Nhiếp Dịch đưa Tống Hi đến bệnh viện, vừa từ thang máy ra đã thấy cuối hành lang, cửa phòng phẫu thuật bị ai kéo ra, rồi một hộ sĩ đẩy giường bệnh đi ra ngoài.
Tống Hi nhanh chóng đi đến, đến khi nhìn thấy tấm khăn trắng che lấp, bước chân khựng lại.
Nhiếp Dịch đi lên, nhìn bác sĩ nhấc tấm khăn trắng lên, rồi lại buông xuống.
Cảnh sát giao thông đứng cạnh bước sang, vỗ vai Nhiếp Dịch, rồi thông báo tình hình cho anh, nói người gây tai nạn là tài xế say rượu lái chiếc Land Rover, lúc đi đến ngã tư giẫm nhầm thắng thành chân ga, đụng phải Tống Tòng An cũng đang lái xe.
Lúc cảnh sát giao thông chạy đến, đã gọi cho người được ông ta liên lạc gần nhất.
Tống Tòng An được chở đến bệnh viện, đẩy vào phòng phẫu thuật chưa đến mười phút đã bị trả ra.
Tống Tòng An tạm thời được đẩy sang phòng bên cạnh, cảnh sát giao thông rời đi, Nhiếp Dịch vừa gọi điện thoại cho Tống Tĩnh Viện và Tống Đông Nguyên, vừa kéo Tống Hi ngồi xuống một cái ghế cạnh đó.
Tống Tĩnh Viện đến rất nhanh, Tống Hi vẫn còn mất hồn, ngẩng đầu nhìn cô ấy, hai chị em đối diện nhau, trong mắt đều chứa đựng sự bất ngờ trước cơn chấn động vừa xảy ra, lo sợ không yên.
Tống Đông Nguyên đi qua xem thi thể, lúc đi ra khỏi phòng thì đôi mắt cũng đỏ hoe, đến cạnh Nhiếp Dịch bàn bạc về hậu sự của Tống Tòng An.
Tất cả diễn ra quá đỗi bất ngờ, không kịp chuẩn bị, nhưng rồi cũng được tiến hành đâu vào đấy cho đến lúc kết thúc.
Nhà họ Tống vừa làm xong tang lễ nên mọi người cũng quen thuộc quá trình, tiến hành tuần tự từng bước cho tang lễ của Tống Tòng An.
Những người thân quen với nhà họ Tống, không ai là không nén được cơn tiếc nuối đối với Tống Đông Nguyên và hai đứa con gái của ông ta, khuyên một câu nên nén bi thương, cụ già vừa mất chưa đến hai tháng, con trai cả đã qua đời vì tai nạn giao thông, dù mấy năm này có rất nhiều lời ra tiếng vào với Tống Tòng An, nhưng rồi ai cũng phải thốt lên câu cảm thán, sống chết có số.
Sau khi tang lễ kết thúc, Tống Đông Nguyên gọi Tống Tĩnh Viện và Tống Hi về biệt thự nhà họ Tống.
Căn biệt thự cũ này của nhà họ Tống, đến hôm nay đã gần như không còn hơi thở của con người.
Tống Đông Nguyên liên tiếp tiễn đưa ba và anh trai cả nên mấy ngày này bận bịu quá nhiều, lộ rõ nét tiều tụy, vì cảm xúc trào dâng nên lúc nói chuyện cũng nghẹn ngào: “Hôm nay bước ra khỏi căn nhà này, cũng không biết đến khi nào mới có thể gặp lại hai chị em các cháu…”
Tống Hi nghe giọng điệu trầm lắng của anh ta, cũng biết chú mình đang tức cảnh sinh tình, trong lòng cũng không dễ chịu gì, bèn nói: “Sau này bọn cháu sẽ thường xuyên đến thăm chú và thím, cả em trai nữa.”
Ánh mắt của Tống Tĩnh Viện vẫn dừng ở bên ngoài cánh cửa sổ sát đất, nơi có một cái gốc cây mộc lan trong sân, lặng yên không nói.
Tống Đông Nguyên cười: “Chú biết các cháu có ý kiến với anh ấy, cũng không có chút lòng thành gì với cái nhà này, chú thì lớn hơn mấy đứa không nhiều tuổi cho lắm, những chuyện mà ba mấy đứa đã gây ra, chú không thể giúp được cái gì, nhưng chú hiểu cho suy nghĩ của hai đứa và tôn trọng các cháu, sau này nếu không muốn quay về cũng không sao hết, chỉ hy vọng các cháu có thể sống tốt, nếu có cơ hội, ba chú cháu mình lại tụ họp.”
Tống Hi và Tống Tĩnh Viện đều gật đầu.
Về số nợ và công ty của Tống Tòng An, Tống Đông Nguyên sẽ xử lý thay, anh ta sẽ bán công ty đi, nếu đủ để trả hết nợ nần thì tốt, còn không đủ, chắc là phải bán cả căn biệt thự này đi.
Tống Đông Nguyên lên lầu đi vào phòng sách của Tống Thạch lấy vài thứ, trong phòng khách chỉ còn lại Tống Hi và Tống Tĩnh Viện.
Mấy ngày nay Tống Tĩnh Viện rất ít nói, có lẽ vì mệt mỏi chuyện bệnh tật của Tưởng Mạn, hoặc có thể là vì Tống Tòng An giấu diếm quá khứ và lừa dối, mà càng khiến cô ấy lãnh cảm hơn xưa rất nhiều.
Tống Hi hỏi thăm: “Sau này chị còn về đây không?”
Tống Tĩnh Viện dời mắt về, nhạt nhẽo đáp: “Chắc là không.”
Tống Hi rất hiểu, cô cũng không muốn về, bởi vì nơi này không có nhiều ký ức gì tốt đẹp gì dành cho cô, với Tống Tĩnh Viện cũng thế, từ lúc Tống Hi bước chân vào nhà họ Tống, vạch trần lời nói dối trá của Tống Tòng An, thì căn nhà này chưa có lấy một ngày ấm áp.
Tống Hi mất hồn, đúng lúc này Tống Tĩnh Viện lại nói: “Chị chuẩn bị dẫn mẹ sang Mỹ.”
Tống Hi kinh ngạc nhìn cô ấy: “Chữa bệnh sao?”
Tống Tĩnh Viện nói: “Cũng không khác lắm, sau khi ông bà ngoại chị biết được tình trạng của bà đã tự trách vì không chăm sóc được cho bà, muốn dẫn bà sang Mỹ để dễ bề chăm nom, bác sĩ cũng bảo bà đổi hoàn cảnh có lẽ sẽ tốt hơn, huống hồ chi, ở đây đã không còn gì đáng để lưu luyến.”
“Chị cũng di dân cùng sao?” Tống Hi hỏi.
Tống Tĩnh Viện lặng đi trong chốc lát, rồi mới đáp: “Chắc là thế.”
Vì là chuyện cá nhân của cô ấy nên Tống Hi không hỏi cặn kẽ thêm nữa, chỉ nói: “Mẹ chị… Biết ông ta đã qua đời chưa?”
“Không biết.” Âm thanh của Tống Tĩnh Viện trầm tĩnh, “Bác sĩ nói không được để bà chịu kch thích thêm nữa.”
Tống Hi gật đầu.
Một lát sau vẫn chưa thấy Tống Đông Nguyên xuống, Tống Tĩnh Viện nhận được điện thoại bên phía viện điều dưỡng, đứng lên đi trước.
Tống Hi tiễn cô ấy đến huyền quan, nhìn Tống Tĩnh Viện lướt mắt một vòng quanh biệt thự, lúc đẩy cửa đi ra ngoài, cô vẫn không nhịn được khẽ hỏi một câu: “Chị vẫn còn hận ông ư?”
Bước chân của Tống Tĩnh Viện khựng lại, trước khi đi chỉ thờ ơ để lại một câu: “Trước khi ông chết thì vẫn còn hận.”
Nói xong thì đi ngay, Tống Hi quay về phòng khách, nhìn cây mộc lan mà ban nãy Tống Tĩnh Viện đã nhìn.
Hoa vừa nở, trắng tinh, thuần khiết.
Tống Đông Nguyên dọn đồ vào một cái thùng giấy, lúc xuống dưới lầu thì thấy Tống Hi đứng bên bàn trà nhìn ra ngoài cửa sổ, anh ta nương theo ánh mắt của Tống Hi, khi nhìn thấy cây mộc lan ấy, muốn cười nhưng rồi lại không sao cười được, chỉ đành nhìn cảnh nhớ người, thở dài.
“Hoa này, chú nhớ là năm chú học cấp ba, chị dâu và Tĩnh Viện mua về.”
Tống Hi nghe thế, ánh mắt khẽ run lên.
Trách không được Tống Tĩnh Viện cứ nhìn nó đăm đăm thế.
Khi ấy Tống Hi còn chưa đến nhà họ Tống, Tưởng Mạn còn chưa biết bản tính của Tống Tòng An, nhà họ Tống còn hài hòa và hạnh phúc.
“Năm ấy cũng là mùa xuân, trời trong nắng ấm, bà mấy đứa còn ở trên đời.” Tống Đông Nguyên kể lại.
“Bà?”
Tống Hi rất xa lạ với cái xưng hô này, cô rất ít khi nghe thấy người khác nhắc đến, chỉ biết là người bà này mất từ rất sớm, Tống Thạch cũng chưa từng nhắc về bà cụ lần nào.
Tống Đông Nguyên đặt thùng giấy lên bàn trà, vươn tay lấy từ trong ra một khung hình đã cũ, đưa cho cô xem.
Là bức ảnh cả gia đình nhà họ Tống chụp chung, khi ấy Tống Tĩnh Viện hãy còn nhỏ, được Tống Tòng An ôm, trái phải ông ta là một Tống Đông Nguyên chưa trưởng thành, và Tưởng Mạn mỉm cười dịu dàng.
Tưởng Mạn thời trẻ rất xinh đẹp, phóng khoáng và tươi tắn, khóe miệng cong lên nở một nụ cười rất ngọt ngào, không giống với dáng vẻ u oán và tàn nhẫn mà Tống Hi thường thấy.
Ngồi trước bọn họ là hai ông bà già hơn, một người là Tống Thạch vừa qua , người kia chính là bà nội mà Tống Đông Nguyên vừa nhắc đến.
Từ bức ảnh có thể nhìn ra, diện mạo của Tống Tòng An được di truyền rất nhiều từ Tống Thạch, nho nhã tuấn tú, còn Tống Đông Nguyên thì lại giống mẹ Tống hơn.
Thần thái của mẹ Tống có chút lanh lẹ, nét mặt mang theo sự khôn khéo, khi ngồi bên cạnh Tống Thạch, khí chất của cả hai khác nhau không ít.
Tống Đông Nguyên cũng nhìn bức ảnh đến mất hồn, than thở một tiếng, chậm rãi nói: “So với ông nội con, thì bà nội này thế đời hơn nhiều.”
Tống Hi có chút khó hiểu.
Tống Đông Nguyên nói: “Lúc ba cháu muốn kết hôn thì chú vẫn còn rất nhỏ, có nhiều chuyện chú không nhớ rõ, sau hôm lễ tang của nội cháu, chú lại thường xuyên nhớ về mấy chuyện của quãng thời gian ấy.”
Là cảnh tượng Tống Tòng An và mẹ Tống cãi nhau.
Năm ấy Tống Đông Nguyên chỉ mới lên lớp hai, cậu tan học về nhà thì vào phòng sách của Tống Thạch làm bài tập, nghe thấy dưới lầu có tiếng cãi nhau, lúc cậu xuống lầu ăn cơm, thì mẹ Tống và Tống Tòng An vẫn còn đang cãi nhau.
Mẹ Tống nói: “Người phụ nữ không ba không mẹ, con cưới về thì có ích lợi gì? Môn không đăng hộ không đối, sau này làm thông gia cũng chả giúp đỡ gì được cho con, mẹ không đồng ý việc này.”
Tống Tòng An lại nói: “Mẹ còn chưa gặp qua, sao lại không đồng ý?”
Ba Tống lên tiếng khuyên giải, nói với mẹ Tống: “Tòng An nói đúng đấy, không thì mình gặp nhau đã?”
“Không gặp.” Mẹ Tống dứt khoát từ chối, xoay người nhìn thấy Tống Đông Nguyên đi xuống lầu, thế là ôn hòa gọi cậu đến ăn cơm.
Khi ấy Tống Tòng An mới đến Công ty nhà họ Tống làm việc không bao lâu, vì một chút sơ sẩy mà khiến công ty tổn thất không ít, Tống Thạch vì danh dự của công ty nên không tiếc tiền bù vào cứu trợ, cũng vì thế mà tài chính công ty xảy ra vấn đề.
Tống Thạch muốn tìm bạn bè giúp đỡ, nhưng số vốn cần quá nhiều, trong một khoảng thời gian ngắn thì khó mà gom đủ.
Vì lẽ đó, Tống Tòng An khó ăn khó ngủ, vừa lúc mẹ Tống sắp xếp cho anh ta gặp mặt Tưởng Mạn, ba Tưởng Mạn là ông trùm bên ngành tài chính, nên nguồn vốn cho dự án này sẽ không cần phải lo lắng, Tống Tòng An vì cứu lấy công ty nên chỉ đành nghe lời mẹ Tống, hẹn hò với Tưởng Mạn.
Sau này, giống như Tống Tĩnh Viện đã từng kể lại cho cô, ba Tưởng không xem trọng nhân phẩm của Tống Tòng An, đoạn tuyệt quan hệ với Tưởng Mạn, Tưởng Mạn mang theo một phần tài sản rất lớn mà gia đình cho, kết hôn với Tống Tòng An.
Tống Đông Nguyên nói: “Ông nội cháu trời sinh tính tình chính trực, ông không muốn ba cháu cưới Tưởng Mạn về với mục đích không đơn thuần, vì thế nên sau khi giải quyết được vấn đề của công ty thì chuyển hết cổ phẩn trong ty mình sang cho ba cháu, cụ cũng vì vậy mà cãi nhau với bà cháu rất nhiều lần, vì việc này mà mẹ Tĩnh Viện luôn nghĩ ông nội không thích chị ấy, vậy nên mấy năm này mối quan hệ giữa họ vẫn không được tốt.”
Tống Hi lặng lẽ lắng nghe, một hồi lâu sau mới nói: “Thì có ích lợi gì đâu chứ, ông ta vẫn lừa dối mẹ cháu đấy thôi.”
“Đúng thế,” Tống Đông Nguyên gật đầu, nói, “Chú nói những lời này chỉ là muốn cho cháu biết tình huống năm đó, còn về phần cháu thấy thế nào về ba cháu thì chú không tiện nhiều lời, chỉ là chú thấy, người đã đi rồi, hy vọng cháu mở lòng, đừng hận anh ấy quá.”
Tống Hi cúi đầu nhìn bức ảnh, lại nhớ đến những lời Tống Tĩnh Viện vừa nói, trước khi ông ta rời đi, chị ấy hận, nhưng ông ta đi rồi, chị ấy không còn hận nữa.
Còn cô thì sao?
Sau khi biết Tống Tòng An lừa dối Trần Cẩn Du, rất nhiều lần cô đã hy vọng ông ta chết đi, vì muốn ông ta chết để có thể gặp Trần Cẩn Du, để rồi xem Trần Cẩn Du có phải sẽ tặng cho ông ta hai cái bạt tai hay không..
Cuộc điện thoại cuối cùng giữa cô và Tống Tòng An, cô quá bức bối nên đã mắng ông ta đi chết đi.
Và rồi, ông ta chết thật.
Cô còn chưa kịp hận ông thêm ít lâu, chưa kịp nhìn thấy cảnh chật vật và thất vọng vì nợ nần bài bạc mà ra, thế mà ông đã chết rồi.
Tống Hi nghĩ rất nhiều lần, buổi chiều trước khi ông chết đã gọi điện thoại cho cô, ông muốn nói gì thế?
Nghĩ nửa ngày trời, lại cười tự giễu, Tống Tòng An sẽ không biết chiều hôm ấy mình bị tai nạn, cuộc điện thoại chiều hôm ấy chắc là cũng chỉ muốn vòi tiền.
Cô có hận Tống Tòng An không? Hận chứ.
Chỉ là hôm ấy đến bệnh viện, nhận được tin Tống Tòng An chết rồi, những nỗi hận trong lòng cô, đột nhiên tụt dốc không phanh.
Người cũng đã đi, hận ông để mà làm gì đây?
Tống Đông Nguyên thấy cô không nói gì, châm chước mở lời: “Hi Hi, đừng cố đi vào ngõ cụt nữa, cũng có lúc anh ấy quan tâm đến cháu, dẫu sao cũng đã chăm sóc cho cháu nhiều năm như thế mà.”
“Hai chuyện khác nhau.” Tống Hi buông bức ảnh xuống, “Không một ai có thể thay đổi sự thật rằng ông ấy đã lừa gạt mẹ cháu, vĩnh viễn không thể tha thứ được, còn thỉnh thoảng ông ấy đối xử tốt với cháu, cháu sẽ nhớ mãi, nhưng cũng không đến mức để cháu mang ơn ông ấy.”
Tống Đông Nguyên còn muốn nói thêm gì đó, Tống Hi lại cười khẽ, “Kể về câu chuyện năm cháu mười tuổi, lần ấy cháu chịu không nổi Tưởng Mạn mắng chửi mẹ cháu nên bỏ nhà ra đi, sau khi được về nhà, ông ấy đã đưa ra ba lời hứa hẹn với Tưởng Mạn, bảo Tưởng Mạn đừng mắng mẹ cháu trước mặt cháu….”
“Nhiều năm trôi qua, cháu luôn cảm kích vì hành động này, cảm ơn ông ấy đã cho cháu tôn nghiêm, nhưng mãi đến lúc biết được sự thật, cháu mới nhận ra, hành động này của ông ấy buồn cười đến mức nào, giống như ông ấy giết người, rồi lại đắp một chiếc khăn lên cái xác ấy, mọi người đều khen ngợi ông tôn trọng người chết, nhưng không một ai biết đấy mới chính là kẻ giết người.”
“Chú nhỏ, chú nói xem có buồn cười không?”
Sắc mặt của Tống Đông Nguyên khẽ biến đổi, có chút muốn nói, lại thôi.
Tống Hi cười cười, vừa đứng lên vừa nói: “Cháu sẽ không tha thứ cho ông ấy, nhưng cũng sẽ không ôm nỗi hận ấy trong lòng, chú yên tâm đi.”
Tống Đông Nguyên ôm thùng giấy đi theo phía sau cô, cùng nhau đi ra ngoài cửa lớn của biệt thự nhà họ Tống.
Nhiếp Dịch đang đứng ở cạnh xe bên ngoài sân chờ cô, Tống Hi nói: “Vậy cháu đi trước đây, chú nhỏ.”
Tống Đông Nguyên một tay ôm thùng, tay kia khóa cửa, nghe thấy thế thì khựng lại, quay đầu hỏi cô: “Cháu và Nhiếp Dịch thật sự đang yêu đương sao?”
Tuy rằng đã bắt gặp không ít lần cả hai ở bên nhau, nhưng Tống Đông Nguyên vẫn không tin nổi, dù sao thì Nhiếp Dịch cũng là bạn bè bằng tuổi mình, còn Tống Hi, cả hai quen nhau năm cô bé chỉ mới mười tuổi.
Vẫn còn nhớ rất rõ mười mấy năm về trước, anh ta dẫn Nhiếp Dịch về nhà mình chơi, Nhiếp Dịch chọc cho cô bé khóc nhè, rồi lại làm cho cô bé một con dế để cô bé chơi.
Tống Hi nhìn chiếc xe đang đổ ở đó, gương mặt để lộ một ý cười từ tận đáy lòng, gật đầu.
Tống Đông Nguyên cũng nhìn về phía xe của Nhiếp Dịch, dời mắt đi và nói với Tống Hi rằng: “Vừa nãy cháu nói sau khi cháu trốn nhà đi, ba cháu đã nói với mẹ Tĩnh Viện là đừng mắng mẹ cháu nữa, chuyện này, là do Nhiếp Dịch đã khuyên ba cháu sau khi đưa cháu về nhà.”
Cả người Tống Hi ngây ra như kẻ mất hồn, không sao hiểu nổi, cũng không sao tin được: “Ý chú là….”
Tống Đông Nguyên đóng cửa lại, nói: “Năm ấy cháu ngủ trên xe của Nhiếp Dịch, sau khi Nhiếp Dịch đưa cháu về nhà đã ôm cháu lên phòng ngủ, chú và ba cháu đã tiễn Nhiếp Dịch về…”
Lúc gần đi, Nhiếp Dịch đứng ở cửa ghế tài, nói với Tống Tòng An: “Anh có từng nghĩ đến, con bé nhỏ tuổi như thế, mà phải chịu sự ngược đãi tâm lý lâu dài trong cuộc sống, thì sau này sẽ như thế nào không? Hôm nay chỉ là trốn nhà đi, nhưng mai sau sẽ thế nào?”
Tống Tòng An sửng sốt.
Nhiếp Dịch nhìn ông ta với một ánh mắt sâu xa: “Lòng tự trọng của cô bé rất cao, hễ một chút lại bị người ta châm chọc, nếu là anh thì anh có chịu được không?”
Nhiếp Dịch nói xong thì rời đi, thậm chí ngay cả Tống Đông Nguyên cũng không nghĩ anh sẽ nói ra những lời như thế, đứng đực ra tại chỗ.
Vậy nên anh ta có ấn tượng vô cùng sâu sắc với chuyện này.
Tống Đông Nguyên thấy Tống Hi như dại ra, giải thích thêm: “Có thể sau khi cháu biết những chuyện này sẽ càng hận ba cháu hơn, nhưng chú thấy, cháu phải nắm chặt hạnh phúc hiện tại mà mình đang có, ý thức được người bên cạnh cháu yêu cháu nhường nào, mới là chuyện quan trọng nhất.”
Tống Hi không nói một lời, xoay người rời đi.
Nhiếp Dịch thấy Tống Hi và Tống Đông Nguyên trò chuyện trong sân, biết cả hai đang nói về nhà họ Tống nên không đến quấy rầy, chờ sau khi Tống Hi lên xe, mới dịu dàng hỏi cô: ‘Trò chuyện xong rồi chứ?”
Tống Hi quay sang nhìn Nhiếp Dịch.
“Sao vậy?” Nhiếp Dịch bị cô nhìn chăm chăm mà nheo mày, thấy cô chưa đeo dây an toàn thì duỗi cánh tay ra, cúi người đến bên cạnh cô tìm dây, tính cúi đầu đeo giúp cô, thì bất thình lình tay ai ôm lấy eo anh.
Tống Thạch, Tống Tòng An liên tiếp rời đi, Nhiếp Dịch nghĩ rằng tâm trạng của cô không tốt, thế là buông dây an toàn ra, thuận thế ôm cô an ủi, cúi đầu hôn lên vành tóc mai, khe khẽ hỏi: “Đau lòng sao?”
Người trong lòng ôm chặt anh, lắc đầu.
“Thế thì sao nào?” Nhiếp Dịch được cô chủ động nhào vào trong ngực mà bất ngờ ít nhiều, vỗ về lưng cô, dễ tính dỗ dành, lướt mắt nhìn qua cô, thấy Tống Đông Nguyên đang khóa cửa lớn lại, phất phất tay với họ rồi đi về hướng xe của mình, anh trầm giọng hỏi: “Chú em chọc em bực à?”
Tống Hi từ ngực anh ngẩng đầu lên, thỏ thẻ: “Không có.”
Không chờ Nhiếp Dịch nói gì, cô lại ngửa cổ lên hôn phớt qua môi Nhiếp Dịch, ánh mắt ngập tràn sự nghiêm túc và cảm động, cô nói: “Cảm ơn anh.”
Nhiếp Dịch không biết sao cô lại đột nhiên trào dâng cảm xúc thế này, nhưng thấy cô không sao thì cũng an tâm rồi, nhận hết tình cảm từ ánh mắt của cô, cong môi vỗ về đầu cô, trầm ổn đáp lại: “Không cần phải cảm ơn.”
Tống Hi khẽ cười, ôm anh không buông.
Tống Đông Nguyên nhanh chóng rời đi, Tống Hi chôn mình trong lòng anh, ôm anh hồi lâu rồi mới buông ra.
Tiết trời hôm nay rất tốt, chạng vạng, họ cùng nhau đi về hướng ánh chiều hoàng hôn, bên đường, những đóm hoa mộc lan nở rộ, tất cả đều ngập tràn hương vị xuân ấm.
Tống Hi dời mắt khỏi bên ngoài cửa xe, nghiêng sang nhìn sườn mặt anh tuấn và chững chạc của Nhiếp Dịch, nói: “Em quyết định sẽ không hận Tống Tòng An nữa.”
Không hận.
Nhưng không đồng nghĩa là sẽ tha thứ.
Cô chỉ học được cách buông xuống, Tống Tòng An chết rồi, cô không muốn tiêu hao quá nhiều cảm xúc lên một người đã rời khỏi nhân thế.
Buông ông ra, rồi giành vị trí ấy cho hiện tại quý trọng hơn, hưởng thụ cuộc sống, học yêu một người.
Tống Tĩnh Viện, có chăng cũng đã nghĩ như thế.
Nhiếp Dịch duỗi tay xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Được.”