Dịch giả: xoxASAxo
【Phía tây Aslan • Tháp thành Josephine • Vách núi rừng rậm ven sông】
Vô số mũi tên ánh sáng, giống như từ trên bầu trời trong đêm tối, dày đặc như sao băng đánh xuống Thiên Thúc U Hoa và A Khắc Lưu Khắc, ánh trắng trong sáng đầy trời đều giống như mất đi hào quang vì trận mưa tên gió gào điện chớp này.
Trong bóng tối rừng rậm lạnh lẽo mà đặc quánh, giống như một tấm lụa khổng lồ màu đen, bị một mũi tên nhanh như chớp giật xé rách. Rừng rậm vốn yên tĩnh, giờ phút này tràn đầy tiếng rít sắc bén lúc mũi tên cắt không khí phát ra.
Mùi máu tanh mãnh liệt ngấm vào đêm tối vô biên.
Trên xương vai Thiên Thúc U Hoa truyền đến đau nhức xé tim xé phổi, nàng cúi đầu, một mũi tên lập loè hào quang màu vàng kim nhạt, cắm vào vai trái của mình, xuyên qua ánh sáng cán tên nửa trong suốt, U Hoa có thể nhìn thấy máu thịt cùng gân cốt trong vai mình, máu tươi theo lỗ hổng do mũi tên xuyên thủng, cuồn cuộn không ngừng phun ra bên ngoài, "Hẳn là tổn thương tới động mạch rồi", U Hoa tự nghĩ, cắn răng, đưa tay ra, chuẩn bị nhịn xuống đau nhức sắp đến, nhổ mũi tên ra, thế nhưng ——
"Uhm? Tại sao..." Thiên Thúc U Hoa bị tình hình quái dị trước mắt làm cho kinh ngạc sững sờ, ngón tay duỗi ra của nàng không tốn sức chút nào xuyên qua mũi tên còn đang phát sáng kia, mà mũi tên kia vẫn như cũ cắm chặt trên bả vai của chính mình —— không có ai có thể nắm được một bó ánh sáng. Thế nhưng, nàng cơ bản không có thời gian suy nghĩ tình hình trước mắt, mũi tên liên miên không dứt phá không mà đến, ngay mấy giây nàng sững sờ này, bốn, năm mũi tên ánh sáng lại phụt phụt cắm vào máu thịt.
"Ngươi muốn chết sao? Mau nhanh đi!" A Khắc Lưu Khắc kéo nàng đến phía sau mình, xoay người, phất tay phóng ra lá chắn không khí, thế nhưng, lá chắn vô hình bình thường cứng rắn không thể phá vỡ, giờ phút này lại giống như mặt kính yếu ớt, không ngừng liên tiếp vỡ vụn, từng mảnh từng mảnh cầu vồng nổ tung trong không khí, mũi tên ánh sáng không chút trở ngại bắn vào đùi, đầu gối và bụng của A Khắc Lưu Khắc.
A Khắc Lưu Khắc kéo U Hoa chạy như bay vào trong rừng.
Thế nhưng, mưa tên dày đặc phía sau lại thật sự giống như âm hồn không tan, như ma trơi đuổi theo bên người, cảm ứng hồn lực dưới tốc độ công kích tần suất cao như vậy cơ bản là vô dụng, Lúc cảm nhận được gợn sóng hồn lực tập kích từ sau lưng, muốn tránh né đã không còn kịp nữa.
"A ——" Thiên Thúc U Hoa nặng nề té lăn trên đất, nàng khom người, cuống họng bị đau nhức từ sau đầu gối truyền tới khóa chặt, cũng không phát ra âm thanh âm nào nữa, A Khắc Lưu Khắc quay đầu, nhìn thấy hai mũi tên phát sáng cắm thật sâu vào chỗ sau đầu gối nàng. Hắn cũng không nói bất kỳ lời gì, cúi người ôm lấy Thiên Thúc U Hoa, tiếp tục hướng chỗ rừng sâu bay đi.
Ánh mắt Thiên Thúc U Hoa rơi vào đôi chân mạnh mẽ chạy vội kia của A Khắc Lưu Khắc, bên trên cắm ít nhất năm mũi tên, có hai cái chia ra cắm ở đầu gối và mắt cá chân —— người bình thường trúng tên hai vị trí này, cơ bản lập tức một chút sức di động cũng sẽ không còn, chớ nói chi là chạy như bay như bóng quỷ giống A Khắc Lưu Khắc hiện giờ."Ngươi... Thiên phú của ngươi cũng là 【Vô Cảm】 sao?" Thiên Thúc U Hoa nằm nhoài trên vai A Khắc Lưu Khắc, trong đầu hiện ra gương mặt vĩnh viễn không lộ ra biểu hiện gì của Nghê Hồng, cho dù cả người đẫm máu, cũng vẫn là dáng vẻ ánh mắt lạnh nhạt như cũ.
"Dĩ nhiên không phải." A Khắc Lưu Khắc nhíu chặt chân mày, khiến hai mắt hắn bao phủ trong một mảng tối hẹp dài mà đen kịt. "Nhưng 'đau đớn' ở trước mặt 'tử vong', cơ bản không đáng nhắc tới."
"Chúng ta phải chạy trốn đến chỗ nào?" Thiên Thúc U Hoa nhịn đau, hỏi, "Không bằng bây giờ ngươi tìm một chỗ có nước trong rừng cây, ta có thể khởi động trận pháp, giúp chúng ta chữa lành, những mũi tên này không biết tại sao không rút ra được, cứ tiếp tục như vậy, hai chúng ta nhất định sẽ mất máu mà chết."
"Vô dụng thôi, cho dù thiên phú của ngươi là 'Vĩnh Sinh', những mũi tên này cũng không phải thật sự là mũi tên, nó tuy rằng có thể ở ngoài ngàn dặm chính xác xuyên thủng mọi mục tiêu, không gì không xuyên thủng, nhưng trên thực tế nó cũng không có thực thể, nó giống như một bó ánh trăng vậy, ngươi không nắm được nó, càng không rút nó ra được. Nó cũng không phải thật sự là ánh sáng —— ánh sáng không có cách nào tạo thành tổn thương cho thân thể, càng không có cách nào khoét ra cái lỗ máu giống như vậy trên người chúng ta, giống như một cái côn gỗ trong suốt có thực thể cắm ở trên người chúng ta, à không, cũng không giống như côn gỗ, nó giống như một cái ống đồng cắm vào thân thể chúng ta, bởi vì máu huyết có thể xuyên qua những ánh sáng này, không chút trở ngại mà chảy ra, giống như răng nanh cắm vào trong người chúng ta, liên tục hút lấy máu huyết. Nếu như miễn cưỡng mà nói, mũi tên này càng giống như là một loại năng lượng, mà không phải một loại vật chất..." Lúc A Khắc Lưu Khắc nói những câu này, lại có một mũi tên phụt một tiếng xuyên thấu vai trái của hắn, đường viền dưới cằm trái của hắn trong nháy mắt bị ánh trăng trong sáng chiếu rọi, giống như trên bả vai hắn nở ra một đóa hoa phát sáng. Thế nhưng, bước chân và động tác của hắn lại không có bất kỳ ngừng nghỉ, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng vẫn duy trì tốc độ vừa rồi, nhìn dáng vẻ hoàn toàn không có bị thương, "Còn có, khi những mũi tên này vẫn còn tồn tại trong người chúng ta, ngươi sẽ không cách nào chữa lành, giống như trên người cắm một con dao, ngươi muốn vết thương khôi phục, trước hết phải rút dao ra."
"Vậy làm sao mới có thể nhổ những mũi tên ánh sáng này chứ? Ngươi không phải nói chúng nó chỉ là một loại năng lượng, mà không phải một loại thực thể sao?"
"Vậy thì chờ năng lượng biến mất." A Khắc Lưu Khắc lạnh lùng trả lời, đột nhiên trượt sang bên phải một bước dài, một mũi tên ánh sáng gào thét lao tới sượt qua eo trái của hắn, chỉ kém chút xíu, "Chỉ cần chạy ra khỏi tầm bắn của bọn họ, năng lượng sẽ biến mất."
Trong rừng rậm, gió to không biết từ đâu tới gào thét, bao bọc hai người, giống như bay lượn lao về phía xa. Thiên Thúc U Hoa biết, những luồng không khí mạnh mẽ này đều là phong thuật A Khắc Lưu Khắc triệu hoán tới, nàng thở dài một hơi, trong lòng âm thầm cảm thán, ưu thế thiên phú về tốc độ của Phong Nguyên, thật sự là quá mạnh mẽ.
Tốc độ A Khắc Lưu Khắc cực kỳ nhanh, chỉ cần chưa tới một phút, vách núi vừa rồi đã bị bỏ lại xa xa phía sau, tiếng nước sông Josephine rít gào cũng đã không còn nghe thấy. Thiên Thúc U Hoa thầm nghĩ trong lòng, ngoại trừ Tất Lạp, từ trước tới nay, nàng chưa từng gặp người có tốc độ nhanh hơn A Khắc Lưu Khắc, ngay cả Nghê Hồng động tác nhanh như chớp giật cũng không sánh bằng hắn.Tốc độ A Khắc Lưu Khắc không chút giảm xuống, nhưng Thiên Thúc U Hoa đột nhiên từ trong yên tĩnh trước mắt bỗng nhiên ý thức được, mưa tên dày đặc như sao rơi bên cạnh vừa rồi đã biến mất không thấy, cả rừng cây tối tăm chỉ có tiếng gió, không có tiếng rít sắc bén lúc mũi tên cắt không khí. Nàng cúi đầu nhìn lên người mình một chút, những mũi tên phát sáng kia đều biến mất không thấy, chỉ còn lại mấy cái lỗ máu, đang chậm rãi co rút lại khép lại.
"Chúng ta... đã chạy ra khỏi tầm bắn của bọn họ? Chúng ta an toàn rồi?" Thiên Thúc U Hoa nằm nhoài trên vai A Khắc Lưu Khắc hỏi, áo choàng trên người nàng đã bị máu tươi chảy ra áo ạt của nàng thấm ướt, dòng máu nóng bỏng đã bị gió lạnh mùa đông thổi đến mức lạnh lẽo, ướt dầm dề lại dính nhơm nhớp kề sát lên người nàng, phát ra từng trận mùi vị ngai ngái đặc trưng của máu huyết. Thiên Thúc U Hoa ỷ vào thiên phú 【Vĩnh Sinh】 của mình, cũng không đáng lo ngại, thế nhưng, sắc mặt của A Khắc Lưu Khắc lại càng ngày càng trắng xám, môi mỏng mím chặt đã mất đi màu máu, trông giống như hai tấm thép bị đông tuyết thổi đến toả sáng.
"Không, chúng ta bây giờ mới bắt đầu thật sự tiến vào nguy hiểm." A Khắc Lưu Khắc lại một lần nữa tăng cao tốc độ của chính mình một chút, con ngươi của hắn thậm chí mơ hồ run rẩy lên, giống như có một loại nguy hiểm trí mạng đang giáng xuống.
"Có ý gì?" Thiên Thúc U Hoa cảm giác được nhiệt độ của A Khắc Lưu Khắc đang nhanh chóng giảm xuống.
【Phía tây Aslan - Tháp thành Josephine – Vách núi đối diện rừng rậm ven sông】
"A", Tiểu Cổ Nhĩ Khắc hạ xuống cánh tay phải giơ cao, theo động tác của hắn, cung nỏ nặng nề trên tay phát ra tiếng kim loại ma sát cứng nhắc rõ ràng, "Anh, bọn họ đã chạy khỏi tầm bắn của em. Có cần truy kích bọn họ không? Hay là, chúng ta nên làm việc chính? Nếu như muốn tiếp tục truy kích, chỉ có thể dựa vào anh rồi, em không thể ra sức nha." Hắn vừa nói, vừa khẽ nở nụ cười bên mép. Dưới ánh trăng trên gương mặt anh tuấn của hắn trông lộ ra một vẻ hào phóng mê người. Thế nhưng, Cổ Nhĩ Khắc cầm trường cung thép tinh màu đen trong tay ở bên cạnh hắn, đứng nghiêng người, gần như có cùng diện mạo, nhưng nhìn kỹ lại, vẻ mặt hoàn toàn khác biệt, gương mặt y nghiêm túc mà nặng nề, trông như gió tuyết thê lương dưới ánh trăng, có một luồng hơi thở lạnh như băng người sống chớ lại gần: "Thà rằng tốn thêm một chút thời gian, cũng không nên để lại hậu họa." Hắn nâng lên trường cung nặng nề, động tác ung dung giống như khẽ nâng một mảnh lông chim, một sợi dây cung toả sáng lặng yên xuất hiện trên cung, xa trong tầng mây trên trời, ánh trăng như nước xoay tròn chảy xuống mấy sợi màu hổ phách, lúc gió thổi phát ra tiếng "Vút vút" gần bên tai bên. Ánh trăng như gió, ở trên đầu ngón tay trắng nõn tinh tế của y, ngưng tụ thành một mũi tên ánh sáng vừa dài vừa thô, "Huống hồ, cũng không mất bao nhiêu thời gian."
Hai cánh tay y giống như đôi cánh rộng lớn của chim diệc đột nhiên mở ra, "Vúttt ——" , một mũi tên phá không lóe lên trong bóng tối liền biến mất.
Năm ngón tay thon dài của hắn nhanh như tia chớp tụ lại liền buông ra, động tác linh hoạt đến cực điểm, "Vúttt ——",mũi tên thứ hai lại một lần nữa nhanh như chớp biến mất trong bóng tối.【Phía tây Aslan - Tháp thành Josephine – Rừng rậm ngoài thành】
Thiên Thúc U Hoa ngã trên mặt đất, dưới người nàng đã rịn ra một vũng máu không nhỏ. Nàng nằm trong máu của chính mình, cảm nhận lấy máu nóng áo ạt chảy ra từ từ trở nên lạnh lẽo trên đất lạnh mùa đông, mảnh vỡ hoa băng màu máu đỏ dần dần ngưng tụ lại trong đất.
Nàng nghiêng đầu, gò má dán lên mặt đất, trong tầm mắt của nàng, A Khắc Lưu Khắc nằm ở cách mình không xa, trông hắn giống như đang ngủ thiếp đi, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong cổ họng phát ra mấy tiếng không nghe thấy càng ngày càng yếu, giống như một người đang nói mớ trong mơ. Khác biệt duy nhất giữa hắn và người đang ngủ chính là chỗ trái tim trong ngực của hắn, giờ phút này đang cắm một mũi tên cỡ cây trúc, giống như một cái ống pha lê trong suốt cắm vào tim hắn, đang ào ạt hút máu ra ngoài.
Mấy giây trước, nàng đột nhiên cảm giác được A Khắc Lưu Khắc đang ôm mình bay đi cả người run lên, còn chưa kịp hỏi, đã đột nhiên bị mạnh mẽ quăng về phía trước. Cùng lúc với Thiên Thúc U Hoa nhe răng toét miệng ngã xuống đất, nàng xoay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy tích tắc mũi tên ánh sáng kia xuyên thủng tim A Khắc Lưu Khắc, máu huyết giống như từng viên đá quý lớn màu đỏ, tung tóe trong không khí.
Nàng vừa đứng lên, muốn đi tới phía A Khắc Lưu Khắc, đột nhiên cũng cảm giác được một trận đau nhức gần như muốn xé nát đầu óc nàng từ sau sống lưng truyền tới, còn chưa kịp xoay người lại, liền thấy từ trên bụng dưới xuyên thủng ra luồng ánh sáng chói lọi kia.
Giống như trên bụng mình mọc ra một đóa hoa tỏa sáng.
Nàng ngã xuống phía trước, như một khối đá lớn phát ra tiếng vang nặng nề.
Trên ngực A Khắc Lưu Khắc và trên bụng Thiên Thúc U Hoa, hai mũi tên phát sáng, chầm chậm tỏa sáng hào quang, xem ra hoàn toàn không có một chút dấu hiệu yếu bớt nào.
【Phía tây Aslan - Tháp thành Josephine – Hang động dưới lòng đất ven sông】
Cả đỉnh hang động rộng lớn đang không ngừng chùng xuống, rồi lại không giống như sụp xuống, vách đá dung nham chung quanh đã đang chậm rãi ép vào giữa, không gian rộng lớn dưới lòng đất đang nhanh chóng thu hẹp, cảnh tượng trước mắt trông quái dị không nói ra được.
Tiếng vang đinh tai nhức óc vang vọng trong không gian bịt kín, nghe vào giống như địa lôi năng nề lăn lên đỉnh đầu.
Sói tuyết "Farriel" to lớn đứng một mình ở phía trước, những người Phong Nguyên khác đều tránh lui về phía sau hang động, Tây Lỗ Phù giờ phút này như một người đẹp ngủ say, trông như hoàn toàn đắm chìm trong giấc mộng vui tươi. Mấy thợ săn Phong Tân vây quanh bên cạnh nàng, Y Hách Lạc Tư càng là một tấc không rời chờ ở bên cạnh nàng. Ánh mắt mọi người đều yên lặng mà tập trung trên người sói tuyết ở giữa hang động, bởi vì bọn họ đều biết, giờ phút này, "Farriel" ánh mắt lập loè hào quang màu đỏ như máu, thật ra linh hồn thật sự trong thân thể chíh là Phong Hậu chí tôn của Phong Nguyên, Tây Lỗ Phù.
"Farriel" chậm rãi cúi đầu, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng sói tru to rõ, cùng với tiếng kêu gào của nó chấn động trong hang động, còn có vô số lười đao trong suốt vô hình —— Những lưỡi đao này không giống với lưỡi đao băng tuyết người Thủy Nguyên quen thuộc, bọn chúng giống như những con cá bạc bẹt dàu nhanh nhẹn bơi lội dưới đáy biển, trơn tuột mà dính dáp, xảo quyệt mà linh hoạt, vô cùng sắc bén, lại không màu không hình, không cách nào dự đoán, không cách nào nắm bắt, lít nha lít nhít cuốn lấy ngươi lao tới.Đặc Lôi Á đứng ở vách hang động phía xa, tà váy tơ lụa cuồn cuộn không ngớt phần phật khắp người nàng, bao bọc cả người nàng lại. Ánh mắt nghiêm nghị của nàng, gió tuyết trong con ngươi cuồn cuộn vỗ không ngừng. Không thể không nói, Đặc Lôi Á đúng là một người tâm tư cực kỳ kín đáo, dù biết rõ những công kích nguyên tố gián tiếp này đối với nàng sẽ không tạo ra bất cứ tổn thương gì, nàng cũng không thả lỏng chút nào việc thăm dò biến hóa hồn lực đối với toàn bộ chiến cuộc, mọi lúc đều đặt chính mình trong hoàn cảnh an toàn nhất. Đồng dạng, trong phạm vi bảo vệ của "Tà Váy Nữ Thần" còn có U Minh đứng bên cạnh Đặc Lôi Á, y nhìn bên ngoài tà váy, trong không khí nhanh chóng đông lạnh đao gió xoay tròn, nghiêm nghị không thể tả. Hai tay y mơ hồ cố sức nắm lại, có thể nhìn thấy rõ ràng mạch máu trên lưng bàn tay.
Mà Gilgamesh cách nàng không xa, vẻ mặt lại trông không có một chút lo lắng. Hắn đưa tay về phía Ngân Trần sau lưng, nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng kéo về phía sau mình, để y và chính mình dựa sát vào đứng chung một chỗ. Khóe miệng y chứa một nụ cười mỉm lạnh nhạt, trong ánh mắt giống như dao động mấy sợi thiếp vàng, phát ra hào quang như ẩn như hiện —— nhìn kỹ thì sẽ biết, đó là dấu hiệu hắn đang phát động hồn lực, nhưng hắn cũng không giống như Đặc Lôi Á hoặc là U Minh, cả người đều hiện ra hoa văn màu vàng kim, chỉ là giờ phút này, có thể nhìn ra sợi tơ màu vàng được trong mắt hắn. Lại như trong truyền thuyết, hắn đối với sử dụng hồn lực giống như là một loại nghệ thuật, hắn vĩnh viễn cũng có thể sử dụng hồn lực nhỏ bé nhất, tạo ra hiệu quả hồn thuật mạnh mẽ nhất. Giống như giờ phút này, hắn chỉ lặng yên đứng thẳng, giống như lữ khách đang yên tĩnh suy tư giữa đồng trống, thế nhưng, toàn bộ đao gió di động nhanh như chớp trong không gian lại không cách nào đến gần, hắn bao phủ mình và Ngân Trần trong một lắ chắn không khí trong suốt hình tròn, vô số ánh điện chớp lửa ở trên lá chắn trong suốt chung quanh bọn họ, đập ra vầng sáng cầu vồng lăn tăn, nhưng trước sau không cách nào chém nát lớp phòng ngự kiên cố này.
Mà ở giữa hang động, cách "Farriel" gần nhất, lại là Ngãi Y Tư cả người đen kịt, bao phủ dưới lá chắn "Long Lân Tất" có độ cứng cao nhất, cứng rắn không thể phá vỡ. Giờ phút này hắn đang che chắn Tất Lạp ở phía sau, mở rộng ra hai tay đen kịt mà thon dài, nhanh nhẹn mà linh hoạt vung lên, bảo vệ Tất Lạp sau lưng đến gió thổi không lọt, thỉnh thoảng có đao gió trong suốt ở trên cánh tay hắn chém ra ánh điện chớp lóe, tiếng vang leng keng giống như một lưỡi dao thép tinh chém lên pha lê. Sáu người chia làm ba tổ, đang dùng cách thức khác nhau ngăn cản tấn công đao gió sắc bén của "Farriel". Xem ra, tấn công của "Farriel" ở dưới phòng ngự của bọn họ, dường như cũng không có hiệu quả gì. Thế nhưng, vẻ mặt ba nhóm người, ngoại trừ Gilgamesh và Ngân Trần, bốn người khác, đều trông đặc biệt nghiêm nghị. Đặc biệt là Đặc Lôi Á, bởi vì dưới nhận biết hồn lực bén nhạy, nàng rõ ràng biết được hồn lực chất chứa trong cơ thể "Farriel", giờ phút này chỉ phóng ra một điểm nhỏ của tảng băng chìm, hạn mức hồn lực tối đa của nó cao đến kinh người, hơn nữa, trong hồn lực của nó có một thứ gì đó không cách nào nói rõ, giống như một cảm giác vừa lạnh lẽo vừa dính trượt. Đặc Lôi Á đột nhiên nhớ tới tình hình thảm thiết của mấy người bọn họ khi bị vây trong "Khoan Dung" trong trận chiến lúc trước. Vào lúc đó, "Tà Váy Nữ Thần" của mình đã phát động phòng ngự cực hạn mức đến độ lớn nhất, nhưng vẫn bị lưỡi máu của "Khoan Dung" tiến quân thần tốc như cũ, giống như dễ dàng như trở bàn tay có thể xuyên thủng thân thể của chính mình. Không biết lần này, không gian có thể chống lại tấn công toàn lực của "Farriel" hay không...Ngay khi Đặc Lôi Á nhớ lại, trong ánh mắt "Farriel" lấp lóe mấy tia sáng lạnh, nó giơ lên chân trước bên phải, dùng sức mà nhanh chóng dầy xéo lên mặt đất ba lần, mặt đất dưới chân nó dưới trọng lực to lớn, trong nháy mắt rạn nứt. Theo ba lần dậm chân, hồn lực giống như nổ tung từ trong lòng bàn chân của nó chấn động ra, hồn lực trong hang động đột nhiên căng ra gấp mấy lần trên đất, lưỡi đao dày đặc cuốn lấy vừa rồi đột nhiên tăng tốc gấp đôi, đồng thời, sức mạnh cũng so với trước đó mãnh liệt hơn nhiều, luồng không khí chật hẹp như lưỡi kiếm trước đó giống như trong nháy mắt đã biến thành đao phủ to lớn.
"Tà Váy Nữ Thần" của Đặc Lôi Á phát ra tiếng vang rào rào, trong không khí vang lên mấy tiếng vải vóc bị cắt ra giòn giã, Đặc Lôi Á cắn răng, trợn tròn đôi mắt, hồn lực cả người tăng vọt, làn sóng tơ lụa màu trắng bùng nổ phát động, phạm vi đột nhiên mở rộng. Thế nhưng con ngươi của nàng lại không nhịn được nhẹ nhàng run rẩy, bởi vì nàng không rõ, tiếp theo, tấn công của "Farriel" còn bao nhiêu đợt, nếu như cường độ đợt tấn công tiếp theo vẫn dựa theo mức độ như vậy tăng lên, vậy thì...
Mà xa xa, tầng lá chắn không khí trong suốt hình tròn bao phủ trên người Gilgamesh và Ngân Trần kia phát ra hào quang cầu vồng càng thêm rực rỡ, vô số sức mạnh nặng hơn vạn cân, như dao chém búa đục đánh lên lá chắn không khí trong suốt như pha lê. Gilgamesh nhẹ nhàng di chuyển bước chân một hồi, thoáng tách hai chân ra một chút, để chính mình đứng vững hơn, thế nhưng, làn da của hắn vẫn một mảnh trắng nõn như cũ, không nhìn ra bất cứ hoa văn màu vàng nào. Hắn đơn giản nhắm mắt lại, khóe miệng vẫn sâu kín ngưng tụ vẻ mỉm cười như cũ.
Ngân Trần nhẹ nhàng tới gần bên tai Gilgamesh, hỏi: "Vương tước, cần chúng ta ra tay không? Ta thấy bên kia, Ngãi Âu Tư và Tất Lạp, dường như có chút vất vả, không biết tới đợt công kích tiếp theo, hai người bọn họ có thể chịu đựng được hay không."
Gilgamesh vẫn như cũ nhắm mắt lại, hắn hơi nghiêng đầu, nói với Ngân Trần sau lưng mình: "Tạm thời yên lặng xem biến đổi đi. Ngươi không nên đánh giá thấp thực lực Ngãi Âu Tư và Tất Lạp, ta nghĩ, dù sao, ít nhất đợt công kích tiếp theo vẫn chưa đến mức lấy mạng bọn họ. Nhưng bọn họ thật sự chống đỡ không được bao nhiêu đợt tiến công nữa. Hồn lực của 'Farriel' lớn hơn so với tưởng tượng của ta, hơn nữa, sau khi Tây Lỗ Phù 'phụ linh', khả năng sử dụng chính xác hồn lực và nghiên cứu đối với hồn thuật nguyên tố gió của nàng ta, so với một con vật cao siêu hơn nhiều lắm. Bởi vậy, hồn lực tràn đầy cả người 'Farriel' kia cũng phát huy ra hiệu quả càng thêm kinh thiên động địa. Nếu ta cảm ứng được không sai, Tây Lỗ Phù ít nhất có thể dựa theo mức độ tăng trưởng hồn lực một vòng trước, tăng cường độ công kích kia lên năm lần... ta không biết trình độ của Đặc Lôi Á, nhưng phía Ngãi Âu Tư... Nếu như hắn chỉ cần tự vệ, vậy dựa vào độ cứng vốn có của Long Lân Tất cũng đủ rồi, thế nhưng, phía sau hắn còn có một Tất Lạp bị 'Thần Phong Dệt Lưới' trói buộc thiên phú, không có ưu thế tốc độ, cũng không có lá chắn không khí tăng cường cho y, muốn tránh thoát công kích của 'Farriel', gần như không có khả năng..." Ngân Trần quay đầu, nhìn Tất Lạp, gật gật đầu, lại có chút lo âu hỏi: "Vậy chúng ta cần ra tay giúp y sao? Dù sao y cũng là Vương tước của Aslan chúng ta, mặc kệ giữa chúng ta và bọn họ đến cùng tính toán ra sao, dù sao Tây Lỗ Phù cũng là người của Nhân Đức, nếu như Tất Lạp thật sự chết trong tay nàng...""Chúng ta có thể ra tay giúp hắn, nhưng ta hiện tại không được..."
Gilgamesh nhẹ nhàng mở mắt ra, hắn nhìn sói tuyết ngang nhiên đứng thằng phía trước cách đó không xa, trong ánh mắt cuồn cuộn hào quang màu vàng sậm.
"Tại sao?" Ngân Trần có chút khó thể tin, từ hiểu biết đối với hồn lực của y mà nói, hồn lực Gilgamesh sử dụng còn xa mới đạt đến hạn mức tối đa, sao có thể không được.
"Ngươi không phát hiện, cả hang động co rút lại trở nên vô cùng chậm rãi sao?" Ngân Trần ngẩng đầu lên, nhìn phía đỉnh đầu vẫn liên tục co rút lại chùng xuống, quả nhiên, giờ phút này đã gần như không thấy thay đổi, giữ ở một độ cao cố định. Gilgamesh dừng một chút, nhỏ giọng tiếp tục nói: "Dù hiện giờ ta đã có thể tự do thay đổi giữa hồn thuật bốn loại nguyên tố, thế nhưng, muốn đồng thời sử dụng hồn thuật của hai loại nguyên tố, vẫn chưa đạt đến mức thuần thục. Nếu như muốn quấy nhiễu Tây Lỗ Phù và những người khác, phương pháp đơn giản nhất chính là nhanh chóng thu hẹp lại hang động, để lý trí bọn họ rơi vào cuồng loạn và xao động trong không gian bịt kín. Vì vậy ta cần ngươi..."
"Ta biết rồi, ngươi yên tâm đi, giao cho ta." Ngân Trần gật gật đầu, cả người mơ hồ nổi lên hoa văn màu vàng, hắn hơi cong đầu gối một chút, sau đó chậm rãi giơ ra hai tay.
"Chỉ cần ngươi chống đỡ qua đợt tấn công kế tiếp, thời gian hẳn là đủ rồi." Gilgamesh khép hai tay lại với nhau, nhẹ nhàng nắn nắn xương tay, sau đó ưu nhã ngồi xổm xuống đất. Hắn đưa tay phải ra, năm ngón tay đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên mặt đất.
"Cái gì? Hắn lại..." Tác nhĩ nhìn Gilgamesh và Ngân Trần trong lá chắn không khí hình cầu, trên người Gilgamesh phun trào lên từng đợt từng đợt sương mù màu vàng, giống như nước chảy, ào ào chảy dọc theo tay phải của hắn chảy xuôi đến đầu ngón tay, thẩm thấu vào trong đất. Mà cả hang động dưới ảnh hưởng của hồn lực của hắn, lại lần nữa bắt đầu co rút lại, hơn nữa tốc độ so với trước càng nhanh hơn, càng mãnh liệt hơn. "Hắn lại cũng có thể sử dụng hồn thuật nguyên tố gió! Hắn đến cùng là chứ?!"
Giờ phút này, người chống đỡ lá chắn không khí đã từ Gilgamesh chuyển thành Ngân Trần. Trên gương mặt lạnh lùng của Ngân Trần bao phủ một tầng hào quang màu vàng óng, đao gió dày đặc mà nặng nề lục tục chém đục trên đỉnh đầu bọn họ. Thế nhưng, sau một lúc, rõ ràng, tốc độ tấn công và cường độ của những đao gió kia cũng bắt đầu xảy ra biến hóa, công kích kéo dài mà ổn định trước đó từ từ trở nên hỗn loạn, cường độ không đều, tần suất cũng không đồng nhất. Ngân Trần ngẩng đầu lên, phát hiện toàn bộ hang động đã thu nhỏ ba phần năm kích thước. Đặc Lôi Á nhắm mắt lại, nàng cảm nhận hết sức rõ ràng tâm tình xao động bất an của đám thợ săn màu trắng kia, giống như động vật cảm nhận được nguy hiểm trước khi núi lửa bạo phát vậy, bọn họ hơi run rẩy, thậm chí có một chút bắt đầu di chuyển bước chân tại chỗ, không gian bịt kín liên tục thu hẹp đẩy lý trí bọn họ từng bước tới chỗ hỏng mất.
Đột nhiên, ánh sáng màu trắng to lớn từ trong thân thể sói tuyết rít gào phóng ra, giống như trận gió lốc cuốn về Tây Lỗ Phù ngủ say được thợ săn Phong Tân bảo vệ trong góc. Một giây sau, khi sói tuyết "Farriel" thu lại vào trong cơ thể Y Hách Lạc Tư, Tây Lỗ Phù lại đột nhiên từ giữa vòng bảo vệ của thợ săn Phong Tân bay lên, ưu nhã đáp xuống trung tâm hang động. Nàng ngẩng đầu nhìn nam thạch trên đỉnh đầu không ngừng lõm vào, lại nhìn Gilgamesh một chút, vẫn vô cùng bình tĩnh như cũ, hướng về phía sau vẫy vẫy tay, một thợ săn Phong Tân lóe lên tới gần, đứng ở sau lưng nàng, cùng đợi nàng chỉ thị, dặn dò.Nàng quay đầu, dán vào bên tai thợ săn Phong Tân, khẽ nói mấy câu nói, lập tức, thợ săn Phong Tân kia ngẩng đầu lên, giống như linh hồn bay mất lẳng lặng đứng yên mấy giây. Lập tức, tất cả thợ săn Phong Tân giống như dùng một loại cách thức quỷ dị trao đổi thông tin lẫn nhau, biết được mệnh lệnh của Tây Lỗ Phù, liên tiếp hóa thành bóng sáng lưu động, bay lượn bốn phía. Trong nháy mắt, bọn họ liền lần lượt chiếm cứ các góc và trần hang động. Bọn họ giống như ánh sao màu trắng trên bầu trời đêm màu đen, sau đó, mấy chục người động tác trật tự như một, đưa tay vào khoảng không phía sau mình, sau đó dùng sức nắm chặc nắm đấm kéo mạnh ra trước ngực, giống như đang kéo căng một tấm lưới vô hình.
"Bọn họ đang làm gì?" U Minh đứng phía sau Đặc Lôi Á, đao gió dày đặc cuồn cuộn rít gào giữa trời đất mới vừa rồi đã theo sự ẩn nấp của sói tuyết mà biến mất, thế nhưng, mười mấy thợ săn Phong Tân như u linh màu trắng, giờ phút này phân tán toàn bộ không gian trên vách hang động, nhưng lại không biết đang làm gì. Nhưng lập tức, U Minh phát hiện vẻ mặt Đặc Lôi Á từ từ nghiêm trọng lên, y vừa định nói gì đó, còn chưa kịp mở miệng, lại đột nhiên cảm giác được màng tai đau nhói một trận, hắn đưa tay ra sờ soạng một cái, giữa khe hở ngón tay ướt vết máu đỏ sẫm.
"Bọn họ đang theo Gilgamesh thu hẹp lại hang động này..." Giọng Đặc Lôi Á phát ra hơi run rẩy, "Có điều, Gilgamesh thu hẹp lại không gian, còn bọn họ thu hẹp lại không khí."
Đau nhói trong tai U Minh truyền tới càng mạnh, lồng ngực y bị một áp lực nặng nề không rõ liên tục va đụng, y không nhịn được hỏi Đặc Lôi Á: "Bọn họ không phải sợ không gian bịt kín nhất sao? Vậy sao bọn họ còn giúp Gilgamesh cùng thu hẹp lại chứ?"
"Bởi vì lúc Gilgamesh đang thu hẹp lại toàn bộ không gian, không khí trong đây thật ra lại là từ vách đá hoặc khe hở trong mặt đất đi ra, cho nên sức nén trong không gian mà tất cả chúng ta phải chịu vẫn là bình thường. Thế nhưng, hiện giờ, Tây Lỗ Phù để tất cả thợ săn Phong Tân chiếm cứ vách hang động, bọn họ hợp sức đóng kín hết mọi khe hở không khí trong hang động, không khí không có lối ra, bọn họ nắm chặt hết thảy toàn bộ không khí, bởi vậy, không có một chút không khí nào có thể lọt vào không gian này. Nói cách khác Gilgamesh thu hẹp hang động này lại càng nhỏ, áp lực không khí trong này sẽ tăng cao, phản lực đối kháng đối với Gilgamesh sẽ càng lớn, độ khó khi hắn thu hẹp lại hang động cũng càng lớn." Đặc Lôi Á xoay đầu lại nhìn U Minh, toàn bộ trong hai mắt nàng là tơ máu đỏ ngầu. Nàng trợn tròn mắt, trên nhãn cầu chịu đựng áp lực vô hình ngày càng lớn trong không khí, nói với U Minh: "Mà đáng sợ hơn chính là, người của Phong Nguyên có thể khống chế áp suất không khí xung quanh bọn họ, nhưng chúng ta lại không thể, chúng ta sẽ ở dưới áp suất không khí to lớn này, cuối cùng tan xương nát thịt..."
Hang động kịch liệt thu hẹp lại, mấy chục thợ săn Phong Tân lại toàn bộ tiến vào hình thức ẩn hình, giống như đã biến mất rồi vậy, thế nhưng, áp lực trong không khí vẫn tiếp tục mãnh liệt gia tăng, đồng nghĩa bọn họ vẫn đang dốc hết toàn lực nén éo không khí trong hang động.
Hai đầu gối U Minh quỳ trên mặt đất, hai tay dùng sức chống đất. Trong mũi và tai hắn đang rơi xuống từng giọt từng giọt máu. Ngũ quan của hắn vặn vẹo cùng nhau, hiển nhiên đang chống lại áp lực vạn cân nặng nề vô hình trong không khí. Đặc Lôi Á ngẩng lên, nhìn thấy Tây Lỗ Phù, Y Hách Lạc Tư và Tác Nhĩ giống như ẩn sĩ yên tĩnh đứng ở một góc hang động, hờ hững quan sát màn giết chóc không tiếng động trước mắt này. Mà chính giữa hang động, Ngãi Âu Tư đã ngã trên mặt đất, vảy rồng đen kịt khắp người hắn, dưới áp lực không khí mãnh liệt giờ phút này, giống như vật còn sống, cuồn cuộn ngọ nguậy, trên mặt hắn là vẻ thống khổ, còn Tất Lạp bên cạnh, đã quỳ một chân trên đất, ngẩng đầu lên, nhìn Gilgamesh và Ngân Trần phía xa ——Giờ phút này, Ngân Trần vẫn như cũ tạo ra lá chắn không khí hình cầu, bên trong lá chắn không khí hình cầu, áp lực không khí của bọn họ vẫn bình thường như trước, thế nhưng, áp lực cực lớn từ bốn phương tám hướng bao quanh lá chắn không khí Ngân Trần tạo ra, hoa văn màu vàng kim trên cổ y đã lan đến trên mặt, mạch máu trên thái dương bởi vì dùng sức mà có thể nhìn thấy rõ ràng. Một vệt máu nhàn nhạt chảy xuống từ khóe miệng Ngân Trần. Mà Gilgamesh, vẫn như cũ năm ngón tay kề sát mặt đất, không gian dưới lòng đất nhanh chóng co rúc lại.
"Gilgamesh! Ngươi ngừng tay!" Tất Lạp mở miệng hô to, hàm răng hắn đã bị dòng máu trong cổ họng tuôn ra nhuộm đỏ.
"Gilgamesh!!" Đặc Lôi Á cuối cùng không nhịn được, cúi xuống đầu gối của nàng, áp lực cực lớn giống như đá tảng ngàn cân nện lên ngực, hoặc giống như chìm xuống độ sâu mấy ngàn mét dưới đáy biển, màng tai đau đớn giống như sắp bị xé nát. Nàng khó khăn bò đến bên cạnh U Minh, đưa tay ra, nắm chặt bàn tay U Minh. Trong cổ họng U Minh liên tục phát ra tiếng gào rít trầm thấp thống khổ, y nhắm mắt lại, đưa tay ra nắm ngược lại bàn tay tinh xảo của Đặc Lôi Á. Y khó khăn kéo Đặc Lôi Á đến bên dưới người chính mình, sau đó đưa ra hai tay thon dài của y, ôm nàng trong lồng ngực y, ý thức của y đã từ từ hỗn độn một mảnh, trong miệng không ngừng tuôn ra máu tươi...
"U Minh... U Minh" , Đặc Lôi Á dùng sức nuốt xuống máu tươi dâng lên trong miệng, "Gilgamesh hắn... Hắn cũng không phải sợ chúng ta đi, hắn đánh không lại Tây Lỗ Phù... Hắn giữ chúng ta lại là muốn giết chúng ta... Hắn không chỉ muốn giết Tây Lỗ Phù, hắn muốn giết mọi người... trong hang động này, trừ hắn ra, mọi người..."
Hai mắt U Minh đã một mảnh mơ hồ, mí mắt của y nửa hé, Đặc Lôi Á biết, ý thức của y đã ở ranh giới hôn mê, thế nhưng y vẫn dùng sức nắm thật chặt tay mình không buông lỏng chút nào. Trên mặt Đặc Lôi Á lăn xuống hai hàng lệ nóng, nàng vùng vẫy bò qua, nằm nhoài trên tai U Minh, dùng tay còn lại ôm mặt U Minh, dùng miệng trào đầy máu tươi, mơ hồ nói: "U Minh, ngươi nghe ta nói, ngươi nghe! Chờ một chút, ta cần ngươi đưa tất cả hồn lực của ngươi truyền vào thân thể của ta... Chúng ta chỉ có cơ hội một lần, ngươi tin tưởng ta..."
U Minh nhắm mắt lại, gật gù, khó khăn duỗi ra bàn tay rộng lớn mà mạnh mẽ kia, vén lên, tiến vào tà váy của Đặc Lôi Á, nhẹ nhàng đặt lên tước ấn trong đùi Đặc Lôi Á.
Đặc Lôi Á xoay người qua, mặt hướng phía trên, tất cả bão táp màu trắng trong mắt nàng trong nháy mắt biến mất, hoa văn màu vàng kim cuồn cuộn không ngừng trên thân thể nàng cũng đột nhiên biến mất, theo đó, bên ngoài lớp da hiện ra một bộ hoa văn hoàn toàn khác biệt, càng vặn vẹo, càng phức tạp, cũng càng quái dị hơn, trong con ngươi nàng toả sáng ánh vàng ——
Cảm giác buồn nôn cuồn cuộn như dời núi lấp biển, cảm giác giống như chất dịch tối tăm nhất cũng dính dáp nhất dọc theo cuống họng dâng trào ra ngoài, U Minh đột nhiên cong người lên, không ngừng liên tục nôn mửa, nhưng y vẫn không buông lỏng cánh tay truyền hồn lực vào thân thể Đặc Lôi Á kia.
Một loại âm thanh không nghe thấy rung động qua lại trong hang động, giống như vô số côn trùng có xúc tu sắc bén bò sát, rít gào bên màng tai, có một đôi tay lạnh lẽo vô hình khuấy đảo trong lồng ngực, dùng sức vò bóp dịch chua trong dạ dày.Vô số thợ săn Phong Tân hiện ra từ trên trần, sau đó bưng tai vùng vẫy, không ngừng lộp bộp ngã xuống đất, đau đơn giẫy giụa. Bọn họ giống như từng quả từng quả cầu tuyết màu trắng rơi từ bầu trời xuống, theo bọn họ ngã xuống, áp lực trong không khí cũng từ từ yếu bớt.
Ngãi Âu Tư và Tất Lạp, Tác Nhĩ và Y Hách Lạc Tư, thậm chí ngay cả Tây Lỗ Phù, cũng không thoát khỏi cảm giác lạnh lẽo buồn nôn đột ngột xuất hiện này, giống như cả người đột nhiên bị ném vào mặt biển dập dềnh sóng lớn, tất cả cân bằng trong đầu đều bị đánh cho nát vụn, lý trí bị chất dịch tối đen như mực bao vây lấy vậy.
Ngay cả Ngân Trần và Gilgamesh cũng ngừng lại.
Sau nhiều năm như vậy, Đặc Lôi Á cuối cùng lại một lần nữa phát động "Tinh Thần Tẩm Nhuộm".
"Ngân Trần, hiện giờ ta cần ngươi đi làm một việc" Gilgamesh mở cặp mắt mê người giống như thiên thần kia của hắn, hắn nhịn xuống cảm giác buồn nôn hoảng sợ mãnh liệt trong đầu, bình tĩnh nói với Ngân Trần, "Không cần để ý bất kỳ ai khác, tập trung toàn lực, đầu tiên giết chết Đặc Lôi Á."
"Vâng, Vương tước." Ngân Trần khó khăn vùng vẫy đứng lên, bóng người chớp lóe, bay lên.
Phía khác của hang động, Tây Lỗ Phù đang vịn vào Y Hách Lạc Tư, khó khăn đứng thẳng, nàng bịt tai mình, quay đầu nói với Tác Nhĩ: "Tác Nhĩ! Giết Đặc Lôi Á!"
"Vâng! Bệ hạ!" Áo choàng như khói đen, trong tích tắc bọc lại toàn thân Tác Nhĩ, trong nháy mắt tiếp theo, cả người y đã biến mất trong không khí.
【Phía tây Aslan - Tháp thành Josephine – Rừng rậm ngoài thành】
Lúc Thiên Thúc U Hoa mở mắt, phát hiện mình nằm trong một mảnh tuyết đọng dày đặc. Chung quanh đại thụ che trời, bao phủ trong một mảnh tuyết trắng mềm mại. Tuyết lớn ép tất cả cành cây cong hướng xuống đất.
Nàng theo bản năng mà đưa tay sờ về phía bụng dưới, thế nhưng, lỗ máu kia đã không còn, chỉ tìm thấy vết máu đọng lại trên quần áo, mà vết thương trên bụng mình kia, không biết từ lúc nào đã khép lại. Nàng quay mặt sang, thấy được A Khắc Lưu Khắc bên cạnh đang tựa lên một thân thô cây ngã ngang trên mặt đất, nghỉ ngơi, sắc mặt hắn vẫn trắng xám như cũ, được mênh mông tuyết lớn xung quanh làm nổi bật, có vẻ càng thêm gầy yếu, mũi tên trên ngực hắn cũng đã biến mất không thấy. Lỗ máu trên lồng ngực kia, giờ phút này đã khép lại, tuy rằng vẫn chưa thấy mọc ra thịt mềm đỏ tươi mới, thế nhưng ít nhất đã không chảy máu nữa.
"Ngươi vừa cứu ta?" Thiên Thúc U Hoa vùng vằng ngồi xuống, nhìn A gương mặt thon gầy của Khắc Lưu Khắc.
"Không phải" Ánh mắt A Khắc Lưu Khắc chuyển sang phía sau Thiên Thúc U Hoa, "Là nàng ta đã cứu hai người chúng ta."
Thiên Thúc U Hoa xoay người, nhìn thấy Quỷ Sơn Liên Tuyền yên lặng đứng thẳng phía sau mình. Thiên Thúc U Hoa mở miệng, muốn nói gì đó, lại muốn nói lại thôi.
"Ngươi không cần cảm ơn ta, ta chỉ là đang cứu chính mình. Ngươi biết mà." Quỷ Sơn Liên Tuyền nhìn Thiên Thúc U Hoa, nhẹ nhàng nở nụ cười.
"Làm sao ngươi làm được?" A Khắc Lưu Khắc ngẩng đầu lên hỏi.
"Ban đầu ta cũng không biết phải làm sao, những múi tên trên người các ngươi kia trông giống như ánh sáng lại không giống ánh sáng, khiến người ta hao tổn tâm trí vô cùng, ta nghĩ mọi cách cũng không thể rút khỏi người các ngươi. Chỉ cần bọn chúng vẫn còn cắm trên người các ngươi, chẳng khác nào có một cái ống vẫn luôn hút máu ra ngoài, hơn nữa chỗ các ngươi trúng tên lại là vị trí nguy hiểm như vậy, không nhổ ra, cơ bản không có cách nào khôi phục." Quỷ Sơn Liên Tuyền đáp trả.
"Vậy làm sao ngươi biết, phải đưa chúng ta thoát khỏi đủ xa, mới có thể khiến mũi tên vì vượt quá tầm bắn mà mất đi hiệu lực chứ?" Thiên Thúc U Hoa hỏi.
"Cái này ta vẫn thật sự không biết. Ta mang bọn ngươi rời khỏi chỗ đó, chỉ là vì ta sợ người tổn thương các ngươi ở gần ngay đó, người có thể khiến bọn ngươi bị thương đáng sợ như thế, một mình ta chắc chắn không phải là đối thủ của hắn, cho nên vẫn là mang bọn ngươi rời đi trước thì tốt hơn. Kết quả không ngờ tới, vừa chạy đến đây, mũi tên trên người các ngươi liền biến mất. Vì vậy ta thay đổi hoàn cảnh chung quanh một chút, thuận tiện triển khai 'Trận Vĩnh Sinh' của ta, thương thế của các ngươi đều quá nghiêm trọng, nếu như chậm một chút nữa, e là..." Quỷ Sơn Liên Tuyền lạnh nhạt nói.
"Người tổn thương bọn ta, cũng không ở gần đây. Bọn họ ở vách núi bên kia bờ sông Josephine." Thiên Thúc U Hoa nói.
"Vách núi bờ bên kia?" Sắc mặt Quỷ Sơn Liên Tuyền có chút thay đổi, "Khoảng cách xa như vậy cũng có thể..." Nàng dừng một chút, "Ngươi đến cùng chọc phải người nào? Hắn là ai?" Quỷ Sơn Liên Tuyền chỉ chỉ A Khắc Lưu Khắc, hỏi.
"Hắn là A Khắc Lưu Khắc." Thiên Thúc U Hoa yếu ớt đứng lên, nhìn ánh mắt Quỷ Sơn Liên Tuyền, giống như vô cùng mỏi mệt nói, "Hắn là A Khắc Lưu Khắc thật."
"Ngươi nói cái..." Lời Quỷ Sơn Liên Tuyền mới nói một nửa, lại đột nhiên dừng lại, nàng ngây ngẩn cả người. Người sửng sốt không chỉ một mình nàng. Ngay cả Thiên Thúc U Hoa cùng A Khắc Lưu Khắc bị thương yếu ớt đến cùng cực, hai người cơ bản không có cách nào tỉ mỉ nhận biết biến hóa của hồn lực này, cũng đều cảm nhận được phía bờ sông Josephine cách nơi này vô cùng xa có hồn lực kinh người nổ tung.
Sắc mặt Quỷ Sơn Liên Tuyền một mảnh tro tàn, nàng theo bản năng lui về sau một bước: "Ta chưa từng cảm nhận được hồn lực mãnh liệt như vậy, mức độ hồn lực như thế này, quả thực như là... Quả thực như là..."
"Quả thực như là 'Chư Thần Hoàng Hôn' của U Minh và 'Chúc Phúc' trong Mộ Hồn cùng thức tỉnh vậy..." Thiên Thúc U Hoa ngây ngốc nhìn về phía xa, giống như là sợ đến choáng váng.
"Có một thứ cực kỳ to lớn thức tỉnh rồi..." Quỷ Sơn Liên Tuyền đỡ Thiên Thúc U Hoa dậy, quay đầu về phía A Khắc Lưu Khắc nghiêm túc nói, "Đi nhanh lên đi, ngay lập tức, kể cả toàn bộ mặt đất dưới chân chúng ta này cũng sẽ bị 'thứ kia' cắn nuốt."
--------------------
Tập đến đây là hết rồi. Cám ơn mọi người đã ủng hộ trong thời gian qua. Nếu có duyên sẽ gặp lại ở một truyện khác. Về tập có edit hay không thì tùy duyên thôi. -- xoxASAxo