Tửu Thần (Âm Dương Miện)

chương 162: kim giáp nữ tử bị đóng băng (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Tiếng sấm?

Ánh mắt Cơ Động chợt co rút lại. Tiếng sấm đại biểu cho cái gì? Nếu không phải là sấm sét bình thường, như vậy, trong trí nhớ của hắn, cũng chỉ có mình Lôi Đế Phất Thụy mới có thể phát ra thanh âm như vậy. Thanh âm vang vọng như thế, hẳn cũng phải là do phóng thích ra một cái Tất Sát Kỹ mới có thể tạo ra. Thậm chí nó còn có thể là một cái đỉnh cấp Tất Sát Kỹ nữa, nếu không gặp phải một đối thủ cực kỳ cường đại, sư huynh chắc cũng không phải làm thế.

- Là sư huynh gặp phải cường địch. Chúng ta đi mau đi.

Tới lúc này rồi, Cơ Động cũng không quan tâm quá nhiều nữa, đưa tay nắm chặt bàn tay Lam Bảo Nhi, thân thể nháy mắt gia tốc. Bằng vào lực lượng bùng phát mạnh mẽ của thân thể sau khi trải qua cải tạo của Đằng Xà, cả người Cơ Động tựa như một mũi tên phóng thẳng vào phạm vi tầng tám của Thánh Tà Đảo.

Lam Bảo Nhi có thể cảm giác rõ ràng được tâm tình vội vàng hiện tại của Cơ Động, cũng không hỏi nhiều nữa, vội vàng đề tụ ma lực, tận hết khả năng giảm bớt gánh nặng cho Cơ Động. Điều khiến cho nàng có chút âm thầm tiếc nuối chính là, từ trên tay Cơ Động truyền đến cũng chỉ có cảm giác của kim chúc, không hề có chút nào cảm giác ấm áp cả. Hai cái bao tay Nhật Nguyệt Song Huy cộng thêm phần che tay của Quân Ma Âm Dương Khải đã hoàn toàn đem tay Cơ Động bao phủ vào bên trong.

Chỉ trong giây lát, hai người đã phóng đến chân ngọn núi cao chọc trời kia. Cơ Động thoáng tạm dừng lại một chút, trực tiếp lựa chọn băng qua. Ngọn núi này cao như thế, mà trận chiến bên kia lại kịch liệt như vậy, đứng trên đỉnh núi hẳn là có thể dễ dàng xác định vị trí chính xác của Phất Thụy, cũng có thể bằng vào tốc độ nhanh nhất mà chạy tới. Bằng vào Cực Hạn Song Hỏa cùng với Ngũ Hành Pháp Trận của mình, Cơ Động tự tin có thể giúp được Phất Thụy một tay.

Hai đạo thân ảnh của Cơ Động và Lam bảo Nhi trực tiếp phóng thẳng lên đỉnh núi cao, tựa như là sao băng vậy. Hai ngàn thước đối với người bình thường mà nói ít nhất cũng phải mất mấy canh giờ mới có thể đi lên được, nhưng đối với những ma sư như Cơ Động và Lam Bảo Nhi mà nói, chỉ mất hơn một phút, bọn họ đã vượt qua được sườn núi, xâm nhập vào tầng sương mù trên cao. Nhưng đúng lúc này, dị biến lại phát sinh.

Toàn bộ tòa núi đột nhiên không hề có dấu hiệu báo trước chợt run rẩy một chút. Ngay sau đó, cùng với một tiếng nổ ầm ầm, Cơ Động và Lam Bảo Nhi có thể nhìn thấy được trên đỉnh núi màu trắng cách đó không xa đột nhiên lay độnh mạnh một chút. Tiếp theo, hàng ngàn vạn tấn băng tuyết đã ầm ầm đổ xuống.

- Không ổn, tuyết lở!

Lúc trước thanh âm sấm chớp vang ra quá mức vang dội, khiến cho chấn động gốc của ngọn núi băng này, đến lúc này mới bắt đầu đổ sụp xuống. Lực lượng của tự nhiên vốn là vô cùng vô tận. Mắt thấy vô số băng tuyết đang từ trên trời giáng xuống, Lam Bảo Nhi đã hoảng sợ đến ngây người.

Cơ Động phản ứng nhanh vô cùng, mạnh mẽ kéo tay Lam Bảo Nhi, để nàng áp chặt vào ngực mình. Chu Tước Biến nháy mắt phóng thích. Cùng lúc đó, toàn thân thể của nằng đột nhiên phát ra một tầng hỏa diễm màu xích kim nồng đậm, hai cánh dang rộng, phóng thẳng lên cao. Thừa dịp đám tuyết lở kia còn chưa kịp phủ xuống, hắn đã phóng vọt thắng lên cao. Đã đến thời khắc này, hắn cũng không quan tâm đến chuyện che giấu thân hình nữa.

Từ xa nhìn lại, lúc này Cơ Động giống như một con chim to đang dang cánh bay lên, toàn thân mang theo hỏa diễm màu xích kim, rất giống như Chu Tước vậy, dang cánh bay thẳng lên trời cao. Lớp băng tuyết rơi xuống đến cách người bọn họ khoảng mười thước đã lập tức tan rã, nháy mắt hóa thành bọt khí. Không đợi đến khi băng tuyết rơi xuống đến mặt đất, bọn họ đã dừng lại giữa không trung. Âm Dương Ngư xuất hiện sau lưng Cơ Động, chẳng qua lúc này trên mặt nó đã khắc hình Dương Hỏa Phi Hành Pháp Trận.

Thân thể Cơ Động truyền ra nhiệt độ nóng bỏng cùng với vài phần khí tức bá đạo khiến cho Lam Bảo Nhi có chút không thoải mái, thế nhưng lúc này, được hắn ôm ấp như vậy, nàng chỉ có một cảm giác choáng đầy an toàn. Nghe thanh âm ầm ầm dưới chân mình, trong lòng Lam Bảo Nhi không ngừng hoảng sợ. Nếu đổi lại là mình, chỉ sợ là đã chết trong lớp băng tuyết này rồi. Cho dù là Thủy Hệ Ma Sư, cũng tuyệt đối không chống đỡ nổi băng tuyết lao xuống khủng bố như vậy.

Cơ Động tự nhiên không biết lúc này Lam Bảo Nhi đang nghĩ chuyện gì, vỗ mạnh cặp cánh, giống như một ngọn hỏa diễm lưu tinh, phóng thẳng lên đỉnh núi. Dưới sự tăng phúc của Dương Hỏa Phi Hành Pháp Trận, tốc độ phi hành của hắn tuyệt đối không thua bất kỳ loại phi hành ma thú nào cả. Chỉ trong nháy mắt, hai người đã ở trên đỉnh núi rồi.

Tới lúc này, uy lực kinh người của tuyết lỡ mới hoàn toàn phô bày ra. Có thể rõ ràng nhìn thấy, dưới chân núi hoàn toàn biến thành một mảnh thế giới băng tuyết. Vô số băng vụ bốc lên mãnh liệt, thanh âm ầm ầm kéo dài không dứt. Uy thế kinh người khiến người ta phải choáng ngợp.

Cơ Động đứng vững vàng trên một mảnh băng gắn chặt vào đỉnh núi, buông tay ra, nhìn vẻ mặt tràn đầy sự sợ hãi của Lam Bảo Nhi, hạ giọng nói:

- Không sao đâu.

Lam Bảo Nhi vội vàng gật gật đầu, bộ dáng xinh đẹp cùng với sự hoảng sợ trong cặp mắt tím biếc, nhìn qua cực kỳ đáng yêu. Khẽ vuốt nhẹ lại mái tóc bạc có chút tán loạn của mình, thoáng nhìn xuống chân núi, Lam Bảo Nhi nhẹ giọng nói:

- Ngươi lại cứu mạng ta một lần nữa.

Cơ Động lắc lắc đầu, ánh mắt phóng nhìn ra xa xa. Lúc này hắn cũng không có chú ý lắm đến Lam Bảo Nhi, sự an nguy của sư huynh mới là điều quan trọng nhất.

Đúng lúc này, một tiếng sấm khủng bố lại vang lên kịch liệt. Đứng ở đỉnh núi này, bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng, cách đó khoảng ba ngọn núi cao, một đạo lôi điện màu lam tím đang phóng thẳng lên không trung. Ngay cả mây đen trên đầu cũng sáng lên như thiểm điện, tựa hồ như Vạn Lôi Cướp Ngục Giới cũng bị rung động vậy.

- Sư huynh chắc là ở nơi đó, chúng ta mau chạy tới đó đi.

Cơ Động chỉ về phía luồng lôi quang kia xuất hiện, vừa định kéo theo Lam Bảo Nhi bay lên, đã bị Lam Bảo Nhi kéo lại.

- Cơ Động, đợi một chút. Ngươi xem kìa...

Vừa nói, Lam Bảo Nhi vừa chỉ chỉ về phía bên cạnh.

Cơ Động sửng sốt một chút, nhìn theo hướng ngón tay nàng chỉ. Chỉ thấy ngay cách chỗ bọn họ đứng khoảng bảy tám thước, trong một tảng băng kiên cố trên đỉnh núi, tựa hồ như có một người.

Một người hoàn toàn bị đông cứng trong hàn băng.

Hai người liếc nhìn nhau. Bị đông ở nơi này, hiển nhiên là người đã chết. Sau khi xảy ra tuyết lở, mới lộ ra, chỉ sợ đã bị đóng băng ở đây không biết bao lâu rồi.

Thân hình Cơ Động chợt lóe lên, đã phóng đến trước lớp băng tuyết kia. Hắn kinh ngạc phát hiện, người bị đóng băng bên trong, không ngờ lại là một nữ nhân. Trên người nàng mặc một bộ áo giáp huyễn lệ màu vàng, ngay cả khuôn mặt cũng có mặt nạ che lại. Duy chỉ có máy tóc vàng tung bay là có thể nhìn thấy rõ. Tay phải nàng nâng lên, nhìn không thấy được bàn tay, chỉ nhìn thấy một thanh trường kiếm dài hơn hai thước đang chỉ thẳng về phía trước, tựa hồ là đang công kích.

Dáng người nàng ta thon dài, thân thể cao hơn một thước tám, so với Cơ Động còn cao hơn vài phần. Tuy rằng không thể nhìn thấy dung mạo của nàng, nhưng không hề nghi ngờ nàng là một nữ chiến sĩ xinh đẹp. Nàng ta chắc hẳn là Âm Kim Hệ, cũng có thể nói là Tân Kim Hệ ma sư.

- Áo giáp tốt quá!

Lam Bảo Nhi nhịn không được khen một câu. Vàng bạc châu báu luôn là thứ hấp dẫn nữ nhân nhất, cơ hồ không có ngoại lệ.

Bộ áo giáp trên người nữ chiến sĩ bị đóng băng kia quả thật vô cùng huyễn lệ, là một bộ toàn thân khải giáp màu vàng kim. Mặc dù nó đang bị đóng băng, nhưng vẫn phát ra hào quang sáng bóng như ngọc. Trên mặt có một tầng hoa văn hình vòng cung. Những đường hoa văn có màu vàng nhạt, cùng với màu vàng kim của bộ giáp hòa hợp hoàn mỹ. Cộng thêm mái tóc vàng thả dài trên đầu nàng, làm cho người ta có một cảm giác áp bách cực kỳ cường hãn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio