyện gì cũng thất thần, ngay cả lúc uống nước cũng làm đổ nước lên người.

"Bệ hạ, thân thể của ngài không khỏe ạ? Cần gọi bác sĩ không ạ?" Sau khi hoàng đế mắc lỗi lần thứ sáu, quản gia trong hoàng cung âu lo hỏi.

"Không sao." Hoàng đế lắc đầu, tắt màn hình thiết bị kết nối riêng lại, gạt bỏ công việc trong lúc tâm trạng tệ.

Ngửa người tựa lưng vào ghế, hoàng đế cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ chốc lát mới ngẩng đầu, đôi mắt vẩn đục nhìn chằm chằm vào quản gia đi theo mình nhiều năm: "Ngươi nói xem, có phải ta là một người cha tệ không?"

Quản gia cúi người, không trực tiếp trả lời câu hỏi mà chỉ mỉm cười nói: "Bệ hạ, cả đời người luôn không ngừng trưởng thành."

Hoàng đế cũng cười, nhưng trong nụ cười lại có một tia mệt mỏi không thể che giấu.

Ông có trách nhiệm chẳng thể lẩn tránh với quá khứ và tương lai của Odrosse.

Nếu Odrosse tin tưởng người cha này thì sẽ không đề phòng ông gấp bội, cũng sẽ không mạo hiểm đưa nô lệ đến biên giới... Cũng sẽ không vì vậy mà không quay về được nữa.

Mà nguồn gốc của mọi chuyện là do ông đã không cho con mình cảm giác đáng tin cậy.

Là lỗi của ông.

Nửa đầu cuộc đời của ông đột ngột kết thúc bằng cái chết của vợ, nhưng đến nửa sau cuộc đời, vì sự tùy hứng của ông mà khiến con trai mất đi điều quý giá nhất trong cuộc đời hắn.

_oOo_

Sau khi hoàn thành tất cả các hạng mục kiểm tra chi tiết hơn, Odrosse được tuyên bố hoàn toàn khỏe mạnh và bình thường, có thể yên tâm hoạt động.

Hắn cài chiếc cúc trên cùng của cổ áo, định rời khỏi viện nghiên cứu nhưng Arvid bỗng xuất hiện ngăn lại.

"Anh." Arvid thần bí kéo tay áo hắn, "Em bàn với anh chuyện này."

"Hửm?" Odrosse lên tiếng thắc mắc.

Arvid nói: "Đi theo em."

Vì vậy nửa giờ sau, hai người ngồi trên tinh hạm nổi hạ cánh ở một vùng ngoại ô khá vắng vẻ, sau một hồi ngoằn ngoèo rẽ trái rẽ phải, cuối cùng họ cũng đến được một phòng thí nghiệm mã hóa nằm dưới lòng đất.

Odrosse nhìn quanh và hỏi: "Đây là phòng thí nghiệm của ngươi à?"

Tuy phòng thí nghiệm này không lớn, nhưng có thể thấy thiết bị bên trong đều là xịn nhất hiện nay, mỗi cái đều vô giá và không rẻ hơn cơ giáp bao nhiêu cả.

Arvid kiêu ngạo ưỡn ngực: "Đúng vậy!"

Odrosse: "Bảo sao cứ nghèo mãi."

Arvid: "..."

Làm nghiên cứu giống như chuyện yêu đương vậy, đúng là một công việc rất tốn kém, đối với Arvid hiện đang nghèo rớt mồng tơi thì anh đã được cảm nhận sâu sắc về điều này.

Ho nhẹ hai tiếng, Arvid nhấn mạnh: "Chuyện này không quan trọng. Hãy đi với em."

Arvid đưa hắn ngồi vào bàn thí nghiệm với vẻ mặt nghiêm túc, "Trước hết, em muốn nói thật một điều với anh và nói lời xin lỗi."

Odrosse: "Nói."

Arvid nói lí nhí: "Em trộm rất nhiều mô của anh để phân tích gen."

Odrosse: "..." Vì hắn không học y, hơn nữa cũng rất tin tưởng em trai nên khi tiến hành các kiểm tra thân thể, hắn chưa bao giờ nghĩ đến thuyết âm mưu này.

Bây giờ xem ra cậu em trai này giỏi hơn hắn nghĩ, có thể làm nhiều chuyện xấu ngay dưới mí mắt hắn.

Cảm thấy áp lực trong không khí trở nên mạnh hơn, Arvid tưởng hắn giận nên sợ tới nỗi lập tức xin lỗi.

"..." Odrosse dừng lại, tém tém cái khí thế lại, "Không có gì, nói hết chuyện của ngươi đi."

Arvid lập tức phấn chấn nói: "Anh hai cũng tự cảm nhận được mình thiếu hụt cảm xúc đúng không?"

Odrosse gật đầu: "Ngươi đang nghiên cứu cái này à?"

Tất nhiên hắn cũng nhận thức rõ mình quá đỗi thờ ơ về mặt tình cảm, nhưng bệnh này không ảnh hưởng công việc nên hắn không kiên trì muốn chữa khỏi.

"Không đáng." Odrosse bình luận lý trí.

Bỏ ra giá cao như vậy vì bệnh của hắn thì đúng là không đáng chút nào, số tiền mua sắm trang thiết bị chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là thời gian và năm tháng Arvid lãng phí vì việc này.

Dù mức lương của các nhà nghiên cứu hiện nay cũng rất tốt nhưng lẽ ra Arvid có thể đạt được thành tựu cao hơn.

Arvid lắc đầu: "Đáng mà. Anh hai còn nhớ cái đêm chúng ta ở Aegilo trời mưa không?"

Đây là lần thứ hai hắn nghe Arvid nhắc về đêm đó, dù Odrosse có chậm chạp đến đâu cũng hiểu đây không chỉ là một câu trò chuyện đơn giản, bèn hỏi thẳng: "Hôm đó... Đã xảy ra chuyện gì mà ta không biết sao?"

Arvid nói: "Thật ra tối hôm đó, lúc đầu, em không phải bị mắc kẹt ở chỗ cạn mà bị thủy triều cuốn xuống vùng nước sâu."

Odrosse chau mày: "Ngươi chưa bao giờ nhắc về chuyện này."

"Đúng thế." Arvid nghiêng người về trước, đến gần anh trai mình hơn rồi nhẹ nhàng nói: "Vì đêm đó rồng của anh hai đã ngậm em về từ vùng nước sâu, nhưng sáng hôm sau anh hai lại quên hết rồi."

Odrosse kinh ngạc, khựng vài giây mới nói: "Ta không nhớ chuyện này."

Hắn cẩn thận tìm kiếm trong trí nhớ, đúng là không có ấn tượng gì với những gì Arvid nói.

Arvid nói: "Là thế này, bệnh của anh hai hình như có liên quan đến tinh thần thể, sau khi em quan sát, đôi khi rồng của anh sẽ thỉnh thoảng tự do xuất hiện. Ví như có một lần em lẻn ra khỏi cung vào đêm khuya trông thấy nó đang nghịch với hoa diên vĩ, chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra lúc anh hai tỉnh táo nhỉ?"

Lại là một chuyện hắn không nhớ nổi, vẻ mặt Odrosse nghiêm túc hẳn lên.

Việc thiếu hụt cảm xúc không phải là vấn đề lớn, nhưng tinh thần thể tự do một mình lại là một tai họa ngầm rất nghiêm trọng.

Tinh thần thể của hắn có năng lượng khổng lồ, nếu có điều gì bất ngờ xảy ra trong lúc mất kiểm soát... Thì sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Nếu biết tin tức này sớm hơn, hắn sẽ không bao giờ đảm nhận chức nguyên soái với một tai họa ngầm to lớn như vậy.

Arvid dang tay nói, "Với một người nghiêm túc trong công việc như anh, nếu biết tinh thần thể đôi khi sẽ mất kiểm soát, chắc chắn anh sẽ từ chức để đảm bảo an toàn phải không?"

Odrosse thành thật gật đầu, theo nguyên tắc làm việc của hắn thì sẽ không để điều nguy hiểm như vậy được phép tồn tại.

Arvid nói tiếp: "Nhưng theo thực tế em quan sát thì tinh thần thể được tự do chỉ đang tái tạo những cảm xúc mà anh không có, sẽ không làm hại ai cả, trái lại khi tự do, nó có vẻ vô cùng... Hiền lành."

Rất rõ ràng "hiền lành" này không liên quan gì đến Odrosse trong trạng thái bình thường.

Odrosse dừng một lúc mới hỏi: "Vậy hôm nay ngươi đưa ta đến đây vì đã tìm ra cách giải quyết rồi à?"

"Đúng vậy." Bấy giờ Arvid mới nhắc đến chuyện chính, anh giơ tay mở tủ lạnh bên cạnh, lấy ra một dãy thuốc thử trong thiết bị cấp đông mini rồi đưa qua: "Sau nhiều lần phân tích, tụi em đã phát minh ra một loại thuốc có thể chữa khỏi chứng bệnh về mặt gen, Thuốc đã vượt qua thử nghiệm độ ổn định của viện nghiên cứu thực nghiệm gen đế quốc, độ an toàn đã xác nhận là không có vấn đề."

Odrosse nhìn chằm chằm vào dãy thuốc thử màu lam nhạt trong vài giây mới giơ tay nhận lấy, quan sát cẩn thận.

"Nhưng nó có một tác dụng phụ phải quan tâm." Arvid nói tiếp: "Sau khi sử dụng có thể dẫn đến tinh thần thể và bản thể hoàn toàn dung hợp, hay nói cách khác là tinh thần thể sẽ biến mất... Dù bây giờ không có tinh thần thể thì anh vẫn mạnh hơn trước, quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay anh, ở đây có ba lọ thuốc, anh lấy về rồi đưa đi làm thí nghiệm, tiện thể cân nhắc từ từ."

Odrosse cụp mắt, đáy mắt hiện lên sự u ám, như đang thở dài nhưng không có biểu cảm gì trên mặt.

Sau khi anh trai rời đi, Arvid luôn ra chiều hết sức thành thạo bỗng thở dài, nằm ườn trên trên bàn thí nghiệm.

Chẳng biết rồng của anh xuất hiện tự khi nào, nó đang nằm bên chân anh, ngẩng đôi mắt xanh biếc nhìn anh.

Anh đá nhẹ rồng của mình, hỏi: "Nếu nó biến mất... Ngươi sẽ rất nhớ nó nhỉ?"

Con rồng dụi dụi chân anh.

♬♬♬

Ba ngày sau, Odrosse nộp đơn xin nghỉ phép một năm lên Bộ Quân Sự.

- Sau đó vô cùng bình tĩnh lạm dụng chức quyền duyệt phép cho bản thân.

Tình hình biên giới ổn định, không cần hắn nữa nên hắn quyết định đi du lịch.

Hắn đã hẹn với một người rằng khi chiến tranh kết thúc sẽ đưa người đó đến một hành tinh du lịch.

Dù người mà hắn đã hẹn không còn ở bên cạnh nữa, mùa nở hoa trên hành tinh đó cũng mới bắt đầu và khác với thời gian họ đã hẹn nhau, nhưng hắn vẫn quyết định một mình đến đó hoàn thành lời hẹn này.

Riuigne là một hành tinh tượng trưng cho sự đoàn tụ, ba mươi năm mới được gặp lại người bạn đời ở xa của mình một lần.

Trước đây Odrosse thấy nó khá xui xẻo, nhưng giờ đây hắn lại thấy ghen tị.

Dù có phải đợi ba mươi năm mới gặp được nhau thì vẫn còn hy vọng, tốt hơn là mãi mãi không thể gặp nhau.

Vì thế, trong lúc người dân cả đế quốc đang chờ đợi để khen ngợi nồng nhiệt nguyên soái vừa từ biên giới về thì bản thân nguyên soái đã lên tinh hạm đi xa, một mình rời khỏi cảng tinh tế Thủ Đô Tinh.

Bật chế độ lái tự động, nhìn vũ trụ tối tăm bên ngoài cửa sổ, Odrosse lấy ra một chiếc hộp vuông nhỏ màu đen từ nút không gian, ngón tay chậm ra xoa lên thành hộp thô ráp, đáy mắt lộ vẻ hoài niệm sâu sắc.

Nếu Tô Đoạn ở đây, cậu nhìn là nhận ra ngay đây là chiếc hộp mà tinh thần thể của Odrosse đã dẫn cậu đi đào trong vườn.

Vào đêm trước khi khởi hành, con rồng lại đào chiếc hộp từ trong vườn lên, nhưng lần này nó được trao Odrosse.

Ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc hộp đen trong tay một lúc rồi quay lại nhìn vũ trụ đen tối ngoài cửa sổ, trong mắt Odrosse lộ vẻ mơ màng.

Thật ra độ an toàn của lọ thuốc Arvid đưa cho hắn đã vượt qua tất cả các bài kiểm tra an toàn, nhưng đến tận bây giờ hắn vẫn chưa dùng.

Không phải hắn không muốn khỏi bệnh, mà là hắn nhận ra - trước khi hắn uống lọ thuốc, những ký ức bị lãng quên đó đã bắt đầu quay lại.

Hắn nhớ ra cái đêm trời mưa mà Arvid kể, cũng nhớ ra chiếc hộp đen chứa đầy quà giấu trong vườn, cùng những thứ nhỏ nhặt đã bị hắn lãng quên trong suốt mười mấy năm qua... Những khoảng thời gian phủ đầy bụi đó đều xếp hàng quay về thành mảnh ghép ký ức trong đầu hắn.

... Kể cả những đêm tinh thần thể của hắn đến phòng của nô lệ nhỏ, bắt nạt người ta đến nỗi phải giặt quần lót.

Lúc ấy hắn vẫn chậm chạp chưa nhận ra tình cảm của mình, nhưng tinh thần thể thẳng thắn của hắn lại nóng lòng ngầm ra tay, ngẫm lại cũng khiến người ta khó nói.

Nghĩ đến nô lệ nhỏ bị bắt nạt mỗi đêm khóc thút thít còn phải vờ như không có chuyện gì, hắn thấy dễ thương vô cùng, Odrosse không kiềm được cong khóe mắt, nhưng qua vài giây, ý cười trong mắt hắn đã bị dập tắt, lại quay về tĩnh mịch.

Vì hắn nhanh chóng nhớ ra nô lệ nhỏ không còn nữa, thứ duy nhất hắn có thể giữ được chỉ có chiếc hộp trong tay, vẫn còn lưu lại chút hơi thở của nô lệ nhỏ.

Tinh hạm tiếp tục vững vàng tiến về trước. Vào ngày thứ ba, Odrosse có được tất cả ký ức đã mất; vào ngày thứ tư, hắn uống lọ thuốc Arvid chuẩn bị cho mình.

Tinh thần thể như cảm nhận được điều gì đó mà bỗng xuất hiện trong tinh hạm, rũ đầu với hắn, phát ra tiếng kêu thấp thấp.

Odrosse ngẩng đầu nhìn đôi mắt xanh băng giống hết mắt mình của nó, và rồi thấy một nỗi buồn đau.

Giống hệt trong mắt hắn.

- Bây giờ hắn đã hiểu tâm trạng của hoàng đế, khi mất đi bạn đời, sống một mình đã trở thành nỗi dày vò.

Khi tốc độ của tinh hạm có thể đạt tới mấy năm ánh sáng, du hành vũ trụ không còn là chuyện dài dằng dặc nữa.

Tác dụng phụ của thuốc cũng bắt đầu lộ ra.

Đi được một phần ba đường, rồng của hắn mất khả năng hiện hình.

Đi được nửa đường, cơ thể khổng lồ bắt đầu trở nên trong suốt.

Khi chỉ còn lại một phần tư đường, tinh thần thể đã phai nhạt như một sinh vật trong suốt, không nhìn kỹ thì mắt thường cũng không nhìn thấy.

Cuối cùng, khi tinh hạm hạ cánh xuống vùng đất Riuigne, cửa khoang mở sang hai bên, lộ ra một ít cảnh đẹp thì Odrosse mới cảm thấy trái tim trống rỗng của mình không hiểu sao bỗng được lấp đầy, tinh thần thể của hắn hòa làm một thể với hắn, hình dáng tan biến tan biến vào thế gian.

Mà đôi ngươi của hắn cũng dựng lên vào lúc đó, mang hình dáng của một con thú hung dữ.

Bước ra khỏi tinh hạm, bước lên vùng đất mềm phủ đầy cánh hoa, trước mắt là một khung cảnh trăm hoa tuyệt đẹp, hoa cỏ lượn lờ như những đám mây bồng bềnh, thế nhưng Odrosse lại thờ ơ, lạnh nhạt cụp mắt với cảnh đẹp này.

Điều khiến hắn rung động chưa bao giờ là phong cảnh đẹp đến thảng thốt, mà là người hắn mong đợi được ngắm cảnh cùng nhau.

Bây giờ người đã đi rồi, cảnh vật chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Hắn mở bản đồ hướng dẫn trên thiết bị kết nối, định tìm một nơi ít hoa để nghỉ ngơi tạm thời.

Vì lúc đó đã hứa với nô lệ nhỏ là sống ở đây một thời gian nên hắn nhất định phải thực hiện.

Song ngay khi hắn cúi đầu, một cơn gió mạnh bỗng nhiên thổi tới, mang theo hương hoa nồng nàn xộc vào mũi hắn.

Odrosse khựng lại.

Sau khi tinh thần lực tiến hóa, năm giác quan của hắn cũng tiến hóa theo, vì vậy hắn nhạy bén ngửi thấy một vị đắng cay ngọt bùi kỳ lạ trong hương hoa ngọt ngấy.

Đó không phải là hương hoa.

Giây tiếp theo, Odrosse hoảng hốt, đôi ngươi vốn dựng thắng của hắn bỗng trở thành đôi ngươi của người bình thường.

Mà cùng lúc đó, tinh thần thể lẽ ra phải tan biến của hắn xuất hiện.

Nhưng sau khi tinh thần thể xuất hiện, nó chẳng thèm nhìn hắn lấy một lần đã ngẩng đầu ngửi không khí từ bên này sang bên kia, rồi bỗng vỗ cánh bay như điên về một hướng.

Nhìn bóng dáng tinh thần thể của mình, Odrosse: "..."

___

7/1/2023.

22:59:01.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio