- Xem ra, ta thật sự phải về Trung Nguyên Thành một chuyến vậy. Hoàng Lê Minh, ta tạm thời tin lời ngươi nói. Bất qua lời của ngươi ta cũng không tin tưởng hoàn toàn. Hiện tại ta vẫn không thể thả ngươi. Ta sẽ tạm thời phong ấn ma lực của ngươi, nếu sau này ta chứng minh được những lời ngươi nói là sự thật, ta sẽ thả ngươi ra. Nếu những lời của ngươi là đang lừa gạt ta, ta chắc chắn sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.
Thần sắc Hoàng Lê Minh lúc này ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều:
- Cứ như vậy cũng được, những gì ta đã biết đều đã nói cho ngươi rồi. Ta nhất thiết phải nhắc ngươi một điều, thời gian cũng không còn nhiều lắm. Thời hạn ba tháng mà sư mẫu ngươi ước định cũng chỉ còn lại có năm ngày thôi. Trong vòng năm ngày này ngươi nhất định phải về kịp. Chí tôn cường giả trước giờ chỉ nói một không hai, với tính tình của vị sư mẫu kia của ngươi, chỉ sợ…
Năm ngày? Thời gian năm ngày quả thật cực kỳ quá gấp gáp, từ Nặc Đinh Sâm Lâm đến Trung Nguyên Thành cũng không gần chút nào. Cơ Động nhìn sang Diêu Khiêm Thư, nói:
- Nếu đã như vậy, hiện tại ta phải trở về Trung Nguyên Thành trước, Diêu Khiêm Thư, ngươi giúp ta tạm thời phong bế ma lực của hắn, sau đó quay về Thiên Cơ Thành chờ ta đi. Sau khi ta xử lý xong chuyện ở Trung Nguyên Thành sẽ quay lại Thiên Cơ Thành kiếm ngươi.
Diêu Khiêm Thư biết Cơ Động muốn lợi dụng năng lực phi hành để quay về, nếu mang theo mình cùng đi khẳng định không cách nào về kịp.
- Ngươi cứ yên tâm mà đi, gã này cứ giao cho ta. Con mãnh sư kia ta cũng xử lý dễ dàng thôi.
Vừa nói hắn đã không có hảo ý tiêu sái bước đến trước mặt Hoàng Lê Minh.
Hoàng Lê Minh cũng rất ngoan ngoãn, không hề có chút ý phản kháng nào, đầu tiên đem Hỏa Diễm Mãnh Sư thu hồi về, sau đó cũng không hề chống cự, để mặc Diêu Khiêm Thư phong bế ma lực của mình.
Cơ Động thoáng nghỉ ngơi một chút, đợi khi ma lực khôi phục được vài phần, dang rộng cặp cánh Chu Tước, phóng người lên, bay về hướng của Trung Nguyên Thành. Ngay khi gia nhập vào không trung, hắn đã thi triển ra Dương Hỏa Phi Hành Pháp Trận, Pháp Trận đầu tiên hắn học được. Quang mang màu kim đỏ bao trùm toàn thân, làm cho cả người hắn giống như là Bính Hỏa Thần Thú chân chính vậy, nháy mắt phóng đi.
Dùng phương pháp phi hành, Cơ Động tin tưởng, không đầy ba ngày, mình nhất định có thể về đến Trung Nguyên Thành. Bằng vào Dương Hỏa Phi Hành Pháp Trận, tốc độ phi hành của hắn ít nhất tăng lên gấp ba lần. Về phần ma lực và thể lực tiêu hao lúc nãy, cũng chỉ có thể vừa đi vừa từ từ khôi phục lại.
oo
Năm ngày sau. Trung Nguyên thành.
Từ sáng sớm, toàn bộ Trung Nguyên Thành đã tràn ngập một loại khí tức trước giờ chưa từng có. Trên bầu trời mây đen vần vũ đen kịt, làm cho người ta choáng đầy cảm giác áp lực, nhiệt độ trong không khí cũng tựa hồ trở nên nóng bức hơn trước đây rất nhiều.
Mơ hồ có thể nhìn thấy, trên không trung phía sau tầng mây đen, đúng là một mảnh màu đỏ rực.
Trên không trung trong hoàng cung Trung Thổ Đế Quốc, tổng cộng năm thân ảnh đang phiêu phù ở đó, tạo thành một cảnh tượng cực kỳ rung động.
Trong số năm người này, người đứng ngoài cùng bên trái, thân ngồi trên Tử Lôi Diệu Thiên Long, toàn thân lóe ra điện quang mãnh liệt, cầm trong tay Lôi Đình Chiến Phủ, thân thể cao lớn choáng đầy khí phách cường hãn. Đúng là thủ tịch Âm Dương Học Đường của Thiên Can Học Viện, Lôi Đế Phất Thụy.
Phất Thụy trong giới ma sư đã là cường giả cường hãn, thế nhưng, lúc này đây trong không trung, hắn lại là người có uy thế kém nhất trong toàn bộ năm người ở đây. Điện quang màu lam tím trên người hắn tản mát ra cũng không thể khiến cho không trung sinh ra bất cứ thay đổi gì.
Bên cạnh Tử Lôi Diệu Thiên Long là một con cự long màu đỏ, thân hình so với nó còn muốn bự hơn vài phần. Đồng dạng cũng là dang rộng cặp cánh phiêu phù trong không trung. Trên lưng cự long có hai người đang ngồi ngay ngắn trên đó. Người ngồi phía trước toàn thân được bao phủ bởi một bộ áo giáp màu đỏ rực, trên áo giáp không ngừng phóng xuất ra năng lượng ba động nóng bỏng. Đồng dạng ngồi trên lưng Hỏa Long còn có một người mặc trường bào màu đỏ kim, khí tức trên cơ thể người này tản mát ra chỉ có hơn chứ không kém, trong tay cầm một cây Pháp trượng cán dài, đầu Pháp trượng có hình đầu rồng, trong miệng rồng còn cắn lấy một hạt châu màu vàng kim. Người mặc trường bào màu đỏ kim kia chính là sư phụ của Cơ Động và Phất Thụy, một trong mười đại Đổng Sự của Thiên Can Học Viện, đại biểu cho Bính Hỏa Hệ, Chúc Dung. Mà người ngồi ngay trước mặt Chúc Dung, mặc bộ áo giáp ma lực phát ra khí thế bức người kia không phải ai xa lạ, chính là vị đại ca kết bái của Cơ Động, đệ đệ ruột của Chúc Dung, Chúc Diễm lão nhị.
Con Hỏa Long mà hai huynh đệ họ Chúc này cùng cỡi chính là tọa kỵ của Chúc Dung, tu vi cửu giai. Chúc lão nhị cả đời vùi đầu vào việc nghiên cứu chế tạo vũ khí ma lực, tuy rằng thực lực đã lên đến bảy quan, thế nhưng cũng không có tọa kỵ của mình.
Hai huynh đệ Chúc Dung, Chúc Diễm trong ma sư giới tuyệt đối là nhân vật dậm chân chấn động cả tứ phương. Thế nhưng lúc này, bọn họ cũng không phải là nhân vật chủ chính trong trận chiến hôm nay. Thần sắc của Chúc Dung vô cùng cung kính nhìn chăm chú vào phía bên phải của mình, Chúc lão nhị cũng đặc biệt hiền lành, chỉ là trong mắt không ngừng hiện lên từng đạo quang mang lãnh lệ.
Sau khi Cơ Động bỏ trốn, Chúc lão nhị là người đầu tiên nổi cơn thịnh nộ, cũng chính hắn là người đầu tiên đại náo ban giám hiệu Thiên Can Học Viện, Chúc Dung cũng đồng dạng ủng hộ hắn, hai huynh đệ họ Chúc bấy giờ mới bị ban giám hiệu giam lại. Mãi đến khi Âm Chiêu Dung quay trở lại Thiên Can Học Viện mới được thả ra. Cơ Động là huynh đệ mà hắn đã nhìn nhận, bất luận là lúc hắn kết bái với Cơ Động là xuất phát từ nguyên nhân gì, ở trong lòng Chúc lão nhị, hắn cũng đã hoàn toàn thừa nhận vị tiểu huynh đệ này. Cơ Động bị ép phải rời khỏi Thiên Can Học Viện, hắn làm thế nào có thể không nổi giận cơ chứ? Mà trong Thiên Can Học Viện, hắn là người mà mọi người sợ đắc tội nhất. Từ một góc độ nào đó mà nói, địa vị của vị Chúc lão nhị này thậm chí còn cao hơn Chúc Dung một bậc.
Bên cạnh đầu Hỏa Long mà hai huynh đệ họ Chúc đang cưỡi, cũng đồng dạng là một đầu Hỏa Long, nhưng mà, so sánh với tọa kỵ của Chúc Dung, thân thể con Hỏa Long này còn lớn hơn rất nhiều. Từ đầu đến cuối, chiều dài đã vượt qua hơn ba mươi thước, hai cánh dang rộng, tựa như một vầng mây đỏ hoàn toàn che khuất mặt trời vậy. Toàn thân nó phát ra hỏa diễm màu vàng kim sáng rọi, đây chính là tượng trưng cho Cực Hạn Chi Hỏa. Cũng giống như ma sư nhân loại, muốn có được Cực Hạn Ma Lực cần phải tu luyện lên đến cửu quan, ma thú muốn có cực hạn ma lực cũng phải là Siêu giai ma thú cường hãn nhất.
Bất luận là về hình thể hay về khí tức, uy thế con Hỏa Long này đều cường hãn hơn tọa kỵ Hỏa Long của Chúc Dung. Hơn nữa nó còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía tọa kỵ của Chúc Dung, trong cặp mắt màu kim đỏ lộ ra vẻ thân thiết.
Đúng vậy, con Hỏa Long này đúng là một con Siêu giai ma thú, là một con ma thú Thập Giai, Hỏa Long Vương. Mà tọa kỵ của Chúc Dung, cũng chính là con của nó.
Ngồi ngay ngắn trên lưng Hỏa Long Vương là một gã trung niên nhân nhìn qua chỉ khoảng bốn mươi tuổi. Mái tóc màu đỏ sậm thả dài phía sau lưng, chừa lại hai lọn tóc thả nhẹ trước mặt. Hai mắt nhấp nháy, tướng mạo anh tuấn, phía dưới làn da ẩn hiện một lớp hồng quang lưu chuyển. Cả người nhìn qua đều tràn ngập một cảm giác là trung tâm của thiên địa. Trong toàn bộ năm người trong không trung, không thể nghi ngờ, hắn chính là nhân vật trung tâm chân chính. Đúng vậy, hắn chính là sư phụ của Chúc Dung, huynh trưởng của Âm Chiêu Dung, sư tổ của Cơ Động, cường giả có được danh hiệu Thắng Quang, năm mươi năm trước đã nổi danh, Âm Triêu Dương.
Dáng người Âm Triêu Dương cao ráo thon thả, nếu không phải hắn đang cưỡi trên lưng Hỏa Long Vương, thoạt nhìn chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, không hề phóng thích ra nửa phần khí tức cường giả. Trên tay hắn cũng không có bất cứ vũ khí gì, trên người càng không mặc trang phục ma lực, tựa hồ đối với hắn mà nói, mấy thứ này đều hoàn toàn là dư thừa.
Phía bên phải Âm Triêu Dương, tự nhiên chính là muội muội của hắn, vợ của Chúc Dung, Thái Ất Âm Chiêu Dung. Lúc này, Âm Chiêu Dung đang ngồi trên mình một con rắn lớn, toàn thân phóng thích ra hắc diễm nhàn nhạt, hai cánh dang rộng, trong cặp mắt lạnh như băng không ngừng toát ra một loại khí tức thô bạo, đúng là Đinh Hỏa Thần Thú Đằng Xà.