《 Tước tích luyện hồn ngục 》
Lời tựa (Trích dẫn)
Editor: SuraChan
.........
Tại sao mọi người yêu thích những thứ không trọn vẹn?
—— bởi vì chỉ có không trọn vẹn mới là hoàn mỹ.
Không trọn vẹn chính là hoàn mỹ, nhờ vậy ta mới có thể chạm đến mục đích vĩnh hằng.
Tước Tích và Quách Kính Minh có những điều không được hoàn hảo. Nói cách khác, theo mạch chảy của cốt truyện nhiều biến cố cùng cao trào đã xuất hiện, dù bạn nhìn nhận tác phẩm theo hướng nào nó cũng không giống một cuốn sách bình thường. Tước Tích mở ra những tưởng tượng đẹp đẽ nhưng lại không có kết thúc rõ ràng, không ít người cho rằng nó không hoàn chỉnh. Tựa như viên ngọc quý, điểm đặc biệt chính là ở việc nó không hề trọn vẹn. Về giá trị của Tước Tích vĩnh viễn không ai có thể phủ nhận, vì trong thế gian cũng không hoàn hảo này đó cũng là một loại an ủi.
Xưa nay theo lẽ thường luôn có những người không thể hiểu hết được một cuốn sách. Điều này làm sao tránh khỏi, bởi một quyển sách thành công sẽ không để tất cả độc giả nắm bắt được nó, hiểu rõ nó. Giá trị của sách chính là như vậy. Chỉ có những người thực sự nằm lòng cuốn sách mới không đem ý nghĩa của nó ra so bì. Trong mắt những người này, thành tựu hiếm hoi như thế sẽ mãi trường tồn. Chỉ bằng như vậy tác phẩm mới tiếp tục tồn tại.
Thủy nguyên, phong nguyên, hỏa nguyên, địa nguyên, bốn đế quốc đầy rẫy những bất đồng, mâu thuẫn cùng nhau tranh đấu, khí thế tựa như những ngọn lửa thiêu đốt, diễn biến trận chiến ngày một trở nên khốc liệt
Chúng ta cùng Vương Tước tiến về phía trước, cùng họ tu luyện hồn lực. Nếu con đường họ đang đi bằng phẳng, linh hồn tuyệt đối chẳng thể thành hình. Ngọn lửa tai vạ đang lớn dần với khí thế rợn người, âm mưu tái tạo lại thế giới.
.......
Không biết ta đối với quyển sách này nên đánh giá là hay hay dở, thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Tước Tích hướng đến mục đích cao cả của nghệ thuật, tức " lý tưởng mỹ học ".
Một tác phẩm trân quý như đường nét điêu khắc bậc đế vương...
Của một con người làm nghệ thuật chân chính.
—— vĩnh viễn không làm nhạt đi cái huy hoàng của nghệ thuật.
Xem như là thời cơ đã đến, kết thúc bể trầm luân dài rộng
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng
Người muốn an nghỉ mà linh hồn chẳng được yên...
Cuối cùng cũng phải dần đi đến cái kết bi thương, bất chợt nhớ lại mùa hè năm trước, cảm giác quen thuộc một chốc dâng lên trong lòng, chớp mắt một cái lại chìm vào quên lãng...
@SuraChan
[Mình chỉ trích ra những đoạn hay nhất của lời tựa, phần còn lại dài quá, cũng không quan trọng, chúng ta cũng đều mong chờ nội dung tiếp theo lắm rồi ]