Vì gần đây liên tiếp xảy ra nhiều việc, nên Nhiếp Dịch tạm thời chưa nói cho Tống Hi biết chuyện Đường Nhụy là bạn đại học của Trần Cẩn Du.
Anh định chờ xong phần tang lễ của Tống Thạch, để cô nghỉ ngơi vài ngày rồi mới dẫn cô đến gặp Đường Nhụy hàn huyên, không ngờ Đường Nhụy lại ra tay đánh Tống Tòng An.
Tống Hi chỉ có mỗi cảm giác như đang đực mặt ra, cô mờ mịt, kinh ngạc và hoang mang khẽ hỏi Đường Nhụy: “Chị quen mẹ em sao ạ?”
Sau khi Đường Nhụy biết Tống Hi là con gái của Tống Tòng An và Trần Cẩn Du thì luôn không yên lòng, hôm nay lại nhìn thấy trò khôi hài này, thấy Tưởng Mạn gây khó dễ cho Tống Hi, thấy thái độ của nhà họ Tống và cả Tống Tòng An đang khoanh tay đứng nhìn, trái tim cô ấy đau đớn khôn cùng, không sao nhịn được nữa, cũng không muốn nhịn, không chút do dự cho Tống Tòng An một cái bạt tai.
Bắt gặp ánh mắt trông mong của Tống Hi khi nhìn mình, Đường Nhụy đỏ mắt.
Chị ấy cũng có con gái, Nhiếp Minh Châu trưởng thành trong sự cưng chiều và yêu thương, cả nhà ai mà không sợ đánh đau con bé cơ chứ, dỗ dành từng chút một, mà Tống Hi chỉ mới trạc tuổi con mình, lại không thể không sống trong cảnh chịu đựng sự châm chọc và chửi rủa suốt bao nhiêu năm của Tưởng Mạn, dưới cái mái hiên mang tên nhà họ Tống.
Đường Nhụy đau lòng thở hổn hển, chắc nịch: “Chị và mẹ em trước kia là bạn đại học.”
Thân thể Tống Hi lung lay, từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày, có một ai đó nhắc về Trần Cẩn Du, thậm chí còn đứng ra vì bà.
Đôi mắt của cô trợn to, thậm chí cả lúc Nhiếp Dịch đi đến đỡ mình mà cô cũng chẳng cảm nhận được, chỉ nhìn chăm chăm vào Đường Nhụy, cằm run lên khe khẽ: “Vậy chị vừa nói….năm ấy đã có chuyện gì vậy?”
Đường Nhụy nhìn Nhiếp Dịch trước theo bản năng.
Ở đây có rất nhiều người, chị ấy không rõ được tình huống của nhà họ Tống và Tống Hi bằng Nhiếp Dịch, nếu như nói ra thì sẽ gây nên hậu quả gì, chị cần phải suy xét lại.
Hôm ấy vì Tống Hi bị bắt cóc nên cuộc nói chuyện kết thúc rất vội, Nhiếp Dịch cũng chưa biết về chuyện năm ấy, nhưng từ những gì chị ấy nói thì anh cũng đã đoán được đại khái, thế nên nhìn chị gật đầu.
Với quá khứ, Tống Hi mới là người cần biết nhất so với bất kỳ ai, anh sao ngăn cản được chứ.
Nếu chuyện vạch trần sự thật sẽ mang đến hậu quả bất lương nào đấy, anh nguyện thay cô gánh vác.
Tống Tòng An chật vật sờ lên gương mặt sưng phù của mình, liếc nhìn mọi người ở đây, xoay người định chạy nhưng lại bị Nhiếp Phong túm về.
Nghĩa trang bấy giờ vô cùng yên tĩnh, chỉ có mỗi tiếng cười lạnh mang theo châm biếm và khinh thường của Tưởng Mạn, bà ta đang nhìn Đường Nhụy như thể xem chị ấy có thể thêu hoa dệt gấm gì cho câu chuyện của Tống Tòng An và kẻ thứ ba.
Đường Nhụy nhìn bà ta, rồi đảo mắt sang Tống Tòng An, hỏi ông ta: “Nếu tôi nhớ không lầm thì năm ông bắt đầu theo đuổi mẹ Tống Hi, đến mùa xuân năm thì hai người xác nhận mối quan hệ, đúng chứ?”
Sắc mặt Tống Tòng An khó khăn quay đi.
Tống Hi còn chưa kịp hiểu được ý nghĩa của mốc thời gian này là gì thì Tưởng Mạn đứng bên cạnh đột nhiên đẩy Tống Tĩnh Viện ra, nhào lên muốn túm cánh tay của Đường Nhụy.
“Cô nói gì?! Nói lại thử xem!”
Âm giọng của bà ta có chút điên loạn, bị Thẩm Đình kéo lại vẫn kinh ngạc không chịu tin: “Cô nói rõ ràng cho tôi!”
Tống Sơn, Tống Đông Nguyên và Tống Tĩnh Viện đều biết rõ sinh nhật của Tống Tĩnh Viện, đồng loạt biến sắc.
Mùa đông năm , Tưởng Mạn và Tống Tòng An kết hôn, sang năm Tống Tĩnh Viện được sinh ra, Tống Hi nhỏ hơn Tống Tĩnh Viện một năm hai tháng, vì vượt năm nên xem như kém nhau hai tuổi.
Tống Hi mờ mịt nhìn Nhiếp Dịch, lo rằng có phải bản thân hiểu sai rồi chăng.
Nhiếp Dịch nhìn cô chăm chú, trầm mặc không nói.
Vậy thì không phải cô hiểu sai, trước khi Tưởng Mạn lấy Tống Tòng An, Trần Cẩn Du và ông ta đã ở bên nhau rồi.
Đường Nhụy nói: “Mười mấy năm trước tôi gặp được Trần Cẩn Du, nếu lúc ấy tôi mà biết được gã đàn ông trong miệng cô ấy là ông, thì ông sẽ chẳng thể sung sướng được đến hôm nay đâu.”
Đại học năm ấy, Trần Cẩn Du và Đường Nhụy là bạn cùng lớp, nhưng cả hai không thân thiết.
Đường Nhụy xuất thân giàu sang, thời trẻ chị cũng như Nhiếp Minh Châu vậy, được cả nhà cưng chiều, muốn gì được nấy, cuộc sống tự tại mỗi ngày chỉ việc đi học, dạo phố.
Nhưng Trần Cẩn Du lại không được như thế, mỗi ngày bà phải đi sớm về muộn vì vướng víu việc làm thêm, lại thêm tính cách có phần hướng nội nên không mấy thân quen với bạn học trong lớp.
Cuối năm , bọn họ vào năm tư đại học, Đường Nhụy nghe các bạn trong lớp tám chuyện, nói là nhìn thấy một cậu trai rất đẹp đang theo đuổi Trần Cẩn Du.
Mấy người bạn đó, miệng thì bảo là theo đuôi nhưng thật ra cũng có chút tâm tư, điều kiện nhà Trần Cẩn Du nhìn là biết không tốt, mà mấy cô nàng thấy cậu kia đẹp trai quá trời nên thành ra trong lòng khó chịu.
Đường Nhụy lại không nghĩ nhiều, nói rất tự nhiên: “Cẩn Du đẹp thế thì có người theo đuổi không phải rất bình thường ư?”
Đường Nhụy hồi ấy rất có tầm ảnh hưởng trong nhóm các bạn nữ, nhà giàu, xinh đẹp và hào phóng, tuy nếu xét về diện mạo thì Trần Cẩn Du nom còn xinh đẹp hơn cô ấy một tí, nhưng cô ấy cũng không để trong lòng, nên những người kia cũng dần bớt đố kị đi.
Mùa xuân năm là lúc sắp tốt nghiệp, lớp Đường Nhụy tổ chức buổi đi chơi xuân.
Những hoạt động như thế này, Đường Nhụy nằm trong ban cán sự lớp nên phải sắp xếp cho mọi người, những lúc thu tiền, Trần Cẩn Du đều lấy cớ không tham gia.
Ban đầu Đường Nhụy những tưởng cô bận việc thật, nhưng mãi sau này mới hiểu ra, Trần Cẩn Du không muốn tiêu tiền.
Nhưng lần đi chơi xuân này cô lại phá lệ tham gia.
Dự định chơi xuân là leo núi, ăn uống và dã ngoại.
Hôm ấy Đường Nhụy đến tháng nên bụng đau âm ẩm, những người khác chỉ lo ríu ra ríu rít làm tâm trạng của cô ấy không tốt hơn, không có hứng thú gì, lên đến giữa chân núi thì cái nết xấu phát tác, ứ thèm leo nữa.
Những người khác vẫn đi lên, Đường Nhụy vừa phiền vừa không thoải mái nên ngồi đực ra trên một tảng đá.
Sau đó cô ấy thấy Trần Cẩn Du đi từ nhà vệ sinh công cộng ra, thấy Đường Nhụy thì có chút kinh ngạc, hỏi cô ấy: “Sao không leo nữa?”
Đường Nhụy biếng nhác đáp: “Bụng khó chịu quá, không muốn leo.”
Trần Cẩn Du gật đầu, đứng yên đấy.
Đường Nhụy nói: “Cậu đuổi theo họ đi, đừng để ý đến tớ.”
Trần Cẩn Du nhìn đường lên núi, chần chờ một lát mới khẽ nói: “Tớ ở với cậu nhé, ở đây vắng người nên không an toàn đâu.”
Đường Nhụy giật mình, vừa nãy tuy rất đông người nhưng họ chỉ lo chơi lo đùa thôi, không một ai nghĩ đến việc ở lại với cô ấy.
Thế là cả hai ngồi trên tảng đá vừa đón nắng vừa tán gẫu.
Trần Cẩn Du ít lời, Đường Nhụy lại khá phóng khoáng, cô ấy không làm dáng, lúc nói chuyện với mọi người thường rất hiền hòa.
“Nghe nói cậu đang yêu đương à?” Đường Nhụy thản nhiên hỏi.
Trước đó không lâu cô ấy có nghe bạn học trong lớp nhắc qua, nói hình như Trần Cẩn Du đang hẹn hò, nhưng vì người đàn ông nọ không phải là sinh viên trường mình nên cô ấy vẫn chưa được nhìn thấy. Lúc này Trần Cẩn Du đang ngồi với mình, dẫu sao cô ấy cũng là một cô bé trẻ tuổi không hiểu chuyện, nhịn không được cơn tò mò phải hỏi.
Trần Cẩn Du đã hướng nội mà da mặt còn mỏng, nghe hỏi thế thì đỏ mặt gật đầu.
“Tuổi anh ấy lớn lắm sao?” Đường Nhụy hỏi.
“Không lớn.” Trần Cẩn Du nhìn cô ấy với vẻ kỳ quái, “Chỉ lớn hơn tớ có hai tuổi thôi.”
Thế này cũng ổn, Đường Nhụy khá bất ngờ, lại hỏi: “Tớ nghe nói năm ngoái có một anh khí chất dịu dàng theo đuổi cậu, là ảnh sao?”
Trần Cẩn Du ngượng ngùng ‘ừ’.
Đường Nhụy đã yên tâm.
Về người bạn trai ngoài trường của Trần Cẩn Du, có rất nhiều câu chuyện xoay quanh, bảo cô được một ông già bao nuôi, cũng có kẻ nói cô câu được một gã có tiền, đưa đón cô đi học bằng ô tô.
Nhưng bây giờ nghe thế, chắc hẳn Trần Cẩn Du đã tìm được một anh trai tuổi trẻ đẹp trai, điều kiện không tồi rồi.
Đường Nhụy ghé sát vào cô, hỏi: “Yêu đương vui không? Anh ấy đối xử với cậu có tốt không?”
“Khá tốt, anh ấy theo đuổi tớ đã lâu lắm rồi.” Lúc Trần Cẩn Du kể về chuyện này, rất thẹn thùng và câu nệ.
Học kỳ một năm tư, Trần Cẩn Du được một giáo sư tiến cử làm kế toán của một xí nghiệp, Tống Tòng An lúc ấy được Tống Thạch dẫn đến xí nghiệp đó để khảo sát, hai người cứ thế quen nhau.
Đường Nhụy cười: “Vậy là tốt rồi, tìm một người bạn trai có điều kiện tốt một tí đúng là không tệ, vậy thì cậu có thể thường xuyên đi chơi với bọn tớ rồi.”
Vì trên đường đi có bạn học đùa giỡn, nói, lần này Trần Cẩn Du có thể đi chơi được với bọn họ chắc chắn là lấy tiền của người yêu, nên tiêu xài liền tay chứ không còn keo kiệt như trước kia nữa.
Lúc Đường Nhụy nói cũng không nghĩ nhiều, cô ấy thấy đã có bạn trai thì người ta chăm sóc sinh hoạt cho mình cũng không có gì xấu, bình thường Trần Cẩn Du làm thêm đã quá vất vả rồi, nên nhận được nhiều sự săn sóc từ người yêu mới phải.
Trần Cẩn Du lại ngẩn ra, ra chiều khó hiểu: “Tớ đi chơi không có liên quan gì đến anh ấy cả.”
“Hở?” Đường Nhụy bất ngờ quá nên đực mặt ra.
Hai người nhìn nhau một hồi, vẫn là Trần Cẩn Du suy nghĩ nhiều hơn, cười khẽ thành tiếng, nhẹ nhàng nói: “Lần này tớ đi chơi với các cậu là vì sắp tốt nghiệp, sau này không biết mọi người có còn cơ hội gặp lại nhau nữa không, nên mới muốn tiếp xúc với các cậu nhiều hơn… Chi phí đi chơi xuân là tiền tớ ứng trước từ ông chủ, sau này sẽ trừ vào lương đó.”
Đường Nhụy nghe xong thì ngẩn ngơ, một hồi lâu sau mới lầm bầm: “Trần Cẩn Du này, tớ vừa nhận ra, hóa ra cậu đơn thuần lắm luôn ấy.”
Sau lần đó, ấn tượng của Đường Nhụy với Trần Cẩn Du, trừ hướng nội ra thì còn có thêm sự đơn thuần.
Thiện lương, ấy là kiểu khờ dài và đơn thuần không rành thế sự.
Sau này tất cả mọi người đều tốt nghiệp thuận lợi, vì tương lai mà đường ai nấy đi.
Sau khi Đường Nhụy tốt nghiệp thì lấy Nhiếp Phong, không lâu sau đó cả nhà bọn họ dọn đến thành phố D, mãi đến nhiều năm sau về thành phố A thăm họ hàng, mới ngẫu nhiên gặp được Trần Cẩn Du.