Mê Loạn Ma Yên Đồn bị Diệt Tuyệt Kim Hoàn chém thành từng khúc. Độc khí trong cơ thể nó cuồn cuộn bay ra, xác thực đã chết không thể chết thêm lần nữa rồi. Lúc này, trước mặt Thiên Can thánh đồ là thi thể dài chừng bốn thước của nó. Trông nó rất giống người cá mà Cơ Động đã gặp qua ở kiếp trước, chỉ là ở dưới bụng nó có bốn chân, lưng không hề có chút vây nào. Cái mỏ dài nhọn hoàn toàn bị bóp méo, ma lực trong cơ thể đã biến mất.
Đại Diễn Thánh Hỏa Long gẩy gẩy thi thể hai cái, móc lấy miếng thập giai tinh hạch bằng cỡ nắm tay nhỏ màu đỏ tía, tản ra ma lực ba động quỷ dị.
Cơ Động nhận lấy tinh hạch từ Đại Diễn Thánh Hỏa Long, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Chúng ta không thể sử dụng nó, bên trong tinh hạch của nó có kịch độc. Xem ra ma thú Mê Loạn Ma Yên Đồn này quá “nghèo”.
Thường thì phần lớn Ma sư săn giết ma thú nhằm lấy tinh hạch để kiếm tiền, nhưng đó chỉ là cách để Ma sư cấp thấp kiếm sống. Ma sư rất ít khi đánh chủ ý tới cao cấp ma thú vì chúng đã có trí khôn, một khi không thể giết chúng thì sẽ bị chúng ghi hận, không chết không thôi. Nhưng tinh hạch của cao cấp ma thú lại rất hấp dẫn, một gã Ma sư cường đại có cao cấp tinh hạch phụ trợ thì thực lực sẽ tăng rất nhiều. Dĩ nhiên, đối với Thiên Can thánh đồ mà nói, chỉ có thập giai tinh hạch mới có tác dụng. Chỉ có điều tinh hạch của Mê Loạn Ma Yên Đồn chứa chất độc nên họ không thể hấp thu, cũng không thể khảm vào vũ khí. Thử hỏi có ai nguyện ý sử dụng thứ có thể tự phóng ra độc khí, chưa đả thương địch nhân đã tự làm bị thương mình trước chứ?
- Không! Cơ Động, chàng nói sai rồi. Mê Loạn Ma Yên Đồn tuyệt đối là ma thú có giá trị nhất mới đúng.
Trần Tư Tuyền khẽ cười nói.
- Sao…?
Cơ Động kinh ngạc nhìn về phía Tư Tuyền.
Trần Tư Tuyền nói:
- Mọi người nhìn xem, da của Mê Loạn Ma Yên Đồn ta không phải nói lại, nếu dùng nó để luyện thành nội giáp thì trừ phi gặp phải thần khí công kích của A Kim thì chúng ta mới gặp rắc rối. Da của con Mê Loạn Ma Yên Đồn này có thể đủ làm đủ mười bộ nội giáp đó!
Nghe Trần Tư Tuyền nói như thế, ánh mắt Cơ Động chợt sáng lên. Hiện tại trong Thiên Can thánh đồ không phải ai cũng có áo giáp ma lực, đây cũng là một điều khiến hắn lo lắng. Vốn hắn dự định sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ này thì sẽ chiếm tiện nghi từ thương hội Ngốc Có Tiền. Giờ đây khi nghe Tư Tuyền nói, hắn biết mình đã nhặt được chí bảo.
Bởi vì yêu cầu để luyện chế nội giáp rất cao, phải dùng loại da có tính kéo dài và dát mỏng. Loại da này rất khó tìm vì da của ma thú cấp cao đa phần toàn là chất sừng hoặc lân phiến, căn bản không thể sử dụng làm nội giáp. Mà da của ma thú cấp thấp lại là tài liệu quá kém cỏi. Được Trần Tư Tuyền nhắc nhở, Cơ Động nhất thời vui mừng quá đỗi.
- Đúng rồi! Sao ta lại quên mất nhỉ! Mao Đài, Ngũ Lương Dịch, các ngươi lại lấy da của nó đi.
Về phần tìm kiếm Chú tạo sư thì Chúc Viêm - Chúc lão nhị tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất mà hắn nghĩ tới. Tuy da của Mê Loạn Ma Yên Đồn dày cộm, nhưng có sự hỗ trợ của ngũ đại thần khí thì chuyện này không thành vấn đề. Hắn mỉm cười nói:
- Xem ra, thời gian chúng ta xuống Địa Tâm thế giới phải dời lại một chút.
Phất Thụy nói:
- Cơ Động, thật ra thì chúng ta cũng không cần phải chờ nội giáp. Trong khi chờ nội giáp được luyện chế, chúng ta cứ xuống Địa Tâm thế giới trước đi.
Cơ Động lắc đầu:
- Không! Sư huynh, đệ cảm thấy chuyện luyện chế nội giáp vẫn quan trọng hơn. Chúng ta không biết nhiều về Địa Tâm thế giới, chỉ một con Mê Loạn Ma Yên Đồn đã làm chúng ta phiền toái đến vậy rồi, không biết trong Địa Tâm thế giới còn có bao nhiêu ma thú khó chơi như thế nữa. Hơn nữa, khi xuống Địa Tâm thế giới, mặc dù chúng ta có thể bổ sung ma lực thông qua Ngũ Hành tuần hoàn pháp trận, nhưng ở đó nhiệt độ và Hỏa thuộc tính sẽ gây ra ảnh hưởng lớn đối với mọi người. Nếu có nội giáp từ da Mê Loạn Ma Yên Đồn thì chúng ta sẽ an toàn hơn một chút. Với đệ, an toàn phải đặt lên hàng đầu.
Nghe Cơ Động nói vậy, không ai phản đối quyết định của hắn. Đối với phán đoán của Cơ Động, mọi người đều rất tin tưởng.
Diêu Khiêm Thư nói:
- Không biết khi chúng ta trở lại, Địa Tâm thế giới có phái một đầu ma thú khác đến đây trấn thủ không nhỉ?
A Kim thản nhiên nói:
- Lo lắng làm gì, nếu phái tới thì cứ cho nó lên đĩa là xong.
Thấy A Kim nói lạnh lùng như vậy, lại thêm đôi mắt không có một tia tình cảm dao động nào, Diêu Khiêm Thư không khỏi rùng mình ớn lạnh. Hắn cảm giác sau khi A Kim khôi phục trí nhớ, nàng ta cũng không thay đổi vẻ lãnh đạm, lạnh lùng này.
Dĩ nhiên Diêu Khiêm Thư không biết đây chỉ là lớp vỏ ốc mà nàng dùng để che dấu cảm xúc. Bởi nàng sợ… nàng sợ trong lúc mình lơ đãng mà lộ ra tình cảm với Cơ Động.
Phất Thụy nói:
- Tiểu sư đệ, đệ biết sư thúc đang ở đâu sao?
Hắn dĩ nhiên biết Cơ Động muốn tìm ai để luyện chế nội giáp.
Cơ Động lắc đầu:
- Đệ không biết! Nhưng mà cũng chẳng sao, chúng ta không biết nhưng sư tổ chắc chắn biết. Cũng đã lâu không tới bái kiến người rồi, không biết sư tổ và sư mẫu đã kết thúc bế quan chưa. Chúng ta đi bái kiến sư tổ một chuyến, sau đó đi tìm sư thúc cũng không muộn.
Núi A Nhĩ Mạn Tư cách Sí Hỏa thành sáu trăm dặm về hướng Tây Nam. Mà huynh muội Âm Triêu Dương, Âm Chiêu Dung ẩn cư ở một sơn cốc phía nam Sí Hỏa thành, có thể nói khoảng cách rất gần. Hơn một canh giờ sau, Cơ Động đã dẫn mọi người đến một sơn cốc vô danh.
Sơn cốc này được bao phủ bởi một thảm thực vật phong phú. Vừa tiến vào bên trong, những Mộc và Thủy thánh đồ liền cảm giác được thuộc tính ma lực nơi đây rất nồng đậm.
Huynh muội Âm Triêu Dương tu luyện ở ngọn núi cao nhất trong sơn cốc, lần Cơ Động gặp bọn họ gần nhất là lúc hắn thống khổ nhất, chính là lúc Liệt Diễm vừa mới chết. Khi tới đỉnh núi, điều làm Cơ Động thất vọng là hắn không tìm được chút tin tức của sư tổ và sư mẫu hắn.
- Sư tổ và sư mẫu không có ở chỗ này rồi. Bọn họ đi đâu rồi nhỉ?
Cơ Động khẽ nhíu mày.
- Ta biết!
Trên đầu Ngũ Lương Dịch vang đến tiếng nói của Trần Tư Tuyền.
- Sao? Họ ở đâu?
Cơ Động kinh ngạc nhìn về phía nàng. Tư Tuyền cười duyên nói:
- Đáp án liên quan tới Ngũ Hành tuần hoàn pháp trận.
Nghe Trần Tư Tuyền nhắc nhở, Cơ Động mới chợt hiểu ra. Đúng rồi! Để tiến hành tập luyện Ngũ Hành tuần hoàn trận pháp, nhất định phải có tinh thần lực cường đại của các trưởng lão thuộc năm đại đế quốc. Như vậy dĩ nhiên huynh muội Âm Triêu Dương không thể tu luyện ở đây mà đang ở thành Sí Hỏa rồi.
Vỗ vỗ trán, Cơ Động xấu hổ nói:
- Ta quên mất! Vậy hẳn là họ đang ở Sí Hỏa thành rồi. Hơn nữa, nếu ta đoán không nhầm là Sí Hỏa Học Viện.
Trần Tư Tuyền mỉm cười nói:
- Không nghĩ tới chúng ta đi một vòng, cuối cùng lại trở về học viện.
Gió nhẹ đùa mái tóc và vạt áo của nàng làm ánh mắt Cơ Động dại ra. Các nam thánh đồ khác đã sớm quay đầu đi chỗ khác, sợ nhìn nhiều sẽ khiến họ không thể tự kiềm chế. Miểu Miểu bất đắc dĩ nói:
- Tư Tuyền ơi! Muội che mặt lại được không!
Trần Tư Tuyền khẽ vuốt má, rồi lấy ra một chiếc khăn che lại dung nhan tuyệt sắc của mình. Đừng nói đến người khác, ngay cả Cơ Động cũng âm thầm thở ra một hơi. Hắn còn đang định dùng tiêm thứ của Thần Hỏa Thánh Vương Khải ấy chứ!
Từ nơi này đến Sí Hỏa thành thì quá gần rồi. Vì không muốn kinh động đến dân thường, họ dừng lại cách Sí Hỏa thành chừng mười dặm, sau đó đi bộ vào thành.
Sí Hỏa thành vẫn như cũ, không có thay đổi gì lớn. Thời gian đối với bọn họ bây giờ rất trọng yếu, không thể nấn ná lâu. Cho dù đã một năm không tiến vào thành thị nhưng bọn họ cũng không có thời gian vãn cảnh, vì thế mọi người đi thẳng tới Sí Hỏa Học Viện.
- Phó viện trưởng, ngài đã trở lại? Tóc của ngài?
Ma sư thủ vệ thấy Cơ Động liền vui mừng vội vàng chạy ra, hưng phấn nói.
Cơ Động mỉm cười:
- Khôi phục bình thường mà thôi. Hai vị Chí tôn miện hạ có ở trong học viện không?
Ma sư thủ vệ kinh ngạc nói:
- Phó viện trưởng quả nhiên lợi hại, lâu như vậy không trở lại mà vẫn biết hai vị Chí tôn miện hạ đang ở học viện.
- Cám ơn!
Cơ Động mỉm cười gật đầu. Trong nháy mắt, Ma sư thủ vệ chỉ thấy mắt mình hoa lên, Cơ Động cùng với chín người đi cùng hắn đã biến mất giống như quỷ mị. Nhìn về nơi xa, bọn họ đã ở ngoài trăm thước, sau một khắc đã hoàn toàn mất tung tích.
- Ta không phải là nằm mơ giữa ban ngày chứ?
Vừa nói, hắn vừa cấu vào đùi mình một cái.
Với tu vi của các Thiên Can thánh đồ, chỉ giơ tay nhấc chân cũng đã hoàn toàn khác với người bình thường. Với họ, chỉ dùng một lượng ma lực rất nhỏ nhưng tiến mấy chục thước là bình thường, nhưng đối với Ma Sư cấp thấp thì đó đã gần giống như thần tích.
Mọi người rất nhanh đã tới thao trường của Sí Hỏa học viện. Lúc này ở đây đang rất náo nhiệt, có ít nhất ba trăm học viên trên thao trường. Cứ mười người một tổ đứng thành một vòng tròn. Ba mươi vòng tròn đang nhanh chóng chuyển động, ma lực nguyên tố nồng đậm dao động không ngừng trong không trung. Những Ma sư này không đồng đều về độ tuổi, có người sáu bảy mươi, nhưng lại có người chỉ có mười mấy, tu vi cũng không đồng đều nhau. Chỉ khác biệt là chênh lệch trong mỗi một tổ Ma sư là không lớn.
Ánh mắt Cơ Động dời từ thao trường đến đài cao cạnh đó, hắn nhanh chóng cảm thấy vui vẻ bởi những người hắn muốn tìm đều ở đây. Không chỉ có Âm Triêu Dương và Âm Chiêu Dung, mà còn có cả huynh đệ Chúc Dung, Chúc Diễm đang quan sát những Ma sư tập luyện trên thao trường. Không còn nghi ngờ gì, những Ma sư này đang được hai đại Chí tôn cường giả hướng dẫn tu luyện Ngũ Hành tuần hoàn trận pháp.
Trên đài cao đều là cường giả, nên khi nhóm người Cơ Động xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt của bọn họ. Vừa nhìn thấy nhóm người Thiên Can thánh đồ, cho dù là Âm Triêu Dương có tính cách trầm ổn cũng mỉm cười, những người khác lại càng không che dấu sự hưng phấn trong ánh mắt của mình.
Ánh sáng vừa lóe lên, Cơ Động đã xuất hiện ở trên đài cao. Nhờ được cải tạo thân thể bằng máu huyết long tộc nên Đằng Xà Thiểm mà hắn vừa thi triển còn vượt xa trước kia rất nhiều.
- Đệ tử Cơ Động! Bái kiến sư tổ, sư phụ, sư mẫu, sư thúc!
Bất luận là thân phận gì, tu vi như thế nào, khi đối mặt với sư trưởng thì hắn vẫn là đệ tử của họ. Hắn không chút do dự mà quỳ hai gối bái lạy.
Âm Chiêu Dung tiến lên một bước, kéo hắn lên và nói:
- Tiểu tử ngốc này! Quỳ cái gì chứ, chúng ta không cần đa lễ như vậy. Đứng lên đi.
Âm Chiêu Dung nhìn Cơ Động, nụ cười trên mặt càng thêm đậm:
- Tốt! Rất tốt! So với lần trước con đã tốt hơn nhiều, tóc cũng bắt đầu khôi phục màu sắc.
Phất Thụy đến chậm hơn Cơ Động một chút, cũng quỳ giống như Cơ Động mà bái kiến. Tuy nhiên Âm Chiêu Dung chỉ tập trung trên người Cơ Động, vì thế Chúc Dung phất tay bảo Phất Thụy đứng lên.
Phất Thụy cười hắc hắc, tiến tới bên cạnh Cơ Động rồi hướng Âm Chiêu Dung than thở:
- Sư mẫu, người không thể thiên vị như thế chứ!
Âm Chiêu Dung hừ mũi:
- Tiểu tử ngươi cũng khôi phục như cũ rồi à? Lúc trước nhìn bộ dạng hai huynh đệ con… Ta thực muốn đánh cho các con một trận.
Nói xong câu đó, bà liền cười to sảng khoái. Tuy nhiên, Phất Thụy và Cơ Động vẫn thấy được trong mắt sư mẫu đượm nét bi thương. Âm Chiêu Dung và Chúc Dung không có con nên bà hoàn toàn coi Phất Thụy và Cơ Động như con ruột. Âm Triêu Dương nói:
- Cơ Động, các con tới đây có việc gì không? Vốn ta cũng định tìm các con đó.
Cơ Động cung kính nóivới Âm Triêu Dương :
- Sư tổ có gì cứ phân phó ạ!
Trong mơ hồ, hắn có thể cảm giác được thần sắc Âm Triêu Dương có gì đó không đúng.
-oo-