Vùng biển Rannes, đế quốc Aslan phía Tây.
Dãy đá nham thạch đen xì như hàm răng quái thú lởm chởm và sắc bén chạy dọc theo bờbiển. Gió lộng quét ngang biển rộng làm dấy lên từng con sóng cả, ầm ầm vỗ vào dãy đá khiến nước bắn tung tóe.
Tấm áo choàng mềm mại của Đặc Lôi Á phấp phới trong gió như một làn sương đen. Đôi mắt cô ta nhấp nha nhấp nháy tạo ra thứ ánh sáng tinh tường, cứ như có vài lưỡi dao đang không ngừng chuyển động. Thần Âm đứng đối diện, lúc này cũng vừa thoát khỏi cơn khiếp sợ, vẻ mặt dần trấn tĩnh, ngay sau đó lập tức hóa thành mặt hồ băng tĩnh lặng.
Nghê Hồng anh tuấn và cao lớn đứng giữa hai người họ. Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết sắp xảy ra chuyện gì, cứ như một lò lửa cực nóng, sinh lực dồi dào giữa trời đất giá rét. Giờ phút này, gương mặt ngây thơ trẻ trung đối diện với Thần Âm, khí khái đàn ông và sự ái mộ si mê khiến hắn giống như một thiên sức vô tội bị cuốn vào chiến trường chết chóc.
Đặc Lôi Á vừa nheo mắt vừa cảm nhận hồn lực đang lưu chuyển trong cơ thể Thần Âm, sương mù trắng không ngừng cuồn cuộn trong mắt cô ta, “À… Thật là kỳ tích… Mạch linh hồn lại thành lập, phân nhánh, sửa chữa rồi từ từ hoàn thiện lần nữa… Như chia thành vô số con sống rồi mới cùng đổ về một điểm, trùng tu lại toàn bộ hồn mạch trong thân thể… Đây… thật sự là một kiệt tác nghệ thuật!” Cô ta xuất thần nhìn Thần Âm, đôi mắt gió bão trắng dã. “Mỗi nhánh mạch linh hồn phân tách và tái tạo đều mang đến năng lực mới mẻhoàn toàn, khả năng điều khiển nước cũng chuẩn xác hơn. Các điểm yếu trước đây trong mạch linh hồn đều từ từ hoàn thiện theo mỗi đòn tấn công khác nhau… Cô đấy, giống nhưmột con quái vật do thiên thần sáng tạo ra vậy. Ồ không, phải gọi là cơn ác mộng do thiên thần tạo ra mới đúng! Hahahaha…”
Thần Âm lạnh lùng nhìn Đặc Lôi Á, “Nói vậy… không phải cô cũng là quái vật sao?”
Khuôn mặt Đặc Lôi Á đỏ bừng, vừa e thẹn lại có phần thích thú, cô ta cúi đầu, nhưng kết hợp với đôi mắt đục ngầu mờ mịt kia lại toát lên vẻ quái dị, “Ừ, cô nói rất đúng! Tôi cũng vậy.” Cô ta ngẩng đầu, nhìn về nơi xa xăm phía sau Thần Âm, nhẹ nhàng giơ ngón tay trắng muốt, mảnh khảnh lên. “ Bên kia có hai người đến. Bình thường, họ chẳng là gì cả. Nhưng trên vùng biển bao la này, phải nói là họ có thể hô mưa gọi gió đấy! Theo tôi biết, bên dưới vùng biển này có hàng ngàn hàng vạn hồn thú, huống chi dưới cùng còn có thứkia…”
Thần Âm quay đầu lại, hòn đảo trống rỗng chẳng có một bóng người, trên bầu trời cao vời vợi, gió lốc đang theo mây ùn ùn kéo đến. Mây đen vần vũ gào thét trên đỉnh đầu nhưđại dương cuồn cuộn sóng trong cơn bão tố. Có tiếng sấm chớp đùng đoàng mơ hồ ở nơi nào đó rất xa vọng lại, hoàn toàn không cảm giác một tia hồn lực nào.
Cô quay lại nhìn đôi mắt Đặc Lôi Á đang trở nên trong suốt, nỗi sợ hãi trong lòng càng ngày càng lớn hơn. Cô biết Đặc Lôi Á là nữ Vương tước duy nhất trong các Vương tước, hơn nữ còn nắm giữ Thiên Cách quan trọng, khẳng định không thể xem thường hồn lực của cô ta. Nhưng xưa nay, Thần Âm chưa từng nghĩ rằng độ cảm ứng của người đối với hồn lực lại đạt đến đỉnh cao chính xác như vậy, đến mức khiến người ta sởn gai ốc.
Đặc Lôi Á mỉm cười đi về phía Thần Âm, giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt mềm mại tựa nhưđóa hoa của cô, kề vào tai cô, dịu dàng nói. “Đừng tốn công, với năng lực cảm ứng hồn lực của cô, nếu họ không sử dụng hồn lực thì dù họ đến ngay bên cạnh, cô cũng không tài nào cảm giác được đâu… Người đến là người trước đây cô từng đuổi giết, có điều, cô ta đã trốn thoát được. Đúng vậy, là Sứ đồ cấp Năm – Qủy Sơn Liên Tuyền. Tuy nhiên, lần này cô muốn đối phó cô ta sẽ không dễ như lúc trước nữa. Cô ta đã lấy được hồn khí của mình, mà uy lực cũng không nhỏ đâu nhé! Hơn nữa, không phải cô vẫn chưa biết thiên phú của Sứ đồ cấp Năm sao? Hahaha… Ở trên vùng đại dương mênh mông này, cô sẽlĩnh hội được thôi.”
Mắt Đặc Lôi Á đảo quanh, như đột ngột nhớ ra điều gì đó, “ Ồ , đúng rồi, đi cùng còn có Vương tước của cô ta nữa. Eo ôi, lần này phải làm sao đây? Cô hẳn đang mang sứ mệnh phải giết chết Qủy Sơn Liên Tuyền đúng không, nhưng hiện tại cô ta và Vương tước của mình đều ở đây, một mình cô không biết có bị đánh chết hay không nữa!”
Thần Âm quay mặt nhìn Đặc Lôi Á,” Sao cô biết tôi muốn giết Qủy Sơn Liên Tuyền?”
Đặc Lôi Á tựa như lại mất hứng lại như thể hả hê oán trách, “Ôi, Sứ đồ mãi là Sứ đồ mà. Lúc nào cũng phải giải thích rất nhiều thứ cho các người. Tin đỏ của cô là đến từ U Minh, mà tin đỏ của U Minh là đến từ Tư tế Bạch Ngân thông qua Thiên Cách truyền lời. Mà tất cả tin tức của Thiên Cách ấy…” Đặc Lôi Á xoay ngón trỏ chỉ vào gương mặt mình, “… không phải toàn bộ đều đến từ tôi sao?”
“U Minh có biết Qủy Sơn Liên Tuyền và Qủy Sơn Phùng Hồn đến nào này không?”
“Chuyện này á… Cô tự mình hỏi anh ta đi!” Đặc Lôi Á giương đôi mắt đục ngầu, mờ mịt nhưng vẻ mặt lại quyến rũ lạ thường.
Lòng Thần Âm lạnh ngắt, ngẩng đầu trông về phía sau Đặc Lôi Á. Trong bọt sóng tuôn trào, một bóng người cao ráo mặc trường bào màu đen nhanh chóng đi về phía bên này. Tuy động tác thong thả, tao nhã nhưng lại như một tia chớp, thoắt cái đã đến trước mặt cô. Lông mày rậm chếch về phía tóc mai, tròng mắt xanh biếc, nụ cười đầy bí hiểm và gian tà đậu trên đôi môi mỏng, lồng ngực rắn chắc và căng đầy, làn da nâu khỏe khoắn, gợi cảm.
U Minh khẽ cười, đứng bên cạnh Đặc Lôi Á, nhìn Thần Âm, giọng trầm thấp, “Nếu tôi không đến thì lát nữa, em chết thế nào cũng không biết đâu.”
Thầm Âm từ từ khom gối, quỳ xuống, “Vương tước!”
U Minh nhìn Thần Âm quỳ trước mặt mình, im lặng hồi lâu mới nhếch môi, “Em còn biết tôi là Vương tước của em à?”
Đặc Lôi Á mỉm cười nhìn hai người trước mặt, tâm trạng vui như xem kịch. Tuy là Vương tước của Thần Âm, nhưng hiển nhiên U Minh không hề biết trong khoảng thời gian này, Sứ đồ của mình đã chịu bao nhiêu thương tổn, mà những thương tổn đó đã xây dựng, tu sửa mạch linh hồn của cô càng ngày càng hoàn thiện hơn. Có thể nói, hiện tại, Thần Âm gần như tương đương với một vị Vương tước cấp thấp.
Giống như vậy, với một sứ đồ như Thần Âm mà nói, dường như cô cũng đánh giá thấp sựđáng sợ của Kẻ Gặm Nhấm đời trước là U Minh. Xưa nay, gã chưa từng nghĩ tay tàn sát tất cả những sinh vật có hồn ấn trên thế gian. Cuối cùng, hồn lực của gã đã đạt đến trình độ cao kinh người cỡ nào chỉ có mình gã biết.
Trong lòng Đặc Lôi Á biết rõ, dù cô ta có thể cảm ứng hồn lực vô hạn nhưng chỉ biết được một phần hồn lực bên ngoài của U Minh. Cô ta tin rằng U Minh luôn cất giấu hồn lực thực sự của mình để không ai biết, hoặc là người có khả năng phát hiện ra phải trả giá bằng tính mạng, chỉ có con đường chết mà thôi.
Về phần bản thân Đặc Lôi Á… cô ta cười cười, nói với U Minh và Thần Âm, “ Có thể xem hai người liên thủ thực thi tin đỏ thật là may mắn hiếm có. Trong lãnh thổ Aslan đã lâu lắm rồi không náo nhiệt như vậy. Có điều tôi phải nhắc nhở hai người, Vương tước và Sứ đồcấp Năm ở nơi như Hành Làng Vực Thẳm hay vùng biển này, chỉ cần xung quanh có nhiều hồn thú, hai người nên cẩn thận thì hơn…”
Vẻ mặt Thần Âm run run, “ Thiên phú của họ là…”
Đặc Lôi Á mỉm cười, quay đầu nhìn U Minh, nụ cười khá hả hê. U Minh nheo mắt, đồng tửxanh biếc lóe sáng lạnh lẽo, “Mạch linh hồn của Vương tước cấp Năm có thể thôi miên điều khiển hồn thú trên phạm vi cực lớn. Hơn nữa, vùng biển này tất cả đều là nước, là dung môi hoàn hảo để hắn ta dễ dàng tạo ra Trận lớn. Trong Trận này, số lượng hồn thú hắn có thể điều khiển tăng lên gấp nhiều lần. Không những thế, năng lực của hồn thú cũng sẽ gia tăng rất mạnh. Nói cách khác, chúng ta muốn đánh bại hắn và Qủy Sơn Liên Tuyền thì phải đánh bại tất cả hồn thú trong đại dương trước…”
“Sao có thể… như vậy được…?” Môi Thần Âm tái mát, cô không thể ngờ được Qủy Sơn Liên Tuyền – bại tướng dưới tay mình, một Sứ đồ cấp Năm cỏn con – trên đại dương lại có sức hủy diệt kinh khủng như thế! Cô chợt nghĩ ra gì đó, ngẩng đầu nói với U Minh, “Nhưng không phải anh có Mặt Kính Tử Linh sao? Chỉ cần hồn lực anh cao hơn đối phương, vậy không có gì đáng ngại cả…”
Câu nói của Thần Âm bị tiếng cười như chuông ngân của Đặc Lôi Á cắt ngang. Cô ngẩng đầu nhìn cô ta, Đặc Lôi Á khẽ giữ làn váy bị gió biển thổi tốc lên, che đi cảnh xuân mê người như ẩn như hiện bên dưới, nhìn Thần Âm, dịu dàng giải thích, “Hồn thú mà Mặt Kính Tử Linh chiếu ra thì vẫn là hồn thú, cũng sẽ bị Vương tước cấp Năm thôi miên. Cô dùng Mặt Kính Tử Linh chiếu ra cả đám hồn thú chẳng phải tự tìm đường chết sao?”
“Vậy có thể trực tiếp dùng Mặt Kính Tử Linh chiếu Qủy Sơn Liên Tuyền và Qủy Sơn Phùng Hồn không? “ Thần Âm hỏi U Minh.
“Có thể thì có thể…” U Minh thản nhiên nói, “ Nhưng mà, chiếu ra cũng chỉ là con rối có hồn lực Vương tước và Sứ đồ cấp Năm thôi.”
“Cũng chính là…” Khuôn mặt Đặc Lôi Á vờ như lo âu, nhưng trong mắt Thần Âm lại thấy đầy vẻ chế nhạo, “ Hình ảnh được chiếu ra chỉ là một cái xác không có suy nghĩ, không có thiên phú, hồn khí, trí tuệ,… như người thật. Nói cách khác, nó giống như là một hồn thú. Làm không tốt, anh em Qủy Sơn có thể thôi miên luôn cả con rối, như vậy sẽ phiền to đấy!”
Gương mặt U Minh và Đặc Lôi Á chìm vào cảnh chạng vạng nhá nhem dưới bầu trời đang dần mờ tối. Đại dương xanh thẳm dao động mãnh liệt như muốn nuốt chửng cả trời đất. Hòn đảo dưới chân như con quái vật đang giãy giụa trong biển cả cất lên tiếng kêu thảm thiết.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Sắp có biến a~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vùng biển Rannes, đế quốc Aslan phía Tây.
Như sao băng cắt ngang không gian và bầu trời, nhẹ nhàng đáp xuống hòn đảo trên biển, kéo theo chiếc đuôi vô số tia sáng hàng vạn sợi tơ quét lên mặt đất lấp lánh, Ám Sí hiện ra từ giữa ngôi sao rực rỡ với muôn vàn tia sáng trắng xoay xung quanh trên mặt đất đen sì trong tiếng gió rít gào. Thân hình nó như một ngọn núi nhỏ, sau phút chốc hiện hình lại hóa thành đám lông vũ tỏa sáng, rồi biến thành một làn khói trắng bay như gió lốc vào tước ấn bên dưới lỗ tai Liên Tuyền.
Trong nháy mắt, ánh sáng biến mất, trời đất bao la chỉ còn lại Qủy Sơn Phùng Hồn và Qủy Sơn Liên Tuyền đứng trong gió, không gian bỗng trở nên im ắng. Dưới bầu trời là đại dương mênh mông vô bờ, trong lòng Liên Tuyền thoáng chút bùi ngùi. Sứ đồ địa vị cao quý như mình cũng là gì trong trời đất rộng lớn đâu!
Bộ giáp giống như chiến thần của Qủy Sơn Phùng Hồn tỏa ra màu xanh thẳm trong bóng chiều tà. Váy Qủy Sơn Liên Tuyền bị gió biển thổi thốc, phát ra âm thanh phần phật. Nét kiên cường mạnh mẽ kết hợp với vẻ lộng lẫy dịu dàng của hai người tạo nên cảnh đẹp rất đặc biệt.
“Đến rồi sao?” Qủy Sơn Liên Tuyền hỏi.
“Đến rồi!” Vẻ kiên nghị trên gương mặt Qủy Sơn Phùng Hồn như được gió tuyết chạm khắc nên.
“Vương tước cấp Sáu Cyril ở trên hòn đảo này ạ?” Qủy Sơn Liên Tuyền nhắm mắt lại, cốcảm ứng nguồn hồn lực đang biến hóa trên đảo. Cô hơi cau mày, nghi ngờ tình trạng mình cảm nhận được.
Qủy Sơn Phùng Hồn hỏi, “ Em cảm ứng được gì?”
Qủy Sơn Liên Tuyền mở mắt, khuôn mặt hoang mang và sợ hãi, cô há miệng nói gì đó nhưng lại ngập ngừng như thể lời sắp thốt ra ngay cả cô cũng cảm thấy hoang đường.
Qủy Sơn Phùng Hồn dường như đã biết cô định nói gì, gật đầu với cô, vẻ mặt đầy khích lệ, “ Không sao, em cảm ứng được gì cứ nói cho anh nghe.”
Qủy Sơn Liên Tuyền hít sâu một hơi rồi nói, “ Tuy em không giỏi cảm ứng hồn lực, nhưng từ những gì em cảm ứng được, hồn lực trên hòn đảo này vô cùng to lớn. Nói theo cường độ tuyệt đối là cấp bậc gần với Vương tước nữa. Nhưng rất lạ là em không cảm ứng được phương hướng của nguồn hồn lực này, cảm giác như bị hồn lực bao quanh, đang đứng trong trung tâm của nó vậy. Nói theo lý, Vương tước Cyril phải đứng trước mặt chúng ta mới đúng… Nhưng…”
Qủy Sơn Liên Tuyền nhìn xung quanh, không gian rợn ngợp chẳng lấy một bóng người. Cô không nói tiếp nữa, vì trong lòng bất giác nảy sinh cảm giác rờn rợn.
Hình như Qủy Sơn Phùng Hồn biết được ý nghĩ trong đầu cô, anh nói. “Cảm giác của em rất chính xác, bởi hiện tại, chúng ta đang đứng trên người của Vương tước Vĩnh Sinh. Cảhòn đảo này chính là thân thể của ông ta.”
“Gì… cơ?” Qủy Sơn Liên Tuyền không tin vào tai mình.
Qủy Sơn Phùng Hồn không nói gì nữa mà nhẹ nhàng giơ tay lên. Anh chỉ tay xuống đất vẽmột đường cong trong không khí. Như một lưỡi dao vô hình, mặt đất nổ tung hiện ra một khe nứt, đá vụn đen nhèm văng tung tóe.
“Em nhìn vào sâu trong khe nứt đi!” Qủy Sơn Phùng Hồn chỉ xuống.
Lúc ấy, trong khe nứt, máu đỏ thắm đang chảy cuồn cuộn, như con suối dưới lòng đất bắt đầu khởi động. Song song với máu không ngừng đông đặc, mấy hòn đá vụn nổ tung vừa nãy cũng chậm chạp ghép lại trở về vị trí cũ, giống như da thịt con người đang lành.
Qủy Sơn Liên Tuyền nhìn cảnh quái dị khó tin được trước mặt, hỏi, “ Đây rốt cuộc là sao?”
Qủy Sơn Phùng Hồn ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm như biển đen nhấp nhô ngoài xa, “ Mười bảy năm trước, Cyril được Tư tế Bạch Ngân ra lệnh đến hòn đảo này, nội dung mệnh lệnh là cố hết sức kết hợp làm một với hòn đảo, từ đó bảo vệ an toàn tuyệt đối cho nó.”
“Hòn đảo này rất bình thường mà? Cả vùng biển Rannes có vô số hòn đảo như vậy. Tại sao cần phải hi sinh một Vương tước chỉ để bảo vệ nó chứ?”
“Dĩ nhiên nó không tầm thường rồi. Nếu không, sao Cyril lại cam tâm tình nguyện giam cầm bản thân ở đây, dung hợp sát nhập máu thịt của mình với nham thạch của hòn đảo chứ? Tư tế Bạch Ngân kia chỉ nói cho anh biết đến đây tìm Cyril, nhưng hắn chưa kịp nói cho anh biết tại sao phải làm vậy và đến cùng, hòn đảo này ẩn chứa bí mật gì thì đã chết rồi…”
“Tư tế Bạch Ngân anh nói là cậu bé anh cứu trong Hành Lang Vực Thẳm à?” Qủy Sơn Liên Tuyền hỏi.
“Phải…”
“…Nhưng không phải anh nói lúc chết… kiểu chết như vậy… hắn thật sự là Tư tế Bạch Ngân sao?” Qủy Sơn Liên Tuyền gom hết can đảm, nhỏ giọng hỏi.
Qủy Sơn Phùng Hồn nhắm mắt lại. Cảnh tượng Tư tế Bạch Ngân chết trong Hành Lang Vực Thẳm lướt qua nhanh như chớp. Bức tranh địa ngục đen tối khắc sâu vào đầu anh rất khó phai mờ. Mỗi khi nghĩ đến điều này, anh luôn có cảm giác sợ hãi đến khó kiềm chế, giống như có một bàn tay ma quỷ đặt lên lồng ngực, năm ngón tay lạnh buốt nắm lấy anh.
Ngày đó, anh và Ngân Trần chính mắt chứng kiến Tư tế Bạch Ngân trút hơi thở cuối cùng. Khi đôi mắt hổ phách trong veo kia mất đi ánh sáng, từ từ nhắm lại, trong lòng Ngân Trần và Phùng Hồn đều tràn ngập bi thương. Nhưng ngay trong khoảng khắc tiếp theo, bóng ma kinh hoàng liền từ trên trời giáng xuống.
Mí mắt cậu thiếu niên đang khép chặt bỗng như khối băng tan, dần dần biến mất, lộ ra hốc mắt đen xì như thi thể đã rữa nát lâu ngày. Đáng sợ hơn là, trong hai hốc mắt bắt đầu tuôn ra chất dịch đen sền sệt mỗi lúc một nhiều hơn. Thứ chất lỏng này ngọ nguậy, uốn éo nhưloài quái vật thân mềm màu đen có sinh mệnh, phát ra âm thanh sắc bén chói tai. Nó chảy ra khỏi hốc mắt rồi ào ào đổ xuống mặt, cổ, lồng ngực cậu ta, rồi lan tràn xuống đất. Chất lỏng kia bắt đầu giãy giụa tạo thành hình dáng tứ chi, trồi lên một khối bướu thịt tròn tròn có hai con mắt to cỡ nắm tay, trên đó hằn đầy tia máu, còn có một lỗ hỏng như là miệng đang cất tiếng gào thét kinh khủng và khản đặc. Đống chất lỏng màu đen tỏa ra mùi rữa nát tanh hôi, hơn nữa, thỉnh thoảng còn vươn ra tay chân khô quắt, trong như một thi thểđen thui sau khi bị thiêu cháy, lại như cái xác thối nằm trong ao đầm đầy bùn lầy… Khi chất lỏng nhày nhụa màu đen cuối cùng chảy hết ra khỏi thân thể cậu ta, bốc hơi trong không khí rồi bị gió thổi tan đi, cái xác còn lại trong suốt như thủy tinh, hốc mắt trống rỗng bốc khí lạnh màu trắng nghi ngút.
Ngân Trần và Phùng Hồn đều không dám tin vào mắt mình. Lẽ nào đống chất lỏng màu đen thui không biết là quái vật gì này chính là Tư tế Bạch Ngân mà họ thờ phụng như thần sao? Lẽ nào cái xác hoàn mỹ đẹp đẽ như tượng pha lê chỉ là lớp vỏ bên ngoài của họ thôiư? Vậy mấy vị Tư tế Bạch Ngân đang ngủ say trong tấm thủy tinh ở Trái Tim kia thì sao? Bên trong lớp vỏ bề ngoài đẹp như thiên thần của họ phải chăng cũng là một đám chất nhầy màu đen tanh hôi như thế?
“Những việc này không đến lượt chúng ta nghĩ. Chúng ta chỉ là Vương tước và Sứ đồthôi. Nhận lệnh và hoàn thành mệnh nhiệm vụ là sứ mệnh của chúng ta.” Cảm xúc của Qủy Sơn Phùng Hồn dần phai nhạt trong cơn gió biển. Tóc mai phất phơ trên trán lộ ra đường nét khuôn mặt kiên nghị của anh. Cách đây không lâu, họ còn là Vương tước và Sứ đồ tối cao xưng bá đại lục, hôm nay lại biến thành nhân vật bị truy sát số một. Thật bi ai!
Trên đại lục này, đến tột cùng còn bao nhiêu bí mật đáng sợ nữa?
“Thân thể của Cyril – Vương tước Vĩnh Sinh thật ra đã không còn tồn tại nữa. Mười mấy năm qua, ông đã dung hợp làm một với hòn đảo này rồi. Thật ra thì trong lãnh thổ Aslan, cũng chỉ có Cyril có thể làm được việc này thôi. Mạch linh hồn của ông sinh ra vì sứ mệnh đó. Năng lực khôi phục cực hạn gần như vĩnh viễn khiến ông ta sau khi phá hủy máu, mạch thần kinh, thậm chí là da thịt, xương cốt có thể hòa lẫn và bao trùm cả hòn đảo. Chỉcần có chút liên quan tới thân thể ông ta, thậm chí chỉ cần máu còn chảy, như vậy, sinh mạng của ông sẽ vẫn còn. Chúng ta rất khó tưởng tượng được quá trình đó vĩ đại và kinh khủng đến cỡ nào. Trải qua mười mấy năm, rốt cuộc, ông ta đã hóa mình thành hòn đảo dưới chân này. Đau đớn ấy chúng ta không thể nào tưởng tượng nổi một phần vạn trong đó đâu…”
“Vậy bản thân ông ta thì sao? Nếu thể xác đã mất, vậy ông ta vẫn được coi như “còn sống” sao?” Qủy Sơn Liên Tuyền bất chợt cảm thấy hơi đau buồn.
“Dĩ nhiên là vẫn sống, chẳng qua là trong trạng thái ngủ say mà thôi. Nói một cách khác là tồn tại với trạng thái ý thức mơ hồ trong thời gian rất dài. Nếu anh đoán không sai, hẳn là sau khi dung hợp toàn bộ thể xác với hòn đảo này thì ông ta đã tách rời tư tưởng và linh hồn mình ra, ngưng tụ tại một nơi bí mật nào đó ở đây, tương đương với vị trí trái tim hay bộ não của chúng ta… Chỉ cần tìm được nơi đó sẽ chẳng khác nào tìm được Cyril.”
“Sau khi tìm được, nhiệm vụ của chúng ta là…” Qủy Sơn Liên Tuyền hỏi.
“Nhiệm vụ của chúng ta là…” Qủy Sơn Phùng Hồn nhắm mắt lại, gió thổi bay áo bào bên ngoài áo giáp của anh “… ngưng tụ lại ý thức đã mơ hồ của ông ta lần nữa, sau đó… đánh thức Cyril- Vương tước Vĩnh Sinh!”
Qủy Sơn Phùng Hồn và Qủy Sơn Liên Tuyền chậm rãi đi dọc theo bờ biển của hòn đảo, tiến về phía trước. Suốt quãng đường, họ đều cảm ứng độ mạnh yếu và biến hóa của hồn lực, khi đến một khe núi to lớn thì mới dừng bước lại.
“Hồn lực nơi này tuôn trào mãnh liệt, chắc chắn ở đây có cửa thông vào trái Cyri” Qủy Sơn Phùng Hồn nói.
Liên Tuyền dừng lại, như bỗng nghĩ đến điều gì. “Em dùng Sợi Xích Hồi Sinh đâm sâu vào nham thạch cảm ứng thử xem, hồn lực của em có thể thông qua sợ xích chui sâu vào hòn đảo, như vậy sẽ dễ thăm dò hơn…”
Bên kia hòn đảo, Đặc Lôi Á nhìn mây đen ùn ùn trên trời, đôi mắt trắng dã, “Ôi, thông minh quá, có thể dùng hồn khí của mình đến mức xuất quỷ nhập thân thể cơ đấy! Tuy không không đạt được trình độ như tôi, nhưng sử dụng hồn khí xuất sắc, mượn đó để mởrộng phạm vi cảm ứng hồn lực gấp bội, năng lực nắm bắt hồn lực của cô ta thật sự đã tăng vọt, thay da lột thịt rồi… Haha…”
Đặc Lôi Á lẩm bẩm như nói mớ, đôi mắt trở nên trắng dã, trông cô ta như con rối đã bịlấy mất linh hồn. Thần Âm nghe mà sống lưng lạnh buốt, bỗng nhớ lại lúc ban đầu gặp được Kỳ Linh, roi của cô cũng giăng khắp khu rừng như mạng nhện để cảm ứng hồn lực, nắm bắt đối thủ. Nhưng làm sao Đặc Lôi Á biết được? Thần Âm lạnh lùng hỏi cô ta, “ Cô đang nói ai?”
“Tôi đâu có nói cô.” Ánh mắt Đặc Lôi Á trong veo, thoáng chốc đã tinh anh lạ thường, “ Tôi đương nhiên là nói đối thủ của cô – Qủy Sơn Liên Tuyền. Cô ta lấy được Sợi Xích Hồi Sinh trong Đồi Hồn, giống với chiếc roi hồn khí Thúc Long của cô. Đều có thể kéo dài vô hạn, tùy ý tách rời. Thúc Long của cô mềm mại như tơ nhưng vô cùng chắc chắn, Sợi Xích Hồi Sinh của cô ta sắc bén như dao lại vô cùng kiên cố… Nhưng nói gì thì nói, Thúc Long của cô lợi hại hơn một chút… Hồn khí của cô là sống… Nếu tôi cảm ứng không lầm, nó hẳn do gân mạch của bốn loại rồng bện vào nhau tạo nên đúng không? Không những thế, ban đầu người chế ra hồn khí này đã đồng thời phong ấn hồn của bốn con rồng kia vào trong đó…”
Thần Âm không trả lời cô ta nhưng trong lòng thì rét run. Cô thật sự khó mà tin được cảmứng hồn lực của Đặc Lôi Á đã đạt đến trình độ này. Hồn khí của cô còn nằm trong thân thểchưa lấy ra, thế nhưng cô ta đã có thể xuyên thấu qua cơ thể cô, chẳng những phát hiện ra hồn khí mà còn nói ra được chất liệu của nó. Đây quả thật là quá huyền diệu! Vì trước khi hồn khí được lấy ra khỏi cơ thể, nó chỉ là một luồng lực nằm trong tước ấn, giống với mạch linh hồn đang nằm trong người thôi. Vậy mà Đặc Lôi Á đã tách bạch ra một chiếc lá khác thường trong cả khu rừng rậm rạp.
“Muốn giết cô ta thì cô mau đi đi! Vì họ có ý định làm một chuyện khó lường đấy. Bây giờkhông giết thì sẽ muộn mất! “ Vẻ mặt Đặc Lôi Á chợt nghiêm túc, như có một lớp sương lạnh bao phủ lên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta.
Thần Âm viết Đặc Lôi Á không nói đùa, cô bèn quay đầu lại nhìn U Minh. U Minh gật đầu với cô, thế là Thần Âm xoay người bay vút đến phía bên kia hòn đảo như một cơn gió. Cùng lúc đó, một cơn lốc màu đen càn quét theo sát phía sau, chính là Vương tước Giết chóc – U Minh.
Khóe môi Đặc Lôi Á lướt qua nụ cười nham hiểm, giống như ai sống ai chết đều không liên quan gì đến cô ta. Cô ta chỉ như đang xem một trận chém giết đặc sắc trong trường đấu mà thôi. Cô ta quay đầu, còn chưa kịp cất lời thì Nghê Hồng phía sau đã đột nhiên lao đi, đuổi theo hai bóng dáng một đen một trắng vừa biến mất kia. Làn da màu nâu lực lưỡng của hắn như một tia chớp màu cam trong ánh hoàng hôn.
Đặc Lôi Á dẫm mạnh chân, nghiến răng, “ Cậu muốn đi chịu chết à?” Sau khi khẽ mắng, cô ta cũng đuổi theo Nghê Hồng.
“Ầm… ầm…ầm…”
Tiếng chấn động tăng mạnh từng hồi, xung quanh bụi đá bay mịt mù, trường bào của Qủy Sơn Liên Tuyền bị dòng khí lưu dưới chân thổi phập phồng trông như đóa hoa súng bập bềnh trên sông nước. Hai sợi dây xích bạc quấn lấy đôi tay cô chia ra vài nhánh, mỗi một nhánh đều đâm bổ vào khe nứt, như con bạch xà to lớn lùi sâu vào hòn đảo. Trong lòng đất văng vẳng vọng lên tiếng vô số nham thạch bị đâm vụn. Cô nhắm nghiền hai mắt, cẩn thận phân biệt hồn lực biến hóa truyền lại từ đầu kia sợ xích . Xung quanh vương vãi đầy các mảnh đá vụn.
“Tìm được rồi…” Qủy Sơn Liên Tuyền mở choàng mắt, “ Trời ạ…” Cô khó có thể tin được hồn lực còn sót lại truyền đến từ bên trong… Đó quả thực là…
“Chúng ta nghĩ cách đi vào…” Qủy Sơn Phùng Hồn lấy thanh kiếm to màu trắng ngà từthân thể mình ra.
“Không cần, để em được rồi.” Qủy Sơn Liên Tuyền rút lại mấy nhánh khác của sợi xích khỏi khe nứt, chỉ để lại nhánh tìm được trái tim Cyril. Cô đâm bổ mấy nhánh kia vào mục tiêu, tiếng xích vang leng keng tạo ra một lỗ tròn trên nham thạch. Mắt Qủy Sơn Liên Tuyền co lại, hoa văn hình chữ thập vàng rực giao thoa quanh người bỗng nổ ra một vòng sáng to lớn, chỉ nghe thấy tiếng nổ mạnh ầm ầm đinh tai, tiếp theo tiếng dây xích lại vang lên. Năm sợi dây xích như mãng xà màu trắng ngoạm vô số tảng đá ta ở sâu trong hòn đảo rồi phun ra, như đang đào một miệng giếng.
Sau khi đã vụn và bụi bặm lắng xuống, một cửa hang sâu hút hiện ra trước mắt họ, giống như lời mời hắc ám lặng lẽ đến từ địa ngục.
“Đi thôi!” Qủy Sơn Phùng Hồn thu hồi kiếm vào cơ thể.
“Vâng!” Qủy Sơn Liên Tuyền đi theo.
Mới vừa đi được hai bước thì… “Cẩn thận!” Qủy Sơn Liên Tuyền còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Qủy Sơn Phùng Hồn ôm chặt lấy rồi bay về phía sau. Mặt đất nơi cô vừa đứng bỗng nổ tung, một đám băng tinh màu đen sắc nhọn trồi lên, chúng vây chặt lấy cửa động, trông như con côn trùng to lớn đang giương ra xúc tu dày đặc.
Trong lòng Qủy Sơn Phùng Hồn run lên, những băng tinh màu đen này quá quen thuộc, đó chắc chắn là hắn, dấu hiệu của gã U Minh – Vương tước Giết chóc.
“Liên Tuyền!” Qủy Sơn Phùng Hồn quát lên, Liên Tuyền tâm linh tương thông thúc đẩy hồn ấn, ánh sáng màu trắng rít gào cui ra từ tước ấn phía dưới vành tai của cô. Hàng loạt lông vũ trắng như tinh linh gặp gió lớn lên nhanh chóng khuếch đại trong không gian. Chỉtrong giây lát, Qủy Sơn Phùng Hồn và Qủy Sơn Liên Tuyền đã đứng trên lưng Ám Sĩ , nó vỗ đôi cánh bay lên khỏi mặt đất, vọt lên bầu trời cao. Qủy Sơn Phùng Hồn cầm thanh kiếm màu trắng ngà đứng ngược gió, áo giáp sáng óng ánh. Sau thân hình oai vệ của anh là Qủy Sơn Liên Tuyền , xinh đẹp lạnh lùng và nhanh nhạy. Tay cô nắm sợi xích bạc nhưhai con bạch xà lượn lờ trong không trung, rung động ầm vang.
Mà đối diện họ là hai luồng sáng chuyển động, một đen một trắng như thể hồn ma đáp xuống đỉnh núi. Trong nháy mắt, tia sáng bị gió thổi tan, U Minh gian tà anh tuấn và Thần Âm xinh đẹp tươi tắn như đôi tình nhân hoàn mỹ cùng đứng trong gió.
“Định đi đâu vậy chị?” Thần Âm giơ tay lên đưa đến nơi đốt sống cổ, móng tay khẽ xé da thịt lấy ra cây roi Thúc Long trắng hếu như tủy sống. Cô híp mắt, mỉm cười với Liên Tuyền , dáng vẻ khiếp sợ trước mặt Đặc Lôi Á khi nãy đã biến mất không còn tăm hơi. Giờ phút này, cô giống hệt U Minh đang đứng bên cạnh. Họ tượng trưng cho cái chết, là sứ giả của tử thần. Trong ánh mắt cô sáng lên hàng vạn lưỡi dao.
“Không cần cô quan tâm.” Qủy Sơn Liên Tuyền quát khẽ, sợi xích trên tay bỗng bay lên, đồng thời chia làm vài nhánh. Trong nháy mắt, tấm lưới xích màu trắng giăng kín cả trời đất.
“Đừng làm mất thể diện!” Thần Âm bay lên không trung, lao đến Ám Sĩ nhanh như chớp. Cùng lúc đó, chiếc roi trong tay cô chia làm bốn, mỗi một sợi gân rồng nhanh chóng phóng đại trong không trung, hóa thành bốn con rồng to lớn. Đầu mỗi sợi đều ngọ nguậy biến thành đầu rồng, há cái miệng to như chậu máu cùng vô số chiếc răng sắc bén, gầm lên tiếp tục. Bốn con rồng cuộn khúc quấn lấy sợi dây xích của Liên Tuyền. Tiếng dây xích lành lạnh ma sát với vảy rồng vang lên âm thanh chói tai, đâm thẳng vào màng nhĩ người khác. Ngay cả U Minh và Qủy Sơn Phùng Hồn cũng đều cảm thấy khí huyết cuồn cuộn dấy lên từng đợt trong lồng ngực,
Hai Sứ đồ có hai hồn khí tương tự dường như chính là đối thủ một mất một còn trời sinh. Sở dĩ Thần Âm vừa xông đến đã phóng ra hồn lực mạnh mẽ như thế là vì cô biết rõ giờkhắc này, Qủy Sơn Liên Tuyền đã không còn là Sứ đồ đáng thương bị mình vây khốn ởRannes nữa. Trên đại dương bao la này, nếu không thừa dịp giải quyết họ trước, khi anh em Qủy Sơn huy động vô số hồn thú dưới đáy biển thì sẽ phiền phức hơn, vả lại cô biết rõ, trước mặt anh em họ, cô và U Minh không thể thả hồn thú ra được. Nếu không, hai người họ sẽ thôi miên hồn thú bắt nó cắn ngược trở lại chủ nhân. Đặc biệt là Chư Thần Hoàng Hôn của U Minh, nếu nó mất khống chế, vùng biển này có thể biến thành địa ngục trần gian bất cứ lúc nào.
Hoa văn trên toàn thân Thần Âm tỏa sáng hừng hực, đôi mắt cô long lên, tay vung về phía trước. Khi hai sợi roi rồng soàn soạt quấn lấy cặp móng vuốt sắc bén của Ám Sĩ, Thần Âm bỗng quay người ra sau, gầm lên. Sức kéo mạnh mẽ của Thần Âm khiến thân hình Ám Sĩ chao đảo, nó bị lôi đi, trượt về phía cô. Đồng thời cô ném sợi lắc đá quý xanh lam lên không trung, thoắt cái mười bảy Thần Âm bay xen kẽ lượn quanh cô như tia chớp. Mười bảy gương mặt kiều diễm như hoa nhưng lại mang sát khí như rắn độc nhe nanh.
Lòng Qủy Sơn Liên Tuyền trùng xuống, mấy sợi xích bị roi rồng cuốn lấy lơ lửng bất động trên không trung. Cô nhắm hai mắt lại, hồn lực trong thân thể chấn động mãnh liệt nhưdời núi lấp biển. Trong giây lát, sợi xích bỗng to lên gấp ba, giống như cột trụ to bằng một vòng tay ôm. Dọc theo từng mắt xích là những lưỡi dao vừa mỏng vừa bén, sức mạnh bỗng khuếch đại cắt vào mấy sợi gân rồng quấn lấy chúng chảy máu ròng ròng. Máu rồng văng tung tóe trên không trung như màn mưa đỏ giáng xuống từ trên trời cao. Bên tai vang dậy tiếng bốn con rồng gào thét thảm thiết, rền vang cả trời đất, ngay cả mây đen trên cao cũng vì chấn động không ngừng vần vũ.
Thực ra đoạn này bị thiếu mất một dòng, tại nàng Nhược chụp thiếu a không phải tại ta hahahaha :V
(Nhược: xin lỗi các nàng, mong các nàng thông cảm, ta sẽ bù đắp cho các nàng thêm một chương nữa nhen ^^)
“Cô muốn chết à?” Sắc mặt Thần Âm sắc lạnh. Hai con rồng bỗng thả sợi xích ra, quất vềphía Qủy Sơn Liên Tuyền. Răng nhọn dữ tợn đan xen, Liên Tuyền thoáng bối rối nhưng rồi Ám Sĩ đã bị Thần Âm lôi đi, không tránh né được.
Vào lúc này, Qủy Sơn Phùng Hồn giơ thanh kiếm sắc bén lên, hoa văn chữ thập trên ngực tỏa sáng kịch liệt, rất nhiều dòng khí màu trắng trào dâng trong không khí nhảy vọt lên thân kiếm, đọng lại thành khí lạnh nghi ngút bốc lên. Anh giơ kiếm chém xuống thân rồng dưới chân Ám Sĩ, kiếm khí vút đến như lưỡi dao mềm bay xoáy nhanh chóng đâm sâu vào vảy rồng.
Hai tiếng gào thảm thiết đinh tai vang lên, hai con rồng bị đau thả chân Ám Sĩ ra. Ám Sĩ chợt cất tiếng kêu to, bay vọt lên cao.
“Liên Tuyền, mau!” Qủy Sơn Phùng Hồn hét lớn.
Liên Tuyền ngầm hiểu, cô quay người tựa lưng với Phùng Hồn, hai mắt nhắm nghiền. trời đất vang lên tiếng sấm. Ám Sĩ chở hai người họ bay xuyên vào tầng mây. Cùng lúc đó, biển đen mênh mông dưới chân mơ hồ vang lên hàng loạt tiếng gầm rú. Hàng vạn tia sáng lưu chuyển lờ mờ dưới mặt biển. Trong khoảng khắc kia, đại dương bao la biến thành một bầu trời sao hỗn độn, lóe sáng nhấp nháy sống động trong tiếng nổ đùng đùng.
U Minh gật đầu với Thần Âm, sau đó nhanh chóng bay vọt lên, như cơn lốc xoáy cao chọc trời, thân hình gã như mũi tên mạnh mẽ thoắt cái đã đuổi theo Ám Sĩ. Đôi mắt gã phẫn nộ, gương mặt lạnh lùng, nói với Qủy Sơn Phùng Hồn, “ Đám Sứ đồ đánh nhau, cậu xen vào làm gì? Đối thủ của cậu là tôi đây này!”
Nói xong, gã ngửa đầu lên trời, hoa văn vàng rực trên lồng ngực chiếu xuyên tầng mây đen, hơi nước đọng lại, nháy mắt hóa thành hàng vạn trụ băng đen to lớn như đao kiếm, thần tốc giáng thẳng xuống từ trời cao.
Qủy Sơn Liên Tuyền vung sợi xích, như tinh vân xoay tròn lấy cô và Phùng Hồn, trên băng bắn xuống nền vào vòng xoáy sợi xích vỡ nát, hóa thành mảnh băng vụn khắp nơi. Chỉ là, thân hình Ám Sĩ khổng lồ không chốn ẩn thân, trong nháy mắt hàng chục tên băng khổng lồ đâm phập qua cơ thể và đôi cánh của nó, mưa máu trút xuống xối xả. Kèm theo tiếng kêu thê lương của Ám Sĩ, hai anh em theo hồn thú rơi xuống mặt biển
U Minh trên không cười khẩy, đột nhiên bật lên cao như con cá chép màu đen nhảy lên khỏi mặt nước, tích tắc lại quay đầu rơi thẳng xuống dưới, đuổi theo anh em Qủy Sơn. Như thể ma quỷ hắc ám lao thẳng xuống từ bầu trời, gã vung tay lên chém. “Xoẹt! ” Một trận băng điên cuông bắn xuống, lần này, mỗi mũi tên đều to lớn và nặng nề hơn, tốc độkinh hoàng hơn, tựa bức tường đầy chông ầm ầm ập xuống đầu với uy lực cực mạnh.
Như trên, Nhược lại chụp thiếu một dòng a :v
(Nhược: ta lại thêm cho các nàng một chương a :P)
Khoảng khắc tuyệt vọng hơn nữa chính là lúc U Minh vừa nhấc tay phải, bên dưới mặt biển bỗng điên cuồng mọc lên mấy chục chiếc chông băng nhọn hoắt, sắc bén khổng lồnhư măng mọc sau cơn mưa, chớp mắt liền hóa thành dây leo uốn lượn vươn lên cao , hút lấy hơi nước mở rộng kích thước… Qủy Sơn Liên Tuyền nhìn tên băng giáng xuống từ đỉnh đầu, lại nhìn dây leo băng tinh đang điên cuồng lao đến từ dưới chân họ. Trong cảnh tứ bề thọ địch, lòng cô hoảng hốt, sợi xích trên tay bỗng lộ ra khe hở, bả vai Qủy Sơn Phùng Hồn bị một mũi tên đâm thương, dòng máu bắn ra nóng hổi.
“Đừng lo lắng, tập trung tinh thần! Liên Tuyền, hiện tại chỉ cần sơ suất một chút thôi, chúng ta sẽ không còn cơ hội nữa đâu.” Qủy Sơn Phùng Hồn vẫn nhắm nghiền hai mắt, hồn lực toàn thân lưu chuyển như thác đổ.
“Vâng!” Mắt Liên Tuyền nhấn lệ, cô ngẩng đầu nhìn U Minh như ma quỷ đang lao xuống từtrên cao, lại nhìn Thần Âm đang nghỉ ngơi trên vách đá chuẩn bị hành động bất cứ lúc nào. Cô nhắm hai mắt lại, toàn bộ hồn lực bắt đầu tuôn xuống mặt biển dưới chân.
“Lên!” Qủy Sơn Liên Tuyền và Qủy Sơn Phùng Hồn thình lình hét lớn, hai người mở mắt ra, ánh mắt họ biến thành một màu đỏ ngầu, thậm chí sáng quắc kinh người. Liên Tuyền ngã ngồi trên tấm lưng lông vũ mềm mại của Ám Sĩ, khóe miệng rỉ máu. Nhưng cô vẫn cắn răng duy trì hồn lực. Bên cạnh cô, Qủy Sơn Phùng Hồn như một vị chiến thần cao lớn đứng đón gió, cất tiếng gầm phẫn nộ từ cổ họng.
Thần Âm và U Minh đồng thanh kêu lên, “ Gay rồi!”
Trong tích tắc, mặt biển dưới chân họ chợt như bị nấu sôi sùng sục. Trời đất lạnh ngắt, tất cả âm thanh đều im bặt trong giây lát, chỉ có một con đường cong nhẵn bóng đội cao lên mặt biển, sau đó nổ ầm thật lớn, như núi lửa phun trào từ nơi đáy biển sâu thẳm. Từng hồn thú hình thù kỳ quái, nhảy ra khỏi nước, điên cuồng bay lên trời. Vô số cá kiếm hải tượng, hải sư, thuồng luồng, bướm biển, rắc nước, hải mã, cả ba kích,… và đủ loại hồn thú có tên hay vô danh dưới đáy biển chi chít bay lên. Dĩ nhiên thống lĩnh chúng là Hải Ngân – hồn thú thứ nhất của Qủy Sơn Phùng Hồn. Đó là một quái thú mình kỳ lân, đuôi rồng, hai vai mọc đôi cánh thịt trắng ngần, trên đó dày đặc vảy nhỏ sắc bén như hàng vạn lưỡi dao.
Nhìn xuống từ vách núi đến tận đường chân trời trên biển, toàn bộ mấy vạn hồn thú bay lượn trên không trung dần dần hội tụ, mắt chúng đỏ gay, mất trí gào thét. Thần Âm bịtiếng gầm vang rền trời này làm chấn động, một ngụm máu xông lên cổ họng, mạch linh hồn toàn thân xuýt nữa hỗn loạn. Cô vội vàng ngồi xuống, ổn định hồn lực sắp sửa mất khống chế, do bị tiếng gầm của những hồn thú này kích thích.
Ta bắt đầu nghi ngờ nàng Nhược cố tình a
(Nhược: ta cũng bắt đầu nghi ngờ mình rồi >