Tháng Chín lá vàng rơi, lại một mùa khai giảng đến.
Cậu trai mặc áo ngắn tay màu xanh trắng đang đứng trước hàng tạp hóa trong trường, đưa mấy tờ tiền lẻ ra muốn mua hai chai nước khoáng.
Dáng dấp cao ráo như vậy mà cậu mới chỉ tuổi, đôi mắt đào hoa dần toát lên nét hấp dẫn khó cưỡng lại, nhìn giờ cũng đủ tưởng tượng được đến lúc trưởng thành quyến rũ đến mức nào.
Có cô gái lúc thấy cậu thì xấu hổ ngượng ngùng, nhưng vì đang có phụ huynh đứng cạnh nên không dám tiến lên làm quen.
“Bạn nam kia học lớp mấy thế?”
“Không biết nữa, chắc là học sinh mới.”
Nếu không thì với nhan sắc đỉnh của chóp như này, làm sao học sinh lớp chín như họ lại không biết.
“Không có người lớn đi cùng, còn đi đến tạp hóa mua nước nữa, hình như không phải học sinh mới đâu.”
“Đi xem thử không?”
Vì quá tò mò, hai người mạnh dạn lặng lẽ theo sau, trong sân trường đông người nên cũng không dễ bị phát hiện.
Thời Dịch mỗi tay cầm một chai nước, quen nẻo đi đến một chỗ râm mát dưới tòa nhà lớp học.
Cậu từng đến trường hai lần nên đã thuộc làu làu mọi ngóc ngách ở đây.
“Cho em này.” Cậu mở nắp chai nước rồi đưa sang cho cô bé đứng trên bậc thang.
Cô bé cầm lấy nhấp một ngụm: “Anh ơi, giờ mình đợi chia lớp ạ?”
“Ừ.”
Ngu Trĩ Nhất và Thời Dịch cùng đến nộp hồ sơ. Trước khi đi, cô bé có hơi lo lắng, không biết có thể ở cùng lớp với Thời Dịch không.
Đến khi danh sách các lớp được công bố, cô phấn khích reo lên: “May quá! Bọn mình vẫn cùng lớp này, có duyên quá đi mất!”
Điều này thể hiện cho việc ba năm tiếp theo hai người vẫn học chung một lớp.
Thời Dịch nhìn danh sách, ngượng ngùng sờ mũi.
Cậu đã từ chối trường cấp hai Thực Nghiệm tốt nhất trong thành phố, hai ngôi trường ở thị trấn đương nhiên tranh nhau gọi điện thoại đến nhà cậu, lúc đó cậu đã tranh thủ ra yêu cầu, việc học cùng lớp là điều chắc chắn.
Bước vào lớp thì thấy đã có một phần ba người ngồi rải rác trong phòng.
Thời Dịch nhìn lướt qua rồi nói với Trĩ Nhất: “Em chọn một chỗ đi.”
Đây là bảo cô bé chọn chỗ ngồi học của mình.
Ngu Trĩ Nhất nhìn xung quanh rồi lại nhìn sang Thời Dịch dong dỏng cao, bắt đầu đi dần xuống cuối lớp.
Cô bé hồi ở tiểu học luôn ngồi ở hàng thứ ba từ trên xuống giờ lại ngồi hàng thứ hai từ dưới lên, Thời Dịch mỉm cười: “Em ngồi đây để ngắm đầu người khác à?”
Ngu Trĩ Nhất: “…”
Cô bé chỉ muốn ngồi gần anh hơn thôi mà!
Thời Dịch xách balo nhỏ trống không của cô bé lên, kéo đến hàng thứ tư từ trên xuống, ngang ngược chiếm hai chỗ ngồi.
Ngu Trĩ Nhất ngập ngừng hỏi: “Anh, anh ngồi đây có được không đó?”
Cô bé luôn lo lắng Thời Dịch cao quá sẽ bị xếp xuống cuối lớp ngồi.
“Lúc đó tính sau.” Thời Dịch chẳng hề để tâm.
Ngu Trĩ Nhất len lén nhìn xung quanh lớp. Người trong lớp không hẳn là xa lạ, thậm chí có rất nhiều người đều học cùng tiểu học với cô bé, chỉ là hồi đó không thân quen gì mà thôi.
Thế nhưng Thời Dịch đi đến đâu cũng là tâm điểm của sự chú ý, vừa mới ngồi xuống đã có người đến làm quen: “Thời Dịch đến đây thật à! Không ngờ chúng ta lại là bạn cùng lớp.”
Hồi tiểu học, Thời Dịch là học trò cưng luôn được các thầy cô ưu ái, chưa từng học lệch môn nào và giành được rất nhiều giải thưởng cho nhà trường. Có người bảo cậu đã học xong hết kiến thức của cấp hai khi còn ở tiểu học, ngay cả bài tập của cấp ba cũng biết làm. Từng có người đề nghị cậu học nhảy lớp, nhưng không biết vì lý do gì mà cậu bằng lòng chậm rãi học từ từ.
Ngu Trĩ Nhất buồn chán gục xuống mặt bàn, đôi mắt tròn lay láy nhìn về phía cửa chờ mong người đi tới sẽ là người quen.
Cô bé cứ nhìn hết người này đến người khác, cuối cùng thì… cô đứng phắt lên!
“Kiều Kiều!” Cô mừng rỡ vẫy tay với Kiều Lạc Chỉ. Hai người lại được học cùng lớp rồi.
Những cô cậu học sinh chập chững bước vào cánh cổng cấp hai tràn ngập mong chờ với môi trường mới mẻ, bởi vì họ có thể gặp thêm nhiều người có tính cách khác biệt ở đây. Hôm nay không phải là ngày khai giảng chính thức, mọi người ở trong phòng chỉ đợi phát sách giáo khoa mới.
Thời tiết mùa này khiến người ta thấy thật buồn ngủ, Ngu Trĩ Nhất ngồi chờ mà hai mắt cứ díu lại rồi chẳng bao lâu gục hẳn xuống bàn ngủ.
Kiều Lạc Chỉ làm quen với bạn đằng sau xong, xoay người muốn gọi Ngu Trĩ Nhấ lại bị Thời Dịch liếc một cái sắc lẻm ngăn cản.
Cô nàng hậm hực thu tay lại, không dám làm phiền.
Tiết trời tháng Chín vẫn còn nóng nực, chỉ một lát sau trán và chóp mũi Ngu Trĩ Nhất đã lấm tấm mồ hôi.
Cái quạt trần bên trên có cũng như không, Thời Dịch chồng hai tờ giấy báo nhập học lên nhau, phe phẩy trong tay.
Cậu cứ quạt mãi không biết mỏi tay là gì.
Ai chưa quen cảnh đó thì ngạc nhiên trợn tròn mắt: “Nãy tớ nghe bạn nữ kia gọi bạn nam là anh, hai người đó là anh em thật à? Quan hệ tốt phết nhỉ!”
Bọn họ cho rằng đây là một anh trai yêu chiều em gái.
Thế nhưng, tấm chiếu đã trải sáu năm Kiều Lạc Chỉ lắc lắc ngón trỏ, thần bí trả lời: “Này chưa là gì đâu, sau này các cậu sẽ biết.”
Kiều Lạc Chỉ nói úp mở, tất cả mọi người đều ngưỡng mộ Ngu Trĩ Nhất có một anh trai tốt, vừa chăm sóc cẩn thận cho em gái lại còn dịu dàng.
Sau đó họ dần dần phát hiện, quạt cho Ngu Trĩ Nhất chẳng là cái vẹo gì.
—
Sau khai giảng chính thức, giáo viên sắp xếp lại chỗ ngồi theo chiều cao của học sinh. Vì chiều cao của Ngu Trĩ Nhất và Thời Dịch chênh lệch nhau nên tất nhiên không thể ngồi cùng hàng, cũng may cô bé vẫn có thể ngồi cùng Kiều Lạc Chỉ.
“Chào các em, tôi là Dương Hiểu, giáo viên chủ nhiệm lớp các em, rất vui…” Giáo viên chủ nhiệm viết tên mình trên bảng đen, mới khai giảng đã cho mọi người một bát súp gà tâm hồn().
()Con người không chỉ có cảm giác đói khát ở dạ dày, ruột mà còn phải nuôi cả tâm hồn, nên mới có món “súp gà tâm hồn”. Súp gà cho tâm hồn có thể nuôi dưỡng tâm hồn và là một thứ có ích với tâm hồn – Baidu. Nó chính là muốn nói đến “Chicken soup for the soul”.
Cô chủ nhiệm ước lượng tập giấy nhập học trên tay mình, hỏi cả lớp: “Cô muốn chọn bán cán sự tạm thời của lớp, có bạn nào xung phong không?”
Có người thì ngại ngùng với môi trường mới, có người thì hoàn toàn trái ngược lại, tầm hai ba người nóng lòng muốn thử nhưng lại thấy Thời Dịch giơ tay lên không chút do dự.
“Cậu ấy tự tin ghê ha.”
“Chứ còn gì, người ta được trường cấp hai Thực Nghiệm tuyển thẳng đấy.”
“Thế sao lại đến lớp mình học nhỉ?”
“Tớ không biết.”
Khi còn ở tiểu học, Thời Dịch đã có ba năm làm lớp trưởng, thành tích học tập xuất sắc, giờ muốn tranh chức lớp trưởng thì dám chắc nó lại rơi vào tay cậu.
Cơ mà, trong lớp cũng có một bạn nữ khác cố chấp giơ tay: “Em cũng muốn tranh chức lớp trưởng ạ.”
“Đây là học sinh giỏi ở trường mình đó, tên Trình Thanh Vũ.”
Có hai học sinh muốn tranh chức lớp trưởng nên để công bằng, cô giáo bảo hai người cùng quản lý lớp, hai tuần sau sẽ tiến hành bỏ phiếu chọn lớp trưởng.
Trình Thanh Vũ xốc lại tinh thần, vừa mới khai giảng đã mời cả lớp uống nước.
Còn Thời Dịch thì chỉ cần một trận bóng rổ đã có thể bá vai thân quen với hầu hết nam sinh trong lớp, nữ sinh ở độ tuổi này đối với nam sinh đẹp trai rạng rỡ như ánh mặt trời, thành tích học tập không chê vào đâu được lại còn biết chơi bóng rổ thì làm gì có sức chống cự.
Thế là đến lúc bỏ phiếu, nghiễm nhiên Thời Dịch thắng Trình Thanh Vũ.
Tất cả mọi người đều nghĩ Thời Dịch sẽ làm một lớp trưởng hết sức nghiêm túc có trách nhiệm, chẳng ngờ rằng…
“Lớp trưởng Thời ơi, bài tập tiếng Anh tớ vẫn chưa viết xong, mới chỉ viết được có vài dòng,…” Bạn học nhòm sang phần bài chi chít chữ, thử hỏi dò: “Tớ có thể tham khảo bài của cậu không?”
“Được.”
“Lớp trưởng, cho tớ mượn bài tập toán của cậu chút nha.”
“Lấy đi.”
Lớp trưởng Thời Dịch “thấu hiểu lòng người” như vậy khiến bạn cùng lớp khen ngợi không ngớt lời.
Lớp phó Trình Thanh Vũ cảm thấy mình như bị sỉ nhục!
Cô nhẫn nhịn mãi cho đến một ngày bắt gặp Thời Dịch đang thả Ngu Trĩ Nhất bị phạt vì viết sai chính tả đi về.
Học sinh viết văn bị sai chính tả giáo viên sẽ bắt chép phạt mười lần, Ngu Trĩ Nhất chính là một trong số đó.
Giáo viên bảo lớp trưởng lớp phó cùng giám sát, Trình Thanh Vũ nghiêm túc đi lại trong phòng, giục bọn họ chép nhanh lên.
Còn Thời Dịch thì ngồi bắt chéo chân, lười biếng ngồi cuối lớp nhắm mắt nghỉ ngơi, hoàn toàn không để tâm đến.
Trình Thanh Vũ nghĩ: Nếu cứ như vậy cô giáo chắc chắn sẽ thấy cô bé mới chính là người thích hợp nhất để làm lớp trưởng.
Thế là lại càng nghiêm khắc hơn.
Có vài người chép nhanh viết ngoáy chữ, chẳng mấy chốc đã chép xong mười lần.
Trình Thanh Vũ lượn lờ trong phòng, phát hiện Ngu Trĩ Nhất hồi lâu rồi còn chưa giở sang trang mới, cho rằng cô bé đang lười biếng kéo dài thời gian: “Ngu Trĩ Nhất, cậu viết nhanh lên, người khác chép xong hết rồi còn cậu mới viết được có một nửa.”
Lúc này phòng học vô cùng yên tĩnh, Trình Thanh Vũ vừa lên tiếng thì cậu trai đang nằm chợp mắt chợt mở bừng đôi mắt.
Ngu Trĩ Nhất xếp gọn bốn bản chép phạt đã viết xong, thành thật nhận lỗi: “Tớ xin lỗi, tớ viết hơi chậm nhưng sẽ viết xong mười lần.”
Từ bé cô bé viết chữ vô cùng cẩn thận, đã hạ bút thì không muốn viết sai nét nào thế nên tốc độ viết khá chậm, cho dù là chép phạt thì chữ viết cũng đẹp y như đang viết thư pháp.
Trình Thanh Vũ nhìn chằm chằm chữ Trĩ Nhất rồi lẩm bẩm: “Chữ đẹp cũng chẳng để làm gì, còn phải viết đủ lần đấy, cậu viết nhanh lên đi.”
Ngu Trĩ Nhất đang muốn trả lời thì bỗng có cốc nước màu hồng nhạt đặt trước mắt, một bàn tay đưa đến lấy đi chiếc bút trong tay cô: “Em uống nước đi, anh chép giúp em.”
Trình Thanh Vũ bất ngờ nhìn cậu chằm chằm: “Thời Dịch, cậu làm thế là gian lận.”
Cậu trai nhếch mép cười, đôi mắt hoa đào khiến người ta không dám nhỉn thẳng khẽ nhướn lên: “Thì sao?”
“Lẽ nào cậu làm lớp trưởng là để lợi dụng cho mục đích riêng của mình sao?”
Thời Dịch không hề phủ nhận: “Đúng vậy đấy.”
Nữ sinh ngồi bên dưới che mặt lại: “Trời ạ, lớp trưởng đẹp trai thế!”
Kiều Lạc Chỉ kích động quay đầu tám chuyện với cô bé đó: “Cậu có biết Thời Dịch làm lớp trưởng để làm gì không?”
Nữ sinh kia lắc đầu.
Kiều Lạc Chỉ nói tiếp: “Đương nhiên là vì Nhất Nhất rồi! Hồi lớp ba, Nhất Nhất đọc thuộc bài nhưng lớp trưởng cố ý không cho cậu ấy qua. Thế là hôm sau Thời Dịch đến gặp cô giáo xin làm lớp trưởng luôn, sau đó cậu ấy chính là lớp trưởng duy nhất trong lớp tớ.”
“Tớ sẽ báo chuyện này với cô giáo!” Trình Thanh Vũ tức giận hăm dọa.
Ngu Trĩ Nhất vừa muốn giải thích thì bị Thời Dịch ngăn lại.
Cậu liếc mắt nhìn Trình Thanh Vũ: “Thích thì tùy.”
Trình Thanh Vũ giận dữ ra khỏi phòng học.
Thời Dịch nắm lấy chiếc bút, ngòi bút di chuyển trên trang giấy, những chữ cậu viết ra giống chữ của Ngu Trĩ Nhất đến %, nếu nhìn bằng mắt thường thì không thể nào phân biệt được!
Ngu Trĩ Nhất biết Thời Dịch có mục đích gì, lẩm bẩm: “Anh, anh lại bắt chước chữ của em.”
“Với cái tốc độ như sên của em thì đến khi viết xong trời cũng tối thui rồi.”
Chuyện này cuối cùng lén lút bị truyền ra, tất cả mọi người đều biết Thời Dịch cực kỳ chiều chuộng em gái Ngu Trĩ Nhất.
Đến giờ ra chơi, nữ sinh lớp bên cạnh chạy tới dúi cho Ngu Trĩ Nhất một bức thư: “Ngu Trĩ Nhất, nhờ cậu chuyển bức thư này cho anh cậu nhé!”
Còn chưa kịp từ chối, nữ sinh đó đã chạy biến đi.
Ngu Trĩ Nhất mân mê bức thư hồng nhạt, có chút do dự.