Hàn Tử Hằng nghe nàng nói xong, cảm thấy cười không nổi.
Nàng tên Cao Bình, là thiên kim một tập đoàn trong nước, bởi vì không muốn nghe theo phụ thân kết hôn với người ngài sắp đặt, cho nên lén chạy ra ngoài, nàng dự đoán một, hai ngày phụ thân sẽ phái người tới bắt nàng về.
Tuy là loại chuyện hay xảy ra giữa người làm thương gia với nhau, Hàn Tử Hằng cũng cảm động lây, bằng không lúc trước cũng sẽ không có nhiều người muốn đem con mình ý đồ gả cho Anh Thiên Ngạo.
“Vậy sao cô lại gọi tôi là thân ái? Chúng ta thật sự không biết đúng không?” Hàn Tử Hằng cho rằng dù thế nào cũng không nên chỉnh người như thế, nhưng lại là ở trước mặt Anh Thiên Ngạo chỉnh y, ai.
“Hắc hắc, đây là tôi muốn mời anh hỗ trợ.” Cao Bình cười đến vẻ mặt giả dối, Hàn Tử Hằng cảm thấy cực kỳ không ổn, hẳn sẽ không có chuyện gì hay ho.
“Anh làm ơn cùng tôi kết hôn đi!” Cao Bình hai tay tạo thành chữ thập, dùng biểu tình chờ mong nhìn y.
“Gì, cô rốt cuộc đang nói cái gì?!” Nữ nhân này rốt cuộc đang giỡn cái gì? Kết hôn?!
“Đừng như vậy, chúng ta trước kết hôn làm cho ba tôi chết tâm( từ bỏ ý định), qua vài năm chúng ta ly thì tốt rồi a.” Cao Bình duy nhất có thể nghĩ đến chính là sớm từng bước kết hôn, nàng thật sự không muốn cùng một người chưa thấy qua mặt kết hôn, tuy rằng nàng cùng Hàn Tử Hằng cũng mới lần đầu tiên gặp mặt...
“Tôi rốt cuộc vì sao phải kết hôn với cô a?!” Hàn Tử Hằng không nói gì, nào có nữ hài tử sẽ tùy tiện tìm một người lần đầu gặp mặt kết hôn?
“Anh không phải... Gay sao?” Cao Bình nói.
“Cô... nói ta?!” Hàn Tử Hằng chán nản.
Đúng là y thích Anh Thiên Ngạo, nhưng trước đây y vẫn bình thường thật sự, được chứ? Hơn nữa y cũng không phải đối toàn bộ nam nhân sẽ có hứng thú, chỉ có Anh Thiên Ngạo, ân... Anh Thiên Ngạo.
“Vừa nam nhân vừa nãy không phải người yêu của anh sao?” Cao Bình giật mình, nàng thật là nghĩ như thế.
“Cô nhìn ra?” Hàn Tử Hằng kinh ngạc, bọn họ cũng không biểu hiện quá rõ ràng đi?
“Đương nhiên là trực giác của nữ nhân, nếu là như thế anh càng phải theo tôi kết hôn a!” Cao Bình chịu không nổi trợn mắt, đạo lý đơn giản như thế y cư nhiên còn không tiếp thu được?
“Cho nên tôi nói, vì sao tôi phải cùng cô kết hôn?” Thật sự là nữ nhân khó hiểu, y không lẽ gặp được thiên binh?
“Anh theo tôi kết hôn chính là trên danh nghĩa thôi, anh cùng người kia ra sao, tôi cũng không ngăn cản, đơn giản mà nói, chính là sương khói đạn, như vậy anh đã hiểu chưa?” Cao Bình một bộ đại nhân vỗ vỗ bả vai Hàn Tử Hằng.
Ở trong suy nghĩ của nàng, bọn họ chỉ có thể lén lút đàm cảm tình, có nàng khai sáng nguyện ý hy sinh làm thê tử giúp y, y cũng không biết cảm kích?
Nhưng Hàn Tử Hằng cảm thấy nàng xem phim tình cảm nhiều lắm mới có thể như vậy, hơn nữa, chẳng lẽ nàng tính toán chôn vùi hạnh phúc của chính nàng sao? Nàng quả thật tuổi còn nhỏ nên nghĩ đến đơn giản.
“Không hiểu, tôi và hắn vẫn đều như vậy, cũng vĩnh viễn đô hội như thế, tôi sẽ không theo cô kết hôn, cô tìm người khác giúp cô đi.” Hàn Tử Hằng nói.
Y rất ít khi nói Anh Thiên Ngạo là nam nhân của y, nên không tất yếu cho Cao Bình hiểu, y cũng không cảm thấy cùng Anh Thiên Ngạo một chỗ là chuyện khiến họ không thể không gặp người.
“Anh...” Cao Bình khổ não, nàng vì nhìn y dễ nói chuyện mới tìm tới, quả nhiên vẫn là không được sao?
“Còn có, tôi phải làm sáng tỏ một chút, tôi không phải Gay, tôi chỉ là thích nam nhân của tôi mà thôi, chỉ thích một mình hắn, cho nên cô không nên đến phiền tôi.” Hàn Tử Hằng nói xong đứng dậy rời đi.
-----
Anh Thiên Ngạo về phòng liền đi tắm, hắn nằm trên ghế nhàn nhã uống bia, nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh đẹp đón gió nhẹ thổi.
Nhìn đồng hồ, cũng đã ơn nửa tiếng, Hàn Tử Hằng còn chưa trở về? Rốt cuộc là theo nữ nhân kia làm gì?
Hắn cảm thấy hành động vừa rồi thật không giống hắn, dường như tiểu hài tử ăn dấm chua.
Hắn rất ít khi gặp loại tình huống này, bình thường hắn cùng Hàn Tử Hằng lúc một chỗ, toàn là nữ nhân nhằm vào hắn, hắn cũng biết nữ nhân nhằm vào Hàn Tử Hằng cũng không thua kém mình, nhưng khi hắn nhìn thấy có nữ nhân đối Hàn Tử Hằng kéo tới đẩy lui khiến hắn hắn có điểm hoảng, lại nghe nàng kêu Hàn Tử Hằng kêu đến thân mật như vậy, thật khiến hắn nhịn không được phát hoả.
Hơn nữa còn hôn Hàn Tử Hằng, nếu nàng là nam nhân hắn đã sớm tặng một quyền cho nàng!
Nói, vừa nãy hắn hành động như vậy, có ấu trĩ quá không?
Hàn Tử Hằng nhẹ nhàng mở cửa phòng, đi vào liền thấy Anh Thiên Ngạo đưa lưng đối y nằm trên ghế, người hắn chỉ quấn một cái khăn tắm che khuất nửa người dưới, tóc còn đọng nước.
Hàn Tử Hằng tự động tiêu sái đi vào phòng tắm lấy khăn mặt, đi tới phía sau Anh Thiên Ngạo, vì hắn lau khô tóc.
“Đã trở lại?” Anh Thiên Ngạo hỏi. Hắn đã quen được Hàn Tử Hằng giúp hắn tố đông tố tây. ( gần như là chạy ngược chạy xuôi làm việc cho anh a~).
“Ân.” Hàn Tử Hằng còn đang tự hỏi cùng Anh Thiên Ngạo giải thích thế nào mới tốt? Y vừa nãy không phải đã dọa hắn kinh hách, căn bản chưa thấy qua bộ dạng này của hắn, nếu là bình thường hẳn hắn đã trực tiếp khiêng y đi không phải sao?
Trời ạ, càng nghĩ càng khủng bố, Anh Thiên Ngạo có đôi khi thật lạ, vạn nhất hắn lại nãy ý tưởng kỳ quái, kết cục thảm nhất vẫn là y a.
“Anh còn sinh khí?” Hàn Tử Hằng có chút run như cầy sấy hỏi.
“Khí gì?” Anh Thiên Ngạo cố ý giả ngu, học Hàn Tử Hằng bình thường vẫn vậy.
“Nữ nhân kia em thật sự không biết, anh phải tin tưởng em.” Hàn Tử Hằng giải thích.
“Em vừa đi đâu?” Anh Thiên Ngạo không muốn ngay mặt đáp lại Hàn Tử Hằng, hỏi lại y.
“Ác, em đi cùng nữ nhân kia nói chuyện một chút.” Hàn Tử Hằng nói. Bất quá tốt nhất vẫn đừng cho Anh Thiên Ngạo hai người một mình ở phòng nói thì hay hơn.
“Nói cái gì? Chẳng lẽ là phí che giấu?” Anh Thiên Ngạo tùy ý xả.
“Em đã nói em cùng nàng không quan hệ, lỗ tai anh có vấn đề a?!” Hàn Tử Hằng nhịn không được đáp trả hắn một câu.
“Lỗ tai anh còn tốt lắm, còn nghe được thân ái, em còn không thừa nhận?” Anh Thiên Ngạo tiếp tục nói.
“Đệt, anh thật sự rất có bệnh a!” Hàn Tử Hằng cầm khăn mặt vất xuống sàn, không lau, để cho hắn cảm mạo thì hay hơn!