Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: SuraChan
[Hang động chết chóc phía đông Ngải Nhĩ Đế Quốc]
Mùa đông đã tràn về trên lục địa Odin, như bóng tối tĩnh mịch buông xuống không một chút tiếng động đem giá rét bao trùm lên từng ngõ ngách. Không biết là bị tử thần nguyền rủa hay được thánh thần đặc ân chiếu cố, khác với những địa phương xung quanh bị băng tuyết ngự trị, nơi này quanh năm duy trì nhiệt độ nóng bỏng, giống như cánh cửa dẫn lối đến địa ngục.
Cả vùng đất hoang vu không có một dấu hiệu của sự sống. Nắng chiều lẳng lặng chiếu vào đám bụi đỏ, cả không gian như vừa trải qua một kiếp nạn khủng khiếp. Giờ phút này một tiếng động cũng có thể đem đất trời xé toạc thành muôn ngàn mảnh vụn. Từ sâu trong đám bụi đỏ thỉnh thoảng phát ra ánh sáng màu đỏ sậm, trong nháy mắt sẽ có những ngọn lửa lập lòe chui ra, hủy diệt tất cả sự sống trên mặt đất.
Bầu trời ảm đạm bị nhuộm đỏ bởi đám bụi ấy, tỏa ra thứ ánh sáng thẫm màu máu, tựa hồ như cả bầu trời xanh trước kia ngập chìm trong máu tươi của đám hồn thú bỏ xác tại vùng đất này. Trong không trung không có một đám mây nhưng lại có những bông tuyết quỷ dị tung bay, không ai biết tại sao chúng xuất hiện, cũng không biết bằng cách nào chúng lại biến mất không một chút dấu vết.
Bốn phía tỏa ra thứ không khí bỏng rát, những bông tuyết trắng noãn vẫn như cũ giống như nước mắt tử thần rơi rớt xuống nhân gian. Trong mảng hỗn loạn của đất trời thỉnh thoảng lại xuất hiện một tiếng vang ngắn ngủi thê lương, loang loáng như chớp giật, rõ ràng cảm thấy nhưng lại mau chóng bị tĩnh lặng đánh lừa mà đánh đồng nó với ảo ảnh thính giác. Trong cơn mưa tuyết, Thương Tân đứng ngạo nghễ giữa đất trời mênh mông, chiến bào tung bay theo gió, phảng phất bóng dáng của một chiến thần bất bại cao cao tại thượng mà sánh vai với vũ trụ bao la. Mà thời khắc này sau lưng hắn, Glanz đang quỳ một gối trên nền đất, gương mặt bị một lớp sương mờ che phủ, lộ ra vẻ u sầu, nhiễm nhiên đem đến cho người ta ấn tượng về một đứa trẻ phạm lỗi phải quỳ xuống chân bậc trưởng bối cầu xin tha thứ.
"Thương Tẫn Vương Tước ta...." Glanz muốn nói ra điều gì đó, trong mắt lóe ra một tia sáng như ánh sao đêm mùa hạ nhưng lại rất mau chóng bị mây đen trong lòng nuốt lấy không còn một mảnh. Sau một hồi anh đem hết dũng khí nói ra hết những điều canh cánh trong lòng, khuôn mặt bất cần giờ đây ngập tràn bi thương đến động lòng người.
"Thế nào, ngươi vẫn còn muốn rời khỏi đây sao?" Thương Tẫn mỉm cười nhìn Glanz đang quỳ dưới đất, giọng nói tràn đầy quan tâm và ái mộ "Ngươi đã muốn trở về nơi đó đến vậy ta cũng không cản nữa. Thực ra có một Vương Tước đang thi hành nhiệm vụ ở đó ngươi hàng vạn lần cũng không đối phó lại hắn đâu. Nếu bắt gặp hắn, đừng có ngu ngốc liều mình manh động, nếu không...." trên mặt Thương Tẫn nụ cười thanh tĩnh như gió xuân, tựa hồ cả đất trời đều bị hắn thu vào trong đôi mắt, chỉ cần hắn nguyện ý có thể làm tất cả tan biến trong khoảnh khắc.
"Đúng rồi, Glanz, đằng nào ngươi cũng ở đây rồi.. [Hang động chết chóc] này cũng không có gì thần bí cả, chỉ là một nơi để các hồn thuật sư hỏa nguyên dưỡng thương khôi phục hồn lực.Nhờ có thiên phú đặc thù của ngươi, mới có một chút hữu dụng.." khóe miệng hắn hơi nhếch lên, giống như vừa nói trúng phải chủ đề khiến người đối thoại phải lúng túng. "Hôm nay là lần đầu tiên ngươi ra khỏi [Tử Thần Điện], mới vậy đã phải rời đi. Trước khi đi hãy cùng ta ngắm cảnh một chút, tuyết rơi tại [Hang động Chết Chóc] là mĩ cảnh tuyệt vời đấy" Thương Tẫn nhẹ nhàng đưa cánh tay phải trắng nõn ra đón một bông tuyết, trong nháy mắt bông tuyết biến mất không một chút dấu vết. Vốn là tuyết chạm vào thân thể chênh lệch nhiệt độ mà tan mất cũng không khó hiểu, điểm kì dị là không có một chút nước nào đọng lại. Mỗi bông tuyết tựa như những sinh vật sống có linh hồn, nhanh chóng bị hắn hấp dẫn mà lao vào như thiêu thân ngày một nhiều.Dưới chân nền đất vẫn như cũ tản ra nhiệt khí làm người ta muốn ngất đi nhưng tuyết rơi lại không có dấu hiệu bị hòa tan. So với tuyết ở Aslan sạch sẽ tinh khiết không một chút tì vết, tuyết ở đây hơi ngả màu xám tro, dễ gây liên tưởng đến tàn tro của đồ vật sau khi bị thiêu đốt. Glanz nhìn bầu trời đỏ như máu mà trầm mặc, ánh sáng trong mắt lại lóe lên. Một bên là Thương Tẫn nụ cười không đổi, trên mặt không giấu nổi xúc cảm rung động trước cảnh đẹp, gương mặt anh tuấn tỏa ra khí thế của một thi nhân đang cố gắng suy tính xem nên dùng từ ngữ mỹ lệ gì để tán dương đất trời rộng lớn trong tầm mắt.
"Cho ngươi biết, tuyết ở đây được gọi là [Nụ hôn thần chết]"
Glanz chìa tay ra, bắt chước Thướng Tẫn bắt lấy một bông tuyết. Thực ra đối với mấy thứ này anh chả có chút hứng thú nào, trong lòng anh bây giờ chỉ muốn mau chóng rời khỏi cái đế quốc xa lạ này, dốc toàn lực trở về nơi ấy, Bây giờ cho dù là thứ bụi tuyết kì dị như vậy cũng không làm anh động tâm.
Nhưng mà •••••
Khi những bông tuyết chạm vào ngón tay anh, vẻ mặt lo âu chán chường của Glanz bỗng tái mét, nỗi sợ như núi lửa bộc phát dưới đáy biển dễ dàng phá hủy mặt biển yên tĩnh. Cũng bởi vì anh quá đỗi ngạc nhiên!
"Cái này...làm sao có thể.." Glanz cố lấy lại bình tĩnh, hai tay không ngừng run rẩy. So với năm đó suýt bị ả quái vật kia giết chết, cảnh tượng trước mặt còn khiến anh hoảng sợ hơn gấp nhiều lần.
"Có phải rất ấm áp không?" Hai khóe môi Thương Tẫn được nâng lên như cánh hoa đào nở rộ, xinh đẹp lại mê người.
Glanz run rẩy khẽ cọ cọ ngón tay vào những bông tuyết trên lòng bàn tay. Vừa rồi chúng ở trong tay Thương Tẫn mau chóng biến mất nhưng Glanz có thể nắm gọn trong tay. Cảm giác truyền tới hoang đường đến nỗi khiến con người ta không có cách nào tin nổi, với người bình thường nhất định sẽ cho là ảo giác.
Glanz nắm một vốc tuyết trên đất, nghĩ rằng vừa rồi chắc là mình mệt mỏi quá nên các giác quan bị tê liệt sinh ra xúc giác sai lệch. Đầu ngón tay nhạy cảm đem nỗi sợ trở nên chân thực hơn bao giờ hết.
Những thứ này không phải chỉ là ấm áp mà chính là nóng hừng hực!
Không thể có khả năng này! Tự nhiên không thể sản sinh ra tuyết nóng!
Dù là nhà hồn thuật hệ nước xuất sắc cỡ nào cũng không thể đem nước duy trì ở trang thái đóng băng mà vẫn giữ được nhiệt độ của nó!
Vậy rốt cuộc cái thứ trên tay là gì?
Nhìn bản mặt an tĩnh của Thương Tẫn, trái tim của Glanz như bị quăng xuống đáy biển sâu hàng vạn trượng không có lấy một tia sáng, bị giá rét điên cuồng cắn xé. Nụ cười của Thương Thẫn lúc này giống như là tiếng hát của quái vật biển mê hoặc con người, để họ buông lỏng phòng bị. Nói chính xác hơn, nụ cười ấy giờ phút này càng làm hắn giống tử thần đích thực.
Đây mới thực sự là điểm lợi hại của Vương Tước Cấp Hai?
Vừa rồi hắn có thể điều khiển và thu hút những bông tuyết này. Lẽ nào hắn có thể....Điều khiển được nước?
"Ta không có giống như ngươi có thể điều khiển bốn nguyên tố" Thương Tẫn liếc mắt một cái là có thể thấy được tâm tư của anh, trong sương mù nhàn nhạt, con người phía trước không để lộ chút gì tâm tư của mình. "Ngươi nhìn cho kĩ, thứ này, cũng không hẳn là tuyết"
Glanz một lần nữa ma sát nắm tuyết trên tay, xúc giác truyền đến một độ ấm đặc biệt giống ban đầu "Chẳng lẽ nó là..." lời nói rời rạc của Glanz nhanh chóng bị gió thồi bay. Nỗi sợ đặc sệt như muốn đem Glanz quấn thành một đoàn. Chút hy vọng vừa gieo lên đã tắt ngúm như xát thêm muối vào vết thương sâu trong lòng anh. Vừa nãy là khiếp sợ, bây giờ là tuyệt vọng. Khoảnh khắc này Glanz giống như tượng gỗ bị rút ra linh hồn, ngơ ngác ngã quỵ xuống đất, hai tay buông thõng vì chết lặng.
"Ngươi đoán không sai, thứ này không phải tuyết..." khóe miệng Thương Tẫn có chút thay đổi, như một thiên thần từ trên cao nhìn xuống cười vào vận mệnh thế gian.
"Những thứ này.... được hồn lực đặc biệt đưa đến nơi đây. Gọi là tro bụi cũng không phải lắm, dù sao cũng cùng một loại đúng không nhỉ. Là TRO CỐT" Thương Tẫn nhẹ nhàng hướng về mặt đất vung tay, tro bụi trong không khí phút chốc lại tung lên trở về thành những hạt bụi đỏ phiêu đãng, khiến người ta thoạt nhìn liền cảm thấy có chút âm trầm "Bây giờ ngươi có thể trở về Aslan được rồi đó Glanz"
.....
Note:
Ta thực sự rất bực mình cái link raw, rõ ràng là để câu view nên trắng trợn xếp TTLHN vào tập của Quách Kính Minh, cắt sạch đi chú thích và lời của tác giả Huyền Thiên Linh, như thể QKM đã thực sự viết ra TTLHN vậy. Dù sao nhầm lẫn cũng phần cũng là lỗi của ta, coi như để bù đắp ta sẽ up đặc điển vào cuối tuần này. Chốt lại chắc chắn số tập của Tước Tích
- Lâm Giới Tước Tích I-II
- Phong Tân Đạo (chưa tìm được bìa)
- Toàn thư về Tước Tích: Nhiên hồn thư
Vẫn chưa có quyển ! Thực ra Phong Tân Đạo có chương thứ , do đồng nghiệp của QKM viết năm trước, trên Baike chính thức có đặc biệt đề cập đến chương thứ này. Chương thứ này chính là tiếp tục trận chiến dưới lòng đất...
Ta cũng chỉ có thể bật mí đến đây thôi. Để ta coi qua chương thứ đó đã, nếu mn muốn đọc thì ta sẽ edit: