Tương Nhu Dĩ "Mặc"

chương 26

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tuyết rơi lớn.

Một tiểu bạch đoàn so với trước lớn hơn một vòng bông tuyết bay đến trước cửa sổ xe, tuyết đang rơi xuống một cái chớp mắt lại bị cà phất đi, mấy đoàn tuyết sau khi bị phất rơi xuống, trong lúc đang đợi được quét dọn hạ nhiệt của lò sưởi ở bên trong xe truyền ra thành giọt nước, trong nháy mắt phớt qua, lưu lại mấy vết thủy ngân.

Thẩm Mặc tựa lưng vào ghế ngồi, nhấp một hớp trà ấm áp từ ly trà trên tay, nhìn trước mặt trên cửa sổ xe lưu lại thủy ngân, con ngươi suy tư.

Có cái gì, thay đổi vi diệu.

Không giống nhau, vi diệu.

“Chơi như thế nào?” Cổ Dĩ Mạt nhìn về phía trước, chuyên chú lái xe, đèn đường ngoài cửa sổ thoảng qua, khiến cho khuôn mặt trắng nõn tinh xảo lúc sáng lúc tối.

Thẩm Mặc quay đầu đi, mái tóc dài tán lạc trên đôi vai thon gầy, lẳng lặng chăm chú nhìn gò má Cổ Dĩ Mạt trong bóng tối không rõ lắm, không nói.

Aizz. Nghiệt duyên.

Thẩm Mặc trong lòng thở dài, màu hổ phách trong đôi mắt nhưng là bảy phân sóng mắt ấm áp dòng nước chảy, hiện lên ánh sáng nhu hòa.

“Rất tốt, chị đã ăn cơm chưa?” Thẩm Mặc nhấp một hớp trà, nhẹ giọng chậm rãi mở miệng.

“Ăn rồi.” Cổ Dĩ Mạt quay đầu, cùng hai tròng mắt của Thẩm Mặc ở trong không gian xe đối mặt, chỉ thấy cặp mắt màu hổ phách, lưu chuyển vẻ đạm nhã chững chạc.

Đi qua một ngọn đèn đường, ánh sáng một cái chớp mắt chiếu xuống trong xe, song phương gương mặt ở trong nháy mắt đó sáng ngời, đều là ôn hòa mi mắt, vẻ mặt ấm áp mềm mại.

Hai cô gái như vậy thoát tục, một đạm nhã một cao quý, nhưng ở trong không gian thu hẹp bên trong xe, ở bông tuyết bay múa trong trời đêm, chẳng qua là yên lặng nhìn nhau, liền giống như ngăn cách ngoại giới, mở ra không gian chỉ thuộc về hai người, yên lặng sóng mắt chậm rãi dòng nước chảy, khoa bút thành vẽ.

Một bức tranh thủy mặc tao nhã.

Cho dù bên trong xe ở đó ngắn ngủi ánh đèn thoảng qua sau lại khôi phục yên tĩnh, nhưng không khí không chút nào ngột ngạt. Cổ Dĩ Mạt cảm thấy có người này ở bên người thật tốt, không mong gì khác. Thẩm Mặc sẽ không vì bầu không khí quá yên lặng mà thành cô gái lúng túng.

Nửa giờ sau, xe được đậu vào gara.

Tiếng nổ của xe sau khi tắt máy hóa thành yên lặng, toàn bộ nhà để xe chỉ nghe được tiếng quần áo va chạm lúc hai người xuống xe.

Bãi chăn nuôi cùng nông trường đều là một mảnh đen như mực, đèn lớn nhà để xe là quá mức sáng nhức mắt.

Hai người không nói một lời làm bạn bước vào cửa, phía trước có ai thân thiết lưu lại đèn đường mờ nhạt.

Bước vào phòng khách tầng một, liền nghe thấy trên tầng truyền tới thanh âm lúc hai chân đụng sàn gỗ “đông đông”

“Đi, không được chạy Tiểu Huyên Nghệ, chị cho em đeo cái này vào, tuyệt đối vượt qua thích hợp!” Là giọng nói ba phần yêu mị bảy phần cười duyên của Lâm Uyên.

Thẩm Mặc tiêm mi không nhịn được run lên, nhìn về trên tầng.

Cổ Dĩ Mạt nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Thẩm Mặc mờ nhạt dưới ánh đèn, trong mắt thoáng qua một tia ôn nhu, câu câu môi, đi về phía trước, hơi mở miệng: “Đi thôi.” Là giọng nói dịu dàng.

“ Ừ.” Thẩm Mặc nhàn nhạt đáp một tiếng, cất bước đuổi theo, nhìn Cổ Dĩ Mạt, sóng mắt lưu chuyển.

Nàng nhìn chăm chú bóng lưng đẹp đẽ của người nọ ở dưới ánh đèn chiếu xuống giống như hoàng hôn buông xuống vậy, mái tóc dài tán loạn ở sau gáy, dưới bóng tối là eo thon, hai chân thon dài.

Chậm rãi bước lên, từng bước từng bước, khí chất ưu nhã cao quý trong lúc giơ tay nhấc chân hiện ra, không một tia làm bộ chút nào.

Tựa như trời sinh.

Người con gái này, thật sự là, trời sinh làm cấp trên.

Bất quá.

Cô là biến thái sao, Lâm Uyên tiểu thư.

Thẩm Mặc nhìn rốt cuộc hoàn thành cái nhiệm vụ lải nhải bân tai, đứng ở trước mặt Tiêu Huyên Nghệ phàn nàn hai tay chống nạnh, dáng người yêu mị, vẻ mặt gian trá.

Trên mặt còn có ưu tư rất rõ ràng, đó là không hài lòng.

Thẩm Mặc rất muốn nhức đầu đỡ trán, nàng cùng đối mặt với Cổ Dĩ Mạt cũng nhìn tới, nhìn ôn hòa trong mắt nàng thành thói quen, cũng chậm rãi gợi lên khóe miệng.

Bất quá, ngôi nhà trong dĩ vãng từng lạnh tanh nhiều một chút thanh âm đùa giỡn, cũng không quá xấu.

“Nga, trở lại, hai nguwoif đã ăn cơm chưa, tay nghề của ba Thẩm Mặc tiểu cô nương thật là, good job!” Lâm Uyên chú ý tới hai người đứng ở ngoài cửa, cặp mắt đào hoa nheo lại, lên tiếng, một cá ba phân yêu mị ba phân ánh mặt trời bốn phân nụ cười cao hứng, cánh tay dài nhọn nâng lên, hướng về phía Thẩm Mặc giơ lên ngón tay cái.

Thẩm Mặc nhìn Lâm Uyên tràn đầy tính khí đứa trẻ, mâu quang ôn hòa, thay xong giày đi vào: “Ăn rồi, cám ơn đã khen ngợi.”

Thẩm Mặc cởi áo khoác xuống, Cổ Dĩ Mạt cười nhìn nàng, thuận tay nhận lấy treo lên móc áo một bên, động tác phảng phất là vốn là nên tự nhiên thành thạo như vậy.

Thật là một bức tranh thê thê tốt đẹp a.

Hai người giống như đã kết hôn.

Lâm Uyên cong mi mắt, nhìn hai người, mị ý nồng nặc hoa đào trong mắt thêm mấy phần không biết làm sao mấy phần vui vẻ.

Bởi vì, như vậy, nhìn cũng rất hạnh phúc.

Lâm Uyên nhìn về phía Tần mi vẫn một mực ngồi trên ghế mỉm cười nhìn mình, cho đối phương một nụ cười thật to, đôi mắt đào hoa thường xuyên tràn đầy không đứng đắn, tràn đầy tình yêu sâu đậm.

Thật tốt a, đầu năm như vậy.

Thế giới an tĩnh, hoàn cảnh an ninh, bầu không khí an tâm.

Hết thảy, đều hiện lên ánh sáng nhu hòa ấm áp, nhàn nhạt quý giá, chậm rãi dòng nước chảy, rửa đi bụi bặm cả người, rửa đi lòng tràn đầy mệt mỏi.

Cả trái tim đều bị lọc sạch an ninh trầm tĩnh như vậy, nhưng là ấm áp, cảm giác ấm áp chưa bao giờ có.

Như vậy, thật tốt.

Lâm Uyên cùng Tần Mi đối mặt, từ trong mắt của đối phương đọc lên yên lặng ôn nhuyễn giống nhau.

-----------------------------------

Kịp thì lại có chương ^^ lâu ngày không gặp nói gì đi nào!!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio