Hành lang Vực Thẳm, đế quốc Aslan phía Tây.
Sương mù như từng con bạch xà chậm chạp trườn lên trên mặt đất. Không gian trắng đục, trông như vùng hoang vu không có ban ngày.
Ngân Trần ngẩng đầu, trên cao vời vợi là những tán cây đan xen kéo dài, ánh sáng chiếu xuyên qua kẽ lá bị màn sương chắn lại làm mờ đi, trở thành tia sáng lạnh lẽo âm u mơ hồ trước mặt. Toàn thân anh lạnh ngắt, cảm giác tựa như có một con dao găm sắc bén đâm vào tim, nỗi sợ hãi dâng trào trong lòng như biển đen cuộn sóng dưới ánh trăng. Bên cạnh anh, Quỷ Sơn Phùng Hồn ngồi bệt hẳn xuống đất, khuôn mặt anh ta tái nhợt chết lặng, đôi môi xám ngoét run run như đã nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kinh khủng của nhân gian.
Trước mặt họ là xác chết của Tư tế Bạch Ngân, trong suốt như xác ve, tất cả trống rỗng hoàn toàn. Đôi mắt non nớt xinh đẹp ôn hòa như hổ phách vẫn còn hiện hữu khi nãy lúc này chỉ còn lại hai hốc mắt rỗng tuếch, đen sì. Chỗ sâu nơi hốc mắt vốn là nhãn cầu giờ đây chỉ còn là lỗ trống thăm thẳm, đang bốc khói trắng lạnh lẽo từ bên trong.
“ Bọn họ… thật ra là thứ gì?” Quỷ Sơn Phùng Hồn sợ hãi hỏi. “Hai Tư tế Bạch Ngân còn lại ở trong Trái Tim đế đô… cũng… cũng là thứ này sao…”
Ngân Trần không sao trả lời được. Tất cả những chuyện xảy ra vừa rồi chẳng khác nào những cảnh tượng kinh hoàng chỉ có thể có ở địa ngục. Tuy anh vẫn giữ được sự tỉnh táo và tư thế vững vàng, nhưng thật ra trong lòng đã không nhịn được muốn khom người xuống nôn ọe. Cảm giác kinh tởm sôi trào, giày xéo trong dạ dày. Anh không thể tin được tư tế Bạch Ngân lại là vật như vậy… Rốt cuộc bọn họ đến từ đâu? Cuối cùng bọn họ là thứ gì?
Không ai có thể trả lời anh. Ngân Trần cảm thấy cả Aslan đều bao phủ dưới tầng mây đen kịt đầy bí mật. Hết bí mật này đến bí mật khác chồng chéo lên nhau tạo thành những đám mây mù mịt, điên cuồng nuốt chửng tất cả ánh sáng. Trên đỉnh đầu đùng đoàng những tia sấm chớp liên tục kéo đến báo hiệu sự diệt vong.
Hành Lang Vực Thẳm, đế quốc Aslan phía Tây.
Tất Lạp đi đầu, bóng lưng anh cao lớn nhưng đồng thời tỏa ra khí chất ma mị. Kỳ Linh ngầm so sánh anh với Ngân Trần, cảm thấy Tất Lạp trước mắt giống như thầy phù thủy thần bí trong bóng tối, còn Ngân Trần thì lại giống như thánh kỵ sĩ có huyết thống cao quý hơn. Cậu quay đầu định nói suy nghĩ này với Liên Tuyền, nhưng thấy vẻ mặt cô cực kỳ căng thẳng như đang suy tư điều gì đó, thế nên cậu cũng không dám tùy tiện lên tiếng. Trong khu rừng rậm rạp chỉ còn tiếng bước chân đang giẫm lên lá sột soạt của họ.
Một cảm giác hơi tê dại đột nhiên ùa đến tay Liên Tuyền, cô bất chợt đưa tay lên cản trước mặt Kỳ Linh. Vừa định lên tiếng đã nghe thấy Thiên Thúc U Hoa bên cạnh nói: “Dừng lại!”
“ Phía trước có người, khoan đi tiếp đã!” Liên Tuyền quay người nhìn Thiên Thúc U Hoa. “Cô thu hồn lực lại trước, không biết đối phương là người thế nào, đừng chủ động trêu chọc họ.”
Tất Lạp đi đầu quay lại, khuôn mặt tuấn tú vô song của anh trong ánh sáng êm dịu này tựa như thiên thần đến từ thiên giới. Anh cất lời với giọng trầm thấp vô cùng không tương xứng với dáng vẻ bề ngoài đầy khí phách của mình “Không cần phòng bị, phía trước là Vương tước của các người, Ngân Trần và Quỷ Sơn Phùng Hồn.”
Đế đô Granlt, đế quốc Aslan phía Tây.
Kỳ Linh ngồi ở mép chiếc giường lớn bằng gỗ đàn đen được điêu khắc hoa văn rất tinh xảo, nhìn Ngân Trần đang ngồi bên bàn uống nước, trong đầu vẫn là cảnh Hàng Lang Vực Thẳm đầy sương mù và vô số hồn thú đẳng cấp cao khiến người ta sợ hãi vài phút trước, song chỉ trong giây lát, họ đã ở nơi phồn thịnh và vô cùng cao sang ở đế quốc này: đế đô Granlt.
“ Anh ta… làm sao làm được thế này?” Đến bây giờ, Kỳ Linh vẫn chưa hiểu khi cậu vừa mới gặp lại Ngân Trần, chưa kịp nói chuyện, trong không khí liền xuất hiện một trận cuồng phong. Tất cả như rơi vào một không gian kỳ diệu, ngay sau đó họ đã đứng trước cổng tòa nhà cao lớn như cung điện.
Khi Ngân Trần nói với Kỳ Linh họ đã đến Granlt rồi, cậu sợ đến mức mặt mày trắng bệch.
“ Đây là thiên phú của Tất Lạp.” Ngân Trần nhìn Kỳ Linh, vài ngày không gặp, mặt Kỳ Linh đã gầy đi, có điều không hề có vẻ bệnh tật, ngược lại bớt đi nét thiếu niên, thêm vào chút khí khái đàn ông và cường tráng. “Cậu biết thiên phú là gì không? Thiên phú là…”
“ Tôi biết, tôi biết.” Kỳ Linh nhảy ngay ra khỏi giường, đi đến trước mặt Ngân Trần, kéo băng ghế ngồi đối diện anh. “Thiên phú chính là năng lực đặc biệt vốn có của mỗi chúng ta. Loại năng lực này do mạch linh hồn tạo nên. Mạch linh hồn khác nhau sẽ quyết định thiên phú khác nhau.” Kỳ Linh nhìn vẻ mặt Ngân Trần đầy hứng thú, gãi gãi đầu, ngại ngùng bổ sung. “Tôi nghe Liên Tuyền nói.”
“ Ừ… Thiên phú của Vương tước cấp Ba Tất Lạp khiến anh ta lâu nay là người chế tạo quân cờ của Aslan. Khi nãy lúc mấy người chúng ta đứng yên trên mặt đất, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Tất Lạp đã chế tạo một quân cờ mở ra không gian liên thông tới Granlt. Vì thế chỉ trong nháy mắt, chúng ta đã đến được nơi này.”
“ Trời ạ… thiên phú của anh ta là chế tạo quân cờ!” Kỳ Linh đặt phịch cằm lên bàn.
“ Không đúng, không thể nói vậy. Chế tạo quân cờ chỉ là một phần trong khả năng thiên phú của anh ta thôi. Nói một cách chính xác, thiên phú của anh ta là điều khiển không gian và thời gian…” Ngân Trần nhìn gương mặt ngơ ngơ của Kỳ Linh, dường như không đành lòng đả kích cậu nhưng vẫn nói tiếp, “Nói theo ý khác là tốc độ của anh ta không có giới hạn. Anh ta có thể di chuyển với tốc độ ánh sáng để đi từ không gian này đến không gian khác. Dĩ nhiên việc này cần phải hao tốn hồn lực rất lớn. Thiên phú này đã giúp anh ta trở thành Vương tước duy nhất có thể tạo ra Trận ở bất kỳ nơi nào trong phạm vi lãnh thổ Aslan.”
“ Trận là gì ạ?” Kỳ Linh cau mày hỏi Ngân Trần, mỗi ngày dường như lại có một điều mới mẻ. Nghĩ đến đây, Kỳ Linh lại cảm thấy chán nản. Cậu cứ nghĩ rằng khi trở thành Sứ đồ, cậu có thể nhanh chóng trở nên lợi hại như anh, nhưng thực tế cho thấy những gì cậu biết về thế giới này thật quá ít ỏi, chưa đến một phần trăm. Trước đây, cậu nghĩ rằng, thế giới hồn thuật hoàn toàn không tồn tại, nhưng nay cậu đã trở thành một phần của thế giới đó, hơn nữa còn là phần vô cùng quan trọng.
“ Thật ra, Trận là mạch linh hồn trong thân thể chúng ta được tạo ra ở bên ngoài cơ thể. Lúc chiến đấu hoặc lúc cần tiêu hao phần lớn hồn lực, chúng ta tạo ra Trận xung quanh mình. Theo lý thuyết là phục chế một mạch linh hồn khác bên ngoài thân thể. Khi chúng ta ở trong tâm của Trận, hồn lực chúng ta lưu chuyển trùng với mạch Trận, vì thế hồn lực và thiên phú cũng sẽ mạnh lên gấp nhiều lần. Nhưng sử dụng Trận khó vô cùng, nó đòi hỏi rất nhiều yếu tố, đại loại cần phải có rất nhiều chất xúc tác phù hợp với thuộc tính hồn lực của cậu mới có thể chế tạo thành công.”
“ Khoan đã, khoan đã, Ngân Trần, tôi nghe không hiểu… Phức tạp quá!” Kỳ Linh khẩn thiết nhìn Ngân Trần.
Ngân Trần hít sâu một hơi, cố gắng nhẫn nại. Anh nhìn vách tường đối diện, không nhìn Kỳ Linh nằm nhoài trên bàn nữa, tâm trạng bình ổn nhưng hai tay âm thầm siết lại, nói tiếp: “Có thể nói như thế này, thuộc tính hồn lực của chúng ta là nước, nên chúng ta nhất định phải ở trong khu vực có lượng nước lớn mới thuận lợi tạo ra Trận, ví như ở mặt biển, mặt hồ. Vương tước với hồn lực cao siêu có thể tạo ra Trận trên mặt đất ẩm ướt sau khi mưa, nhưng loại Trận này thường rất yếu, không kéo dài được lâu. Với lại, các Vương tước cấp bậc khác nhau sẽ tạo ra những Trận khác nhau, hiệu quả mang lại thường liên quan đến thiên phú của người đó. Chẳng hạn Vương tước cấp Sáu Cyril được xưng tụng là Vương tước Vĩnh Sinh. Trận do ông ta chế tạo có thể khiến người ở bên trong có năng lực hồi sinh và trị liệu trong tức thời. Từng có truyền thuyết kể rằng, không thể nào giết được Cyril ở trên biển, khi ông ta ở trong Trận Hồi Sinh của mình, tốc độ khôi phục chỉ có thể miêu tả bằng từ “kinh khủng”. Đây cũng là nguyên nhân ông ta được gọi là Vương tước Vĩnh Sinh.
Kỳ Linh nhắm mắt lại, mặt ủ mày ê gác cằm lên bàn, không biết đang suy nghĩ gì. Ngân Trần cũng không để ý đến cậu, nói tiếp: “Trong bốn đế quốc trên lục địa Odin, nhà Hồn thuật của Aslan phía Tây thật ra nằm ở thế yếu trong việc bày Trận, bởi vì thuộc tính hồn lực của chúng ta là nước, nên chúng ta không thể lúc nào cũng bày Trận để hỗ trợ cho sức mạnh của mình được. Trong bốn đế quốc, đế quốc Friere thuộc lửa phía Đông sử dụng Trận yếu nhất, họ chỉ tạo được Trận trong hoàn cảnh xung quanh đầy lửa, nham thạch nóng chảy. Giỏi sử dụng Trận nhất là đế quốc Inde thuộc gió ở phía Bắc và đế quốc Elles thuộc đất ở phía Nam, họ có thể tạo ra Trận ở bất cứ nơi nào có gió và đất.”
“ Vậy nhà Hồn thuật Friere thuộc lửa chẳng phải rất đáng thương sao, gặp nhà Hồn thuật quốc gia khác chỉ có thể trơ mặt ra bị đánh. Thật không công bằng.”
Ngân Trần lắc đầu, “Mạch hồn và sức mạnh của nhà Hồn thuật đế quốc Friere không giống như cậu tưởng tượng đâu. Sau này, cậu gặp họ vẫn nên tránh đi là hơn. Vương tước và Sơ đồ nào của họ cũng không trêu vào nổi, cách vận hồn của họ có sức mạnh tấn công nhất trên lục địa Odin đấy!”
“ Được rồi, dù không phải người thuộc lửa… tôi cũng không thể trêu vào được… Tôi chỉ là Sứ đồ cấp Bảy nho nhỏ mà thôi… Ngoài đường tùy tiện xuất hiện một Sứ đồ nào cũng lợi hại hơn tôi.” Kỳ Linh trề môi, thổi tóc trên trán mình bay bay.
“ Cảm ơn cậu, cả đế quốc Aslan, Sứ đồ có thể ‘tùy tiện xuất hiện’ trên đường cũng chỉ có sáu người mà thôi.” Ngân Trần lườm cậu, nhẫn nhịn không nhét băng vụn vào cái miệng đang lải nhải kia.
“ Có điều dù sao cũng là nói đến đây rồi, Ngân Trần, thiên phú của chúng ta rốt cuộc là gì vậy?” Kỳ Linh đến gần Ngân Trần, gác cằm lên tay anh đang đặt trên bàn, ngửa mặt lên nhìn khuôn mặt anh tuấn tú tựa như được điêu khắc từ đá quý của anh gần trong gang tấc.
“ Cậu định làm gì?” Ngân Trần cúi xuống, nhìn Kỳ Linh đang cọ cọ cằm trên cánh tay mình, “Cậu là cún sao? Còn muốn làm nũng trước mặt chủ nhân của mình?”
“ Anh xem lại mình đi, nói lời này mếch lòng nhau lắm đấy!” Kỳ Linh nhắm mắt, tiếp tục gác cằm lên cánh tay Ngân Trần, ra vẻ hưởng thụ. “Bàn cứng quá, tôi đặt cằm lên đó rất khó chịu.”
Ngân Trần vung tay, đẩy cả người Kỳ Linh thẳng dậy, “Vậy thì cậu ngồi thẳng lên cho tôi.”
“ Vậy tôi nằm lên giường đây. Tôi thật sự quá mệt mỏi rồi.” Kỳ Linh lê mình đi đến giường, giang rộng tay chân ngã xuống, vùi mặt vào chăn, “Anh nói tiếp đi, tôi vẫn nghe đây, thiên phú của chúng ta là gì?”
Mặt Ngân Trần trắng bệch, anh hít thở thật sâu, sau đó nhìn thanh kiếm gãy còn phân nửa đặt ở góc phòng của Kỳ Linh, bình tĩnh nói: “Lẽ nào cậu không phát hiện lúc cậu lấy được hồn khí này không hề phải bỏ nó vào dung hòa với cơ thể mình, để nó tích tụ sức mạnh trong tước ấn rồi mới có thể sử dụng như Quỷ Sơn Liên Tuyền và Thiên Thúc U Hoa sao?”
“ Ơ, ơ, đúng vậy!” Kỳ Linh bật dậy khỏi giường, đi đến góc tường cầm lấy thanh kiếm gãy lên, xem xét hết lần này đến lần khác, vận dụng hồn lực trên tay thả vào, thế là những hoa văn trên thân kiếm cũng tỏa sáng theo.”
Nhưng sau phút chốc kinh ngạc, nỗi thất vọng to lớn cũng theo đó mà đến, Kỳ Linh vứt kiếm xuống đất vang lên một tiếng, “Gì đây chứ! Thiên phú của Vương tước cấp Bảy chỉ là không cần dung hợp hồn khí vào cơ thể mình mà có thể trực tiếp sử dụng thôi sao? Đây là cái thiên phú chết giẫm gì vậy?”
“ Răng rắc”, hai tiếng vang giòn giã, đầu gối Kỳ Linh đau nhức như bị hai con dao găm đâm vào, gối mềm nhũn ra, quỳ phịch xuống sàn nhà. Ngân Trần rút tay về, hòa vào hồn lực tỏa sáng trên đầu ngón tay biến mất, “Lần sau cậu còn không có tôn ti trật tự như vậy, tôi sẽ chém đứt hai chân cậu.”
Kỳ Linh tức tối quỳ trên mặt đất, đôi mắt ngấn nước ấm ức, cậu cố kiềm chế không để nước mắt chảy ra,nhưng chẳng thể nào kìm được, hốc mắt mỗi lúc một đỏ hoe.Cậu quay đầu đi không nhìn Ngân Trần, mím chặt môi ngó đăm đăm vào góc tường.
“ Cậu không phục phải không?” Ngân Trần nhìn Kỳ Linh đang rất ấm ức, hỏi.
“ Không phải là tôi không tôn kính anh.” Kỳ Linh ngẩng đầu lên, hai giọt nước mắt lăn xuống. Khuôn mặt thiếu niên tuấn tú rơi lệ khiến người ta vô cùng đau lòng. “Từ bé tôi đã là tiểu nhị ở trạm dịch, luôn bị người ta xem thường, bị người ta bắt nạt. Lúc tôi còn bé xíu cha tôi đã chết rồi, lên núi săn thú bị sói cắn chết. Mẹ ôm tôi khóc ba ngày, đến ngày thứ tư, thừa dịp sáng sớm tôi còn ngủ thì nhảy xuống sông tự vẫn. Năm đó tôi mới chín tuổi thôi. Tôi cứ ở nhà khóc mãi, không ăn không uống, đến khi đói meo liền đi ra ngoài, vừa đi vừa khóc. Sau đó đến cửa trạm dịch, thấy người bên trong đều đang ăn cơm, tôi đi vào cũng muốn ăn nhưng bà chủ đuổi tôi ra ngoài vì tôi không có tiền. Tôi ngồi trước cửa trạm dịch, cũng không biết đi đâu. Người qua kẻ lại, về sau tôi đói đến ngất xỉu, bà chủ dẫn tôi vào cho ăn cơm rồi hỏi han tình cảnh của tôi, mới chứa chấp cho tôi ở lại trạm dịch làm tiểu nhị. Sau này, tôi vẫn chạy việc ở đó cho đến khi lớn lên. Tôi luôn hi vọng mình có thể tài ba một chút. Nếu như ban đầu tôi có thể như hiện tại thì cha tôi sẽ không bị sói cắn chết, mẹ tôi cũng không tự vẫn.”
Lòng Ngân Trần xót xa, anh vung tay lên, hai khối băng trên đầu gối Kỳ Linh vỡ tan, “Cậu đứng lên đi, sau này không được thiếu lễ phép với bất kì Vương tước nào.”
Kỳ Linh vẫn bất động, quỳ trên mặt đất như cũ. Cậu giơ tay lên lau nước mắt chảy trên mặt, mặt đỏ hoe nói tiếp: “Từ ngày anh thu nhận tôi thì tôi đã quyết tâm đi theo anh. Tuy anh đối xử với tôi rất lạnh nhạt nhưng tôi biết anh tốt với tôi. Tôi không ngốc, có thể cảm nhận được mà. Chuyện gì anh cũng dạy tôi, nói cho tôi biết, tôi cũng cảm giác được anh đặt kỳ vọng rất cao. Sứ đồ khác từ bé đều lớn lên trong thế giới hồn thuật này, nhưng tôi thì chẳng hiểu gì cả, chắc chắn trong lòng anh ít nhiều cũng ghét bỏ. Đổi lại là tôi, tôi cũng muốn có một Sứ đồ cừ khôi chứ không phải là kẻ mà ngay cả hồn thú là gì, thiên phú là gì cũng không biết. Nhưng anh cũng không hề vì vậy mà xem thường tôi, không cần tôi. Kỳ Linh tôi không có gì khác, chỉ cần người khác tốt với tôi thì tôi sẽ tốt lại với họ gấp bội. Cho nên tôi muốn trở thành người lợi hại, để anh không thấy mất thể diện. Mà sau này có Vương tước khác bắt nạt anh, hoặc hồn thú muốn làm hại anh, tôi có thể giúp anh đối phó với bọn họ. Khi anh gặp nguy hiểm, tôi cũng có thể bảo vệ anh. Tôi không muốn làm một kẻ vô dụng. Tôi không có ý gì khác, chỉ nhiêu đó thôi.”
Ngân Trần nhìn Kỳ Linh quỳ trước mặt, tuy trong mắt anh cậu vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng gương mặt đã được năm tháng phong trần dần dà điêu khắc nên diện mạo của một chàng trai trưởng thành, bả vai và lồng ngực ngày một nở nang, đôi chân thon dài hơn. Những thứ này đều là dấu hiệu cho thấy cậu đang từ từ trở thành một người đàn ông. Lòng Ngân Trần dấy lên nỗi xót xa. Anh phát hiện mình luôn coi cậu là một đứa bé, chưa từng muốn tìm hiểu cậu.
Anh quay đầu, trong mắt hiện lên vô số đường vân màu xám, ký ức quay cuồng trong đầu như sợi xích sắc bén bị kéo càng khiến anh đau nhức, “Cậu nói không sai, tôi chỉ là Vương tước cấp Bảy, bất cứ Vương tước nào cũng xếp trên tôi, bất cứ Sứ đồ nào cũng xếp trên cậu. Cậu đi theo tôi thật ra chịu rất nhiều uất ức.”
Kỳ Linh đứng lên, đi đến trước mặt Ngân Trần rồi quỳ xuống, tì má lên đùi anh, hốc mắt vẫn còn vương lệ. Cậu nhỏ giọng nhưng nghiêm túc nói: “Ngân Trần, tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy. Tôi có thể gặp anh, hơn nữa, còn được làm Sứ đồ của anh, chuyện này đối với tôi mà nói là may mắn từ trên trời rơi xuống. Buổi tối tỉnh giấc, tôi thường rời giường xem anh có còn đó hay không. Tôi cảm thấy bản thân như đang nằm mơ, sợ tỉnh giấc sẽ không còn thấy anh nữa. Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ cha mẹ, chưa từng có ai tốt với tôi cả. Trong lòng tôi, anh chính là người thân duy nhất, cảm giác như là anh trai tôi, thậm chí là cha tôi vậy. Cho nên tôi đã quyết tâm đi theo anh. Hơn nữa, nếu không nhờ anh thì tôi chả biết gì cả. Đừng nói là Vương tước và Sứ đồ, cho dù là bất cứ nhà Hồn thuật nào, thậm chí là người đàn ông vạm vỡ nào khác cũng có thể dễ dàng đánh chết tôi như trở bàn tay. Vì vậy hiện tại, tất cả đều là anh cho tôi. Tuy anh chỉ là Vương tước cấp Ba nhưng tôi cũng nguyện làm Sứ đồ cấp Bảy. Cho dù Vương tước cấp Một quỳ xuống van xin tôi làm Sứ đồ của anh ta, tôi cũng không làm.”
Ngân Trần nhìn Kỳ Linh gục đầu trên chân mình, dáng vẻ thiếu niên non nớt, chung quy vẫn là đứa trẻ chưa chín chắn. Anh nở nụ cười hiếm hoi, nói: “Cậu nghĩ hay quá, Sứ đồ của Vương tước cấp Một không dễ làm vậy đâu. Cậu đứng lên đi, đừng quỳ nữa.”
“ Không cần, như vậy thoải mái.” Kỳ Linh duỗi thẳng chân, ngồi trên mặt đất, mặt vẫn đặt trên đùi Ngân Trần. “Ngân Trần, thiên phú của chúng ta rốt cuộc cũng chỉ có vậy thôi hả?”
“ Dĩ nhiên không phải! Bình thường không phải cậu rất thông minh ư, sao bây giờ ngốc thế? Cậu xem cho rõ đi!” Nói xong, Ngân Trần giơ tay lên, trên cánh tay hiện chi chít hoa văn vàng óng, nháy mắt tiếp theo nghe thấy hàng loạt tiếng leng keng, trong không khí nổ ra rất nhiều sợi tơ mềm mại xoay tròn, sau đó rối rít bắn vào vách tường đối diện.
Kỳ Linh quay đầu, sau khi thấy rõ hình ảnh trước mắt liền há hốc mồm không thốt nên lời. Giờ phút này, cả vách tường đều cắm đầy đủ loại hồn khí. Từ thanh giáo kỵ sĩ đến kiếm bằng bạc, từ cái thuẫn bằng vàng đến thanh mâu cán dài… Trong thoáng chốc, vách tường căn phòng như biến thành vách đá trong Đồi Hồn vậy.
“ Đây… đây đều là… hồn khí của anh hả?” Kỳ Linh kinh ngạc đến nỗi nói chuyện lắp bắp.
“ Đúng vậy, cho nên thiên phú của chúng ta, không phải là không cần hòa nhập vào hồn khí vào cơ thể như cậu hiểu. Ngược lại, chúng ta có thể hòa nhập hằng hà sa số hồn khí vào cơ thể. Không những thế, chúng ta còn không cần thu hồi nó vào trong tước ấn mà vẫn giữ được sức mạnh của hồn khí. Thậm chí có thể biến hồn khí của người khác thành của mình. Nếu hình dung chính xác thiên phú của chúng ta thì phải là Đồng Điệu Vô Hạn Hồn Khí?”
“ Đồng Điệu Vô Hạn Hồn Khí ?”
“ Đúng vậy, tức là chúng ta dùng hồn lực của mình tác dụng lên những hồn khí khác, khiến chúng có thể để chúng ta tự do sử dụng. Tương tự với việc đưa một mảnh sắt đến gần nam châm, mảnh sắt này sẽ bị từ tính hút lấy. Chúng ta giống như nam châm, có thể biến bất kỳ hồn khí nào thành vũ khí bị hồn lực chúng ta điều khiển.”
“ Tôi biết mà! Ngân Trần anh chắc chắn lợi hại nhất.” Kỳ Linh bật dậy khỏi mặt đất, đôi mắt hưng phấn tỏa sáng.
“ Thật ra thì đó cũng không phải chỗ lợi hại nhất của chúng ta…”
“ Thật sao? Còn gì nữa ? Còn gì nữa ?” Kỳ Linh kích động hỏi.
Ngân Trần nhìn Kỳ Linh, không nói cho cậu biết, ánh mắt như thể đang khảo sát cậu. Kỳ Linh thoáng trầm tư, vẻ mặt đột nhiên pha lẫn kinh ngạc và mừng rỡ, “Lẽ nào… Lẽ nào là…”
Ngân Trần dùng ánh mắt khích lệ Kỳ Linh nói tiếp.
“ Thiên phú thật sự của chúng ta còn… là… Vô Hạn Hồn Thú?” Kỳ Linh đè nén niềm hân hoan trong lòng, thử hỏi dò.
Ngân Trần nhìn Kỳ Linh, gương mặt hiện lên nụ cười tán dương. Mắt anh sáng ngời như sao lấp lánh, “Cậu đoán đúng rồi, hồn khí là nơi hồn thú thứ hai ký sinh. Nếu chúng ta có thể điều khiển vô hạn hồn khí, trên lý thuyết tương đương với chúng ta có vô hạn hồn thú.”
“ Trời ạ! Đây… Đây quả thật… Ngân Trần, anh phải là Vương tước cấp Một mới đúng. Lợi hại quá đi mất.” Kỳ Linh xông đến, ôm cổ Ngân Trần, kích động quá đỗi.
Ánh mắt Ngân Trần trở nên ảm đạm, nhưng ngay lập tức biến mất vào nơi sâu thẳm trong đáy mắt, nhanh đến nỗi Kỳ Linh không kịp nhìn thấy.
“ Đừng ôm chặt như vậy. Người cậu hôi quá, mấy ngày không tắm vậy hả? Mau cút đi tắm đi!”
“ Vâng, tuân lệnh Vương tước!” Kỳ Linh vừa cười ha ha đi ra ngoài vừa nói. “ Nhưng mà Ngân Trần, tôi chẳng cảm thấy người mình hôi chút nào cả. Thật ra, tôi rất sạch sẽ đấy! Chỉ là vì người anh thơm quá nên thấy người tôi hôi thôi. Nhưng nói gì thì nói, có phải anh tắm một ngày ba lần không vậy? Quần áo trắng anh mặc cũng không thấy bẩn. Lần đầu tiên tôi thấy đàn ông sạch sẽ như anh, còn sạch hơn mấy cô gái trong trấn Phúc Trạch của tôi nữa…”
Còn chưa nói xong thì mặt đất đột ngột đâm vụt lên một núi dao băng sắc bén, chĩa ngay giữa đũng quần cậu, “Vậy để tôi cũng biến cậu thành con gái, để cậu luôn sạch sẽ nhé!”
“ Không cần! Thật không cần! Sau này, tôi sẽ tắm tám lần một ngày.” Kỳ Linh nói xong bèn chạy nhanh như chớp.
Một đêm không mộng mị.
Có lẽ do hai ngày nay quá lao lực, thân thể mệt mỏi đến mức cực hạn cho nên lúc Kỳ Linh nằm xuống, đầu vừa chạm vào gối đã ngủ mất. Khi tỉnh lại, Ngân Trần đã mặc quần áo chỉnh tề đứng thẳng trước cửa sổ như một thanh kiếm tuốt ra khỏi vỏ. Mặt trời lên cao chiếu vào cửa sổ, ánh nắng óng ánh trên tóc Ngân Trần tỏa sáng xung quanh. Ánh sáng soi chiếu gương mặt lạnh lẽo của anh tựa như ngọn núi tuyết dưới ánh mặt trời khiến người ta cảm thấy thần thánh và cao quý. Hàng mày sắc nét và rậm rạp như hai thanh dao găm mạ vàng trong sắc nắng.
Kỳ Linh thầm thở dài, con người không thể so bì với nhau, Sứ đồ thì càng không thể so bì với Vương tước được. “Không biết một ngày nào đó trở thành Vương tước, mình có được một nửa khí chất cao quý này của Ngân Trần hay không nhỉ? Có điều nếu mình thành Vương tước, vậy Ngân Trần thì sao? Thôi vẫn nên làm Sứ đồ thì hơn, chạy việc cho anh ấy, săn thú xung quanh, cuộc sống như vậy cũng không tệ.” Kỳ Linh suy nghĩ trong lòng, không khỏi cười ha ha.
Ngân Trần nghe thấy tiếng cười liền quay lại, trông thấy Kỳ Linh mới ngủ dậy đầu tóc rối bù như tên tâm thần. Kỳ Linh cũng ngại ngùng, lúng túng đứng dậy, nhanh chóng mặc quần áo tử tế.
“ Ngân Trần, tối qua sau khi tôi ngủ rồi mới nhớ đến chuyện này.” Kỳ Linh vừa mặc đồ vừa nói.
“ Cậu có thể mặc quần xong rồi hẵng nói với tôi được không?” Ngân Trần quay mặt đi, không thể chịu nổi.
“ Dĩ nhiên có thể.” Soạt, Kỳ Linh siết đai lưng lại. “Tối hôm qua, tôi nhớ đến thiên phú của chúng ta là Đồng Điệu Vô Hạn Hồn Khí, vậy tôi có thể lấy hàng trăm đao kiếm trong Đồi Hồn mang ra, chỉ lấy có một thanh thật đáng tiếc. Sau này, tôi không vào đó được nữa rồi. Lúc trước, anh nên nói cho tôi biết mới phải.” Vẻ mặt Kỳ Linh rất ấm ức.
“ Thứ nhất, cậu đột ngột xông vào Đồi Hồn, tôi còn chưa kịp dặn dò cậu nên lấy hồn khí nào và làm sao để đi ra ngoài thì cậu đã đâm đầu vào rồi. Trách ai nữa hả? Quả thật cậu như dựng một sân khấu trước cửa địa ngục hát cho đám tử thần nghe, sau đó đi một vòng vậy. Xem như cậu may mắn quay trở về được.” Ngân Trần lạnh mặt, quở trách Kỳ Linh.
“ Thứ hai, cho dù cậu muốn lấy thêm cũng không thể được. Trong Đồi Hồn, một khi cậu lấy được một món hồn khí thì không thể nào lấy được hồn khí khác nữa. Dù cho cậu dùng hết sức lực cũng không thể.”
“ Vậy không đúng.” Kỳ Linh nghiêng đầu. “Thế hôm qua, anh đùng đùng vứt ra nhiều hồn khí như vậy, ở đâu ra thế?”
“ Đồi Hồn không ngừng sản sinh hồn khí mà cũng không ngừng có Sứ đồ vào đó lấy nó ra. Sau khi họ trở thành Vương tước, lại có Sứ đồ mới bước vào Đồi Hồn. Người sẽ chết đi, người sẽ biết mất, nhưng hồn khí thì không, chúng sẽ rơi lạc ở các ngóc ngách nào đó trên thế giới này. Rất nhiều lúc, Vương tước biết rõ sinh mệnh của mình sắp kết thúc nên sẽ lặng lẽ tìm một nơi hoang vu không ai ở để chờ đợi cái chết của mình. Cho nên Aslan trải qua lịch sử dài đằng đẵng không biết bao nhiêu năm, trên lục địa này thật ra rơi lại rất nhiều, rất nhiều hồn khí trước đây Vương tước từng sử dụng.
Tuy nhiên, những hồn khí này từng bị họ hòa nhập vào cơ thể, đồng điệu với cách vận hồn đặc biệt của họ, dù người khác có lấy được cũng không thể sử dụng. Đối với họ, đó chỉ là một phế vật xinh đẹp song vô dụng mà thôi. Nhưng với người có thiên phú Đồng Điệu Vô Hạn Hồn Khí như chúng ta mà nó, những hồn khí này là tài sản quý báu.”
“ Những hồn khí này đều do anh tìm được ạ? Siêu quá…” Hai mắt Kỳ Linh tỏa sáng.
“ Ừ, lúc chưa ban ấn cho cậu, tôi không có Sứ đồ, cho nên một mình tiêu dao tự tại. Trong vài năm, tôi đi lang thang khắp lãnh thổ này, góp nhặt rất nhiều hồn khí lợi hại.” Ngân Trần gật đầu nói.
“ Òa, vậy có thể lấy ra cho tôi xem được không? Hôm qua, vì quá kinh ngạc nên tôi còn chưa kịp xem kỹ.” Kỳ Linh khua tay múa chân, vô cùng hưng phấn.
“ Đó đương nhiên…” Đôi mắt Ngân Trần nheo lại “…là không được.”
Kỳ Linh nghẹn họng, câu “Bố khỉ nhà anh!” sôi sục vài vòng trong cổ họng nhưng vẫn không dám thốt ra. Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, Tất Lạp đứng ngay bên ngoài. Bộ trường bào ôm gọn thân người anh tràn ngập cảm giác bí ẩn. Anh im lặng mỉm cười giống như một con báo săn màu đen huyền bí.
“ Ngân Trần, Kỳ Linh, hai người đến phòng tôi một chút. Quỷ Sơn Phùng Hồn, Quỷ Sơn Liên Tuyền và cả Thiên Thúc U Hoa đều ở đó. Tôi có một số việc nói với các người.”
“ Được!” Ngân Trần gật đầu.
Tất Lạp nhẹ nhàng nở nụ cười trên gương mặt anh tuấn, giống như mưa bụi ngày xuân bay xuống mặt hồ tạo ra từng vòng sóng lăn tăn, tràn ngập sự mê hoặc khiến lòng người xao động.
Sau khi Tất Lạp quay người đi, Kỳ Linh khoác tay lên vai Ngân Trần, thở dài nói: “Ngân Trần, anh có thấy dáng vẻ Tất Lạp đẹp quá mức cho phép không? Một người đàn ông có khuôn mặt như vậy thật là yêu nghiệt mà. Tuy anh cũng rất điển trai nhưng đứng bên cạnh anh ta… anh lại thua…”
“ Tôi thấy cậu đấy!” Ngân Trần thở dài gạt tay Kỳ Linh khỏi vai mình. “Luôn có vấn đề.”
“ Hử, tôi có vấn đề gì?” Kỳ Linh nhếch môi, khinh thường nói. “Bởi vì dáng vẻ anh ta có vấn đề.”
Ngân Trần không thèm ngoái lại, đi thẳng.
Kỳ Linh đuổi đến phòng Tất Lạp, đẩy cửa ra đã thấy ngoại trừ Tất Lạp đứng cạnh cửa sổ, còn lại mọi người đã yên vị rồi. Họ ngồi vây quanh chiếc bàn lớn, vẻ mặt rất nghiêm túc. Vì vậy Kỳ Linh không đùa giỡn nữa, nhẹ nhàng quay người đóng cửa lại, sau đó ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống bên cạnh Ngân Trần, hệt như con cún con.
Tất Lạp quay người, khuôn mặt tuấn mỹ liền chìm vào vầng sáng nhàn nhạt, “Các người nhất định có rất nhiều vấn đề muốn hỏi tôi. Bây giờ hỏi đi!”
“ Tất Lạp, tôi hỏi trước: nếu quân cờ cả Aslan đều do anh chế tạo, vậy sao hai quân cờ trong Đồi Hồn đều đi đến di tích Eutours? Quân cờ vốn nên đi đến Hành Lang Vực Thẳm để sau khi Sứ đồ lấy được hồn khí thuận lợi rời đi là do anh đổi sao?” Ngân Trần mở đầu.
Không khí trong phòng nhanh chóng lạnh xuống, cảm giác căng thẳng vô hình tràn ngập.
“ Anh nói gì?” Kỳ Linh đột ngột quay đầu lại nhìn Ngân Trần, “Sao anh biết chúng tôi đã đến nơi tên là di tích Eutours? Tôi nhớ tôi chưa nói với anh mà?”
“ Tối hôm qua, sau khi cậu ngủ, tôi đã gặp Tất Lạp trong hành lang, hỏi chuyện của các người khi ở trong Đồi Hồn.” Ngân Trần không vui khi bị Kỳ Linh ngắt lời, nhưng cũng dằn lòng trả lời vấn đề không hề quan trọng này của cậu.
“ Ơ! Vậy là hai người thừa dịp tôi ngủ lén gặp nhau hả?” Kỳ Linh nhướng mày. “Ôi, may là Tất Lạp không phải nữ, nếu không hai người sẽ bị đồn thổi mất thôi. Nhưng dáng vẻ Tất Lạp như vậy cũng không biết chừng… Haiz!” Cậu thở dài, bất đắc dĩ cầm cốc nước rót nước uống, hoàn toàn không nhìn đến khuôn mặt xanh mét của năm người còn lại.
Lúc này đây, mặt Ngân Trần đang viết rõ dòng chữ “Kỳ Linh, tôi muốn giết cậu!” Tất Lạp ngượng ngùng hắng giọng, lúng túng nói với Ngân Trần: “Tôi đưa Sứ đồ của cậu ra khỏi di tích Eutours, cậu không cần cảm thấy thiếu nợ tôi, cũng không cần suy nghĩ tại sao tôi phải làm như vậy. Cậu chỉ cần biết lí do hoàn toàn bởi vì liên quan đến Gil-gamesh- Vương tước cấp Một đời trước thôi. Tôi nợ anh ta quá nhiều… Chắc hẳn đời này cũng không trả xong. Vì vậy, tôi trả nợ đó cho cậu – người từng là Sứ đồ Thiên Lucifer của anh ta. Như thế tôi và Gilgamesh không còn liên quan gì nữa hết.”
“ Tôi và Liên Tuyền cũng nợ anh.” Quỷ Sơn Phùng Hồn đột nhiên nghiêm túc nói. “Anh không để Liên Tuyền ờ lại đó, phần ân tình này tôi và Liên Tuyền đều nhớ rõ. Mạng của Liên Tuyền cũng do anh cho. Ngày nào đó anh cần, chỉ cần nói một tiếng, chúng tôi sẽ lập tức trả lại.”
Liên Tuyền nhìn khuôn mặt kiên định của anh trai mình, trong đôi mắt tràn đầy ý cười kính nể.
Thiên Thúc U Hoa ngồi bên cạnh nghiến răng im lặng. Cô không muốn giao mạng mình cho Tất Lạp, dù anh là Vương tước cấp trên nhưng huyết thống của cô cao quý hơn họ. Thế là cô ngồi yên ở đấy không nói lời nào.
Song, Tất Lạp hoàn toàn không để tâm đến cô. Anh quay đầu nhìn hai anh em Quỷ Sơn, chỉ khẽ gật đầu, không nhìn ra được ý của anh là gì.
Còn Kỳ Linh thì hoàn toàn u mê, “Anh nói Ngân Trần là… Sứ đồ của Vương tước cấp Một đời trước? Vậy anh ấy không phải là… Nhưng anh ấy lại là Vương tước cấp Bảy. Như vậy rốt cuộc anh ấy là…” Cậu bối rối quay đầu nhìn Ngân Trần. Ngân Trần lườm cậu xem như trả lời.
“ Trên lãnh thổ Aslan có mấy quân cờ nguyên thủy nhất cũng là quan trọng nhất đều do Tư tế Bạch Ngân thiết lập lúc Aslan ra đời. Sau này, rất nhiều Vương tước chịu trách nhiệm chế tạo quân cờ liên tục gìn giữ và bảo vệ chúng. Hai quân cờ trong Đồi Hồn là hai trong mấy quân cờ nguyên thủy đó. Lúc trước, một cái đi thông đến Hành Lang Vực Thẳm, một cái đi thông đến di tích Eutours. Tuyên bố viết bên ngoài cái đi thông đến Hành Lang Vực Thẳm là lối ra, còn cái kia là tử vong. Tuy lời này không miêu tả chính xác nhưng thật ra cũng xem như chuẩn xác. Bởi vì người vào di tích Eutours không có nhiều cơ hội sống sót rời đi. Nhưng mấy ngày trước, tôi cảm ứng được có ba Sứ đồ đồng thời thông qua quân cờ vào di tích. Khi đó, tôi liền cảm thấy kỳ lạ. Tiếp theo, tôi hỏi thăm, biết được gần đây vào Đồi Hồn có Sứ đồ cấp Bảy, cũng chính là Sứ đồ của Ngân Trần cậu, cho nên mới quyết định đi vào mang cậu ấy ra khỏi “tử vong”.
“ Vậy anh biết tại sao chúng tôi đều đi vào di tích Eutours không? Đó là vì quân cờ có vấn đề. Hai quân cờ đều đi thông đến di tích, đây không phải là muốn hại chết chúng tôi sao? Quân cờ do anh chịu trách nhiệm, dĩ nhiên phải do anh đi vào cứu người chứ, nói cứ như anh đã giúp chúng tôi một chuyện to lớn vậy. Chúng tôi không trách tội anh đã là khoan hồng độ lượng lắm rồi.” Thiên Thúc U Hoa đột nhiên mặt đỏ gay gắt, nổi giận đùng đùng.
“ Nếu không phải vì tôi nợ ân tình của Gilgamesh, cho dù có vấn đề, tôi cũng sẽ không đi vào cứu các người. Sứ đồ chết thì có Sứ đồ mới, cho dù là Vương tước chết cũng sẽ có Vương tước mới. Chuyện này vốn không quan trọng.” Tất Lạp nở nụ cười tuyệt đẹp của mình, dịu dàng nhìn Thiên Thúc U Hoa, nhưng ánh mắt lại như băng tuyết, tỏa ra khí lạnh nghi ngút. Thiên Thúc U Hoa bị anh nhìn như thế toàn thân rét run, không dám lỗ mãng, thế nên im lặng ngồi ờ đó, không nói thêm gì nữa.
“ Vậy bây giờ anh đã biết rõ vì sao quân cờ bỗng xảy ra vấn đề chưa?” Ngân Trần nhìn chằm chằm vào đôi mắt hút hồn của Tất Lạp.
“ Chuyện này tôi thực sự không biết.” Tất Lạp nở nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt, trông thâm sâu khó lường, “ Cả Aslan chỉ có tôi biết chế tạo quân cờ. Nếu muốn thay đổi hướng đi của nó, trừ phi là Vương tước quốc gia khác, nếu không thì không thể nào. Nhưng còn có một khả năng… Có điều khả năng này gần như bằng không.”
“ Là gì ạ?” Liên Tuyền hỏi.
“ Đó chính là Tư tế Bạch Ngân tự mình thay đổi quân cờ.” Tất Lạp thôi cười, nghiêm túc trả lời.
“ Chuyện này không thể nào. Nếu Tư tế Bạch Ngân muốn mấy vị Sứ đồ đi chết, họ có thể trực tiếp ra lệnh Vương tước cấp Bốn truyền tin đó cho U Minh, không cần thiết phiền phức như vậy.” Quỷ Sơn Phùng Hồn lắc đầu, không thể tiếp nhận suy đoán này. Lúc nói xong, trong đầu anh lại hiện ra cảnh tượng khủng khiếp khi sinh mạng Tư tế Bạch Ngân tiêu tan trong Hành Lang Vực Thẳm. Anh ngẩng đầu, trùng hợp giao nhau với ánh mắt Ngân Trần, anh thấy được nỗi sợ hãi giống vậy trong đôi mắt anh ta. Thật sự dù là kẻ nào trên đời, chỉ cần nhìn thấy cảnh tượng đó một lần, sẽ vĩnh viễn không thể nào xua đi được cơn ác mộng trong đầu.
“ Nói đến tin, tôi liền nhớ ra, thật ra ngoại trừ quân cờ xảy ra vấn đề, tin tức cũng vậy. Cùng một tin trắng lấy Sợi Xích Hồi Sinh nhưng lại đồng thời truyền đạt cho ba Sứ đồ là tôi, Kỳ Linh và U Hoa. Lẽ nào muốn chúng tôi tự giết lẫn nhau trong Đồi Hồn ư?” Quỷ Sơn Liên Tuyền nghi vấn.
“ Tin là Thiên Cách chịu trách nhiệm, vấn đề này xem ra các người phải đi hỏi Đặc Lôi Á Vương tước cấp Bốn.”
“ Đặc Lôi Á? Phụ nữ? Nữ tước?” Kỳ Linh đứng vụt dậy, bị sặc nước ho sù sụ.
Quỷ Sơn Liên Tuyền cau mày, nói với cậu bằng giọng trách cứ pha chút buồn cười: “ Nữ Vương tước lạ lắm sao? Ngồi trước mặt cậu chẳng phải hai vị nữ Vương tước tương lai còn gì. Sao lúc biết chúng tôi, cậu lại không kinh ngạc đứng phắt dậy nhỉ?”
“ Ồ, cũng đúng!” Kỳ Linh gãi đầu, đăm chiêu ngồi xuống. “Lần đầu tiên tôi nghe thấy nữ Vương tước tồn tại nên khó tránh khỏi kích động ấy mà.”
Ngân Trần ngồi bên cạnh cậu, hai tay đặt trên bàn nắm lại, nhẫn nhịn.
“ Vậy di tích Eutours thì sao? Đó rốt cuộc là nơi nào? Từ trước đến nay chưa nghe nói đến.” Quỷ Sơn Phùng Hồn hỏi Tất Lạp.
“ Chuyện này cậu đừng hỏi. Trên lãnh thổ Aslan có rất nhiều bí mật. Có vài bí mật Sứ độ không được biết, có vài điều thậm chí còn là bí mật ngay cả với Vương tước cấp dưới. Dĩ nhiên có những bí mật chúng tôi cũng không được biết. Chắc hẳn trong tất cả các Vương tước, người biết nhiều nhất là Đặc Lôi Á Vương tước cấp Bốn. Có lẽ các người thật sự nên đi Thiên Cách một chuyến…” Tất Lạp nhìn Ngân Trần và anh em Quỷ Sơn, nhếch mép cười bí hiểm, rất nhạt rất nhẹ, như thể gió sẽ thổi tan.
Anh em Quỷ Sơn và Thiên Thúc U Hoa đều trở về phòng, chỉ có Ngân Trần và Kỳ Linh còn ở lại. Ngân Trần đứng lên, đi đến trước mặt Tất Lạp, nhìn vào đôi mắt mà trong đáy mắt đang lăn tăn hàng nghìn con sóng nhỏ, hỏi anh ta: “Anh nói anh và Vương tước Gilgamesh không còn liên quan gì đến nhau nữa, anh thật sự nghĩ vậy sao?”
“ Nếu không thì sao?” Tất Lạp như cười như không nhìn Ngân Trần, ánh mắt tựa ngọn đèn trong đêm mưa gió, lập lòe nhấp nháy.
“ Vậy những ngày tháng quá khứ của hai người thì sao? Anh đều quên hết rồi à? Khi đó, trong suy nghĩ của tôi, Glanz, Đông Hách- ba Sứ đồ Thiên, Địa, Hải – đều xem anh và Vương tước như là thần thánh. Những ngày tháng đó anh chắc chắn vẫn còn nhớ.”
“ Nhớ thì sao? Đã nhiều năm trôi qua như vậy, anh ta có từng xuất hiện nữa đâu. Có lẽ anh ta đã chết rồi. Ai mà biết được.” Tất Lạp nói.
“ Đương nhiên anh biết rõ chắc chắn anh ấy chưa chết. Tôi đang đứng trước mặt anh, vẫn là Vương tước cấp Bảy, sự thật này đã đủ chứng minh rằng anh ấy tuyệt đối chưa chết.”
“ Ngân Trần, cậu là một người rất giỏi che giấu tài năng của mình. Cậu thông minh hơn ai hết, cũng biết giả ngốc hơn bất cứ kẻ nào. Cậu biết không, tôi vẫn nghi ngờ thật ra Gilgamesh đã chết rồi, và cậu đã sớm kế thừa toàn bộ mạch linh hồn của Vương tước cấp Một đời trước. Bởi vì Glanz và Đông Hách cũng đã chết trong trận tai kiếp năm đó. Người duy nhất có thể thừa kế toàn bộ mạch linh hồn “thiên phú không nên tồn tại” kia của Gilgamesh cũng chỉ còn lại một mình cậu mà thôi.” Tất Lạp nhìn vào mắt Ngân Trần, ánh mắt sắc bén như dao dăm cắm vào linh hồn anh, “Cậu thấy tôi nói có đúng không, Lucifer?”
Không khí trong phòng nặng nề áp lực và lạnh lẽo. Từ phòng Tất Lạp trở về, Ngân Trần và Kỳ Linh không nói gì với nhau. Một mình anh ngồi trên ghế, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm bộ tách trà trên bàn, không nhúc nhích.
Kỳ Linh hắng giọng, khẽ hỏi Ngân Trần: “Ngân Trần, mới vừa rồi anh nói anh vẫn là Vương tước cấp Bảy, sự thật này đã đủ chứng minh Vương tước cấp Một đời trước Gilgamesh chưa chết là có ý gì? Tôi nghe không hiểu lắm!”
Ngân Trần thoát khỏi dòng suy tư, đôi mắt khôi phục vẻ ấm áp, nét mặt cũng ôn hòa hơn. Anh nhìn Kỳ Linh, dịu giọng: “Cậu biết hồn lực giữa Vương tước và Sứ đồ cách biệt một trời một vực rồi đấy!”
Kỳ Linh gật đầu.
“ Nguyên nhân tạo nên sự khác biệt này không phải do kinh nghiệm tích lũy và hồn khí khác nhau mà chính là vì khi Vương tước chủ động thoái vị, hoặc là tử vong, trong khoảnh khắc đó, mạch linh hồn trên người Sứ đồ sẽ cấp tốc gia tăng gấp đôi. Nói cách khác, mạch hồn trong người Sứ đồ sẽ được tái tạo lại lần nữa, hòa lẫn với mạch hồn ban đầu một cách đối xứng, hồn lực đột biến như vậy không chỉ đơn giản là tăng gấp đôi mà là sức mạnh tăng vọt gấp mấy lần. Vương tước cấp Một lại có cách truyền thừa khác hẳn với tất cả các Vương tước còn lại, Vương tước cấp Một có ba Sứ đồ, được gọi là Thiên, Địa, Hải. Trước khi Vương tước cấp Một tử vong hoặc thoái vị, không ai biết Sứ đồ nào có quyền thừa kế. Đúng vào khoảnh khắc Vương tước cấp Một chết đi, hai trong số ba Sứ đồ cũng sẽ chết theo ngay tức khắc. Mạch linh hồn trên người hai Sứ đồ đã chết cũng sẽ nháy mắt tái sinh trong cơ thể Sứ đồ thứ ba còn sống sót. Nói cách khác, trong người Sứ đồ cuối cùng đồng thời có bốn bộ mạch linh hồn, và hồn lực hắn cũng sẽ tích tắc tăng vọt đến cực điểm, cao không thể với tới. Cho nên có thể nói, đây cũng là lý do tại sao từ trước đến nay Vương tước cấp Một mãi mãi vượt xa tất cả các Vương tước còn lại.” Ngân Trần nhìn Kỳ Linh, khuôn mặt anh như mặt hồ yên tĩnh lúc hoàng hôn, mờ ảo và tràn ngập nỗi bi thương. Đời trước, tôi là Sứ đồ Thiên Lucifer, mà hai Sứ đồ cùng đời với tôi là Glanz Sứ đồ Địa và Đông Hách Sứ đồ Hải, hai người họ đều chết rồi.”
Cả căn phòng yên lặng như tờ, Kỳ Linh không biết nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh anh.
“ Hiện tại, tôi vẫn là Vương tước cấp Bảy, không trở thành Vương tước cấp Một đã đủ chứng minh Gilgamesh còn sống trên thế gian này. Mặc dù tôi không tìm được anh ấy ròng rã bốn năm qua…”
Ngân Trần đứng lên, bỏ đi không nói một lời.
“ Anh thật sự không thừa kế mạch linh hồn gấp bốn lần sao? Có phải mạch hồn Vương tước cấp Bảy mới đã đè ép mạch hồn lúc trước, vì vậy anh không cảm nhận được mình đã thừa kế hay không?” Kỳ Linh nhìn bóng lưng Ngân Trần khẽ khàng hỏi.
Bước chân Ngân Trần khựng lại, bóng lưng anh dưới ánh sáng mờ tối chợt cứng đờ. Thật lâu sau đó, anh mới cất giọng khàn khàn chậm rãi trả lời: “Tôi đã nói rồi.” Đôi mắt anh tối đen như mực. “Gilgamesh còn sống.”
Nội bộ Thiên Cách, đế quốc Aslan phía Tây.
Nội điện trống trải không có bất cứ cửa sổ nào tựa như một thạch thất dưới lòng đất. Xung quanh, hàng ngàn cây nến màu trắng đang cháy, ngọn lửa vàng óng ánh tỏa ra ánh sáng chập chờn, soi rọi cả vùng không gian tối tăm, khiến tất cả đều trở nên mông lung và kì dị. Sương mù lạnh ngắt không biết từ đâu kéo đến phủ kín bởi lớp lông thú mềm mại, xa hoa. Giờ phút này, có hai người đang nằm trên đó, rèm buông rủ xung quanh che phủ tất cả, mờ mờ ảo ảo.
“ Em nói là Tư tế Bạch Ngân truyền đạt tín đồ một lúc thanh trừ hết sáu người Ngân Trần, Tất Lạp, Quỷ Sơn Phùng Hồn, Quỷ Sơn Liên Tuyền, Kỳ Linh và Thiên Thúc U Hoa à?” U Minh nhìn Đặc Lôi Á Vương tức cấp Bốn đang nằm nghiêng đối diện mình, ngả ngớn cười. “Em không nói đùa đấy chứ?”
“ Chuyện kiểu này ai mà lại nói đùa hả?” Đặc Lôi Á nhìn U Minh. “Không tin thì anh có thể đến thẳng Trái Tim hỏi Tư tế Bạch Ngân đấy, nếu anh không sợ làm họ mất vui. Còn nếu không phải họ ra lệnh, tôi truyền sai tin cho anh, sau này họ sẽ trực tiếp bảo anh đến giết tôi thôi. Ha ha ha!”
“ Cho dù là thật, chuyện này cũng không đơn giản đâu.” U Minh nheo mắt, đôi mắt hẹp dài đầy hoang dã và cám dỗ dưới ánh nến le lói. “Đầu tiên là Ngân Trần – Sứ đồ Thiên Lucifer đời trước – cấp bậc hồn lực của cậu ta em rõ hơn ai hết còn gì. Nếu cậu ta ban ấn cho Kỳ Linh cũng là mạch hồn Vương tước cấp Một đời trước, như vậy tương đương với việc tôi song song khiêu chiến hai Sứ đồ Thiên, chuyện này khá đau đầu đấy!”
Đặc Lôi Á im lặng nhìn U Minh, chỉ khẽ cười. Cô ta hiểu U Minh, cũng vì hiểu rõ nên cô ta biết thật ra gã chẳng hề để tâm đến việc này. Họ bắt tay hợp tác đã nhiều năm, săn giết vô số hồn thú khổng lồ khiến người ta kinh hoàng trong Hành Lang Vực Thẳm, hồn lực của U Minh có thể nói là thay đổi từng ngày. Đến cùng, hồn lực của gã đã đạt đến cấp bậc cao cấp bao nhiêu, ngay cả Vương tước cấp Bốn giỏi về cảm ứng hồn lực như cô cũng không rõ.
“ Huống chi Ngân Trần không chỉ là đại thiên sứ Lucifer đời trước mà còn là Vương tước cấp Bảy đời này. Chẳng những vậy, chúng ta cũng không biết bây giờ cậu ta đã trở thành một Vương tước cấp Một trên ý nghĩa khác không. Em cũng biết Gilgamesh là thể loại gì rồi, ngoại trừ Tu Xuyên Địa Tạng có thể đối đầu trực tiếp với hắn, những người khác, hắn chẳng buồn động mí mắt.”
Đặc Lôi Á vẫn mỉm cười nhìn U Minh, không hề lo lắng, cô quá biết thực lực của gã.
“ Ừ quên mất, điểm quan trọng nhất.” Nụ cười của U Minh biến mất, cuối cùng cũng hóa thành bóng đêm đậm đặc bao phủ mi tâm và hốc mắt gã. “Tin đó đồng thời cũng có Tất Lạp, đối với anh ta, em không nhức đầu nhưng tôi thì có đấy. Năm đó, lúc anh ta và Gilgamesh đánh nhau long trời lở đất, hai người chúng ta còn chưa bắt được hồn thú thứ nhất nữa kia.”
U Minh nhìn khuôn mặt Đặc Lôi Á dần dần tái nhợt, khinh thường cười, “Em tự nghĩ biện pháp đi. Ngoại trừ Tất Lạp ra, những người khác, tôi chịu trách nhiệm giải quyết.”
“ Được rồi, vậy tôi sẽ chịu trách nhiệm về Tất Lạp vậy. Thật đau đầu, nếu không phải bảy năm trước nhặt được bảo bối thú vị kia, tôi thật sự chẳng có cách nào với anh ta cả…” Đặc Lôi Á cuộn người trên tấm lông thú mềm mại như mèo, làn da mịn màng của cô ta chậm rãi ma sát với lớp lông thú, dáng vẻ khiêu khích quyến rũ.
“ Vật kia còn không phải tôi giúp em lấy à?” Mắt U Minh lóe sáng mỉa mai, “Có điều nói gì thì nói, đã nhiều năm như vậy, “vật kia” đã hoàn toàn thay đổi rồi nhỉ? Đoán chừng tôi cũng không nhận ra nữa…”
“ Bảo bối kia, bây giờ xinh đẹp hẳn…” Đôi mắt Đặc Lôi Á mơ màng, trong thạch thất trống trải không biết từ đâu thổi đến một cơn gió, tất cả ánh nến lay động. Bóng cô ta in lên vách đá trong như một nữ quỷ diễm lệ.