Tước Linh Mộng Vũ [Khúc 1 - Hồng Nhan Thiên]

chương 53: 53: làm cha

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mộ Dung Nhan sải bước đi tới cửa Chiêu Lan Điện, trong lúc nhất thời, nàng có chút lùi bước, cũng không dám bước vào trong.

Nàng nghĩ tới hai ngày trước, Cố Hàn có nói với mình.

"Thất điện hạ, lần này ngươi trở về, kỳ thực có hai việc sợ ngươi không tiếp thu được, chuyện thứ nhất chắc hẳn ngươi đã biết rồi...!Chuyện thứ hai...!Cũng thật sự là khó có thể mở miệng..." Ngay cả Cố Hàn người luôn mồn mép đều cảm thấy vạn phần khổ não, không biết nên nói với Mộ Dung Nhan chuyện hắn làm phụ vương tiện nghi của người khác như thế nào.

"Ngươi cứ nói đừng ngại, ta có thể chịu được." Mộ Dung Nhan cười khổ nói, ngay cả chuyện nữ nhân ta yêu nhất gả cho huynh trưởng ta yêu nhất đều có thể chịu đựng được, thế gian này còn có chuyện gì ta không chịu đựng được.

"Ôi, là ta có lỗi với ngươi, năm đó lúc ngươi đi, điều duy nhất ngươi giao cho ta, ta cũng không làm tốt." Cố Hàn nghĩ đến năm đó Mộ Dung Nhan đặc biệt dặn mình thay hắn chăm sóc tốt cho Lãnh Lam Ca cùng Tiêu Tử Yên.

Mộ Dung Nhan nghe xong, tâm đột nhiên chìm xuống, trầm mặc một hồi, thấp giọng hỏi, "Tiêu cô nương nàng..

Nàng làm sao vậy?"

"Chính là..

Chính là ngươi đã là phụ vương của nhân gia rồi..." Cố Hàn nhắm mắt đem lời nói ra.

"Ta không hiểu." Mộ Dung Nhan thật sự nghe không hiểu.

"Ngươi..

Ngươi có một nữ nhi gọi là Mộ Dung Doanh quận chúa.." Cố Hàn mới nói mấy câu, liền cảm thấy được miệng lưỡi bốc khói.

"Mộ Dung Doanh?" Mộ Dung Nhan càng thêm khó hiểu, Cố Hàn này rốt cuộc đang nói cái gì?

Cố Hàn nhìn Mộ Dung Nhan vẫn một mặt mê man, cắn răng một cái, liền mở miệng nói, "Nàng bây giờ không phải là Tiêu cô nương, nàng là phu nhân của ngươi, năm đó sau khi ngươi đi rồi, nàng liền mang thai và hạ sinh một Tiểu Quận Chúa, sau đó bệ hạ cho rằng đây là hài nhi của ngươi, liền thay ngươi đặt tên cho Tiểu Quận Chúa gọi là Mộ Dung Doanh, còn phong nàng làm Trường Nhạc quận chúa, hiện giờ đã hơn ba tuổi, rất thích cười, lớn lên rất đáng yêu, kỳ thực nhìn kỹ một chút có vài phần giống ngươi...!Thất điện hạ...!Ngươi không sao chứ? Thất điện hạ! Thất điện hạ!"

Cố Hàn đang thao thao bất tuyệt nói, đột nhiên phát hiện hai con mắt Mộ Dung Nhan trống rỗng thất thần, liền liều mạng phất tay trước mặt hắn, hắn cũng không cảm giác được.

Hoang đường...!Đây là chuyện hoang đường cỡ nào...

Người ta yêu trở thành thê tử của huynh trưởng ta, mà bản thân không hiểu sao thành phụ vương, hài tử kia lại căn bản không phải hài nhi của ta, thành trượng phu mà người đó lại căn bản không phải thê tử ta.

Lúc này, Mộ Dung Nhan đang đứng ở trước cửa cung điện nơi mình lớn lên từ nhỏ, lo lắng đi tới đi lui, không biết rốt cuộc mình có nên đi vào hay không.

Ôi, sau khi đi vào, ta nên đối mặt với Tiêu cô nương như thế nào, lại nên đối mặt với hài nhi của nàng như thế nào?

Mộ Dung Nhan trong lòng không yên đi tới đi lui một lúc lâu, cuối cùng hung hăng vỗ hai gò má của chính mình, hít một hơi thật sâu, liền bước vào.

Ôi, tới đâu hay tới đó, lát nữa ta sẽ nói với Tiêu cô nương, ta tuyệt đối không thể làm phụ vương của hài nhi nàng!

Mộ Dung Nhan bước vào, nhẹ giọng đến gần nội điện dưới ánh nến đung đưa kia, vừa muốn gõ cửa, chợt nghe bên trong truyền đến âm thanh lo lắng của Tiêu Tử Yên, "Tuyết di, Doanh nhi làm sao còn sốt cao không hạ?"

Hoá ra hài nhi của nàng ngã bệnh sao? Trách không được hôm nay ở thọ yến của phụ hoàng không nhìn thấy nàng...

"Phải cho quận chúa ra mồ hôi, thì sáng mai sẽ hạ sốt, ta đi lấy thêm cho quận chúa một cái chăn." Nói xong, liền nghe được tiếng bước chân dồn dập của Tuyết Nhi đi xa vào trong điện.

Mộ Dung Nhan bất giác lặng lẽ đẩy cửa ra, nàng nhìn thấy Tiêu Tử Yên đưa lưng về phía mình, đang hết sức chăm chú canh giữ tiểu cô nương suy yếu trên giường, không hề phát hiện mình đã đi vào.

Nàng nhớ tới mình khi còn bé ngã bệnh, mẫu phi mình cũng như vậy, suốt đêm nắm tay của mình canh giữ ở bên cạnh mình.

Mộ Dung Nhan đột nhiên rất muốn nhìn tiểu cô nương này rốt cuộc bộ dáng như thế nào.

Mãi đến khi Mộ Dung Nhan đi đến phía sau Tiêu Tử Yên, Tiêu Tử Yên mới nghe được sau lưng truyền đến tiếng bước chân, vội vàng quay đầu lại nhìn, không khỏi si ngốc.

Nàng không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhan, lẩm bẩm nói rằng, "Ôi, sao ta lại mơ tới ngươi..."

Nàng biết, đây nhất định là ảo giác của chính mình, người kia đã không còn nhiều năm rồi.

"Là ta." Mộ Dung Nhan ôn nhu nói.

Tiêu Tử Yên đột nhiên đứng lên, nhìn chằm chặp Mộ Dung Nhan, trước kia mình nằm mơ, người trong mơ chưa bao giờ nói chuyện với mình...

Nàng run rẩy đưa tay ra muốn vuốt ve mộng cảnh quá mức chân thật này.

Mộ Dung Nhan yên tĩnh đứng tại chỗ bất động, tùy ý đôi tay nhỏ yếu mềm mại vuốt ve trên gò má của chính mình.

Ôi, tình cảm ngươi đối với ta, ta sợ đời này không còn khả năng nữa rồi...

Tiêu Tử Yên sớm đã lệ như suối tuôn trào, giấc mộng này sao lại chân thực như vậy, chân thực giống như giả vậy, nếu thật sự là hắn, làm sao hắn có thể để mình vuốt ve như vậy, nhưng nếu không phải hắn, vì sao lòng bàn tay của mình rõ ràng có thể cảm nhận được nhiệt độ của hắn.

"Ta không hiểu, nhưng ta hi vọng mình mãi mãi không muốn tỉnh lại." Tiêu Tử Yên cười mang theo nước mắt nói.

Yêu ngươi, thật giống như Thiên Thượng Nhân Gian đối với ảnh hối tiếc vũ đạo, ngươi vĩnh viễn là ánh trăng sáng trong lòng ta.

Đó là một ảo ảnh rực rỡ nhất trong đời, quá xa hoa lãng phí, có đi hết thiên nhai cũng không muốn tỉnh lại.

"Ôi." Mộ Dung Nhan cuối cùng thở dài một tiếng, đưa tay liền đem Tiêu Tử Yên trước mặt ôm vào ngực.

Aish, ta nợ ngươi thực sự quá nhiều, đây là điều duy nhất ta có thể báo đáp ngươi...

Tiêu Tử Yên tựa vào trong lòng Mộ Dung Nhan, không dám nhúc nhích, nàng sợ mình vừa động, giấc mộng liền tỉnh.

"Điện hạ! Là ngươi sao?!" Tuyết Nhi trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhan, hai tay buông lỏng, chăn trong tay liền rơi xuống đất.

Mộ Dung Nhan nhẹ nhàng buông Tiêu Tử Yên ra, xoay người cười nói với Tuyết Nhi, "Tuyết di, ta đã trở về."

Tuyết Nhi mừng đến phát khóc, chạy chậm đến bên cạnh Mộ Dung Nhan, không khỏi kích động kêu lên, "Thật sự là ngươi! Thật sự là ngươi!"

Mộ Dung Nhan khẽ mỉm cười, đi tới ôm chăn trên mặt đất lên, sau đó đi đến trước giường, ôn nhu đắp chăn cho Mộ Dung Doanh, nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ mang theo bệnh tật Mộ Dung Doanh đang ngủ say, chỉ cảm thấy chỗ mềm mại nhất trong nội tâm bị đụng phải, nếu như ngày bé lúc mình sinh bệnh, có thể có phụ thân ở bên cạnh mình, vậy thì tốt biết bao...

"Nghe nói ngươi tên là Doanh nhi, đặc biệt thích cười, ngươi phải nhanh chóng khoẻ lại, để phụ vương ngắm nghía cẩn thận nụ cười trong trẻo của ngươi." Mộ Dung Nhan nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng mịn màng của Mộ Dung Doanh, mang theo ý cười cưng chiều, ôn nhu nói.

Trong khoảnh khắc Mộ Dung Nhan nhìn thấy nữ hài này, không biết tại sao, nàng cảm thấy mình nhất định phải làm phụ vương nữ hài này, nàng không muốn nữ nhi đi theo con đường của chính mình, một đời cũng không chiếm được một chút tình thương của cha.

"Tuyết di, ngươi bấm ta một cái đi, ta thật sự không phải đang nằm mơ chứ? Không, cho dù là mơ, sợ cũng không tốt đẹp như vậy..." Tiêu Tử Yên si ngốc nhìn Mộ Dung Nhan quan tâm và yêu mến đối với nữ nhi của mình, vừa rồi là áo giác của mình sao, hắn tự xưng mình là phụ vương của Doanh nhi.

"Ta sẽ làm phụ vương của Doanh nhi, ta chính là phụ vương của Doanh nhi." Mộ Dung Nhan ngước mắt lên, kiên định nói.

"Điện hạ đã trễ thế này, còn muốn xuất cung sao?" Tuyết Nhi vừa mới giúp Mộ Dung Nhan đổi một thân nhung giáp thành một bộ mãng bào khảm viền vàng màu nguyệt bạch, lại nghe nàng nói muốn xuất cung đón người.

Không khỏi nghĩ thầm, đã trễ như vậy, rốt cuộc là ai muốn Điện hạ đích thân đi đón.

Mộ Dung Nhan ấn lại huyệt thái dương của mình, bất đắc dĩ nói, "Đi đón mấy tiểu tổ tông."

Ôi, đêm nay nếu mình không đi đón, sợ là ngày mai cũng không cần gặp nhau.

Đêm khuya, Vọng Nguyệt Lâu.

"Cái tên đầu gỗ đáng chết, đầu gỗ thối, đầu gỗ ngu ngốc, đầu gỗ thối không tuân thủ đạo nghĩa!!!" Sở Hạ Đề bị tức đến điên rồi, nàng lại dám cứ như vậy bỏ mình ở khách điếm này.

Hôm nay là đại thọ năm mươi của Yên Hoàng, khắp chốn vui mừng, dựa vào cái gì hắn để mình và Đồng muội muội chờ trong khách điếm nhàm chán này, nàng không phải muốn đi khôi phục thân phận Hoàng tử sao, dựa vào cái gì mình cùng Đồng muội muội không thể đi theo, lẽ nào thân phận Hung Nô công chúa và Lâu Lan công chúa có thể bôi đen mặt nàng hay sao?!

Còn nói đến cái gì thời điểm thích hợp đón chúng ta đi, vậy bây giờ người đâu? Người đâu?!

"Hạ Đề tỷ tỷ, nếu không chúng ta ngủ trước đi...!có lẽ biểu ca muốn sáng mai trở lại đón chúng ta." Ma Da Đồng chờ có chút mệt mỏi, hơn nữa không biết sao, cảm thấy đầu bắt đầu có chút đau nhức.

"Được rồi..." Sở Hạ Đề bất đắc dĩ nói, hiện tại ngoại trừ ngủ cũng không có chuyện gì để làm.

Ma Da Đồng bên cạnh chắc là thật sự buồn ngủ, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.

Nhưng Sở Hạ Đề làm thế nào cũng không ngủ được, nhưng vì không muốn quấy rầy Ma Da Đồng, nàng đành trợn tròn mắt nhìn chằm chằm xà nhà, cái tên đầu gỗ chết tiệt, nếu ngày mai ta cùng nàng nói một câu, ta không mang họ Sở!

A!!! Tú bà Vọng Nguyệt Lâu phát ra tiếng thét chói tai thê thảm, nàng không thể tưởng tượng nhìn Mộ Dung Nhan trước mặt, Thất điện hạ chết trên chiến trường làm sao xuất hiện ở nơi này?!

Mộ Dung Nhan vẻ mặt cực kỳ không có thiện ý nhìn tú bà Vọng Nguyệt Lâu này, không kiên nhẫn nói, "Ngươi ồn ào cái gì? Bản vương còn chưa có chết đâu!" Nói xong, nàng liền trực tiếp lướt qua tú bà còn trố mắt há mồm đi lên lầu.

Mộ Dung Nhan vừa đi lên lầu, liền nhìn thấy Tô Linh Lung đang dựa vào cây cột cười như không cười đang nhìn mình.

Mộ Dung Nhan lạnh lùng hừ một tiếng, không muốn nhìn thấy nữ nhân này, liền mắt nhìn thẳng lướt qua nàng.

Nhưng Tô Linh Lung trong khoảnh khắc Mộ Dung Nhan lướt qua mình, một tay túm chặt tay áo nàng, không cho nàng tiếp tục đi về phía trước.

"Buông tay." Mộ Dung Nhan hơi xoay người, không vui nhìn chằm chằm Tô Linh Lung, lạnh lẽo nói.

Tô Linh Lung một chút cũng không bị Mộ Dung Nhan hù doạ, trái lại ý cười trên mặt càng đậm, nàng dán vào bên tai Mộ Dung Nhan, nhẹ giọng thổi khí, "Linh Lung là muốn nói cho Điện hạ một tiếng, vô luận như thế nào, ta muốn, thì nhất định sẽ đạt được, Điện hạ cũng nhất định sẽ giúp ta."

Mộ Dung Nhan nghe xong, trở tay bóp chặt cổ tay Tô Linh Lung, lạnh lùng nói, "Ngươi đang uy hiếp bản vương?"

Cổ tay Tô Linh Lung bị Mộ Dung Nhan bóp đến đau đớn, không nhíu lông mày, trên mặt vẫn khẽ cười nói, "Nếu Điện hạ có thể giúp ta gả vào Tề Vương phủ, bí mật này Linh Lung chắc chắn mang theo vào quan tài, nhưng nếu Điện hạ khoanh tay đứng nhìn, nói không chừng ngày nào đó Linh Lung uống nhiều mấy chén rượu, trong lúc vô tình liền nói ra, đến lúc đó cũng không thể oán ta."

Mộ Dung Nhan tức giận đến cả người phát run, lực đạo trên tay lại tăng thêm vài phần, nàng đỏ mắt nói với Tô Linh Lung, "Ngươi có tin bản vương giết ngươi!"

"Được, ngươi tới giết a, ta ngược lại muốn xem xem ngươi có thể tự tay giết chết chất nhi của ngươi không." Tô Linh Lung đau đến gần như muốn ngất đi, nhưng vẫn kiên trì cười nói xong lời này với Mộ Dung Nhan.

Mộ Dung Nhan sững sờ, sau đó lập tức buông lỏng tay Tô Linh Lung, run giọng hỏi, "Ngươi..

Lẽ nào ngươi.."

Tô Linh Lung hít sâu một hơi, lại kéo Mộ Dung Nhan lại gần mình mấy phần, đem môi kề vào bên tai của nàng, nhẹ giọng nói, "Không sai, ta đã mang huyết mạch Mộ Dung gia ngươi, cho nên ta không thể không gả vào Tề Vương phủ."

Mộ Dung Nhan vừa định chửi ầm lên Tứ ca cùng nữ nhân này thật sự là quá vô liêm sỉ, lại nghe được phía sau mình truyền đến tiếng mắng chửi dị thường tức giận, "Mộ Dung Nhan! Ngươi..

Ngươi chết chắc rồi!"

Mộ Dung Nhan vội vàng xoay người, phát hiện Sở Hạ Đề đang nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm mình và Tô Linh Lung, bản thân nàng còn không biết, tư thế vừa mới Tô Linh Lung cùng mình, người bên ngoài nhìn vào cực kỳ ám muội.

Tô Linh Lung khẽ liếc Sở Hạ Đề một chút, cười khẽ một tiếng, thấp giọng than thở, "Thú vị, thật là thú vị, xem ra Điện hạ xác thực cũng khó giữ được mình, có điều, Điện hạ cũng đừng để cho Linh Lung chờ quá lâu nha." Nói xong, nàng cũng buông lỏng tay áo bào Mộ Dung Nhan ra, cười nhẹ rời đi.

"Cái gì mà ta không giữ được mình, nữ nhân này thực sự là không hiểu ra sao!" Mộ Dung Nhan hung hăng trừng mắt bóng lưng thân hình như rắn nước, trong lòng nhất thời hoang mang lo sợ, không biết nên giúp Tô Linh Lung hay không.

Sở Hạ Đề thấy Mộ Dung Nhan cùng nữ tử xinh đẹp vừa nãy âu yếm nửa ngày còn chưa đủ, nhân gia đều đi rồi, nàng còn dám đứng ở đó nhìn bóng lưng người ta si mê như vậy, nhịn không được tức giận đi lên trước, hướng về phía nàng quát lên, "Ngươi xem đủ chưa?! Ngươi cái tên đầu gỗ đáng chết!"

Mộ Dung Nhan vội vàng xoay người, quay về Sở Hạ Đề cười khổ hỏi, "Ta có lòng tốt tới đón các ngươi, tại sao lại đáng chết rồi hả?"

Sở Hạ Đề vừa nghĩ tới bộ dáng thân mật vừa rồi mình tận mắt nhìn thấy Mộ Dung Nhan cùng nữ tử khác, liền giận giữ mạnh mẽ đạp lên chân Mộ Dung Nhan, vừa giẫm vừa ngẩng đầu lớn tiếng nói, "Hừ, ngươi bây giờ là vương gia của Đại Yên rồi, chúng ta nào dám làm phiền ngài đại giá!"

"Ai ui...!Ngươi vô duyên vô cớ! Mau thu chân lại đi!" Sở Hạ Đề giẫm một cước này cũng không nhẹ, Mộ Dung Nhan lập tức đau đến kêu lên.

Sở Hạ Đề trái lại càng tăng thêm lực đạo dưới chân, cũng không cho Mộ Dung Nhan rút chân ra, nhưng trên mặt lại ngọt ngào cười với Mộ Dung Nhan, phảng phất như mình không làm chuyện gì.

"Gia hoả này!" Mộ Dung Nhan nhìn nụ cười ngọt ngào này của Sở Hạ Đề, thực sự là cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng chân mình thật sự bị nàng giẫm rất đau, Mộ Dung Nhan cắn răng, đưa tay lên eo nhỏ nhắn của Sở Hạ Đề, dùng sức ôm nàng lên.

"Ngươi tên khốn này! Mau buông ta xuống!" Sở Hạ Đề dùng sức nện lên bả vai Mộ Dung Nhan, nàng không ngờ tới Mộ Dung Nhan lại sẽ đem mình nâng lên, loại cảm giác chân trống rỗng ở trên không trung, không chạm tới mặt đất làm cho mình có chút hoang mang cùng chật vật.

Bả vai Mộ Dung Nhan bị đau, quyết tâm, liền đưa Sở Hạ Đề lên trên, làm nàng trực tiếp treo ở trên vai của mình, khiêng nàng liền đi xuống lầu dưới, muốn đem nàng đưa lên xe ngựa trước, để nàng câm miệng.

"Mộ Dung Nhan ngươi tên khốn này! Ta cảnh cáo ngươi, mau buông ta xuống!" Sở Hạ Đề lúc này đầu hướng xuống dưới, lập tức cảm thấy có chút choáng váng, liền ra sức đánh vào lưng Mộ Dung Nhan, nàng lại dám thô lỗ với mình như vậy?!

Mộ Dung Nhan không để ý chút nào, vác Sở Hạ Đề tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh thịnh nộ, "Ngươi mau thả sư mẫu của ta ra!"

Mộ Dung Nhan sửng sốt, hơi xoay người nhìn, thấy trong tay Dương Trung cầm cây chổi đang đầy lửa giận nhìn chằm chằm mình, hắn rống lên với mình, "Ngươi mau thả sư mẫu ta ra! Bằng không sư phụ ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Mộ Dung Nhan đột nhiên cảm thấy chuyện này có chút thú vị, nàng nhướng mày hỏi Dương Trung, "Nếu sư phụ ngươi không tới được thì sao?"

Cái chổi trong tay Dương Trung lại siết chặt mấy phần, đúng vậy, sư phụ bây giờ không có ở đây, mình có thể bảo vệ sư mẫu sao?

Mộ Dung Nhan muốn kích thích Dương Trung, kỳ thực mình đã dạy hắn nhiều lần thương pháp của Dương Gia như vậy, hắn luôn không nhớ đầy đủ chiêu thức, cũng không biết đứa nhỏ này trong thời khắc nguy cấp có thể có đột phá hay không? Ít nhất thân nội lực của mình chính là ở thời khắc sinh tử một đường mới đạt được bằng cách đột phá.

"Hừ, cho dù có sư phụ ngươi có thể làm sao khó dễ được ta, tiểu nương tử này ngày hôm nay ta phải mang theo!" Mộ Dung Nhan cố ý khinh miệt nói với Dương Trung.

"Này, ngươi uống nhầm thuốc sao?" Sở Hạ Đề không hiểu nhẹ giọng hỏi, đầu gỗ này đang nói gì vậy?

"Yên tĩnh, ta đang dạy đồ đệ." Mộ Dung Nhan khẽ nhếch khóe miệng, mặt không đổi sắc nhẹ giọng trả lời.

Quả nhiên, Dương Trung tuổi tuy nhỏ, nhưng khí huyết không nhỏ, hắn vừa nghe nam nhân trước mặt này lại dám sỉ nhục sư phụ của chính mình, liền giận không chỗ phát tiết, giơ chổi lên hướng Mộ Dung Nhan nhào tới, một trận cuồng đánh hỗn loạn.

Mộ Dung Nhan có chút không vui, mình dạy Dương Trung nhiều ngày thương pháp của Dương Gia như vậy, hắn ở trong lúc nguy cấp lại một chiêu đều vô dụng, lập tức một cước liền đem Dương Trung đá văng ra, mang theo ba phần thật sự tức giận quát lên, "Sư phụ ngươi lại dạy ngươi những thứ lung tung rối loạn này sao?!"

Dương Trung giẫy giụa từ dưới đất bò dậy, vừa giận vừa tức nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhan, thầm nghĩ, ta phải dùng thương pháp của Dương Gia đối phó hắn mới phải, bằng không thanh danh của sư phụ đều bị ta chà đạp.

Lập tức, liền dùng sức loại bỏ đầu chổi, dùng côn làm thương, cuốn cái thương hoa, liền hướng Mộ Dung Nhan lần thứ hai nhào đến.

Mộ Dung Nhan một tay vác Sở Hạ Đề, liền dùng một tay đơn giản cùng Dương Trung phá mấy chiêu, lại vươn tay đẩy một chưởng, đẩy Dương Trung ngã trên đất.

"Ngươi sẽ không chỉ có chút bản lãnh này chứ?" Mộ Dung Nhan lạnh lùng nói, Dương Trung vừa mới chỉ dùng mười hai chiêu thương pháp của Dương Gia.

"Này, ngươi nháo đủ chưa, ngươi cùng một đứa bé nghiêm túc như vậy làm gì?" Sở Hạ Đề lại nhẹ giọng nói, nàng nhìn có chút không nổi nữa, hơn nữa mình rốt cuộc phải ở trên vai nàng đợi đến lúc nào, tuy rằng cảm giác còn..

Không tệ.

Mộ Dung Nhan không để ý tới Sở Hạ Đề, mà là tùy tiện nói với Dương Trung, "Đã như vậy, ngươi hãy cùng sư phụ ngươi nói một tiếng, tiểu nương tử này ta thu làm tiểu thiếp thứ bảy." Lời còn chưa dứt, Mộ Dung Nhan lập tức cảm thấy phần thịt dưới eo của mình bị người tàn nhẫn véo.

Dương Trung không chịu nổi sư phụ sư mẫu của mình bị người sỉ nhục, lập tức uốn thân một cái đứng thẳng người, rống lớn một tiếng, múa gậy gỗ trong tay đâm về phía Mộ Dung Nhan, lại có chút bộ dáng hổ hổ sinh phong.

Mộ Dung Nhan lúc này mới miễn cưỡng hiện lên ý cười, lúc này mới giống nói, bất quá eo ta đau quá a...

Mộ Dung Nhan thật vất vả mới nhịn được đến lúc Dương Trung tức giận ngập trời đối với mình sử dụng xong ba mươi sáu đường thương pháp Dương Gia này, mới nhảy về phía sau, vội vàng để Sở Hạ Đề xuống, xoa cái eo có thể đã tím bầm của mình, nói với nàng, "Sở Hạ Đề, ta đây là phép khích tướng! Ngươi nghiêm túc như vậy làm gì?!"

"Phi! Ngươi khích tướng khích trên người ta làm gì?!" Sở Hạ Đề xấu hổ nhìn Mộ Dung Nhan, còn tiểu thiếp thứ bảy...!Thật hận không thể bóp chết nàng mới tốt.

Dương Trung vừa nghe người này lại nhận biết sư mẫu mình, hơi sững sờ, hơn nữa phương thức nói chuyện của sư mẫu đối với người này giống như đối với sư phụ...

"Tiểu Trung, bộ thương pháp vừa rồi của ngươi múa rất tốt." Mộ Dung Nhan mỉm cười nói với Dương Trung đang chìm trong sương mù.

Dương Trung trợn to hai mắt, tại sao ngữ khí của người này giống sư phụ như vậy, còn gọi mình là Tiểu Trung, hắn nghi hoặc hỏi, "Ngươi..

Ngươi là ai?"

"Ta chính là sư phụ của ngươi, đây mới là khuôn mặt thật của ta, lúc trước là sư phụ dịch dung." Mộ Dung Nhan giải thích.

"Chuyện này..

chuyện này không thể nào!" Dương Trung cảm thấy mình bị lừa gạt, sư phụ của mình nên là nam tử hán uy vũ bất phàm kia, mà không phải cái tên tiểu bạch kiểm nhìn qua yếu đuối này..

Hắn đem ánh mắt nhìn về phía Sở Hạ Đề, run giọng hỏi, "Sư mẫu..

Hắn nói là sự thật sao?"

Sở Hạ Đề còn đang tức giận Mộ Dung Nhan vừa nãy nói khinh bạc, liền trả lời, "Nàng đương nhiên không phải sư phụ ngươi, ngươi nhanh thay sư mẫu đánh chết nàng!"

"Sở Hạ Đề! Ngươi đủ rồi!" Mộ Dung Nhan nghĩ thầm, ta chỉ tuỳ tiện nói một chút mà thôi, cho tới nghiêm túc như thế sao, ngươi đây không phải sẽ nói dối Tiểu Trung sao.

"Mộ Dung Nhan, ngươi mới đủ rồi! Kể từ khi ngươi đến Yên Kinh, ngươi quan tâm đến chúng ta sao? Ngươi dạy qua Tiểu Trung một lần thương pháp sao? Ngươi dựa vào cái gì làm sư phụ của Tiểu Trung?!"

Sở Hạ Đề đem mấy ngày nay bị uất ức toàn bộ đều thổ lộ ra, nghĩ đến Mộ Dung Nhan vừa về tới Yên Kinh, cả trái tim đều treo trên người Lãnh Lam Ca kia, căn bản không có tâm tư bận tâm đến cảm thụ của mình, nước mắt liền nhịn không được rơi xuống.

Mộ Dung Nhan nghe xong, lúc này mới cảm thấy hành vi mấy ngày nay của mình xác thực không thích hợp, những người này đều là theo mình tới Yên Kinh, nhưng chính mình lại chỉ quan tâm đến tình cảm cá nhân, căn bản liền quên nơi này đối với bọn họ mà nói là rất xa lạ, nàng vừa nhìn Sở Hạ Đề thậm chí đều khóc rồi, liền càng thêm hổ thẹn không đất dung thân, vội vàng đưa tay lau đi nước mắt của nàng, ôn nhu nói, "Là ta sai rồi..

Là ta sai rồi..

Sau này ta sẽ tận lực bồi tiếp các ngươi.."

Bang một tiếng, cây gậy gỗ trong tay Dương Trung rơi xuống đất, hắn hiện tại đã biết, người trước mắt này chính là sư phụ của mình, nhưng vì sao lại như vậy...Sư phụ trong lòng mình nên là nam tử hán hào khí kiền vân kia, chỉ cần đứng ra, là một đại trượng phu làm người ta nhìn mà phát khiếp, mà không phải cái gối thêu hoa nhìn qua quá mức nữ tính này.

"Ngươi gạt ta." Dương Trung cúi đầu buồn bực nói.

"Tiểu Trung, sư phụ cũng là có nỗi khổ riêng, huống chi..." Mộ Dung Nhan đi tới trước mặt Dương Trung, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn, lời nói ý vị sâu xa, "Huống chi cái gọi là đại trượng phu, cũng không phải chỉ là bề ngoài, cho dù là nữ nhân, nhưng nàng làm người thẳng thắn, dám yêu dám hận, phân biệt rõ thị phi, vậy cũng mạnh hơn rất nhiều nam tử hán, cho dù là nam nhân có thực lực vô song, nhưng nếu lòng dạ hắn nhỏ mọn, bội tình bạc nghĩa, không phân trắng đen, cho dù cho bề ngoài có uy phong hơn nữa thì cũng chỉ là tốt mã giẻ cùi, bất quá là cái tiểu nhân hai mặt, ngươi hiểu không?"

Dương Trung vẫn cúi đầu như trước, có điều ở trong lòng lại cẩn thận hồi tưởng lại lời nói của Mộ Dung Nhan, giống như có chút đạo lý, lại giống như có chút kỳ quái, nữ nhân làm sao có thể cùng so với nam nhân đây?

Mộ Dung Nhan đứng lên, nàng biết Dương Trung cần thời gian cẩn thận nghiền ngẫm lời nói này, nàng lúc này mới nhớ tới, vẫn luôn không thấy Ma Da Đồng, liền xoay người hỏi Sở Hạ Đề, "Biểu muội ta đâu?"

"Đồng muội muội hẳn là còn đang trong phòng nghỉ ngơi." Sở Hạ Đề nói.

Mộ Dung Nhan gật gật đầu, nàng nghĩ đến Lâm Toàn hẳn còn đang ở Tề Vương phủ, không thể đem thê tử của hắn là Hồ Thị một mình ở lại Vọng Nguyệt Lâu, liền nói với Dương Trung, "Tiểu Trung, ngươi đi gọi Hồ tỷ tỷ, sư phụ mang bọn ngươi đi chỗ khác ở."

Dương Trung tuy rằng rất không quen thuộc Mộ Dung Nhan như bây giờ, nhưng vô luận như thế nào, hắn xác thực là sư phụ của mình, mình đã dập đầu, liền vẫn nghe lời chạy đi gọi Hồ Thị.

Mộ Dung Nhan cũng theo Sở Hạ Đề đi vào trong phòng, chỉ thấy Ma Da Đồng còn đang ngủ say, Sở Hạ Đề liền đi qua, khẽ gọi, "Đồng muội muội, Đồng muội muội, dậy thôi."

Nhưng mà Ma Da Đồng lại không hề phản ứng.

Sở Hạ Đề thầm nghĩ, Đồng muội muội hôm nay làm sao ngủ như chết vậy..

Liền nhẹ lay động cánh tay Ma Da Đồng, phát hiện nàng vẫn không có chút dấu hiệu tỉnh dậy.

Mộ Dung Nhan đứng phía sau Sở Hạ Đề, nhìn tình huống này không đúng, liền bước nhanh đi lên trước, đặt trước mạch đập Ma Da Đồng, sau đó lại xoa trán của nàng.

Mộ Dung Nhan nhíu mày, cực kỳ tự trách nói, "Ôi, đều là ta không tốt, làm hại nàng bị bệnh rồi."

Nàng vội vàng ôm ngang Ma Da Đồng lên, vội vội vàng vàng lao xuống lầu.

Lúc này, Hồ Thị cùng Dương Trung cũng đi xuống lầu, Hồ Thị vừa nhìn thấy Mộ Dung Nhan ôm Ma Da Đồng không khỏi hơi kinh ngạc, thấy hắn trên người mặc mãng bào, đầu đội kim quan, biết hắn nhất định là hoàng tộc quý tộc, liền vội vàng quỳ xuống hành lễ.

"Tẩu tử! Không cần đa lễ! Ta là Mộ Ngạn!" Mộ Dung Nhan vội vàng nói, nàng đem Ma Da Đồng đặt nhẹ xuống, liền vội vàng xoay người nâng Hồ Thị dậy, "Lâm đại ca còn đang ở Tề Vương phủ, Tẩu tử ngươi lại có thai, ta thực sự không yên lòng, không bằng tẩu tử trước tiên theo ta vào cung, ngày mai ta gọi Lâm đại ca đón ngươi."

Hồ Thị trầm ngâm chốc lát, nghĩ đến mình một người còn đang hoài thai ở trong Vọng Nguyệt Lâu xác thực không thích hợp, liền gật đầu.

Dương Trung chỉ là một cái hài tử tám tuổi, vẫn chưa thể từ quần áo liền nhìn ra địa vị của một người, nhưng hắn mới vừa nhìn thấy Hồ tỷ tỷ quỳ xuống với sư phụ mình đã cảm giác vô cùng kinh ngạc, lại nghe được hai chữ vào cung này, liền càng thêm khiếp sợ, không biết sư phụ của chính mình rốt cuộc là ai.

Hết chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio