Anh mãi mãi đứng về phía em…
Khi bạn đang vô cùng muốn được công nhận mà có người nói câu như vậy, thì rất khó để mà không động lòng.
Ngu Trĩ Nhất biết, tiềm thức mình đã nảy sinh ý muốn ý lại Thời Dịch, mà sự ỷ lại này ngày càng tăng lên trong thời gian cô trải qua những chuyện đau khổ dằn vặt.
Tối đến cô không ngủ được, ngồi ôm đầu gối trên giường nhìn ra bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, không kìm được lại nhớ đến những chuyện đã xảy ra.
“Tách.”
Lần mò bật lên chiếc đèn ngủ bên đầu giường, ánh đèn vàng ấm chiếu rọi một vùng không gian xung quanh, Ngu Trĩ Nhất dựa vào ánh đèn ấy đến bàn học, bật đèn học lên, ánh sáng trắng từ chiếc đèn soi sáng hơn nửa gian phòng.
Cô mở ngăn kéo ra, lấy quyển nhật ký được cất ở trong cùng, ngón tay quen thuộc trượt mật mã, ổ khóa xinh xắn tinh xảo bật mở.
Giở quyển nhật ký, số trang đã viết trong đó chiếm một phần ba của quyển sổ.
Cô cầm bút, viết lên từng dòng tâm sự trên trang giấy, đến đoạn cuối thì biến thành cái tên “Thời Dịch”.
Cô biết, thói quen ỷ lại là thuốc độc trí mạng hơn nhiều so với tình yêu.
Nhưng cô không muốn buông tay.
Gần đến tháng Chín, trong nhà lại có mấy chuyện mới phát sinh cần suy nghĩ.
Ninh Tố Nhã kéo Thời Dịch sang một bên, hạ giọng nói về việc đi học: “Chẳng mấy chốc nữa là đi học rồi, tình hình bây giờ của Nhất Nhất có phải là không thích hợp lắm để đi học không?”
Ninh Tố Nhã cũng là phái nữ nên cô hiểu cô gái nào cũng rất quan tâm đến dung mạo của mình.
Một bên mặt Ngu Trĩ Nhất có vết thương, chưa thể khỏi hẳn chỉ trong một thời gian ngắn, chuyện này sẽ khiến cô gái nhỏ sinh ra bóng ma tâm lý trong lòng. Có đôi khi đối mặt với bọn họ sẽ bất giác tránh né ánh nhìn, bây giờ đến cửa cũng không chịu ra, nói gì đến chuyện đến trường đi học.
“Con sẽ tìm lúc thích hợp để hỏi ý kiến Nhất Nhất, nếu như em ấy không muốn đi thì liên lạc với người nhà Nhất Nhất đến bệnh viện xin giấy nghỉ học cho em ấy.” Cậu đã nghĩ xong biện pháp từ lâu.
Thế giới bên ngoài rất phức tạp, không phải ai cũng có phần lương thiện, nếu như trước khi Ngu Trĩ Nhất có thể tự bước ra khỏi ám ảnh tâm lý của mình mà đã cứng rắn lôi cô ấy ra, thì sẽ làm mọi chuyện càng trở nên xấu đi.
Rất khó có thể chịu đựng được ánh nhìn của người khác khi trên mặt mình có vết thương!
Nếu như có người không biết chuyện nói vài câu không hay thì cô gái nhỏ lại càng tự ti hơn.
Thời Dịch và mẹ bàn bạc xong biện pháp, kế tiếp là đi hỏi ý của Ngu Trĩ Nhất.
Thật ra cũng không cần nói bóng nói gió, tháng Chín khai giảng thì mỗi học sinh đều phải đối mặt với vài vấn đề, Thời Dịch cũng thuận nước đẩy thuyển hỏi luôn: “Đến lúc đi học Nhất Nhất có muốn đến trường nộp hồ sơ không?”
Quả nhiên, Ngu Trĩ Nhất vừa nghe đến tin này lập tức phản xạ lảng mắt đi chỗ khác, nhỏ giọng đáp như muỗi kêu: “Không đi có được không ạ?”
Ngay cả việc thể hiện suy nghĩ của mình mà cũng dè dặt cẩn thận như vậy, thực sự là…
Thời Dịch thầm thở dài, nhưng lại nở nụ cười ấm áp, xoa đầu cô nói: “Tạm thời không đi cũng được, anh sẽ giúp em giải quyết.”
Tạm thời không đi, cho cô thêm một chút thời gian, nhưng rồi có một ngày cậu sẽ kéo cô ra khỏi bóng tối u ám đó.
—
Bà ngoại được về nhà vào mùng tháng Chín, vừa về đã gọi điện cho Ninh Tố Nhã, bảo là rất muốn gặp cháu gái.
Ninh Tố Nhã đã nghe chuyện của bà từ Nguyễn Tinh, cũng thông cảm cho lòng nhớ nhung cháu của bà, bèn đọc địa chỉ nhà mình.
Tuy Ngu Trĩ Nhất sợ bố mẹ, nhưng tình cảm với người bà làm bạn với mình từ nhỏ thì vô cùng sâu đậm. Nhưng cũng chính tình thân sâu đậm này đã trở thành con dao hai lưỡi, lúc cô bất lực nhất đã bị lưỡi dao rạch đến nỗi máu chảy đầm đìa.
Khi bà ngoại tận mắt nhìn thấy vết thương trên mặt cháu gái, đau xót nghẹn ngào nói: “Đúng là tạo nghiệp mà!”
Ngu Trĩ Nhất sờ lên mặt theo bản năng, vội vàng lấy khẩu trang đeo vào, lại kéo sụp mũ xuống che khuất trán.
Bà ngoại lập tức giải thích: “Bà không có ý đó đâu, cháu đừng như vậy.”
Ngu Trĩ Nhất lắc đầu, đưa khăn giấy cho bà: “Bà đừng khóc, cháu không sao nữa rồi.”
Cháu không sao nữa rồi…
Nghe được câu nói tràn đầy sự chua xót của cháu gái, bà cụ khó nén nổi tâm trạng, vừa khóc vừa cầm tay cháu: “Nhất Nhất, bà về rồi đây, về nhà với bà đi.”
Về nhà…
Câu này giống như đã từng được nghe.
À, anh đã từng nói với cô, đưa cô về nhà.
Ngu Trĩ Nhất tránh né không đáp, chỉ hỏi ngược lại: “Sức khỏe của bà đã đỡ hơn chưa ạ?”
Bà ngoại gật đầu liên tục: “Khá hơn nhiều rồi, bà không sao nữa.”
“Vậy thì tốt rồi.” Cô thở phào nhẹ nhõm khi nghe được tin này, “Sau này bà thấy chỗ nào không ổn thì phải bảo với chúng cháu luôn nhé, để còn chữa trị kịp thời.”
Ban đầu cô thật sự cho là vì bố mẹ ly hôn nên bà ngoại càng muốn sống cùng với con gái, thế nên đã rời khỏi nơi này, rời xa cô.
Bây giờ biết được sự thật nên cũng coi như được an ủi phần nào.
Cô hiểu được suy nghĩ của bà, nhưng giờ bảo cô quay về nơi đó thì trong lòng cô vẫn có sự kháng cự.
Có đôi khi trong giấc mơ, cô thấy mình vẫn đang ở nhà bận rộn làm việc, còn phải chịu đựng việc bị la mắng, đánh đập, cuối giấc mơ còn trông thấy mình đầm đìa máu me, rồi giật mình tỉnh giấc, co rúm người trong chăn không dám nhắm mắt lại.
Cô sợ vừa nhắm mắt thì lại chìm vào cơn ác mộng ấy.
—
Thời Dịch đi nộp hồ sơ về nghe bà ngoại Nhất Nhất đến thăm, lập tức chạy thẳng vào trong phòng Ngu Trĩ Nhất.
Thấy cô gái nhỏ vẫn ngồi nghiêm chỉnh trước bàn học, trong lòng khẽ thở phào.
“Nhất Nhất, cho em cái này.” Thời Dịch để một cái túi lên mặt bàn.
Ngu Trĩ Nhất tò mò mở túi ra, bên trong là một bộ đồ dùng học tập: “Cho em ạ?”
Cậu gật đầu đáp: “Ừm, tuy là tạm thời em không thể đi học, nhưng cũng không thể bỏ bê chuyện học hành, sau này ngày nào anh cũng sẽ dạy bù cho em.”
Ngu Trĩ Nhất khó tin tròn xoe mắt.
Vấn đề mà cô còn đang lo lắng thì Thời Dịch đã sắp xếp xong xuôi đâu vào đấy.
“Thật ra, hôm nay bà ngoại em có đến đây… Bà bảo hồi trước nói dối em là vì sợ em lo lắng cho bà, bây giờ bà về rồi thì sẽ không đi nữa.”
“Vậy em trả lời bà thế nào?”
“À thì…”
Thật ra lúc biết được sự thật, cô cũng nghĩ sẽ theo bà về, nhưng vì lòng còn kháng cự với nơi đó nên do dự chưa quyết được.
Còn bây giờ…
Có một người luôn luôn nhớ đến cô, còn nâng niu cô trong lòng, cô cũng muốn tạm thời giấu đi vài suy nghĩ cẩn thận trong đầu, nắm thật chặt lấy sợi dây cứu mạng này!
Nghĩ đến đây, cô gái nhỏ nở nụ cười nhợt nhạt: “Em bảo là, em muốn học cùng với anh đó!”
Thời Dịch hơi sững sờ, tâm tình phơi phới như hoa nở xuân về.
Vào khoảnh khắc đó, cậu cứ ngỡ sau khi biết được sự thật, Ngu Trĩ Nhất sẽ rời khỏi đây cùng bà ngoại…
Vẫn may, cậu đã giữ được cô lại.
Tuần đầu của tháng Chín, các bạn học sinh lớp bước vào năm học đầu cấp dần dần làm quen với môi trường mới, nghiêm chỉnh học tập.
Ngoài sân thể dục có một nhóm học sinh mặc áo ngắn tay vừa chạy xong m.
Giáo viên thể dục thông báo dụng cụ thể dục chưa chuẩn bị xong, nên học sinh có thể hoạt động tự do, chơi bóng trong sân hoặc làm cái khác đều được, nhưng không được trốn về lớp sớm.
Được lệnh có thể tự do chơi, mọi người đều cất tiếng hoan hô.
Học sinh lớp chưa có đồng phục nên mặc quần áo của mình đến trường, phong cách khác nhau nên cũng cũng dễ dàng đoán ra tính cách mỗi người.
Chạy xong m, có người chống tay xuống đầu gối thở dốc, có người thì vội lấy bình nước uống từng ngụm to, làm trơn cổ họng rồi lại phun ra.
Phần lớn nữ sinh đều đi đến chỗ bóng cây, có người bất chấp ngồi thụp xuống bậc thang, người thì mệt mỏi vẫn cố chấp đứng mặc dù hai chân như nhũn ra.
Nữ sinh mà xúm lại một chỗ thì nói chuyện phiếm chính là cách lôi kéo tình cảm dễ nhất.
Vì mới khai giảng nên vẫn chưa quen hết các bạn trong lớp, nhưng các cô đều biết Thời Dịch.
Thời Dịch là người đại diện cho học sinh khối lên đọc diễn văn trong buổi khai giảng, ngày đó gần như cả trường đều biết đến cậu.
Nghe nói, cậu là người có thành tích cao nhất từ trước đến nay của Nhất Trung, giá trị nhan sắc cũng đỉnh của chóp, đứng trong đám đông như hạc giữa bầy gà, không muốn để ý đến cũng khó.
Trong mắt bọn họ, Thời Dịch như là một sự tồn tại hoàn hảo đến khó tin.
Ban đầu bọn họ cứ tưởng người ưu tú như này sẽ rất lạnh lùng khó gần, thế nhưng vừa khai giảng xong cậu đã xung phong làm lớp trưởng, đồng thời còn nhanh chóng hòa đồng với mọi người trong lớp, tính cách thoải mái, không làm mất giá của học sinh giỏi, nhưng nói chuyện được hết với mọi người, quả thực không thể xoi mói được gì.
Ngay sau đó, cậu được biết nhiều hơn với cái danh “hotboy của lớp”, rồi đến khi lan ra toàn trường nó lại đổi thành “hotboy trường”.
Bên đường biên sân bóng rổ xuất hiện cậu thiếu niên khí chất xuất chúng.
Nam sinh ở độ tuổi này đương lúc sức sống căng tràn, tỏa rạng rỡ như ánh dương, mà thiếu niên kia eo thon, thân hình cao gầy, chiều cao m với đôi chân dài vô cùng thu hút sự chú ý!
Cậu dùng tay đón bóng, thỉnh thoảng di chuyển ngón tay giữa xoay bóng, động tác thuần thục, quả bóng rổ ổn định trên ngón tay chưa từng rơi xuống.
Việc chạy m mệt mỏi với mọi người nhưng dường như chẳng có ảnh hưởng gì đến cậu, có chăng là hít thở mạnh hơn thôi, chạy xong vẫn đứng thẳng tắp ở nơi đó, quả thật là thu hút ánh nhìn.
“Các cậu nhìn bên kia đi, Thời Dịch đẹp trai quá má ôi!”
“Úi, mấy cậu có mang điện thoại không? Nhanh chụp mấy tấm đi.”
“Tớ để điện thoại trên lớp mất rồi.”
“Tớ mang, tớ mang nè!”
Lúc các cô đang giơ điện thoại lên để chụp thì Kiều Lạc Chỉ đi đến hóng chuyện.
Có người hỏi: “Kiều Lạc Chỉ, cậu với Thời Dịch học cùng nhau từ bé đến giờ hả? Thế cậu đã miễn dịch được với chiếc nhan sắc đỉnh cao này chưa?”
Kiều Lạc Chỉ cười ha hả: “Tớ làm sao mà có sức chống cự với khuôn mặt ngày càng đẹp trai như này chứ!”
Kiều Lạc Chỉ không ngờ mình lại may mắn đến thế, lúc làm bài thi không bị mất tập trung mà còn phát huy vượt xa lúc bình thường, thi đỗ vào trường Nhất Trung trong thành phố, vì trường chia lớp ngẫu nhiên nên lại được may mắn cùng lớp với học sinh giỏi siêu cấp Thời Dịch.
Từ tiểu học cho đến lớp , thế này thì có thể viết ra được cả một câu truyện truyền kì rồi đó!
Kiều Lạc Chỉ thấy uổng phí mấy giọt nước mắt của mình lúc thi xong, đáng nhẽ lúc ấy phải đốt pháo ăn mừng mới đúng!
Có người nghe nói rằng cô và Thời Dịch quen biết nhau từ nhỏ nên rất hâm mộ, lúc bình thường đều đến tìm cô nói chuyện, nhưng chủ đề đều xoay quanh Thời Dịch.
Lúc ấy Kiều Lạc Chỉ rất muốn trợn trừng mắt.
Bảo muốn làm quen kết bạn cái gì, câu nào câu nấy toàn hỏi về Thời Dịch, tâm tư rõ rành rành.
Cô vô cùng muốn tuyên bố với bọn họ rằng: Đừng có mơ mộng gì nữa, trong nhà Thời Dịch đang nuôi thanh mai bé nhỏ kia kìa!
Thế nhưng cô cũng nghe nói đến chuyện của Ngu Trĩ Nhất, nên bình thường có nhiều chuyện thế nào thì chỉ đành dối gạt cho qua.
“Nếu cậu quen thân với Thời Dịch thế thì hay là cậu gọi cậu ấy đi, đến lúc cậu ấy xoay người lại thì bọn tớ trốn ở phía sau chụp trộm một tấm.”
Thời điểm này tất cả mọi người đều mang tâm lý thưởng thức trai đẹp, cũng không thấy rằng chụp trộm sẽ xâm phạm đến quyền cá nhân.
Kiều Lạc Chỉ cũng muốn chơi lớn, thấy mọi người nói vậy cũng đồng ý cho hội chị em ít lợi lộc.
“Thế tớ gọi một tiếng, nếu cậu ta quay lại thì các cậu chụp, còn không thì tớ cũng chịu thôi đấy.”
“Ok luôn, cậu gọi nhanh đi.”
Kiều Lạc Chỉ lấy hơi, gọi to: “Thời Dịch.”
Thiếu niên đang đứng quay lưng với bọn họ khẽ nhúc nhích, xoay người lại.
Trong phút chốc, tim của các nữ sinh định chụp trộm đập rộn lên, thậm chí còn đỏ mặt.
Nhan sắc của cậu chẳng thể xoi mói, mà khiến cho người ta xao xuyến nhất chính là đôi mắt đào hoa kia.
Đôi mắt ấy khẽ chớp một cái thôi mà dường như mang theo dòng diện kích thẳng vào tim, các nữ sinh đứng dưới bóng cây trộm nhìn cậu đều ngượng ngùng, gò má hây hây như hoa đào.
Kiều Lạc Chỉ tấm tắc cảm thán: “Không hổ là người chưa từng biết xấu là gì.”
—
Đến giữa tháng Chín.
Trường học bắt đầu rục rịch tổ chức đại hội thể thao mùa thu, đoán chừng là mọi người sẽ đăng ký tham gia.
Lớp phó thể dục đi đến bên Kiều Lạc Chỉ, gõ lên bàn học: “Xảo Lạc Tư, cậu đăng ký tham gia đại hội thể thao không?”
“Có!” Cô hùng hồn hưng phấn đáp: “Tớ muốn đăng ký chạy ngắn m.”
Lớp phó thể dục: “…”
Nhìn dáng vẻ của cậu còn tưởng là muốn xung phong chạy cự ly m chứ.
Lớp phó thể dục cầm bút ghi tên cô nàng vào, chưa từ bỏ ý định hỏi thêm: “Đăng ký thêm một mục nữa đi?”
Kiều Lạc Chỉ nhếch mép: “Không, mấy mục kia tớ chịu thôi!”
Ném đĩa thì không ném xa được, nhảy xa thì chỉ nhảy qua vạch kẻ, chạy cự li dài cũng chẳng đủ hơi, chạy cự ly ngắn đã là sự lựa chọn tốt nhất rồi.
Lớp phó thể dục thất vọng não nề.
Kiều Lạc Chỉ kéo tay cô nàng: “Thế này đi, cậu đi hỏi Thời Dịch xem, cậu ấy cái gì cũng giỏi, lúc trước toàn giành giải thưởng về cho lớp đấy.”
Lớp phó thể dục là cô gái tên Khương Mịch Nhĩ, cũng là bạn cùng phòng với Lạc Chỉ.
Trông thấy bạn cùng phòng đáng thương như vậy nên cô mở lòng từ bi chỉ ra con đường sáng cho cô bạn.
Ai ngờ Khương Mịch Nhĩ trề môi lắc đầu: “Tớ hỏi rồi, Thời Dịch không tham gia mục nào cả.”
“Thật á…” Thời Dịch trong ấn tượng của cô nàng luôn phát triển toàn diện đức trí thể mỹ, trước đây trường học có đại hội thể thao hay thể dục gì gì đó cậu đều tham gia rất tích cực.
Khương Mịch Nhĩ bất đắc dĩ thở dài: “Thật ấy, cậu ấy bảo không rảnh, tớ thấy cậu ấy đang chép cái gì ấy.”
“À.” Chợt nhớ ra, chắc là chép bài cho Ngu Trĩ Nhất rồi.
Nghĩ đến Ngu Trĩ Nhất, cô nàng tự dưng thấy nhớ người bạn này.
Lúc tan học, Kiều Lạc Chỉ chạy đến chỗ ngồi của Thời Dịch, nhỏ giọng hỏi: “Cuối tuần tớ đến chơi với Nhất Nhất được không?”
Thời Dịch ngẩng đầu nhìn cô, hơi ngập ngừng: “Tớ có thể hỏi giúp cậu xem sao.”
Đôi mắt Kiều Lạc Chỉ rực sáng.
Ngày hôm sau Thời Dịch nói tin tốt.
Cuối tuần đó, Kiều Lạc Chỉ được đến gặp cô bạn của mình như mong muốn, lúc này cô mới biết hóa ra Ngu Trĩ Nhất bị thương một bên mặt.
Kiều Lạc Chỉ an ủi cô bạn rất nhiều.
Ngu Trĩ Nhất cũng gật đầu theo, bỗng nhiên hỏi: “Kiều Kiều, cậu kể vài chuyện ở trường cho tớ nghe được không?”
“Ở trường hả…” Nếu nói đến chuyện ở trường thì cô kể về Thời Dịch là được nhiều nhất.
“Cậu không biết Thời Dịch ở trường được chào đón như thế nào đâu, cả trường đều biết cậu ấy, còn có mấy đứa con gái toàn chạy đến nhìn trộm cậu ấy.”
“Sao lại nhìn trộm?”
“Vì Thời Dịch ở trường được xưng tụng như thần ấy, nên mọi người đều rất tò mò về cậu ấy.”
Ngu Trĩ Nhất rất có hứng thú với chuyện của Thời Dich, thấy người khác ca ngợi cậu ưu tú cũng bất giác bật cười, gần như đây là lúc cô cười nhiều nhất trong mấy tháng nay.
Thời Dịch bê đĩa hoa quả vào, mặt đen sì.
Mình ở bên cô gái nhỏ như thế mà chưa thấy cô cười được mấy lần, Kiều Chỉ Lạc vừa đến đã có thể khiến cô cười vui vẻ như vậy.
Lúc hai người nói chuyện còn đuổi cậu đi ra ngoài, tức nổ đom đóm mắt!
“Này, lúc nào cậu mới về trường?”
“Chơi thêm lát nữa đã, tớ vẫn chưa nói xong chuyện với Nhất Nhất mà.”
Thời Dịch: “…”
Lúc cô gái nhỏ mang theo ánh mắt chờ mong nhìn sang, cậu đành phải nghiến răng, tự giác đóng cửa lại cho hai cô nàng.
Thời Dịch vừa đi Ngu Trĩ Nhất lại hỏi dồn: “Sau đó thì sao? Anh ấy ở trường…”
Cuối cùng Kiều Lạc Chỉ cũng kể ra chuyện đại hội thể thao: “Thời Dịch tốt với cậu thật ấy, vì chép bài cho cậu mà cậu ta không tham gia mục nào cả.”
Nói với Ngu Trĩ Nhất việc này chủ yếu là để cô cảm nhận được mình đang được yêu thương, cũng không hề có ý định nhờ cô thuyết phục Thời Dịch tham gia đại hội thể thao.
Thế nhưng cô gái nhỏ lại âm thầm ghi nhớ những lời này.
Lúc Kiều Lạc Chỉ đi về, Thời Dịch sảng khoái mở rộng cửa cho cô nàng, nụ cười trên khuôn mặt rạng rỡ hơn nhiều so với trước kia: “Về nhé, không tiễn.”
Kiều Lạc Chỉ: “…”
Ngu Trĩ Nhất vẫy tay: “Kiều Kiều, lần sau gặp nha.”
Kiều Lạc Chỉ: Đúng thế, đây mới là bình thường!
Kiều Lạc Chỉ về rồi, trong nhà chỉ còn lại hai người, Ngu Trĩ Nhất hỏi thẳng: “Anh ơi, trường tổ chức đại hội thể thao mùa thu rồi phải không ạ?”
“Ừ.”
“Vậy anh tham gia mục nào thế?”
“…” Kiều Lạc Chỉ lắm mồm!
Cô gái nhỏ không nhận được câu trả lời cũng không sao, chỉ chắp hai tay lại, đôi mắt thể hiện sự sùng bái cùng chờ mong: “Anh giỏi như thế, dù là có tham gia mục nào thì vẫn sẽ giành được giải thôi nhỉ.”
“?” Thời Dịch đơ ra, rồi nhếch khóe miệng: “Nhất Nhất của chúng ta giỏi ghê ha, cũng biết khích tướng anh rồi cơ đấy.”
Khen mình nức nở? Bảo mình tham gia đại hội thể thao?
Ánh mắt này, ngữ điệu này thì làm sao mà cậu từ chối được?
Thế nhưng cậu cũng chưa đồng ý ngay, cố ý chòng ghẹo cô gái nhỏ để trả thù chuyện bị phớt lờ ngày hôm nay.
Thời Dịch vỗ nhẹ đầu của cô: “Được rồi, về phòng học đi!”
Sách vở của Ngu Trĩ Nhất đã được phát sau khi khai giảng, Thời Dịch mang ít một về nhà, ngày nào cũng giảng lại bài cho cô, bài tập mà giáo viên giao về cũng để cô làm một ít.
Trong khoảng thời gian này, Thời Dịch nghiễm nhiên trở thành học sinh nghe giảng chăm chú nhất lớp, giáo viên nào cũng khen ngợi cậu không ngớt.
Họ đều bảo rằng: “Cái cậu học sinh Thời Dịch của lớp A được đấy, thành tích tốt, lúc ngồi học thì chăm chú nghe bài, chưa từng lười biếng.”
Cậu chỉ cần nghe qua là biết, nhưng cậu phải học theo cách của giáo viên để về giảng cho Ngu Trĩ Nhất, không thì cái đầu ngốc nghếch của cô nàng chẳng thể hiểu được.
—
Ngu Trĩ Nhất phát hiện Thời Dịch đã không chơi game được một thời gian.
Là vì cô.
Ban ngày thì đi học, tối về còn phải giảng bài cho cô, có đôi khi mệt rã rời nhưng vẫn cố gắng kiên trì.
Trước giờ Thời Dịch chưa từng chép bài, bây giờ tiết nào cũng chép đầy đủ. Giống như Kiều Lạc Chỉ nói vậy, là vì cô, ngay cả đại hội thể thao Thời Dịch cũng không tham gia.
Tất cả là vì cô.
Thời Dịch cứu cô, còn cô lại chỉ mang đến cho cậu những phiền phức vô tận.
Thời Dịch đối xử quá tốt với Ngu Trĩ Nhất, tốt đến mức cô không biết nên báo đáp như nào.
Hôm nay là ngày thường, người lớn đi làm còn Thời Dịch đi học, Ngu Trĩ Nhất vẫn ở nhà một mình.
Cô đặt đồng hồ theo thời gian biểu, mỗi lần chuông kêu là thể hiện cho những thời gian khác nhau, học tập, nghỉ ngơi, học tập, cứ luân phiên tuần tự như vậy.
Việc tự hạn chế này là sự kiên trì duy nhất trước mắt của cô.
Vậy nhưng hôm nay lại có sự thay đổi, sau khi mọi người ra khỏi nhà, Ngu Trĩ Nhất lấy khẩu trang trong ngăn kéo ra đeo vào, cầm lấy chìa khóa bước tới bên cánh cửa, chần chừ khoảng phút, lấy hết dũng khí mở cánh cửa ra.
Gần đến tháng Mười rồi mà không khí vẫn còn khô nóng, dù cô đã chọn lúc sáng sớm để ra ngoài nhưng giờ cô đeo khẩu trang, trên trán thì được che khuất bởi lớp tóc mái vừa dày vừa nặng, nhìn thế nào cũng thấy rất dị hợm.
Ngu Trĩ Nhất hơi khó khăn khi phải chịu đựng ánh nhìn của người khác, mặc dù đã che hết những chỗ bị thương, nhưng khi có người liếc mắt nhìn cô luôn vô thức né tránh.
Muốn đi về nhà, trờ về nhốt mình trong căn phòng, đó là chỗ an toàn nhất, không ai có thể thấy được dáng vẻ xấu xí không chịu nổi này của cô.
Thế nhưng…
Nếu như cô cứ tự nhốt mình vào trong không gian hạn hẹp như vậy, Thời Dịch cũng bị nhốt theo cô.
Cô đã từng nghĩ rằng mình có thể đeo khẩu trang đi học, như vậy thì Thời Dịch cũng sẽ có thời gian để làm chuyện cậu muốn làm.
Chỉ là tình hình trước mắt không được ổn lắm, dáng vẻ che chắn này của cô càng khiến người khác chú ý hơn.
Cô thử kéo khẩu trang xuống, ngón tay run rẩy không ngừng.
Người qua đường không ai chú ý đến cô, tốt rồi.
Cũng có người nhìn cô, nhưng cũng chỉ nhìn vài giây rồi thôi.
Ngu Trĩ Nhất thở phào nhẹ nhõm, dường như cũng không tệ như trong suy nghĩ, có lẽ là người ta chỉ bắt gặp nên hơi ngạc nhiên, vẫn có thể chấp nhận được.
Cô tự an ủi mình như vậy.
Ở thành phố này, người đi xung quanh đều là những người xa lạ, dù họ có thấy dáng vẻ của cô thì cũng không quá chú ý, việc này rất tốt.
Cô đã đi được một đoạn, tâm trạng thấp thỏm cũng được thả lỏng, đáy lòng có thêm dũng khí mỏng manh, cổ vũ cô đối mặt với ngôi trường lạ lẫm.
Đi được một đoạn xa như vậy, rốt cuộc cô gái nhỏ cũng lộ vẻ tươi cười.
Có lẽ cô có thể đi học được rồi, dù là có những ánh nhìn khác thường thì những người đó cũng sẽ chỉ nhìn một lát rồi quay đi chứ?
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xăm, ánh mặt trời rạng rỡ là nơi mà cô hướng tới.
Đi qua một cây cầu, chắc là cô đã đi được km.
Ngu Trĩ Nhất vòng theo đường cũ đi về, lúc chuẩn bị qua đường thì đèn xanh chuyển sang đỏ, cô phải đứng dưới ánh nắng chờ một phút đồng hồ.
Nhiệt độ lại tăng thêm vài độ, đi bộ lại càng khiến thân thể nóng hơn, cái trán bị lớp tóc mái dày che phủ bắt đầu rỉ mồ hôi.
Cô lấy khăn giấy ra, đưa lưng về phía người qua đường bên cạnh rồi mới vén tóc lên, dùng khăn giấy lau hết mồ hôi.
Chẳng ngờ có một đứa bé chạy đến gần cô, vừa hay đứng đối diện với cô.
Đứa bé nhìn cô chằm chằm rồi òa khóc: “Mẹ ơi, có yêu quái!”
Vì tiếng khóc thét của đứa bé mà rất nhiều người qua đường ngó lại hóng chuyện.
Người phụ nữ vội dắt con mình lùi lại phía sau, tránh cô như tránh tà.
Giây phút ấy cô đứng dưới ánh mặt trời nóng rẫy mà lòng lạnh run.
Cô… trông sợ đến thế sao?
Ngu Trĩ Nhất không dám hỏi, vội thả tóc mái xuống, đeo khẩu trang bước thật nhanh tránh tầm mắt của mọi người.
Thậm chí cô còn không đợi đèn xanh, cứ thế băng qua đường, còn không cả dám mặc ý thể hiện ra sự tủi thân của mình.
Người qua lại vội vã, không ai để ý đến một cô gái nhỏ mờ nhạt ngồi xổm bên góc đường đang khóc thút thít.
Ai giúp tôi với…
Anh ơi…
Cứu em…