Cửa tiệm chưa mở cửa buôn bán, một mình Lưu Lê bận rộn qua lại ở trong phòng bếp. Cuối cùng thứ chuẩn bị cũng đã chuẩn bị xong, hôm nay nàng nảy ra lòng tham, làm thêm nước ép trái cây cùng với rau trộn. Đồ ăn bày vào bên trong "tủ thức ăn", Lưu Lê mới vừa mở cửa ra thì khách nhân ở phía ngoài đã vọt vào làm cho nàng đủ một trận bận rộn. Một người vừa thu tiền lại bưng bê thức ăn thật sự có chút bận không chịu nổi, nghĩ đến còn có một người đang rảnh rỗi là Lăng Mỵ Như, liền vượt qua đống khách nhân trước mặt mà gào thét gọi tên nàng ấy.
"Tới đây, tới đây...Làm sao vậy?" Lăng Mỵ Như vừa nhìn thấy Lưu Lê liền nhớ đến hình ảnh phun máu vào buổi sáng nay, trên mặt nàng tự nhiên hiện lên một mảng ửng đỏ, lại phát hiện mọi người đang xếp hàng đợi trước cửa liền lập tức hiểu rõ nàng ta gọi mình tới để giúp đỡ, lập tức đi qua chào hỏi khách khứa lại đi đến thu tiền khách nhân, hỏi xem họ cần món ăn gì. Hai người từ khi đứng chung một chỗ cũng chưa nói được vài câu nào, thỉnh thoảng Lăng Mỵ Như có lấy khăn tay để lau mồ hôi hoặc giúp Lưu Lê lau mồ hôi. Danh sách cố định năm mươi người khác thoáng cái đãng gần kết thúc, có khách nhân tò mò bát quái một bên hỏi thức ăn một bên cùng Lưu Lê nói chuyện phiếm, đột nhiên cũng hỏi tới một câu: "Nương tử của chưởng quỹ lớn lên thật xinh đẹp a."
"A? Nương tử ta?" Lưu Lê nghe xong sửng sốt một chút, nàng theo bản năng liếc nhìn Lăng Mỵ Như, không thừa nhận cũng không có phủ nhận. Nàng cảm thấy hình tượng hiện tại của Lăng Mỵ Như quả thực thích hợp với thê tử hiền lương, không để ý tới lời vị khách nhân kia nữa, Lưu Lê đi vào trong bếp bưng ra hai chén chè đã làm lạnh, đưa cho Lăng Mỵ Như một chén, hỏi: "Ăn đi, đây là chè do chính ta tự nấu, nếu không có ngươi, ta không biết phải bận rộn đến lúc nào mới có thể ăn được nữa. Đa tạ nhé."
"Chè này quả thật là dễ ăn, ta lần đầu tiên ăn được món như vậy." Lăng Mỵ Như ăn được vài ngụm chè tựa vào bên người Lưu Lê nhìn khách nhân trong cửa tiệm đang ăn như lang thôn hổ đói, đỏ ửng trên mặt chưa thối lui: "Mới vừa nãy khách nhận kia hiểu lầm ta là nương tử của ngươi, ngươi tại sao...tại sao không giải thích với hắn vậy?"
"Hử? Cái gì mà không giải thích, ta căn bản không để ý những thứ đó, người khác nguyện ý muốn nói thế nào thì nói, tự bản thân ta thấy không phải là được rồi. Tại sao? Ngươi để ý sao? Nếu như ngươi để ý lời của hắn muốn ta giải thích rõ, vậy thì cũng không có gì phiền phức, ta sẽ đi giải thích ngay đây." Lưu Lê một hơi đem chè ăn sạch, đang muốn đi tới giải thích rõ với vị khách nhân tò mò khi nãy, thì ống tay áo đã bị Lăng Mỵ Như nắm lấy. Chỉ thấy nàng ấy thẹn thùng nhìn Lưu Lê, giọng nói ngọt đến tận xương tủy: "Đừng giải thích, ta rất thích bọn họ kêu ta là nương tử của ngươi."
"....." Lưu Lê lười nổi điên theo nàng, liếc nàng một cái xem như là trả lời.
"Lưu Lê, nữ nhân cùng nữ nhân lúc làm...chuyện...chuyện kia..." Ửng đỏ trên mặt của Lăng Mỵ Như càng đậm, vấn đề như vậy nàng cũng không phải phải nói khỏi miệng như thế nào nữa, nàng cho là bản thân sẽ chán ghét tình cảm như vậy nhưng sự thật là khi nàng nhìn thấy cảnh tượng có chút ít làm cho người ta đỏ mặt tim đập nhanh vào buổi sáng hôm nay, chẳng biết từ lúc nào lại không cảm giác ghê tởm ngược lại lại cảm thấy kích động hưng phấn.
"À đúng rồi, nước trong phòng bếp đang đun sôi, ta đi kiểm tra một chút." Khóe miệng Lưu Lê có chút co quắp, nàng không biết Lăng Mỵ Như hiện tại lại muốn đùa giỡn gì nữa mà vô duyên vô cớ lại hỏi vấn đề như vậy.
Hờ hững rời khỏi Lăng Mỵ Như đi vào phòng bếp, Lưu Lê nhìn thịt gà mà tiểu ca mang đến sáng hôm nay, còn tặng kèm một giỏ quả sơn tra không khỏi xuất thần. Đó là do mấy ngày trước hắn tặng nàng ăn thử nên nàng nhờ hắn nếu lần sau mang gà đến thuận tiện mang tới quả này cho nàng, nàng nghĩ mình nên thử làm mứt hoa quả nhưng chưa bắt đầu làm. Ký ức lại bắt đầu gợi lên, nàng còn nhớ rất rõ trên đường lớn kia, đã từng có một nữ nhân đoạt hồ lô của mình, mỗi thời mỗi khắc đều muốn hành hạ mình, nhìn thấy mình đau khổ lúc nào trên mặt cũng có nụ cười đắc ý. Xem ra, ký ức đó dường như đã khắc sâu vào trong tâm trí của Lưu Lê không cách nào quên được.
"Đoàn Can Linh..." Lưu Lê khẽ gọi một tiếng, chỉ có một mình ở phòng bếp, nên chỉ có bản thân nàng có thể nghe thấy tiếng gọi nhớ thương ấy.
Lưu Lê cùng Lăng Mỵ Như hai người bắt đầu "sống chung hòa bình", các nàng đem danh sách giới hạn năm mươi người khách biên thành bảy mươi lăm người, ban đầu thời điểm buôn bán cũng là thời điểm bận rộn nhất, hai người ăn ý để cho khách nhân cũ xếp thành hai hàng để vừa thu tiền vừa giao món ăn. Tựa hồ kể từ ngày đó, Lăng Mỵ Như bỗng chốc trở thành nương tử của Lưu Lê, trong mắt khách nhân vừa ăn ý vừa tương thân.
Cửa tiệm cơ hồ đến gần giữa trưa thì chuẩn bị đóng cửa, đem chén bát còn lưu lại của khách nhân thu dọn vào phòng bếp, Lăng Mỵ Như xoắn ống tay áo, đảm nhiệm làm mấy công việc lặt vặt này. Mấy ngày này đã trở thành thói quen trong cuộc sống, cũng không phải là y phục dâng tới tay, cơm đưa tới mồm, cẩm y ngọc thực mà là quy luật tự cung tự cấp trải qua cuộc sống bình thản. Lưu Lê dựa vào cửa nhìn nàng ấy rửa chén, thân y phục kia cũng không thể che đậy được tư thái của Lăng Mỵ Như, nàng nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà trêu ghẹo, nói: "Ngươi nếu cứ tiếp tục duy trì hình tượng gia đình chủ phụ như thế này, chắc không sai biệt lắm sẽ có người theo đuổi ngươi cũng có thể xếp hàng dài từ phía Nam đến đây. Người nào cưới được ngươi, tuyệt đối là có phúc khí!"
錦衣玉食 – Cẩm y ngọc thực: Cuộc sống giàu sang.
"Gia đình chủ phụ? Như thế nào là gia đình chủ phụ?" Lăng Mỵ Như để cái chén đang rửa đặt xuống, rất là nghi ngờ nhìn Lưu Lê, câu nói kế tiếp của nàng ấy, nàng nghe câu hiểu câu không, mà câu nói "gia đình chủ phụ" này còn là lần đầu tiên nàng nghe thấy, không rõ tột cùng là có ý gì.
"Câu này sao, trong ấn tượng của ta tức là người nội trợ tương đương với người vợ đảm đang." Lưu Lê cười trêu chọc mấy tiếng, sợ nàng ấy tức giận không để ý hình tượng hướng mình ném cái mâm, lập tức chạy ra khỏi phòng bếp đi lên cửa tiệm chuẩn bị đóng cửa. Danh sách giới hạn bảy mươi lăm khách nhân đã hoàn tất, tùy ý lấy một miếng thịt gà chiên xù ngậm trong miệng, một gương mặt thân quen xuất hiện ở thời điểm này chuẩn bị lấy miếng gà thứ hai, đã lâu rồi không còn gặp mặt – Tần Hạo.
Hắn là vương gia, muốn biết tung tích của một người là việc cực kỳ đơn giản. Chần chừ thật lâu mới quyết định tới tìm nàng ấy, chiết phiến nắm chặt trong bàn tay Tần Hạo, hắn trong nhất thời cũng không biết nên nói cái gì. Từ rất lâu hắn có ý tứ đối với Lưu Lê cũng không dám đối mặt với việc hắn thích nam tử, đêm đó phát hiện nàng là nữ nhân so với việc mình Long Dương Chi Thích lại càng thêm yêu thích. Nàng ấy là nữ nhân, cùng một nam tử ở chung một chỗ vốn là việc thiên kinh địa nghĩa nhưng bản thân nàng ấy lại thích một nữ nhân là Trọng Yên Nhi. Trong lòng Tần Hạo giãy dụa, hắn là Vương gia, phàm là đã suy nghĩ muốn thì nhất định phải chiếm được nó. Song duy chỉ có Lưu Lê là không thể, suy nghĩ thật lâu, từ chối cũng thật lâu, Tần Hạo gặp lại Lưu Lê, rốt cuộc cũng có đáp án cho riêng mình, không cầu có thể nhận được tình cảm của nàng, chỉ cầu có thể che chở bảo vệ nàng bình an vui vẻ, là được rồi.
"Tần huynh?! Ta nói ngươi a, những ngày qua chạy đi đâu vậy? Chơi mất tích a?!" Lưu Lê nhìn thấy Tần Hạo rất là vui vẻ, tay co thành quả đấm, đấm vào vai trái của hắn tiếp tục đem miếng thịt gà chen vào miệng, hàm hồ nói: "Ngươi nhìn Khẳng Đức Mạch Đang Đang này của ta, danh tiếng cũng không tệ chứ? Nói đi, ngươi có phải nghe nói ở đây có đồ ăn ngon mới tới đây hay không đây? Thế nào, không nghĩ tới là ta mở đúng không? Ta lợi hại không?"
"Ta làm sao mà trùng hợp đến đây chứ? Đã sớm nghe nói chủ nhân của cửa tiệm này sinh ra tuấn mỹ, lại nghe cái tên cửa tiệm kỳ cục ta tự nhiên đoán được là ngươi." Tần Hạo xoa xoa nên bị Lưu Lê đánh khi nãy, cười hết sức sủng nịch nói tiếp: "Mấy ngày qua chuyện phải xử lý thật sự quá nhiều chưa thể rời đi tìm ngươi được, không dễ dàng tranh thủ được chút rảnh rỗi liền đến thăm ngươi một chút."
"Xem như ngươi có lương tâm, ngươi đã có lương tâm như vậy, ta vào trong chuẩn bị một chút thức ăn ngon cho ngươi. Ngươi ngồi chờ trước đi." Lưu Lê mở miệng cười toe toét đem Tần Hạo kéo vào ép hắn ngồi xuống ghế dài, bản thân ngược lại đi vào trong phòng bếp bắt đầu bận rộn. Lăng Mỵ Như thấy nàng ấy lại bắt đầu làm, không nhịn được tò mò, hỏi: "Không phải là phải đóng cửa sao? Sao lại bắt đầu làm tiếp."
"Ngươi không hiểu đâu, Tần huynh tới tìm ta, ta phải làm một chút thức ăn ngon cho hắn. Chẳng lẽ chỉ một mình hắn có lương tâm, còn ta chẳng lẽ vô tâm vô phế sao? Ngươi rửa chén của ngươi, dù sao công việc của hai ta cũng không chậm trễ." Lưu Lê nói mấy câu không đầu không đuôi với Lăng Mỵ Như, lại tiếp tục vui vẻ làm thức ăn. Nàng thật sự rất vui vẻ, nàng xem Tần Hạo trở thành bằng hữu tốt nhất của nàng trong thế giới này, mặc dù không đem toàn bộ tín nhiệm của mình giao cho hắn nhưng thật lâu nàng đã không nhìn thấy Tần Hạo vẫn là không nhịn được mà vui vẻ.
Đơn giản lấy chút nước hoa quả cùng rau trộn cùng vài món ăn vặt khác, Lưu Lê cơ hồ cùng Lăng Mỵ Như đồng thời hoàn thành "nhiệm vụ" riêng của bản thân. Đem chút thức ăn giao cho Lăng Mỵ Như để nàng ấy giúp mình bưng đi, sau khi ra khỏi phòng bếp, giây phúc Tần Hạo nhìn thấy Lăng Mỵ Như mặc bộ y phục rách thì nhất thời sửng sốt, không thể tin được liền đứng dậy, nói: "Lưu huynh, nàng...nàng là đầu bếp mới của ngươi sao? Hình như đã gặp ở đâu rồi." Nếu như hắn quả thật không nhìn lầm, thì đây hẳn là nữ nhi của Lăng Thị lang, làm sao lại mặc kiểu y phục này còn cùng ở chung một chỗ với Lưu Lê?.
"Ai nha, ngươi quản nhiều chuyện như vậy làm gì chứ!" Lưu Lê đem đồ ăn đặt trên bàn, một lần nữa ép Tần Hạo ngồi xuống, để Lăng Mỵ Như gật đầu chào hỏi, cùng mình ngồi xuống. Nàng cũng không có còn nói gì thêm, tự mình cầm lấy chiếc đũa trước mặt tự thỏa mãn miệng mình rồi hãy nói tiếp.
Lăng Mỵ Như tất nhiên không nghĩ tới nàng ấy cùng Tần Hạo quan hệ lại tốt đến vậy, cúi đầu nhẹ nhàng mím môi, không biết có nên cho Lương vương biết tin tức này hay không. Nhưng ý nghĩ lại muốn không đề cập tới, sợ rằng không cần bản thân nói, hắn cũng sẽ biết, cũng đã để ý đến rồi, hai tay đặt ở chỗ đầu gối nhìn sườn mặt của Lưu Lê an tĩnh nghe nàng ấy cùng Tần Hạo tán gẫu. Lăng Mỵ Như không biết có phải là thói quen của chân chạy vặt hay không, nàng rất thích nhìn sườn mặt của Lưu Lê, thích nghe Lưu Lê mỗi lần ăn uống cẩu thả, cảm giác được ánh mắt của Lăng Mỵ Như, Lưu Lê quay sang, cùng nàng ấy nhìn nhau, Lăng Mỵ Như nhịp tim đột nhiên gia tốc, loại cảm giác kỳ diệu này, làm cho nàng vừa sợ vừa đau khổ.
"Lưu huynh, ngày kia là sanh thần của bà chủ Lâm Trúc lâu, Tô cô nương có mở tiệc thiết yến sanh thần, không biết Lưu huynh có nguyện cùng ta đi dự tiệc không?" Tần Hạo thấy Lưu Lê đang thưởng thức món ăn, mặt mày đều là nụ cười, học theo nàng cầm lấy chiếc đũa gắp lấy miếng gà chiên xù nhét vào trong miệng, hài lòng nheo mắt cảm thán tay nghề của Lưu Lê đích thị không tồi.
"Ngươi cũng biết Tô cô nương của Lâm Trúc lâu?" Lưu Lê để đũa xuống, nàng có chút phán đoán, không chừng tối nay không cần nấu cơm rồi.
"Ha ha, nói ra thì rất dài dòng." Tần Hạo giúp Lưu Lê rót một chén trà, có chút ngại ngùng nói: "Đều là do năm đó không chút hiểu chuyện nhìn thấy nữ nhân này có vẻ thùy mị không nghĩ đến đùa giỡn một phen. Khi đó ở Lâm Túc lâu thấy Tô cô nương đã muốn ha ha...Ai biết nàng không sợ ta là Vương gia còn cự tuyệt ta mấy lần, nói năng sắc bén. Đến dạo gần đây, đôi bên cũng có quan hệ bằng hữu không tệ lắm. Hôm nay là sanh thần của nàng ấy, ta là bằng hữu của nàng ấy không đi sao được chứ?"
"A~ Nguyên lai là theo đuổi người ta nhưng bất thành lại biến thành bằng hữu a!" Lưu Lê mừng thầm, trong lòng tính toán làm sao mượn sanh thần của Tô Úc Trúc để nàng ta và Lưu Mặc chân chính ở bên nhau. Vốn là tự mình đã nghĩ ra nhiều phương pháp nhưng cuối cùng đã bỏ qua, hiện tại tin tức Tần Hạo vừa mới nói làm cho Lưu Lê vui vẻ lên, nàng cười gian mấy tiếng nói tiếp: "Ta nói Tần huynh a, ta có thể mang bằng hữu của ta đi theo không?"
"Là muốn mang Yên Nhi cô nương cùng đi sao? Dĩ nhiên có thể." Tần Hạo cười nói, ánh mắt của trở nên ảm đảm.
"Mang một người cũng không đủ, ta muốn mang thêm nhiều người, được không?"
"Chẳng lẽ còn có vị cô nương này? Cũng tốt, càng nhiều càng tốt."
"Ách...Đây là ngươi nói, ta chưa nói gì đấy." Lưu Lê bĩu môi, phát hiện ánh mắt đầy mong chờ của Lăng Mỵ Như, nàng không đành lòng từ chối. Nàng biết rõ ánh mắt kia có bao nhiêu là giả dối, nhưng vẫn đứng dậy vỗ vỗ bả vai của Tần Hạo, nói: "Bỏ đi, trừ Yên Nhi cùng Lăng cô nương, ta còn muốn mang thêm một người, là đệ đệ của ta – Lưu Mặc."
------------HẾT CHƯƠNG ---------------