Gió đêm nhẹ lướt, bốn phía đèn đuốc sáng trưng, quán bán hàng ở thành phố A vào ban đêm ngày càng nhộn nhịp.
“Ông chủ, thêm hai chai bia.” Một đôi tay bóng nhẫy bỗng nhiên giơ cao lên, âm thanh giòn tan hô.
Lam Thiểu Ba ghét bỏ nắm lấy ngón tay của Nghê Tiêu: “Cậu nhìn bộ dạng giàu sức chiến đấu vì cặn bã của mình đi, tôi thật sự không hiểu nổi, cậu thích Đan Diệc Thần hay là không thích?”
Thích? Không thích?
Nghê Tiêu say khướt, giơ xâu thịt dê lên nói: “Tôi nói cho cậu biết, cho dù mắt tôi bị mù, tôi tuyệt đối sẽ không thích người đàn ông keo kiệt như Đan Diệc Thần! Anh ta… Anh ta có cái gì tốt…”
Trước mặt nhất thời xuất hiện bóng hình của anh, đúng vậy a, anh ta có cái gì tốt, trừ ngoại hình hơi anh tuấn một chút, ngoại trừ của cải dồi dào, chức vị dọa người, anh ta rốt cuộc có cái gì tốt?!
Trong long càng nghĩ càng tức giận, cô lẩm bẩm gọi người phục vụ: “Bia của các người tại sao lại đắng như vậy? Có phải chê tâm tình của tôi còn chưa đủ tệ?”
Lam Thiểu Ba quẫn lớn, sợ người phục vụ sẽ đuổi Nghê Tiêu như đuổi người điên ra ngoài, liên tục nói xin lỗi.
Chờ Lam Thiểu Ba tính tiền xong, anh vác Nghê Tiêu đang bất tỉnh nhân sự ra ngoài, anh không biết nhà cô ở đâu, nghĩ nghĩ, Lam Thiểu Ba lấy điện thoại trong túi của Nghê Tiêu, gửi tin nhắn cho Đan Diệc Thần, rồi sau đó tìm công viên gần đấy.
Đúng là thời tiết mùa hè, dế ở trong bụi cỏ kêu ồm ồm, ánh trăng tròn chiếu xuống, cũng mang theo vài phần lãng mạn.
Đầu của Nghê Tiêu tựa vào lệch sang một bên, rơi vào trong ngực Lam Thiểu Ba, anh vốn định đẩy cô ra, nhưng thoáng nhìn thấy đôi gò má phớt hồng của cô thì hơi ngẩn ra.
Những năm gần đây, Lam Thiểu Ba gặp qua không ít phụ nữ, gặp dịp thì chơi, hai bên tình nguyện, trở mặt thành thù, bên nào anh cũng đều trải qua, đối với phụ nữ, cũng xem như cao thủ lão luyện, theo lý thuyết, Nghê Tiêu ở bên cạnh anh lâu như vậy, diện mạo cũng không tệ, nhớ năm đó, tại sao anh lại để ý nha đầu này?
Nghĩ như thế, Lam Thiểu Ba càng cẩn thận đánh giá khuôn mặt Nghê Tiêu, ánh mắt nhìn chằm chằm đôi mi thon dài đến đôi môi đỏ mọng của cô, anh cảm thấy toàn thân mình có chút không bình thường, đúng lúc này Nghê Tiêu ưm giơ tay vỗ muỗi một cái, Lam Thiểu Ba vội vàng đứng lên từ bên cạnh cô, trong long lo lắng khác thường.
“Tôi đi mua cho cậu chai nước.” Anh chạy đi như trốn chạy, ở cửa siêu thị bình tĩnh lại một lát mới mang bình nước trở về, nhưng nhất thời sửng sốt.
Đầu Nghê Tiêu thật sự rất đau, rất đau, cô không rành uống rượu, nhưng cho dù uống say cô cũng có thể dựa vào trực giác biết được tình huống của mình không ổn, miễn cưỡng mở mắt ra, chỉ có thể nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục màu lam, ngón tay nhỏ của anh ta đeo một chiếc nhẫn lớn, phía trên có chữ F dễ trông thấy.
“Thiếu gia, đến chỗ rồi.” Lái xe phía trước dừng xe lại.
Người đàn ông bên cạnh dơ tay bế Nghê Tiêu đầu óc không tỉnh táo ra bên ngoài, Nghê Tiêu định đứng dậy, nhưng bất đắc dĩ có một miếng vải đen che mắt của cô lại, phía trên xịt thuốc gì đó, sau khi cô ngửi được thì bắt đầu ngủ say.
Phùng Tiêu Đình thấy hô hấp của Nghê Tiêu dần dần trở nên ổn định, nhất thời cười, vỗ tay phát ra tiếng: “Lão Vương, nhớ kỹ, bất luận xảy ra chuyện gì, cũng phải giữ cửa cho chặt, bất kì ai cũng không được tiến vào, rõ chưa?”
“Thiếu gia yên tâm! Đừng nói là người, ngay cả con ruồi cũng không bỏ qua một con!” Lão Vương giơ tay lên, hơn người đàn ông mặc âu phục màu đen đã đứng ở trước cửa biệt thự.
Phùng Tiêu Đình cảm thấy vừa lòng, sờ sờ khuôn mặt của người con gái trong ngực, trong mắt hiện ra sự đắc ý: “Tiểu mỹ nhân, lần này xem cô chạy đi đâu.”
Trong phòng khách vang lên điệu nhạc của Mozart, Phùng Tiêu Đình mở một chai rượu đỏ, chậm rãi hớp một ngụm, anh cởi cúc áo, thoải mái ngồi ở trên sofa, thưởng thức Nghê Tiêu đang ngủ say.
Phùng Tiêu Đình là một người đàn ông thương tiếc phụ nữ, cho dù là đối với vợ trước, thứ nên cho, anh tuyệt đối sẽ không bủn xỉn, điều kiện tiên quyết là, những thứ anh muốn, anh cũng phải có được.
Ban đầu, anh không cần phải cướp đoạt người phụ nữ của Đan Diệc Thần, nhưng mà lần trước sau khi nhìn thoáng qua cô ở quán bar, từ đó anh liền sinh ra hiếu kỳ với cô.
Không chiếm được sẽ khiến lòng người ngứa ngáy, anh càng muốn biết khi người phụ nữ của Đan Diệc Thần ở dưới thân mình lưu luyến triền miên, thì anh ta sẽ có phản ứng gì?
Anh nhẹ nhàng cười, đặt ly rượu xuống, đi qua mở miếng vải đen trên mắt của Nghê Tiêu ra, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt mềm nhẵn của cô, dần dần đến môi của cô, xúc cảm mềm mại khiến lòng anh càng thêm hưng phấn, anh chậm rãi cúi đầu, để sát vào môi đỏ mọng, hòng cắn lên đó một ngụm.
Hai mắt đang khép chặt đột nhiên mở to, Phùng Tiêu Đình giật nảy mình, sau đó là một trận trời đất quay cuồng, người phụ nữ vốn nằm dưới thân anh, bây giờ đã cưỡi lên thân anh, níu chặt lấy cà vạt của anh.
“Phùng Tiêu Đình, anh muốn chết sao?” Trong mắt Nghê Tiêu hừng hực lửa giận không có chỗ phát tiết, nắm chặt lấy cà vạt của anh trong tay, hận không thể siết chết anh.
Phùng Tiêu Đình cười haha, trái lại cả người anh ta hoàn toàn thả lỏng:
“Tôi vốn còn đang nghĩ cô giống như người chết, đợi lát nữa tôi sẽ không có hứng thú chơi đùa, không ngờ cô lại tỉnh nhanh như vậy, cũng tốt, nếu như cô thích tư thế cơ thể này, tôi cũng không để ý.”
Nghê Tiêu cười hắc hắc: “Nếu anh đã hưởng thụ quá trình như vậy, tôi sẽ thành toàn cho anh.”
“Bốp, bốp”
Hai cái bạt tai vang lên, khuôn mặt của Phùng Tiêu Đình trong chớp mắt sưng đỏ giống hệt như đầu heo, anh không nghĩ tới Nghê Tiêu lại mạnh mẽ như thế, nói đánh liền đánh, nhất thời nổi giận, xoay người muốn tử hình Nghê Tiêu ngay tại chỗ, nhưng Nghê Tiêu đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến nơi đến chốn, sau đó mạnh mẽ đá về phía hạ thể của anh, con ngươi Phùng Tiêu Đình đột nhiên co rút, phát ra tiếng kêu đau đớn.
Người mặc áo đen ngoài cửa đưa mắt nhìn nhau, tiếp nhận suy nghĩ trong mắt đối phương: “Không nghĩ tới Phùng Tiêu Đình ở trên giường lại mạnh mẽ như vậy.” sau đó lại duy trì bộ mặt bình tĩnh để nghe ngóng động tĩnh bên trong.
“Nghe, hiện tại thả tôi ra ngoài, tôi sẽ tham tha cho ‘tên kia’ của anh” Không biết từ lúc nào Nghê Tiêu đã cầm lấy một cây kéo, khoa tay múa chân ở trước đũng quần của anh.
Gió lạnh hiu hiu, Phùng Tiêu Đình rõ ràng cảm nhận được uy hiếp, anh miễn cưỡng lộ ra nụ cười: “Nghê Tiêu, có chuyện gì thì từ từ nói đúng không, tôi cũng không thích ép buộc phụ nữ, như vậy đi, cô buông kéo, tôi thả cô ra ngoài.”
Nghê Tiêu bán tính bán nghi nhìn anh ta một cái, thấy anh ta mồ hôi đầy đầu, ánh mắt thành khẩn, không giống như người có lá gan nói dối, nhất thời hung thần ác sát vỗ vỗ đầu anh ta:
“Thành thật một chút cho tôi.”
Bản thân không chỉ bị uy hiếp hơn nữa còn bị một cô gái nhỏ vỗ đỉnh đầu, Phùng Tiêu Đình trong nháy mắt máu đã dồn lên đầu, nếu không phải kéo trong tay cô còn đang lóe ánh sáng lạnh, thì anh nhất định sẽ như con sói mà vồ lấy con mồi là cô.
Nén giận bị bức bách đến góc tường, Nghê Tiêu trói chặt lấy tứ chi của anh, lúc này mới ngênh ngang rời đi.
Vừa mới đẩy cửa ra thì một bóng đen đã nhào tới, ném Nghê Tiêu trở lại bên trong.