Vào năm học mới chưa bao lâu đã đến lễ Valentine.
Valentine là ngày của hoa hồng. Trong trường, rất nhiều nữ sinh nhận được hoa, Tô Nhất cũng không phải ngoại lệ. Chung Quốc dù đang ở Bắc Kinh xa xôi nhưng cũng đặt một bó hoa hồng qua mạng để tặng cô Hứa Tố Kiệt được anh Chu tặng một bó hoa chính tay chuẩn bị, cô vui mừng tươi cười rạng rỡ. Còn Chu Hồng, trước Valentine một ngày, đã trở thành nhân vật nổi tiếng khắp trường.
Vì sao lại là trước một ngày? Bởi lễ Tình nhân vào ngày thứ Bảy nhưng sáng ngày thứ Sáu, bạn trai cô đã thuê tiệm hoa đưa đến chín trăm chín mươi chín đóa hồng, giỏ hoa lớn hình trái tim được hai nhân viên của hàng hoa khiêng vào giảng đường, khiến mọi người đều phải kinh ngạc. Đó chính là mục đích cần đạt được, nếu không, tặng bó hoa lớn như vậy mà không có ai nhìn thấy thì khác nào áo gấm đi đêm?
Hoa hồng ngày Valentine không hề rẻ, thấp nhất cũng mười tệ một bông, chín trăm chín mươi chín bông ít cũng phải mất một vạn tệ, đúng là ném tiền qua cửa sổ. Thế mà khi nhận được hoa, Chu Hồng chỉ cười nhạt, không có vẻ gì là mừng rỡ. Hết giờ, cô không thèm cầm bó hoa mà bỏ đi luôn. Khi Tô Nhất nhắc nhở, cô mới quay lại rút một bông, khẽ đưa lên ngửi. Số hoa còn lại để cho ai thích thì cứ đem về.
Chu Hồng vừa đi, trong lớp đã bàn tán xôn xao. Học cùng lớp nên ai cũng biết gia cảnh Chu Hồng nghèo khó, nhưng dạo gần đây điều kiện kinh tế của cô bỗng nhiên thay đổi rõ ràng, nói là có anh bạn trai giàu có nhưng bạn trai cô chưa bao giờ xuất đầu lộ diện, mọi người đều đoán là cô đang cặp với đại gia. Chín trăm chín mươi chín bông hồng là minh chứng cho phỏng đoán đó, vì người thường sao có thể làm được?
Hứa Tố Kiệt thì thầm với Tô Nhất: “Chu Hồng giờ đúng là ghê gớm, bó hoa hồng một vạn tệ cũng có thể không thích thì vứt đi. Trước đây nó thích nghe nhạc, chỉ có thể mượn mp của chị, nhưng em xem, chiếc mp hiện giờ của nó xịn hơn của chị cả chục lần. Còn nữa, em đã thấy di động của nó chưa, lại đổi cái mới rồi. Anh chàng bạn trai của nó giàu thật đấy, lại chịu chi tiền cho nó nữa, em đã gặp anh ta lần nào chưa?”
Tô Nhất lắc đầu, đáp: “Chưa.”
“Thế Chu Hồng đã mời em đến căn hộ nó thuê chưa?”
“Cũng chưa.”
“Chuyện gì cũng không muốn tiết lộ, em gái cầu vồng khác xưa nhiều quá. Trước kia nó có gì nói đấy, giờ thì kín như bưng. Haizz...”
Tô Nhất cũng có cảm nhận giống như vậy. Chu Hồng đã không còn là Chu Hồng của ngày trước. Cô không xa lánh hai người nhưng quả thực cũng không muốn tâm sự với họ nữa.
Trình Thực là một nhân vật nổi tiếng khác trong trường ngày hôm đó. Một nữ sinh năm nhất vì quá hâm mộ nên đem hoa hồng đến tặng cậu ta. Một giỏ hoa hồng tuyệt đẹp đặt ngay ngắn trên mui chiếc xe Golf đỏ, giữa giỏ hoa là tấm thiệp với lời tỏ tình: Trình Thực, em thích anh.
Giỏ hoa hồng ấy đã khiến bao người phải tò mò dừng bước, vây quanh chiếc xe.
Chuyện Trình Thực lái xe riêng đến trường vốn đã thu hút hàng trăm con mắt. Ở đây, sinh viên lái xe hơi đến trường là chuyện rất hiếm, những sinh viên con nhà giàu được tầng lớp sinh viên thường dân đặt cho cái tên mỉa mai là “quý tộc học đường”. Người cũng vậy mà xe cũng thế, đều là đối tượng thu hút sự chú ý.
Giờ giỏ hoa hồng trên mui xe kia chẳng khác nào thêu hoa lên gấm, sinh viên đi qua đó chẳng có ai không dừng bước liếc nhìn.
Khi Tô Nhất ôm sách vở đi qua, cũng không kìm nổi mà chen vào đám người, hóng hớt.
Có người nói với giọng đầy cảm khái: “Thời buổi này, con gái ngày càng mạnh dạn. Đi cưa trai lại còn tặng hoa nữa chứ.”
Có người thì châm biếm: “Không biết tặng hoa rốt cuộc là vì người hay vì xe đây nhỉ?”
Có người cười khẩy, nói: “Vấn đề này khó mà giải đáp, nhưng nếu cậu cũng lái xe đến trường thì chắc khả năng được con gái tặng hoa sẽ cao hơn.”
Khi đám đông đang bàn tán xôn xao thì Trình Thực đến. Thấy giỏ hoa hồng trên mui xe, cậu ta khựng lại như bị điểm huyệt, một lúc sau mới đi tới cầm giỏ hoa lên. Có người tinh mắt để ý thấy tay cậu ta hơi run rẩy.
Lên xe, khởi động máy, chiếc Golf đó chớp mắt đã đi xa. Có người kết luận: “Hình như Trình Thực đã động lòng, xem ra em gái này có cơ hội đấy.”
Tô Nhất cảm thấy biểu cảm của Trình Thực không giống như đã động lòng. Vậy thì là gì? Cô cũng không rõ nữa. Nhưng dù thế nào thì sự thực là cậu ta đã nhận giỏ hoa. Điều này khác hẳn với thói quen luôn từ chối các cô gái trước đây. Biết đâu cô em năm nhất này có điểm gì khiến cậu ta động lòng thật.
Cũng tốt, Tô Nhất cảm thấy sẽ tốt hơn nếu Trình Thực có một cô bạn gái.
Valentine luôn là cơ hội tốt để sinh viên kiếm thêm tiền trang trải học phí. Lớp của Tô Nhất có một nữ sinh tên Hoắc Linh, mua buôn rất nhiều hoa hồng đem đến trường bán. Cô chuyên mang hoa đến bán trước cửa kí túc xá nam, còn nhận giúp các chàng trai chuyển hoa đến kí túc xá nữ, trao cho cô gái họ thầm thương trộm nhớ. Loại hình phục vụ này rất được hoan nghênh nên hàng hoa của cô ta rất đắt hàng. Bận không làm xuể, cô ta tìm đến Tô Nhất nhờ trợ giúp. “Dù sao bạn trai cậu cũng không ở đây, cậu đi bán hoa cùng mình nhé? Mình thuê cậu năm mươi tệ một ngày.”
Đúng là Tô Nhất đang rảnh, ngồi một mình trong kí túc xá cũng buồn, nên cô nhận lời đi bán hoa cùng Hoắc Linh. Cô gái xinh đẹp đến bán hoa trước kí túc xá nam thu hút được rất nhiều sự chú ý, vài chàng trai hào phóng mua hoa rồi tặng luôn cho cô.
Tô Nhất đỏ mặt nói: “Cảm ơn, tôi có bạn trai rồi.”
“Có bạn trai cũng có sao đâu, tặng bông hoa chúc cậu Valentine vui vẻ có được không?”
“Đúng đấy, có sao đâu. Tô Nhất, cậu nhận đi.” Hoắc Linh chen vào nói.
Chuyện này khiến Hoắc Linh mừng ra mặt, vừa được tiền vừa không mất vốn. Tô Nhất chỉ biết cười, nói: “Hoắc Linh, cậu đúng là gian thương.”
Ban ngày, hai người lượn một vòng quanh kí túc xá nam, bán được hơn nửa chỗ hoa, còn lại để đến tối mang đến những chỗ đông người trong thành phố, chia nhau ra bán. Tô Nhất ôm những bông hoa đi trên con đường náo nhiệt của thành phố, mỉm cười với những cặp tình nhân trẻ tuổi đang đi tới. “Anh ơi, mua hoa tặng bạn gái nhé?”
Cô không thích kiểu cứ bám lấy người ta không dứt nên chỉ hỏi một lần, nếu đối phương không muốn mua thì cô sẽ lễ độ lùi ra, mặt vẫn niềm nở mặt nụ cười, nói: “Chúc các bạn Valentine hạnh phúc.”
Có lẽ vì vậy mà cô gây được thiện cảm, luôn có người chủ động đến mua hoa của cô. Lượn một vòng con đường, số hoa trong tay cô đã chỉ còn vài bông. Quay trở lại chỗ hẹn với Hoắc Linh, cô ấy còn đến vài chục bông nhưng vẫn hào hứng chỉ về phía quán bar bên kia đường và nói với Tô Nhất: “Vừa rồi đằng kia có đánh nhau, ngoạn mục lắm.”
Tô Nhất phản đối: “Thấy người ta đánh nhau mà cậu lại thích thú như vậy à? Những lúc ấy tốt nhất cậu nên tránh xa ra một chút, cẩn thận không bị vạ lây.”
“Mình đứng cách đó bảy, tám mét, khoảng cách rất an toàn. Hơn nữa, cậu biết ai là “nhân vật chính” của live show võ thuật ấy không? Chính là anh chàng công tử Ôn Châu, Trình Thực của trường mình đấy.”
Tô Nhất ngạc nhiên. “Trình Thực, sau cậu ta lại đánh nhau với người ta?”
“Chuyện này... mình không biết.”
Hoắc Linh kể lại những gì vừa chứng kiến cho Tô Nhất nghe một cách rất sinh động và không ngớt lời thán phục sự nhanh nhẹn của Trình Thực, còn nói cậu ta có phần giống Lý Liên Kiệt. Tô Nhất nghe mà thấp thỏm không yên. “Nói vậy thì lúc ở trong quán bar, cậu ta đã một mình đánh lại mấy người cơ à?”
“Chắc chắn rồi, có đến bốn, năm người đuổi theo là ít.”
Lại là một trận chiến lấy ít địch nhiều. Trình Thực chỉ có một mình, mặc dù đã học võ vài năm nhưng người ít khó đánh lại đám đông, có là hảo hán thì cũng không chống lại được nhiều người. Trong vụ bị Đặng Minh vây đánh ở trường, mặc dù cầm cự được nhưng cậu ta cũng bị dính vài đòn. Lần này, Tô Nhất không tin cậu ta có thể rút lui an toàn mà không sây sát gì.
Hoắc Linh chia một nửa số hoa còn lại của mình cho Tô Nhất, nói là biết nhiều chi bằng làm nhiều một chút.
Sau khi ôm mấy bông hoa rồi đi, Tô Nhất nghĩ một hồi rồi lấy điện thoại ra gọi cho Trình Thực. “Trình Thực đại hiệp, nghe nói cậu vừa đánh nhau với người ta trong quán bar à?”
Giọng Trình Thực lộ rõ vẻ ngạc nhiên: “Sao cậu biết?”
“Mình cùng một người bạn đi bán hoa gần đó, cậu ấy nhìn thấy rồi kể cho mình. Nghe nói một mình cậu đánh lại mấy người liền, có dính chưởng nào không?”
Trình Thực im lặng trong giây lát, cuối cùng không đáp mà hỏi lại: “Cậu còn ở con phố đó không? Mình lái xe đến tìm cậu nhé.”