Tuyệt Đối Dịu Dàng

chương 33: gặp phụ huynh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Về nhà?” Vừa mới nghe thấy lời mời này, trong lòng Hạ Sí tâm hoa nở rộ, nhưng ngoài sự ngạc nhiên, lại có chút sợ hãi, “Lỡ như, lỡ như……”

Cô không thể nói ra được câu hỏi, Thời Ngộ đã cho cô biết trước đáp án, “Đừng lo lắng, bọn họ đều rất thích em.”

Đề tài quen thuộc, đáp án không khác gì nhau, nhưng tất cả những điều này phải đợi Hạ Sí tự mình trải quá, mới có thể hoàn toàn yên lòng.

Hai tuần sau, có lẽ là bởi vì Hạ Sí đề phòng quá kỹ, cho nên Thẩm Mộ không xuất hiện nữa, những tin nhắn quấy rối nặc danh đó cũng dừng lại ở bãi đỗ xe ngày đó.

Hạ Sí luyện múa một mình ở trong phòng, xung quanh đều có máy ảnh quay phim, quay hết lần này đến lần khác, sau khi đạt được hiệu quả mà mình muốn mới dừng lại. Sau đó, trở lại phòng tự mình cắt nối biên tập lại video, rồi gửi tiến độ luyện tập cho cô giáo Aaliyah.

Đây là thỏa thuận mà hai người đã đạt được lúc trước.

Trước Tết, cô lại liên lạc với bác sĩ Jos bằng video hai lần, rốt cuộc cũng nhận được tin tức tốt.

Có thể ngừng uống thuốc.

Không có người nào thích uống thuốc, sự tồn tại liên tục của “thuốc” ở trong mắt Hạ Sí, nó có ý nghĩa là cô vẫn còn là người bệnh. Mà hiện tại, cuối cùng cô đã có thể có một sống khỏe mạnh!

Tết Âm Lịch năm nay vô cùng náo nhiệt, lúc này Hạ Sí đang cùng Bạch Phỉ đi dạo phố chọn đồ tết. Dọc đường đi, hai người đều nói về chuyện Hạ Sí muốn đến Thời gia ăn tết.

“Thời Ngộ muốn dẫn cậu về gặp bố mẹ, tình cảm hai người khôi phục rất nhanh đó!” Lúc này mới quay lại chưa được bao lâu, đã trực tiếp dẫn người về nhà, mức độ coi trọng này không cần nói cũng biết.

“Nhưng mà đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là tớ cũng chưa từng gặp qua người lớn, tớ căng thẳng!” Hạ Sí nặng nề thở dài.

“Hả? Giáo bá () Tam Trung trước kia không biết sợ trời sợ đất là gì, hiện tại thế mà lại bởi vì về nhà gặp người lớn mà sợ hãi thành như vậy.”

() Giáo bá: đánh nhau giỏi, đại ca đánh nhau (nôm na là trùm trường đó).

“Tiểu Bạch cậu đứng đắn một chút đi, hiện tại tớ đang vô cùng nghiêm túc xin lại kinh nghiệm từ cậu mà!”

Bạch Phỉ và Đỗ Nam Châu đã đính hôn, đương nhiên là đã từng gặp người lớn, còn không chỉ một lần. Cho nên hôm nay Hạ Sí hôm nay muốn biết, làm như thế nào để ở chung với người nhà của bạn trai?

“Lần đầu tiên tớ đến nhà Đỗ Nam Châu, một phòng người vây quanh tớ, làm tớ bị dọa sợ……” Nhớ lại, Bạch Phỉ lắc đầu: “Lúc ấy vô cùng câu nệ, xung quanh đều có người ngồi, Đỗ Nam Châu gọi như thế nào, tớ liền gọi theo như vậy, cũng không dám nói nhiều.”

“Nghe thế nào, cũng rất đáng sợ……” Hạ Sí nhịn không được tưởng tượng ra hình ảnh kia.

“Vậy cũng không có gì đáng sợ!” Bạch phỉ phản bác, “Cậu không hiểu đâu, tớ vốn đã chuẩn bị sẵn một bộ lý do dỗ dành người lớn vui vẻ, ai biết được thoáng cái nhìn thấy nhiều người như vậy.”

Trong nhà có đông người, quan hệ phức tạp, tính cách mỗi người đều khác nhau, cô ấy lại không hiểu biết, nói chuyện làm việc đương nhiên phải cẩn thận.

Hạ Sí gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Bạch Phỉ lại hỏi: “Người nhà Thời Ngộ có đông không? Dù sao cũng là đón tết, chắc là rất đông đúng không?”

Hạ Sí lắc đầu, “Nhà bọn họ mấy thế hệ đều đơn truyền, người thân cùng huyết thống tương đối ít.”

Người nhà Thời gia thưa thớt, bắt đầu từ tổ tông trở đi cũng không có anh em gì, tổ tôn ba đời cộng cũng chỉ có năm người. Ông bà nội Thời Ngộ, bố mẹ, và cả Thời Ngộ.

“Vậy thì quá thoải mái rồi! Không cần gặp cái gì mà bảy cô tám dì.” Bạch Phỉ vừa nghe thấy, bảo cô không cần lo lắng, “Ít người, cậu có thể từ từ công phá từng người một.”

Bạch Phỉ lấy ra toàn bộ kinh nghiệm mà mình có thể nghĩ ra truyền thụ cho bạn thân, Hạ Sí nửa biết nửa hiểu.

Đạo lý cô đều hiểu, chỉ thiếu thực tế……

Đêm giao thừa hôm nay, Hạ Sí bắt đầu bận rộn từ sáng sớm. Rửa mặt chải tóc trang điểm, chỉ riêng chọn quần áo cũng đã rối rắm hơn nửa tiếng đồng hồ. Trang điểm cũng không thể quá đậm, phải vừa tự nhiên vừa tinh xảo, cho dù là khi chải mascara cũng đều phải rất cần sự kiên nhẫn.

Áo len màu vàng cam áo lông phối hợp với chân váy dài, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo màu hồng nhạt, khăn quàng cổ dài quấn vòng hai quanh cái cổ trắng nõn, dán vào da thịt vô cùng ấm áp.

Thời Ngộ đứng đợi cô ở cửa, Pho Mát thỉnh thoảng sẽ chui vào trong phòng, lại bị Thời Ngộ ôm ra ngoài.

Hạ Sí ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn hai má ửng đỏ của cô gái trong gương, im lặng tự xây dựng tâm lý cho chính mình.

Cô đã không chung sống quá vui vẻ với người lớn đã nhiều năm, nhưng bữa cơm gia đình hôm nay, không thể trốn tránh được nữa! Không những không thể trốn tránh, còn muốn phải thật lòng ở chung với người lớn.

Hy vọng mình có thể nhận được sự chấp nhận của gia đình Thời Ngộ, từ tận đáy lòng, cô cũng vô cùng khao khát muốn có được một gia đình ấm áp như vậy.

Trên cơ bản đều đã chuẩn bị xong để đi ra ngoài, Hạ Sí hít một hơi thật sâu, đứng lên.

Thấy người nọ đứng ở cửa, Hạ Sí đi đến bên cạnh, theo thói quen ôm lấy cánh tay anh, “A Ngộ, đêm nay anh nhất định phải giúp em đó.”

Hôm nay cô cố ý tạo kiểu tóc, Thời Ngộ không tùy ý đụng vào, sợ làm rối tóc cô. Chỉ đành giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve hai cái trên vai cô, giọng điệu xen lẫn ý cười nhè nhẹ, “Đừng căng thẳng.”

Trên đường đến Thời gai, Hạ Sí ngồi ở trên ghế bên cạnh, hai mắt nhìn thẳng phía trước, trên đường đi gần như không đụng vào điện thoại di động.

Cô đang suy nghĩ.

Người đàn ông ngồi ở ghế thỉnh thoảng lại quay đầu sang, không lên tiếng quấy rầy, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Cho đến khi…

Người nọ nhẹ giọng nhắc nhở, “Tri Tri, nên xuống xe rồi.”

Hạ Sí bỗng nhiên giật mình.

Cái này? Đã đến rồi?

“Nhanh như vậy sao!” Cô vội vàng cầm lấy điện thoại ra nhìn thời gian, cũng chỉ mới nửa tiếng đồng hồ.

“Vốn dĩ cũng không xa.” Bởi vì ăn tết, cho nên số lượng người và phương tiện đi lại cũng tăng lên, sáng sớm có một đoạn đường giao thông bị tắc nghẽn, nếu mà thông suốt, chỉ cần phút là có thể đến nơi rồi.

Xe chạy vào trong khu vực đỗ xe, Thời Ngộ tháo dây an toàn, Hạ Sí máy móc học theo động tác của anh, tháo dây an toàn, mở cửa xe, xuống xe.

“Bang——”

Sau đó tiếng đóng cửa xe của hai người cùng vang lên, Hạ Sí vòng qua trước xe, cùng với Thời Ngộ.

Bàn tay không biết đặt chỗ nào được anh nắm chặt trong lòng bàn tay, sau đó lại đổi thành mười ngón tay đan vào nhau, thoạt nhìn vừa thân mật vừa khăng khít.

Trước khi hai nhân vật chính đến trước cửa nhà, Thời phu nhân đã nhận được tin nhắn từ con trai gửi đến.

Bầu không khí nhà bọn họ rất thoải mái, biết cô bé thẹn thùng và căng thẳng, Thời phu nhân cũng vẫn luôn suy nghĩ, làm như thế nào mới có thể làm cho cô bé mẫn cảm kia cảm nhận được sự nhiệt tình của cả nhà bọn họ.

Có một người đàn ông thành thục đang ngồi trên ghế sô pha trong nhà phòng khách, ông cầm bản tin, hai chân vắt chéo vào nhau, lười biếng ngồi ở bên cạnh ghế sô pha. Thời gian không làm hao mòn ngoại hình tuấn lãng của ông, đôi mắt đào hoa sáng ngời chói mắt kia vô cùng giống với Thời Ngộ.

Thấy vở mình nhiều lần nhìn về phía cửa sổ, cuối cùng Thời Dịch cũng không nhịn được nữa mở miệng nói: “Bạn gái của A Ngộ, cũng không yếu ớt như em nghĩ đâu.”

“Anh không nghe A Ngộ nói qua sao? Tình hình trong nhà của cô bé kia tương đối phức tạp, chúng ta cũng phải chú ý chút.” Thời phu nhân đã sớm sinh ra cảm giác thương tiếc đối với cô gái kia, bà cũng đã từng trải qua loại tâm tình vi diệu này, có thể đồng cảm với cô bé như bản thân mình cũng đã từng.

Huống hồ, đó còn là người mà con trai mình đã chờ đợi nhiều năm, người làm mẹ như bà, đương nhiên phải hao phí nhiều tâm tư hơn.

“Tự nó sẽ dỗ dành.” Thời Dịch ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn vợ mình một cái, buông bản tin xuống, đổi sang iPad tiếp tục xử lý công việc tiếp theo, sau lưng lộ ra một góc màu đỏ.

Chẳng được bao lâu, cửa truyền đến động tĩnh, đợi Thời phu nhân từng bước đến gần, Thời Ngộ đã mở khóa cửa, đẩy cửa đi vào.

Vừa vặn, ba người bên trong cánh cửa đã đứng đối diện tầm mắt nhau, Thời Ngộ lên tiếng trước: “Mẹ.”

Hạ Sí lập tức gọi theo một tiếng: “Cháu chào dì!”

Trên mặt Thời phu nhân hiện lên nụ cười dịu dàng, duỗi tay tiếp đón, “Là Hạ Hạ đúng không? Thôi nào, nhanh vào nhà đi.”

Đi theo bên cạnh Thời Ngộ, Hạ Sí thở ra một hơi thật sâu. Lúc trước cô đã gọi một tiếng “mẹ” vì nhầm lẫn, giọng nói dịu dàng kia, rất giống với trong trí nhớ của cô.

Cô đã từng nhìn thấy dì ở trong album của Thời Ngộ, người thật còn đẹp hơn so với trong ảnh, biểu cảm và giọng điệu cũng càng hiền lành hơn so với trong tưởng tượng của cô.

Hạ Sí tự mình tặng hai món quà, “Dì, chúc mừng năm mới, đây là chút tâm ý cháu chuẩn bị cho dì và chú.”

“Cảm ơn cháu Hạ Hạ, nhanh đến đây ngồi.”

Thời phu nhân đối đãi nhiệt tình với cô, ở trước mặt người lớn, Hạ Sí nắm tay Thời Ngộ mãi cũng không tốt lắm, lúc buông ra, Thời Ngộ nhẹ nhàng nhéo hai cái, ý bảo cô không cần phải lo lắng.

Sau đó lại dẫn cô đi gặp bố, Thời Ngộ kêu bố, cô liền gọi chú.

“Cháu chào chú.” Su khi lễ phép chào hỏi, Hạ Sí mới ngẩng đầu lên, quan sát phản ứng của vị trưởng bối này.

Khi nhìn thấy ngoại hình của Thời Dịch, cô hơi kinh ngạc, thì ra là Thời Ngộ giống bố, đặc biệt là đôi mắt kia, quả thật giống nhau như đúc.

“Bố, đây là Hạ Hạ, bạn gái con.” Thời Ngộ lại giới thiệu thân phận của cô gái với bố mình lần nữa.

Cùng lúc đó, Thời Dịch cũng đánh giá cô bé mà con trai mình dẫn về nhà. Mắt ngọc mày ngài, duyên dáng yêu kiều, khí chất thanh tú mà không mềm mại, quả thật rất phù hợp với bộ dạng mà Thời Ngộ đã miêu ta.

Hạ Sí chưa bao giờ đối mặt với đánh giá như vậy của người lớn, ngay cả tròng mắt cũng không dám di chuyển lung tung. Cô có thể thản nhiên đứng trên sân khấu, đối mặt với vô số khán giả dưới sân khấu, nhưng khi gặp người lớn, đương nhiên sẽ căng thẳng hơn đứng trên sân khấu rất nhiều lần!

Vị trưởng bối này còn chưa nói chuyện, trong lòng Hạ Sí đã xoay trăm vòng.

Bố Thời Ngộ không thích cô sao? Hay là ngoại hình của cô còn chưa sửa sang tốt? Hay là còn có nguyên nhân nào khác nữa?

Tóm lại, không thể nghĩ theo hướng tốt.

Ngay khi Hạ Sí nhịn không được muốn xin sự giúp đỡ từ bạn trai đứng ở bên cạnh, bỗng nhiên nhìn thấy Thời Dịch lấy ra một bao lì xì rất dày từ phía sau, đưa cho cô.

Đã rất nhiều năm không được nhận bao lì xì từ người lớn, Hạ Sí sửng sốt, không dám tùy tiện nhận lấy.

Thời Dịch lắc bao lì xì hai cái, nhướng mày nói, “Lễ gặp mặt.”

“Cảm ơn bố.” Thời Ngộ lên tiếng trước, đồng ý thay cô, giả vờ như vô tình nâng cánh tay lên chạm vào bả vai của Hạ Sí.

Có được sự đảm bảo, Hạ Sí mới mạnh dạn duỗi tay ra nhận lấy bao lì xì, gật đầu nói cảm ơn, “Cảm ơn chú.”

Thì ra là thật sự cho cô.

Dày như vậy, có phải có nghĩa là ấn tượng của bố mẹ Thời Ngộ đối với cô cũng không tệ lắm đúng không?

Chạm vào bao lì xì “nặng trĩu”, Hạ Sí hơi thả lỏng chút một chút, nghe được Thời Ngộ và bố anh đang nói chuyện.

“Bố, bố đừng dọa cô ấy nữa.”

“Chậc, lại bảo vệ.” Thời Dịch cũng không nhìn con trai, lại duỗi tay lấy ra một bao lì xì nữa từ phía sau, đưa cho Hạ Sí nói, “Phí sửa miệng.”

“Chú, cái này?” Hạ Sí hơi giật mình, phí sửa miệng phí là có ý gì?

Nhìn ra đáy mắt cô bé này lộ ra sự nghi hoặc, Thời Dịch bình tĩnh giải thích: “Gọi bố.”

Sắc mặt Hạ Sí nghẹn đến mức đỏ bừng.

Cái này, cái này, tốc độ này cũng quá nhanh rồi! Mới vừa nhận quà gặp mặt, sau đó chính là phí sửa miệng.

Cái trước thì có thể nhận được, nhưng cái này thì có hơi xấu hổ, chậm chạp không dám duỗi tay ra nhận.

Thời Ngộ hơi cúi đầu, thì thầm ở bên tai cô, “Đây là bố cố ý chuẩn bị cho em, cứ nhận lấy là được rồi.”

Thời Dịch đã giấu hai bao lì xì ở phía sau từ trước, chứng minh cũng đã chuẩn bị xong kế hoạch ngay từ lúc bắt đầu, đâu phải là vì câu nói kia của con trai nên mới cho đâu.

Hơi thở ấm áp lướt qua bên tai, Hạ Sí chậm chạp một lúc lâu, lỗ tai đỏ lên, “Cảm ơn chú……”

“Hửm?” Thời Dịch thật sự muốn nghe cô sửa miệng.

“……” Hạ Sí cắn răng run rẩy, vẫn có chút ngượng ngùng. Cũng may Thời phu nhân kịp thời xuất hiện, cứu cô một trận.

Lúc này, Thời phu nhân bưng dĩa trái cây đến, bên trong đã bày một vài loại trái cây được cắt sẵn, vẫy tay với cô, hỏi cô còn thích cái gì nữa không?

Hạ Sí thụ sủng nhược kinh, “Dì ơi, chuyện này phiền dì quá rồi.”

“Không có việc gì, đều là người nhà cả.” Thời phu nhân dường như cũng không để ý bối phận, lúc nói chuyện với cô, vẫn luôn mang theo khuôn mặt tươi cười.

Hạ Sí cảm nhận được thiện ý của bà, cũng không còn căng thẳng như lúc đến nữa.

Cô nhớ rõ, Bạch Phỉ đã từng nói, lúc ấy bị bảy cô tám dì vây quanh hỏi đông hỏi tây, trở lại một đống vấn đề, cuối cùng ngay cả mình cũng mơ hồ. Căn bản không cần lo lắng phải tự mình tạo ra đề tài, bởi vì người lớn luôn có vô số vấn đề với bạn.

Nhưng hiện tại chú dì đều không có vấn đề, cô cũng không biết nên nói cái gì, lần đầu tiên suy nghĩ lại sao mình lại không giỏi nói chuyện……

“Hạ Hạ, cháu không cần câu nệ, cứ xem nói này như nhà của mình là được rồi.”

Hạ Sí nhẹ nhàng gật đầu.

Bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói chuyện của Thời Ngộ và bố.

“Ông bà nội đâu ạ?”

“Bọn họ nói ngày mai sẽ đến đây.”

Có nghĩa là, người lớn mà hôm nay cô gặp sẽ chỉ có chú dì mà thôi.

Bất tri bất giác, cô đã tách ra khỏi Thời Ngộ, ngồi ở bên cạnh Thời phu nhân.

Thời phu nhân cũng không hỏi về bằng cấp học tập hay là công việc của cô, ngược lại còn nói chuyện phiếm với cô, “Đã muốn gặp cháu từ sớm, cuối cùng hôm nay cũng đến rồi.”

“Cháu vẫn luôn muốn đến chào hỏi chú và dì, nhưng không tìm được thời gian thích hợp, hôm nay rốt cuộc cũng được gặp dì, lúc đầu cháu cũng không dám chắc dì là mẹ của A Ngộ.”

“Vì sao vậy?”

“Dì thoạt nhìn còn rất trẻ, nếu gặp được ở trên đường lớn, chắc chắn cháu sẽ gọi là chị.”

Tuy rằng là kịch bản rất bình thường, nhưng không có người phụ nữ nào lại không thích nghe người khác khen mình trẻ tuổi xinh đẹp, ý cười của Thời phu nhân càng tăng lên, “Hạ Hạ cũng biết nói lời dễ nghe dỗ dành người khác.”

“Là lời nói thật ạ.” Công bằng mà nói, vẻ ngoài của Thời phu nhân thoạt nhìn trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thật, nói bà ba mươi mấy tuổi cũng không quá.

Giữa phụ nữ, nếu không có địch ý, nhìn bất cứ ai duyên dáng vừa mắt cũng có thể dễ dàng kết nối với nhau một cách nhanh chóng.

Từ đầu đến cuối Thời phu nhân đều không hỏi những thông tin về công việc của cô, ngược lại còn nói cùng cô nói chuyện về Thời Ngộ. Lúc trước cô đã từng nghe qua vài chuyện ở chỗ Giang Duyệt Hề, thỉnh thoảng còn có thể lấy một vài chuyện thú vị xâu chuỗi lại.

Hạ Sí dần dần phát hiện, Thời phu nhân thật sự là một chút phòng thái của trưởng bối cũng không có, nếu không phải cô vẫn luôn nhớ kỹ người trước mắt này chính là mẹ của bạn trai mình, thì có lẽ thật đúng là nghĩ mình đang nói chuyện phiếm thú vị với người chị em nào đó.

Cảm giác lo lắng đã không còn từ sớm.

Thời phu nhân cười nói: “Lúc trước dì cho rằng lá gan của cháu sẽ rất nhỏ, còn vẫn luôn lo lắng, sợ dọa cháu sợ.”

“A…… Vì sao ạ?” Lúc trước quả thật là cô rất căng thẳng, nhưng cũng không yếu ớt như vậy chứ?

“Có lẽ là bởi vì A Ngộ quá đau lòng cháu.” Cho nên đã thông báo cho người lớn trong nhà và bạn bè thân thiết trước, hy vọng lúc mọi người nhìn thấy Hạ Sí, đều có thể thể hiện thiện ý của mình.

Lời nói vừa rồi, có vẻ như người lớn đã đồng ý đứng về phía Thời Ngộ……

Lúc trước Bạch Phỉ còn nói, phần lớn những người mẹ khi đối mặt với con dâu, thật ra đều có loại cảm giác con trai của mình sẽ thuộc về người khác, cho nên đặc biệt xây dựng tốt mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu.

Nhưng chuyện gì đang xảy ra thế này?

Cô vô tình thể hiện ân ái, mẹ bạn trai lại nói đến trắng ra như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, Hạ Sí cũng không biết nên nói cái gì tiếp lời này như thế nào.

Thời phu nhân nhìn ra được cô bối rối, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô, trấn an nói: “Hạ Hạ, người nhà của chúng ta đều rất thích cháu.”

Khuôn mặt Hạ Sí ửng đỏ.

Bây giờ thì không sao rồi, chuyện mà cô lo lắng nhất, lại nhận được câu trả lời từ chính người lớn trong nhà.

Sau đó Thời phu nhân lại nói với cô rất nhiều chuyện, cuối cùng Hạ Sí cùng tin tưởng, cả nhà bọn họ đều rất hài lòng với cô. Thế cho nên, cuối cùng Hạ Sí không nhìn được nghi hoặc trong lòng, “Dì ơi, cháu có thể hỏi dì một câu được không ạ?”

“Được chứ.”

“Vì sao, dì lại nói thẳng với cháu những điều này?” Người Thời gia, đều có thói quen biểu đạt sự yêu thích thản nhiên như vậy sao?

Thật giống như là, muốn cho cô biết, những người trong Thời gia, đã xem cô như người thân mà đối đãi.

Ngược lại cũng không nghĩ tới Hạ Sí sẽ hỏi cái này.

Thời phu nhân theo thói quen sờ sờ chiếc nhẫn giữa vô danh, ánh mắt càng thêm nhu hòa, “Bởi vì đã từng có người nói cho dì biết, biểu đạt thẳng ra so suy đoán phức tạp, càng dễ dàng làm cho người ta cảm nhân được hạnh phúc hơn.”

Hạ Sí chú ý đến động tác của bà, trong lòng đã là hiện lên đáp án. Người nói ra câu nói kia, chắc là bố của Thời Ngộ.

Lần này, Thời phu nhân nhìn về phía ô, “Cháu là cô gái mà Thời Ngộ thích, cho nên dì cũng hy vọng cháu có thể cảm nhận được hạnh phúc ở nhà của chúng ta.”

Cô gái vô thức cong lên khóe môi, “Vâng ạ! Cháu hiểu rồi, cảm ơn dì.”

Bữa tối đương nhiên là ở lại Thời gia ăn, là do Thời Ngộ cùng mẹ tự mình nấu.

Thời phu nhân cũng không phải là bà nội nội trợ chỉ xử lý chuyện vặt vãnh môi ngày, xuống bếp chỉ là sở thích của bà, bà hưởng thụ loại cảm giác này, cảm giác được nấu những món ngon cho người nhà của mình.

Trù nghệ của Hạ Sí không tốt, nhưng cũng muốn thể hiện một chút ở trước mặt người lớn. Thời Ngộ không lay chuyển được cô, đành phải để cho cô ở trong phòng bếp hỗ trợ.

Bữa tối phong phú được dọn lên bàn ăn, Hạ Sí kinh ngạc thán phục, một bàn đồ ăn này thoạt nhìn không kém gì so với những khách sạn lớn.

Thấy vẻ mặt vui vẻ của cô, Thời Ngộ cười nói: “Anh đã nói với em mà, trù nghệ của mẹ còn tốt hơn anh rất nhiều.”

Thời Ngộ là được chân truyền mẹ mình.

Đêm nay cũng phải ở lại Thời gia, suy xét đến quan hệ chỉ là bạn trai bạn gái hiện tại của bọn họ, trong nhà đặc biệt chuẩn bị một phòng khách cho Hạ Sí.

Thời Ngộ đưa cô vào phòng, Hạ Sí nhìn hoàn cảnh lạ lẫm, chỉ có thể tiếp nhận ý tốt của người lớn.

Kỳ thật, cô càng muốn ngủ bên cạnh Thời Ngộ hơn, nhưng ở trong nhà còn có người lớn, dù sao cũng phải rụt rè một chút.

Thời Ngộ sắp xế mọi thứ ổn định cho rồi, dường như đang có ý định rời đi.

“Anh đi nhanh như vậy sao?” Hạ Sí xoay người ôm lấy eo anh, không chịu buông tay, “Em còn có rất nhiều lời muốn nói với anh mà.”

Vừa dứt lời, liền nghe được một tiếng động kỳ quái từ của truyền đến. Không chờ Hạ Sí nghiêng đầu đi xem, đã bị Thời Ngộ ấn về lại trong lòng ngực.

“Tri Tri……” Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng ho nhẹ, “Đã quên nhắc nhở em, cửa không đóng.”

——————–

Tác giả có điều muốn nói:

Nhất Nhất: Tôi là một người mẹ.

Thời Dịch: Gọi bố!

Tri Tri: Đột ngột như vậy sao???

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio